"Người đâu, đem hồng hoa của hiệu thuốc đều mang đến, rót cho y ăn sạch sẽ."
Ánh mắt ác quỷ bỗng nhiên liếc đến trên người Hồi Nhi, hai mắt gã híp lại, liền nảy ra ý trả thù: "Ngươi có thể vụиɠ ŧяộʍ, tiểu nha đầu kia tất nhiên là trợ thủ. "
Vương Nhất Bác ngẩn ra, vừa ngẩng đầu lên, liền bị máu bắn tung tóe khắp mặt: "Không! "
Tay cầm đao buông xuống, Hồi Nhi há miệng thậm chí còn chưa kịp kêu cứu, trên cổ mảnh khảnh rõ ràng hiện ra một đạo vết rách, máu tươi phun ra.
Vương Nhất Bác bịt lỗ tai thét chói tai, trơ mắt nhìn nha đầu đi theo y từ nhỏ đến lớn ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Tất cả mọi người đã chết.
Cảm giác chân thật như vậy hung hăng đánh vào tâm trí Vương Nhất Bác, y phảng phất như nhìn thấy quốc công phủ, khắp nơi đều là thi thể như vậy...
Người hầu Đông cung không dám chậm trễ, một đống hồng hoa khô của hiệu thuốc thậm chí còn chưa kịp nấu, đã bị nhét vào miệng Vương Nhất Bác trước mặt Ngôn Hi.
Vương Nhất Bác không có thai, hồng hoa đối với y mà nói bất quá chỉ là thuốc đông y hoạt huyết giảm đau cầm máu mà thôi, nhưng y vẫn rất thống khổ, nước mắt không ngừng chảy. Cũng không biết là trong miệng càng chát, hay là trong lòng càng đau.
Thân thể y giống như bị ép buộc tách ra linh hồn, trống rỗng, hờ hững nằm trên mặt đất, đáng sợ chính là thủy mặc tín hương kia vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với y, y xấu hổ tức giận muốn đâm đầu chết, máu từ miệng vết thương lan ra một tia hương vị thơm ngào của hoa cúc tươi mát.
Tầm mắt Vương Nhất Bác mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy có người tới gần, y cơ hồ là vô ý thức vươn tay, bắt lấy vạt áo người nọ: "Gϊếŧ ta. "
Thực sự, y sống quá mệt mỏi.
Người nọ ngồi xổm xuống, giống như ác quỷ từ địa ngục, túm lấy mái tóc dài tán loạn của Vương Nhất Bác: "Muốn chết? Vậy thì không được, giữ lại ngươi còn có tác dụng lớn. "
Ngôn Hi lau vết máu trên mặt Vương Nhất Bác, ngữ khí âm trầm: "Khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan một chút, không nên giở trò gì, nếu không bổn điện hạ sẽ đào mộ thân nhân của ngươi, phơi nắng ba ngày, nếu ngươi không muốn bọn họ ngay cả chết cũng không được an nghỉ..."
Vương Nhất Bác ánh mắt tan rã, cả người phát run, tiếng hít thở hỗn độn bại lộ nỗi sợ hãi của y.
Ngôn Hi biết, y nghe thấy.
Vương Nhất Bác bị hạ nhân cưỡng ép thay một bộ lễ phục màu đỏ tươi, họa tiết được thêu tinh xảo, lụa đỏ mỏng che mặt.
Hai chân đeo dây xích nặng, đi bộ rất khó để nhấc chân. Hai tay bị trói ngược ra sau lưng, miệng bịt kín vải, ngăn cản y cắn lưỡi.
Ngôn Hi quả thật không có chạm vào y, cũng đúng, trước đó y tự đưa tới cửa gã cũng không cần, hôm nay gã làm sao có thể liếc mắt một cái? Gã nhốt Vương Nhất Bác vào phòng củi, sợ là cả đời này Vương Nhất Bác cũng chưa từng qua đêm ở một nơi tối đen bẩn thỉu như vậy.
Đã từng ở quốc công phủ, y là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất, là viên ngọc quý trên tay, cao cao tại thượng. Bây giờ bị mắc kẹt trong một ngôi nhà tối tăm, bị mắc kẹt trong một căn phòng tối tăm, xung quanh là mạng nhện, chuột bò bên chân, bò lên chân y, gặm cắn quần áo của y... Nhưng Vương Nhất Bác đã không còn cảm giác được nữa, y chết lặng, từ trong ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, trời còn mông lung Vương Nhất Bác đã bị một người đàn ông đánh thức, Vương Nhất Bác biết gã, đây là người bên cạnh Ngôn Hi -- Ngôn Kỳ. Nghe nói Ngôn Kỳ vốn không phải họ Ngôn, chỉ vì sau khi được Ngôn Hi nhặt về, liền theo họ Ngôn.
Sự tình giao cho Ngôn Kỳ làm, đại biểu là chuyện rất quan trọng.
Vương Nhất Bác không biết Ngôn Hi muốn làm gì, cũng đoán không ra mình còn có giá trị lợi dụng gì, bất quá đây cũng không phải chuyện Vương Nhất Bác cần quan tâm, y đã sớm thân bất do kỷ.
Vương Nhất Bác được khiêng vào trong kiệu, kiệu rất lớn, rất xa hoa, là quy cách hoàng gia, bốn phương có thể đặt một cái giường ở bên trong, trước sau tổng cộng có mười sáu người nâng kiệu.
Tay Vương Nhất Bác bị trói, thân thể cũng bị trói lại, y bị lắc lư đến mức trọng tâm bất ổn, ngã trên đệm.
Y dịch thân thể, cố sức tựa vào một bên.
Ngôn Kỳ vén rèm lên, đặt một lá thư lên ngực Vương Nhất Bác, phía trên rõ ràng viết hai chữ "Hưu thư".
Rốt cục, Ngôn Hi muốn cưới Nhược gia tiểu thư sao?
Nhưng cho dù là bị vứt bỏ, Ngôn Hi cũng không muốn ra mặt nữa. Ngôn Kỳ nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác, trong khinh miệt mang theo đáng thương, đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, Vương Nhất Bác lại không hề có cảm giác.
Hình như đã không còn chuyện gì có thể làm y đau lòng nữa.
Kiệu lảo đảo đi rất lâu, lâu đến khi Vương Nhất Bác đã ngủ một giấc, tỉnh lại lần nữa, chính là lúc khi kiệu dừng lại, giọng nói của Ngôn Kỳ vang lên bên ngoài: "Phiền thông báo một tiếng, người Tiêu hoàng chỉ đích danh, điện hạ nhà ta đã đưa tới cho hắn. "
- ------------------------------
Ngôn Hi không phải anh Chiến đâu, anh Chiến thương Bo lắm, không nỡ hành hạ đâu 😅
Nay Phong Khởi Lạc Dương của Bo chiếu nè, có ai xem ủng hộ Bách Lý hông?🥰