[Zsww/Chiến Sơn Vi Vương] Độc Tôn

Chương 5

Rốt cuộc doanh trướng mùa đông vẫn rất lạnh, Tiêu Chiến vẫn chưa dừng lại, trực tiếp hồi triều, hắn cho rằng Vương Nhất Bác vừa mới sinh non, tất nhiên không chịu nổi cái lạnh giá này.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không chủ động nói một câu, rụt rè, không giống với tiểu nhũ đoàn* giương nanh múa vuốt trong trí nhớ của hắn. Tiêu Chiến có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lại sợ bị cản trở bởi sự phản kháng của Vương Nhất Bác, liền không hỏi ra miệng, muốn chờ y thích ứng một chút, ít nhất không sợ hắn rồi nói sau.

*Tiểu nhũ đoàn: bánh bao nhỏ

Hoàng cung của Tiêu triều không lộng lẫy như Võ triều, nhưng vẫn lớn và tráng lệ, các đại thần đứng thành hai hàng, đồng thanh vang dội: "Cung nghênh Ngô vương hồi triều! ”

Đại thần lớn tuổi vừa dứt lời, thế tử trẻ tuổi, nữ quyến ở hàng sau lại đồng thanh: "Cung nghênh Ngô vương hồi triều! ”

“Cung nghênh Ngô Vương hồi triều!”

Tiêu Chiến phô trương hơn so với các hoàng đế trước đây. Hắn che mặt Vương Nhất Bác bằng lụa đỏ, ôm vào lòng, thoải mái bước vào cung điện.

Vương Nhất Bác cứ như vậy cúi đầu, lọt thỏm trong lòng Tiêu Chiến, trước mắt bao người tiến vào Tiêu vương triều.

"Vương thượng, điện của Vương công tử đã theo yêu cầu của ngài an bài thỏa đáng."

"Biết rồi." Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi, hắn cúi đầu nhìn người trong ngực một cái, đổi ý: "Vẫn là ở chỗ bổn vương trước đi. ”

"Vâng."

Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi, có lẽ là đường xá xa xôi, mệt mỏi.

Tiêu Chiến rón rén đặt người lên giường, xiêm y đỏ thêu nặng nề rải rác trên giường, như hoa phượng hoàng đỏ tươi nở rộ. Cởi mũ nặng nề, tóc đen choàng vai, ngược lại có vẻ Vương Nhất Bác càng xinh đẹp hơn.

Tiêu Chiến chưa từng thấy qua đệ nhất Khôn Trạch Nhược Ca nổi tiếng thiên hạ như tin đồn, hắn chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác trước mắt chính là khuynh quốc khuynh thành.

Phòng ấm áp, đèn đuốc mờ ảo, Vương Nhất Bác cau mày, tựa như bộ dáng thống khổ, giữa mũi run rẩy thở dốc, đột nhiên, Tiêu Chiến ngửi thấy trong không khí dần dần tràn ngập một mùi hoa thanh nhã, càng ngày càng mãnh liệt.

Nguyên nhân Vương Nhất Bác bị tín hương của Ngôn Hi áp chế quá chặt, buộc triều kỳ sớm hơn.

Vương Nhất Bác khó chịu nắm chặt lấy quần áo, hai má ửng hồng, đôi môi khẽ nhếch, không ngừng thở dốc, mồ hôi thấm ra bên thái dương đều tản ra hương hoa mê người.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, xoay người sai người tìm Thanh Tâm Đan, đang muốn đưa vào miệng Vương Nhất Bác thì Vương Nhất Bác lại bắt lấy tay hắn: "Khó chịu..."

Tuy nói, là thừa dịp người gặp nguy hiểm...

Tiêu Chiến hô hấp dồn dập, hắn nhìn cổ thon dài mà trắng nõn của Vương Nhất Bác, yết hầu gợi cảm lăn lộn, miệng khô lưỡi khô, hắn thật sự không có cách nào... làm chính nhân quân tử nữa.

