"Mày——"
"Sao mày có thể không biết xấu hổ đến thế hả! Thân là con trai cả nhà họ Sở, vậy mà lại làm ra chuyện này. Thể diện của Sở gia đều bị mày quăng mất hết! Mày còn dám ngủ? Dậy cho tao——"
Đang ngủ say sưa, Sở Trần bị âm thanh đột ngột vang lên làm ồn đến mất kiên nhẫn.
Cậu nhíu mày, trở mình, vùi mặt vào cái gối mềm mại, thầm nghĩ là nhà nào vô ý thức như vậy, hơn nửa đêm còn la lối om sòm, không để yên cho người ta ngủ.
"Nước đâu? Tôi kêu mấy người đi lấy nước cơ mà? Tạt lên người nó!"
"Còn ngây ra đó làm gì?"
"Hôm nay không cần cân nhắc thân phận con trưởng của nó, sau này nó mà dám tìm mấy người gây chuyện, các người cứ tới tìm tôi! Cứ nói là tôi làm, để xem nó làm gì được bà già này!"
Giây tiếp theo, "ào" một tiếng, một chậu nước lạnh lẽo đổ lên đầu Sở Trần.
Sở Trần bị tạt nước, nhất thời không kịp phản ứng.
Cậu chậm rãi mở mắt.
Hiện tại Sở Trần thật sự rất chật vật.
Cơ thể lộ ra ngoài chăn ướt đẫm, tóc dính lên trán rất khó chịu, cả lông mi cũng dính nước, rồi chăn và gối, không có chỗ nào không bị ướt cả.
Cơ thể vốn ấm áp lập tức trở nên lạnh thấu tim.
Không phải là mơ, bị mắng cũng không phải người khác...
Nhưng từ trước đến nay cậu luôn sống một mình, thân thích cũng không lui tới, là ai vào căn hộ của cậu quậy phá?
Sở Trần ngồi dậy, cả người áp suất thấp. Nhìn quanh bốn phía, nơi này đã không còn là căn hộ độc thân của Sở Trần mà là một căn phòng khách sạn xa hoa. Cậu ngồi trên giường và dưới chân giường là một gã đàn ông run rẩy không mặc quần áo.
Lại nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ha.
Có tầm bảy tám người đang đứng đó.
Cầm đầu là một lão phu nhân tức đến phát run, một tay chống gậy, một tay chỉ vào Sở Trần.
"Mày——mày vẫn còn mặt mũi tiếp tục ngồi?!"
"Thì sao? Bộ muốn tôi đứng dậy hoan nghênh mấy người chắc?" Sở Trần lười biếng nói, "Các người đều tới xem tôi ngủ à?" Ngủ một giấc, Sở Trần bị thay đổi vị trí, nhóm người phía đối diện cũng xuất hiện một cách khó hiểu.
Cậu biết chắc chắn chuyện này có vấn đề, nhưng tính tình Sở Trần tùy ý, lúc trong lòng khó chịu, ngoài miệng chưa bao giờ nhường bộ người khác.
"Mày——" Tay lão phu nhân lại lần nữa run lên.
Đứng cạnh bà ta là một thiếu niên nhỏ tuổi, mi thanh mục tú, đôi mắt tròn xoe như là nai con, nghe vậy tràn đầy lo lắng nhìn Sở Trần, trấn an bà:
"Bà nội, anh trai chắc chắn không cố ý, bà không nên quá tức giận, sức khỏe quan trọng."
Bên phía tay phải hai người là một người đàn ông bốn, năm mươi tuổi, không giận tự uy, cũng tức giận không nhẹ:
"Nghịch tử!"
Mà trong một góc phòng, còn có một người đàn ông dựa vào tường, tách biệt rõ ràng với những người khác.
Hắn ta tầm hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi Sở Trần, mái tóc vàng kim nổi bật, gương mặt đẹp trai, nói là minh tinh cũng không quá lời, lúc này mí mắt nhấc lên, trào phúng nhìn Sở Trần.
Khóe miệng hắn ta khẽ cong.
"Bà Sở, ngài nói đi, chuyện này thật là rắc rối. Cháu trai của ngài vắng mặt trong đêm đính hôn, thì ra là chơi đùa với bạn trai ở khách sạn, chúng ta đều là người trong giới, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy người như cậu ta. Tôi thấy, nên hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi."
