Run With The Wind (Bước Chạy Thanh Xuân)

Chương 1-1: Prologue

Không khí trong lành về đêm ở mảnh đất chỉ cách đường vành đai khoảng 8 phút 20 giây đi bộ. Có vẻ chỉ là một lời nói dối khi dự báo thời tiết thông báo phải cẩn trọng với sương mù quang hóa xuất hiện vào ban ngày những ngày nắng. Khu dân cư nơi đây có những ngôi nhà nhỏ lặng lẽ san sát nhau với ánh đèn đường thưa thớt.

Đi dọc theo con đường một chiều, phức tạp và hẹp, Kiyose Haiji nhìn lên bầu trời. Bầu trời nơi đây không thể so sánh với quê hương của anh, bầu trời đầy sao của tỉnh Shimane, dù cho chúng đều có những hạt ánh sáng nhỏ li ti.

Nó có thể là một ngôi sao băng. Dù vậy, bầu trời vẫn tĩnh lặng.

Gió thổi qua cổ. Đã gần tháng tư, nhưng trời vẫn lạnh về đêm. Ống khói của nhà tắm công cộng "Tsuru no Yu" mà tôi đến, nhô lên sau những mái nhà thấp.

Kiyose ngừng nhìn bầu trời và tăng tốc độ chạy, vùi cằm vào cổ áo DoTERRA mà anh đang mặc.

Nhà tắm công cộng ở Tokyo thực sự rất nóng. Vào mỗi ngày này, Kiyose quyết lặn xuống bồn tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể, nhưng anh ta đứng dậy ngay lập tức. Ông thợ hồ, khách ruột của "Tsuru no Yu" thấy thế liền bật cười.

"Vẫn cứ tắm chớp nhoáng như vậy ha Haiji."

Mặc dù tôi đã trả rất nhiều tiền, nhưng sẽ rất tiếc nếu phung phí như vậy. Kiyose lại ngồi xuống chiếc ghế nhựa trong phòng vệ sinh. Nhìn vào gương và cạo râu bằng dao cạo tôi mang theo. Người thợ hồ nhẹ nhàng băng qua phía sau Kiyose và ngâm mình trong bồn tắm với tiếng gầm gừ.

"Với dân Edo thì nhiệt độ nước nóng của bồn tắm này rất vừa vặn."

Giọng nói của người thợ hồ vang vọng trong không gian lát gạch với trần nhà cao. Không có tiếng vọng ra từ nhà tắm nữ. Trong nhà tắm công cộng này, ở quầy số luôn là nơi nhổ lông mũi lúc rảnh rỗi. Rõ ràng, giờ đây chỉ có hai người khách, Kiyose và người thợ hồ.

"Cháu luôn nghĩ rằng lời đó là đúng, nhưng cháu có một câu hỏi."

"Gì thế?"

"Đây không phải là khu vực trong trung tâm thành phố. Mà là khu Yamanote*."

* Yamanote chỉ khu thượng lưu, sung túc nằm về phía tây Tokyo.

Kiyose cạo râu xong và lại gần bồn tắm. Vừa quan sát ông thợ hồ, anh vừa vặn vòi và châm nước vào. Các chất lỏng có nhiệt độ khác nhau trộn lẫn trong khi pha loãng. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ xong, Kiyose chìm trong bồn tắm, ngồi ở vị trí gần vòi nước và duỗi chân trong nước nóng ở nhiệt độ an toàn.

"Có thể phân biệt giữa trung tâm thành phố và Yamanote. Có nghĩa là cậu đã quen với cuộc sống ở đây."

Người thợ hồ dường như đã từ bỏ việc lấy lại vòi nước. Ông tránh làn nước ấm và di chuyển đến vị trí chéo với Kiyose.

"Đã bốn năm rồi nhỉ."

"Chikuseisou thế nào rồi? Có khả năng năm nay phòng sẽ chật kín hết chứ?"

"Còn một phòng nữa thôi. Cháu cũng tự hỏi năm nay sẽ được hay không."

"Mong rằng nó sẽ kín hết."

"Vâng."

Kiyose thực sự nghĩ. Đây là năm cuối cùng. Và cơ hội lớn nhất đang đến gần. Chỉ còn một người nữa. Múc nước nóng và dùng hai tay xoa lên mặt. Chỉ cần thêm một người nữa thôi.

Có lẽ con dao cạo đã mất, nước đã thấm thành bụi.

Kiyose rời khỏi nhà tắm công cộng với người thợ hồ. Ông vừa dắt xe đạp vừa thong dong trên con đường đêm. Nhờ có nước nóng, tôi không cảm thấy lạnh chút nào. Khi Kiyose đang phân vân có nên cởi bỏ chiếc áo doTERRA mà anh ấy mặc hay không, anh nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói giận dữ từ phía sau.