"Thực xin lỗi." Tiêu Chiến thấp giọng áy náy, sau đó xé rách quần áo Vương Nhất Bác, mái tóc dài xỏa tung trên mặt, bị mồ hôi thấm ướt, làm cho Vương Nhất Bác thoạt nhìn có loại mỹ cảm bị tìиɧ ɖu͙© thấm nhuần.

“Để ta giúp ngươi, được không?" Tiêu Chiến mê hoặc bên tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, hơi nước mông lung, đồng tử không thể tập trung, vẫn rơi nước mắt, miệng mơ mơ màng màng nỉ non: "Không cần..."

Động tác của Tiêu Chiến dừng lại, có chút mất hứng.

Hắn bị Vương Nhất Bác từ chối sao?

Vương Nhất Bác thần trí không rõ ràng, bộ dáng cực kỳ thống khổ: "Không, không cần... Đại ca không có thông địch... Ta muốn gặp... Ngôn Hi..."

"Cầu xin... Cứu đại ca... Cứu... A Ông..." Vương Nhất Bác bật khóc. Y đè nén, khóc không thành tiếng, nước mắt chảy theo hốc mắt, vẫn chảy: "Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi..."

"Vương Nhất Bác? Có chuyện gì với ngươi vậy? "Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút không thích hợp, nam tử thời kỳ triều kỳ bình thường tuy yếu ớt, nhưng cũng không đến mức nói lung tung.

Vương Nhất Bác ngửa đầu, hai chân giãy dụa đạp hai cái, ngực phập phồng lợi hại: "Khó... Khó chịu, ta thật khó chịu..."

Tiêu Chiến đau lòng, hắn chậm rãi phóng thích ra tín hương của mình, phượng hoàng hoa nóng bỏng chậm rãi bao vây Vương Nhất Bác, dung hợp... Ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác lại thật sự bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt của y tan rã mở ra vừa khép lại, thân thể phảng phất không khống chế được vặn vẹo.

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay y, hôn lên môi y, giống như cảm giác như bị điện giật.

Vương Nhất Bác đột nhiên giật mình mở mắt ra, hét lớn: "Đừng đυ.ng vào ta! Cút đi, tránh ra! ”

"Bình tĩnh một chút." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng, kiên nhẫn vuốt ve, tín hương phượng hoàng hoa bá đạo lưu loát trong không khí, xâm nhập vào hương vị ngọt ngào của tiểu hoa cúc.

Sự dung hợp của tín hương khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ quái.

Nếu Vương Nhất Bác đã kết hợp với Ngôn Hi, thậm chí đến mức sinh con, như vậy theo lý mà nói, Vương Nhất Bác tiếp xúc với Càn Nguyên mới hẳn là sẽ có phản ứng bài xích rất mãnh liệt, nhưng hôm nay nhìn lại Vương Nhất Bác hình như cũng không bài xích hắn, ngược lại so với tưởng tượng còn dễ dàng tiếp nhận hơn.

"Không cần..." Vương Nhất Bác kháng cự, đẩy đẩy.

Tiêu Chiến khó tránh khỏi mất mát, hắn nghĩ: Rõ ràng thân thể tiếp nhận, nhưng tâm lý lại rất bài xích sao?

Tiêu Chiến muốn buông tha, nhớ tới Vương Nhất Bác khi còn nhỏ hùng hổ hô muốn làm người nhà của hắn, bảo vệ hắn vào lòng, Tiêu Chiến thật sự không đành lòng làm chuyện tổn thương y, đây là ân tương cừu báo*.

*lấy oán trả ơn

Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác trở lại giường, đang muốn đút Thanh Tâm Đan, nhưng Vương Nhất Bác vừa nằm xuống lập tức co lại thành một đoàn, y ôm đầu, vùi mặt vào khuỷu tay: "Đừng đánh ta, đừng đánh..."