Nhắc tới từ hôn, sắc mặt lão phu nhân biến đổi.
"Sở Trần! Còn không cút xuống khỏi giường!" Gậy chống trong tay bà ta gõ mạnh lên tấm thảm dày trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề, "Hôm nay dù mày có quỳ xuống, cũng phải nhận lỗi cho tao!"
Nhận lỗi?
Mặc dù gần như đoán được chuyện đã xảy ra, nhưng chuyện này lại không phải Sở Trần làm.
Cậu đã không muốn xin lỗi, thì kể cả Thiên Vương lão tử có tới cũng không ép cậu nói ra một câu xin lỗi.
Sở Trần cười lạnh:
"Thật không tiện. Lúc ngủ tôi thích ở trần, nếu bà không ngại tôi lõa thể trước mặt nhiều người, tôi cũng không phải không thể xuống giường."
"Mày..."
Lão phu nhân trợn trắng mắt, suýt nữa té xỉu.
"Mę!"
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vội vàng cùng thiếu niên duỗi tay đỡ lão phu nhân, chờ đứng vững rồi, liền ngẩng đầu mắng:
"Sở Trần! Mày nói chuyện với bà nội kiểu gì thế hả!"
Thiếu niên cũng không nhịn được liếc nhìn người đàn ông tóc vàng đằng kia, mở miệng nói:
"Anh trai, sao anh lại... nói như thế."
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Người đàn ông tóc vàng thấy vậy, lần nữa bật cười, nói:
"Đây là chuyện riêng của Sở gia, một người ngoài như tôi ở đây cũng không tiện, tôi đi trước. Chuyện này, Sở gia cũng không cần giải thích với tôi đâu."
Ý hắn ta là muốn cắt đứt nhanh gọn.
Dứt lời, người đàn ông tóc vàng không do dự bước ra khỏi phòng.
"Mày... Mày đúng là làm tạo tức chết mà!" Lão phu nhân lắc đầu nhìn Sở Trần.
Người đàn ông kia cũng lạnh lùng nói:
"Ngay trong đêm đính hôn lại bày ra trò này... Mày thật là ti tiện, giống mẹ mày y như đúc—— mày nên quỳ xuống chịu đòn nhận tội mới phải, sao còn dám mở miệng chống đối bà của mày!?"
Nghe lời nói của ông ta, Sở Trần nhíu mày.
Người này nói chuyện ngang ngược quá rồi đấy!
Người đàn ông thấy Sở Trần nãy giờ không nói gì, cả giận:
"Hai tiếng! Nếu hai tiếng sau tao không thấy mày ngoan ngoãn ngồi ở nhà cũ, sau này tao không có đứa con trai là mày nữa! Sở Trú, đỡ bà của con, chúng ta đi!"
Ba người kia đi rồi, vệ sĩ vừa rồi hắt nước vội khom lưng.
"Sở thiếu, tình huống lúc nãy tôi thật sự bất đắc dĩ mới phải làm, hy vọng Sở thiếu tha thứ..."
Sở Trần nâng mắt.
"Ừ. Không có gì, anh đi đi."
Bảo tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra ngoài, nghĩ thầm, có vẻ Sở thiếu không hung ác như lời đồn.
Mà gã đàn ông luôn im lặng trốn ở góc giường cũng vội vã mặc quần áo, nhanh chân chạy thoát.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Trần.
Sở Trần thong thả ung dung xuống giường.
"Mấy cái người này, đi ra ngoài cũng không giúp mình đóng cửa lại."
Trước đó khi cậu mới ngồi dậy nhìn thấy tình huống này là đã thấy không đúng rồi, sau đó lại nghe vài người ồn ào nhốn nháo do đó biết được sơ sơ tình huống hiện tại, lập tức nghĩ đến quyển tiểu thuyết tinh tế mình từng đọc.
Sở Trần ngày thường không đọc tiểu thuyết, chú ý đến nó cũng là vì một nam phụ ác độc trong truyện trùng tên với cậu.
Nhưng nội dung tiểu thuyết quá cũ rích,Sở Trần không húng thú lắm nên chỉ lật xem mấy chương liền ném đi.
Không ngờ cậu lại xuyên vào đây.
Sở Trần đóng cửa, quay vào phòng tắm.