Nhìn lại, phía bên kia con đường hẹp có hai hình bóng người đàn ông.

Người đàn ông hét lên điều gì đó, và một người khác chạy về phía chúng tôi với phía sau là một cú đánh chính xác. Người đàn ông tiếp cận Kiyose và người thợ hồ trong nháy mắt, Kiyose nhìn thấy anh ta là một thanh niên, anh ta lập tức đi ngang qua và bỏ chạy. Sau đó, một người đàn ông mặc tạp dề ở cửa hàng tiện lợi đuổi theo phía xa.

Người thanh niên vụt qua vai Kiyose và không hề hụt hơi một tí nào. Theo bản năng, Kiyose cố gắng chạy theo anh ta, nhưng giọng nói chỉ trích của ông thợ hồ làm anh chú ý.

"Ây dà, ăn trộm à."

Khi tôi được nghe như vậy, tôi nghĩ rằng nhân viên đang đuổi theo đã hét lên, "Bắt hắn giúp tôi với." Tuy nhiên, tai của Kiyose không thể nhận thêm âm thanh nào nữa.

Đó là vì tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi dáng chạy của một thanh niên đầy sức mạnh và dang chân ra như một cái máy.

Kiyose lấy xe đạp ra khỏi ông thợ hồ.

"Cho cháu mượn nhé."

Kiyose đèo bằng tất cả sức lực của mình, để lại ông thợ hồ đang thất vọng, đuổi theo dấu vết của người thanh niên đã biến mất trong bóng tối.

Đó là cậu ấy. Điều tôi đã tìm kiếm suốt thời gian qua.

Trái tim của Kiyose được thắp lên bằng ngọn lửa tin tưởng giống như magma đang luồn lách trong miệng núi lửa tối tăm. Không thể để mất dấu vết. Trên con đường hẹp, chỉ có quỹ đạo mà thanh niên chạy bừng sáng như dải ngân hà băng qua bầu trời đêm, như hương hoa ngào ngạt mời gọi côn trùng, nó bay lượn và dẫn lối cho Kiyose.

Áo DoTERRA bay phồng lên phần phật. Ánh sáng của chiếc xe đạp cuối cùng cũng chiếu sáng lên. Mỗi khi Kiyose bước lên bàn đạp, một vòng ánh sáng trắng lắc lư từ bên này sang bên kia trên lưng cậu.

Cân bằng tốt. Kiyose cố gắng kìm nén sự phấn khích, quan sát cậu. Có một trục thẳng chạy qua cột sống, kéo dài xuống dưới đầu gối. Vai không có sức mạnh dư thừa và mắt cá chân linh hoạt nhận tác động từ mặt đất. Nó nhẹ và dẻo dai, nhưng đó lại rất mạnh mẽ.

Cậu thanh niên hơi ngoái lại dưới ánh đèn đường, như thể cậu cảm thấy dấu hiệu của Kiyose. Nhìn thấy goc nghiêng cậu hiện lên vào ban đêm, Kiyose thốt lên, "Ồ".

Là cậu phải không?

Những cảm xúc mà tôi không hiểu, dù là vui mừng hay sợ hãi, cứ xoáy vào l*иg ngực tôi. Tôi chỉ có thể thấy trước một cách rõ ràng rằng một điều gì đó sắp bắt đầu.

Tăng tốc xe đạp và đến bên cạnh cậu. Như bị điều khiển bởi một thứ gì đó ở xa. Được thúc đẩy bởi tiếng gọi từ nơi sâu thẳm trong tim. Câu hỏi được thốt ra trước khi Kiyose nhận ra.

"Em có thích chạy không?"

Người thanh niên đột nhiên dừng lại và đứng dậy, và quay sang Kiyose với một cái nhìn không bối rối cũng không tức giận. Với niềm đam mê mãnh liệt, đôi mắt đen của cậu ấy ẩn chứa ánh sáng thuần khiết và hỏi thẳng lại.

"Còn anh thì sao? Anh có thể trả lời không?"

Vào lúc đó, Kiyose nhận ra. Nếu có hạnh phúc, vẻ đẹp hay sự tốt đẹp trên thế giới này. Đối với tôi, đó là hình dạng của cậu thanh niên này.

Ánh sáng của niềm tin đã bắn, tiếp tục chiếu sáng bên trong trái tim Kiyose. Giống như ánh sáng của ngọn hải đăng ném vào biển bão tăm tối. Ánh sáng ấy, liên tục dẫn lối cho Kiyose.

Không thay đổi, mãi mãi.