Trái tim bỗng nhiên bị vặn thành một đoàn, nhìn dáng vẻ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thể không suy đoán lung tung như người mù sờ đèn nữa. Hắn nắm lấy khuỷu tay Vương Nhất Bác, xoay người y ra: "Ngươi nhìn kỹ xem, ta là ai? ”

Vương Nhất Bác quá không thích hợp, Tiêu Chiến bắt đầu hoài nghi, vì sao Vương Nhất Bác lại quan sát sắc mặt của một sứ thần hộ tống? Vì sao khi hắn yêu cầu Ngôn Hi đưa ra Vương Nhất Bác, gã hoàn toàn không đề cập tới chuyện y là phu nhân của gã, mà là trực tiếp sảng khoái đáp ứng?

Vì sao, trên mặt Vương Nhất Bác có dấu tay? Cho dù là Vương Nhất Bác không chịu phá thai, không chịu bị đưa tới, hoặc là giữa chừng xuất hiện những ẩu đả khác, cũng không đến mức nặng như vậy...

Vương Nhất Bác chỉ là Khôn Trạch, y một chút võ công cũng không có, phàm là Càn Nguyên đứng trước mặt y đều tạo thành uy hϊếp đối với an nguy của y.

Trong nháy mắt hai tay bị bóp chặt, Vương Nhất Bác dường như bị kinh hách, hai đoạn ký ức chồng chéo lên nhau, là Ngôn Hi ở bên tai y cười nói: Khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan một chút... Họ đã chết... Một thứ không biết xấu hổ... Người đâu, lấy hết hồng hoa của hiệu thuốc, rót cho y ăn sạch sẽ!

"A!" Vương Nhất Bác kịch liệt phát run: "Đừng đánh, Ngôn Hi không cần, đừng đối xử với ta như vậy..."

"Ngôn Hi đánh ngươi?" Tiêu Chiến nguy hiểm nhíu mày, sát ý tràn ra làm cho tín hương trong không trung đều trở nên có tính công kích.

Ngôn Hi không yêu Vương Nhất Bác sao? Nghe đồn hai người này không phải yêu nhau đến mức không để ý đến sự phản đối của gia đình cũng muốn tư định cả đời sao?

Hoặc là, ngay từ đầu, Ngôn Hi đã lợi dụng Vương Nhất Bác.

Mùi hoa phượng hoàng rót vào khoang mũi, phảng phất như nọc độc rót vào máu, độc tính lan tràn, khiến Vương Nhất Bác xoay chuyển trời đất, tai mắt choáng váng: "Thật khó chịu... Thật là thống khổ..."

Rốt cuộc là thống khổ ở đâu, Vương Nhất Bác một chút cũng không phân biệt được.

Tiêu Chiến ý thức được tín hương của mình quá mãnh liệt, có thể khiến Vương Nhất Bác không thoải mái. Hắn trầm xuống khí tức thu liễm rất nhiều, sau đó giống như dỗ trẻ con vỗ nhẹ trấn an: "Được rồi được rồi, không có việc gì, đã không có việc gì..."

Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Hanhien55

Vương Nhất Bác cảm thấy nóng quá, nơi đó ngứa ngáy, cả người y run rẩy, khó thở. Dần dần, y bắt đầu tuân theo bản năng cởϊ qυầи áo, gió lạnh xâm nhập da thịt, từng tia lạnh, làm cho y cảm thấy thoải mái.

Vương Nhất Bác thở hổn hển rất mập mờ, Tiêu Chiến căn bản không kiềm chế được, ngón tay của hắn trèo lên thắt lưng y, cởi thắt lưng y ra, ngón tay thò về phía sau, đã mềm nhũn một mảnh: "Phía dưới đã ướt, để cho ta giúp ngươi, được không? ”

Nam nhân giảo hoạt, hỏi thì hỏi, một ngón tay đã hướng về phía chỗ kia ấn vào.

"Ưm~"

Dễ dàng "phốc" một tiếng, Vương Nhất Bác cả người căng thẳng ngửa ra sau, tiết ra tiếng rêи ɾỉ.