Kính toàn thân trong phòng phản chiếu một thanh niên mười tám tuổi trông hơi non nớt, cao khoảng một mét tám, mặt rất nhỏ, là kiểu chín phần thân một phần đầu, làn da trắng nõn như tuyết, mắt phượng khẽ nhấc, ánh mắt quan sát nhìn vào trong gương.
Người trong gương mang vẻ bề ngoài giống Sở Trần trước đây, nhưng lại có điểm khác biệt . tuổi nhỏ hơn một chút và trên cổ có rất nhiều dấu hôn bất thường.
Nếu là Sở Trần, chắc chắn cậu sẽ không cho người khác để lại loại dấu vết này trên người mình.
"Chậc."
Sở Trần khó chịu giơ tay sờ sờ cổ.
"Thật là xấu xí." Sở Trần nhận xét, "Một chút thành ý cũng không có, lúc làm chắc chắn chả thoải mái gì. Cậu tìm đâu ra người này vậy." Nói xong, Sở Trần lại hỏi, "Có phải tôi không thể trở về không?"
Không ai trả lời Sở Trần, cậu cười nhìn gương.
"Xin lỗi nha. Xem ra tôi phải lấy thân phận của cậu để sống tiếp rồi. Nhưng con người tôi không tốt đẹp, cậu nên chuẩn bị tâm lý nhìn tôi làm chuyện xấu đấy."
Nói xong, Sở Trần đang muốn xoay người đi tắm, trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều ký ức, rõ ràng là ký ức của "Sở Trần".
Sở Trần là con trai cả của Sở gia, từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, đáng tiếc ngày lành không dài lâu, năm mười lăm tuổi, mẹ Sở Trần đột nhiên qua đời, một tháng sau, cha Sở Trần là Sở Nguy Vân dẫn về nhà một người đàn bà, cùng một đứa con trai chỉ nhỏ hơn Sở Trần hai tuổi, cũng chính là Sở Trú lúc nãy đỡ lão phu nhân.
Sở Trần bấy giờ mới nhận ra, gia đình cậu không đẹp đẽ như trong tưởng tượng.
——Cha cậu đã nɠɵạı ŧìиɧ từ lâu, còn có một đứa con ngoài giá thú, hiện tại rước tiểu tam lên ghế vợ cả, con riêng cũng quang minh chính đại trở thành con trai út nhà họ Sở.
Nhất thời Sở Trần không chấp nhận được sự đổ vỡ của gia đình.
Cậu buông thả bản thân, đâm đầu làm những việc có thể chọc giận Sở Nguy Vân.
Vốn dĩ cậu muốn trả thù sự vô tình của Sở Nguy Vân, hấp dẫn sự chú ý của ông ta, muốn cha một lần nữa quan tâm đến mình, lại không ngờ rằng, chỉ sau hai sự kiện không lớn không nhỏ, Sở Nguy Vân liền thuận nước đẩy thuyền, nói rằng hoàn toàn thất vọng với Sở Trần, quay đầu đi bồi dưỡng Sở Trú, công bố về sau muốn giao toàn bộ công ty cho Sở Trú quản lý.
Công ty này rõ ràng là do mẹ Sở Trần lấy một khoản tiền lớn từ nhà mẹ đẻ làm vốn, chính tay xây dựng lên!
Theo lý thuyết cổ phần đều là của Sở Trần!
Sở Trần lập tức từ thiên chi kiêu tử biến thành đứa trẻ bị bỏ rơi, cảm nhận được sinh hoạt khác biệt một trời một vực, từ đó không gượng dậy nổi.
Không còn là người thừa kế, cậu biến thành công cụ để liên hôn.
Mẹ Sở Trần là tiểu thư khuê các, là bạn thân với vợ của gia chủ Hoắc gia, hai người lập hôn ước từ trong bụng mẹ, đối tượng chính là Sở Trần và con trưởng Hoắc gia, Hoắc Lăng.
Mấy năm nay, Hoắc gia càng thêm lớn mạnh, hiện tại đã trở thành đỉnh cấp gia tộc ở Vương Thành, Sở gia liên hôn với Hoắc gia là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nhưng Sở Trần không muốn.
——Sau khi liên hôn, cậu bị gả đi, chẳng khác nào hoàn toàn mất đi quyền thừa kế công ty, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về đứa em ngoài giá thú Sở Trú.
Đêm đính hôn, Sở Trần không xuất hiện, ngày hôm sau bị phát hiện đang ở khách sạn, chính là cảnh tượng vừa mới phát sinh kia.
Sở Trần nghĩ đến ký ức sau cuối, Sở Trần đang chuẩn bị lên xe đến tiệc đính hôn, đầu óc đột nhiên choáng váng, sau đó không còn nhớ gì cả, cậu biết tên ngốc này bị hãm hại.
Cuối cùng, trong đầu Sở Trần xuất hiện một "Sở Trần" khác.
Nguyên chủ "Sở Trần" cười khổ.
"Rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải chịu nỗi đau như vậy? Tôi không muốn tiếp tục sống một cách ngu ngốc nữa. Người lạ, anh có thể giúp tôi không? Thay thế tôi, sống tiếp cuộc đời này."
... Thì ra là thế?
Sở Trần nhướng mày.
"Tôi luôn thích làm theo ý mình, thân phận của cậu có thể sẽ bị tôi phá hỏng."
Nguyên chủ "Sở Trần" thấp giọng nói:
"Tôi không muốn sống nữa. Nhưng tôi đã làm liên luỵ đến anh, anh có thể dùng thân thể này sống theo cách anh muốn. Chúc anh may mắn."
Sở Trần tạm biệt nguyên chủ.
Sống ở đâu mà chẳng là sống?
Huống chi từ lâu Sở Trần đã chán ghét cuộc sống trước kia.
Cậu mở nước ấm, rửa sạch nước lạnh bị dội lên người, mặc áo tắm dài đi ra, lượn một vòng trong phòng, nhìn thấy quần áo nhăn nhún và qυầи ɭóŧ bẩn bị ném xuống đất.
Sở Trần nhíu mày.
Cậu tìm được vòng tay trí năng đặt ở đầu giường, lau đi vệt nước trên đó, dùng vân tay mở khóa, nhấp vào dịch vụ tương tự chuyển phát nhanh ở Trái Đất, đặt mua một bộ quần áo và đồ lót mới.
Mười phút sau, người máy đưa quần áo đến.
Sở Trần thấy đã vượt quá thời gian hai tiếng mà cha cậu - Sở Nguy Vân nói, nhưng cậu không có vẻ gì là vội vã, động tác không nhanh không chậm, đến khi ăn mặc chỉnh tề và thu dọn xong đồ đạc mới ra ngoài gọi một chiếc xe bay công cộng đi về nhà cũ.
Xe bay công cộng không có người điều khiển, vừa lên xe thì chiếc vòng trên cổ tay đã được quét, tài khoản sẽ tự động bị khẩu trừ.
Hưởng thụ tiện ích của thế giới tinh tế, Sở Trần càng thêm hứng thú đối với thế giới này.
Nhưng ngay khi bước vào nhà, Sở Trần cảm giác được bầu không khí gần như đóng băng.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Sở Nguy Vân lạnh giọng, quét mắt nhìn quần áo trên người Sở Trần.
Sở Trần mỉm cười nói:
"Vệ sĩ tạt nước lên mặt tôi, dù sao tôi cũng phải chỉnh lí một chút chứ, không phải vì thế nên mới về trễ sao?"
"Mày còn dám cười?" Sở Nguy Vân hận rèn sắt không thành thép, "Hoắc gia ở Khu Một có địa vị thế nào, không phải mày không biết! Đây là cơ hội tốt đẹp biết bao, nếu mày vào đó chắc chắn sẽ ăn sung mặc sướиɠ! Sở Trần, mày ngẫm lại xem, hai năm nữa là mày phải tốt nghiệp nhưng hiện tại cái gì cũng không biết, đây là lựa chọn tốt nhất của mày, ba mày có thể hại mày sao? Mày——thôi, sự tình đã phát sinh, chỉ có thể cố hết sức cứu chữa. Bây giờ mày lập tức theo tạo đến Hoắc gia xin lỗi!"
Nói thì đường hoàng lắm.
Nhưng chuyện liên hôn này, kẻ được lợi lớn nhất là ai, tưởng Sở Trần không biết à?
"Không đi." Sở Trần nhẹ nhàng nói: "Lúc trước chính ông đã nói quá hai tiếng mới về thì tôi sẽ không còn là con trai ông nữa cơ mà? Hiện tại tôi không phải là thành viên của Sở gia nữa, liên hôn ư, ai thích đi thì cứ đi."