Điên Tù Hoàng

Chương 5

Chương 4: Làm nhục điên nữ, trảm lập quyết
Nhà Tịch Tử Hằng cũng không xa hoa như Diệp Tư Nhụy tưởng tượng, tiểu viện đơn chỉ giản có một nữ đầu bếp lớn tuổi đang bận rộn. Trong viện có mấy gian nhà gỗ, một gian phòng khách, một gian lớn hơn bên ngoài là phòng ngủ của Tịch Tử Hằng cùng "Khuê nữ Chi Chi". Trong phòng bài trí phong cách cổ xưa đơn giản, chẳng qua từ đông sang tây chất đầy sách, ba mặt tường đều cấu thành từ giá sách, cuộn giấy cắm trong bình sứ. Có thể nói, bọn họ đang ở trong thư viện.

Diệp Tư Nhụy đi xuyên qua gian ngoài vào phòng ngủ nhỏ của nàng, có một giường gỗ lớn, trên giường có hai cái gối, hai đệm chăn, trên giường rải rác một vài búp bê vải, trừ cái đó ra, trong phòng ngủ cơ bản không có đồ đạc gì khác .

Diệp Tư Nhụy lại nhìn một chút bài trí gian ngoài, cha và con gái ngủ ở trên một cái giường? Đây cũng quá quỷ dị.

"Ca, ta đã từng là kẻ điên sao?" Nàng chạy vào trong viện, Tịch Tử Hằng đang tưới hoa.

"Không điên, Chi Chi là hài đồng." Tịch Tử Hằng trả lời rất tự nhiên.

Diệp Tư Nhụy cảm giác bọn họ đối thoại rất kỳ quái, dường như Tịch Tử Hằng tận lực che chở khuê nữ nhà mình, một chút cũng không chê khuê nữ thần trí không bình thường. Nàng ghé vào trên vai Tịch Tử Hằng, thân mật chà chà: "Nhưng bên ngoài dân chúng đều gọi ta là Phong nha đầu. Ca, ngươi nói thật cho ta biết đi......."

Tịch Tử Hằng nhẹ giọng cười, kéo đùi nàng cõng phía sau lưng, sau đó chậm rãi dạo bước trong viện: "Chi Chi còn chưa lớn lên thôi, chờ thành người lớn tự nhiên sẽ hiểu chuyện."

Diệp Tư Nhụy thực hoài niệm loại cảm giác này, ấm áp lại quen thuộc. Nàng nhớ rõ khi còn bé, anh trai Diệp Tư Hạo cũng thường xuyên cõng nàng đi khắp nơi, nàng thay anh lau mồ hôi, anh luôn cười rất sáng lạn, khen nàng là em gái ngoan.

Diệp Tư Nhụy lại muốn khóc, nước mắt của nàng luôn tràn ra trước mặt anh....... Nhớ lại hồi ức đau lòng của nàng, ngày X tháng X năm 2010, nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, ngày đó nàng hành hoàn nhiệm vụ vội vàng chạy về cục cảnh sát phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh), bởi vì tối nay nàng cùng anh trai đi ăn tối, nhưng chờ đợi nàng, lại là một thi thể lạnh băng....... Diệp Tư Hạo bình thản nằm trong nhà xác, ngực trúng đạn mất mạng tại chỗ, ngày đó, cũng là sinh nhật của nàng, trong lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, nắm một cái vòng cổ thạch anh. Nàng quỳ rạp xuống ôm lấy di thể anh, hối hận cùng đau đớn đem cả người nàng xé thành mảnh nhỏ. Ngay mấy giờ trước, nàng nhận được tin nhắn của anh, anh vẻ thần bí hỏi nàng thích thạch anh màu gì, Diệp Tư Nhụy đang thi hành nhiệm vụ mà tắt điện thoại di động, anh lúc đó đang chọn lựa quà sinh nhật cho mình, lại gặp bọn cướp châu báu bị đạn lạc bắn chết, còn chưa kịp trả lời tin nhắn cuối cùng của anh, người đã không còn. Diệp Tư Nhụy ở trong bệnh viện hôn mê ba ngày, ý chí báo thù mạnh mẽ khiến nàng đứng lên từ trong bi thương, mà quãng đời còn lại của nàng, muốn tự tay gϊếŧ tên cướp kia, thay anh báo thù, chuyện khác, nàng không hề nghĩ ngợi.

"Ca....... Ta rất nhớ ca......." Lại được nhìn thấy một anh trai đầy sức sống, nàng vui vẻ đến tột đỉnh. Tuy rằng người này không còn là Diệp Tư Hạo, nhưng nàng có thể cảm thấy tình thân ấm áp ở giữa hai người đang tuôn trào như trước kia, nàng thật sự là rất may mắn.

Tính cách Chi Chi thay đổi trong nháy mắt Tịch Tử Hằng đã sớm thành thói quen, tay vỗ vỗ lưng nàng, đem nàng thả xuống đất, dắt tay nhỏ bé của nàng hướng phòng ăn đi đến: "Hôm nay nước mắt nhiều quá, vi phụ không muốn thấy Chi Chi khóc mãi."

Diệp Tư Nhụy lập tức lau nước mắt, tức khắc chuyển đề tài: "Ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười sáu."

"......." Còn nhiều hơn cả dự tính?

"Còn cha?"

Tịch Tử Hằng vươn mười ngón: "So với Chi Chi lớn hơn mười tuổi."

Diệp Tư Nhụy ngẩn ra: "Vậy không đúng, cha mười tuổi đã có ta?" Nàng thầm nghĩ không nói, cha "dũng mãnh" như vậy sao?

Tịch Tử Hằng phát hiện khuê nữ hôm nay ý nghĩ phá lệ rõ ràng, nhưng tất nhiên là nhất thời thanh tỉnh thôi: "Đúng rồi, cha từ trước đến nay dũng mãnh phi thường, nếu không sao có được Chi Chi đây?"

Diệp Tư Nhụy nhướng mày: "Ta có tên không? Vì sao kêu Chi Chi?"

Này vấn đề thật là làm khó Tịch Tử Hằng, khuê nữ điên mười mấy năm, chưa bao giờ chú ý chuyện này. Hồi tưởng lúc trước, gọi nàng "Chi Chi" đơn giản là nàng đến khuya liền trốn ở góc tường bắt chước con chuột kêu, "Chi Chi Chi Chi" náo loạn không ngừng, cho nên Tịch Tử Hằng liền tùy ý lấy tên này gọi nàng, nào biết lúc này, đã là mười năm.

Diệp Tư Nhụy không nhận được câu trả lời ngay, bằng khả năng phân tích nhạy bén, nàng kết luận mình không phải là thân sinh nữ nhi của Tịch Tử Hằng. Có điều Diệp Tư Nhụy lại có một truy vấn khác nữa, Tịch Tử Hằng tại sao phải thu dưỡng nàng, nàng đến tột cùng là con của ai còn phải tỉ mỉ tra xét. Giờ phút này, nếu tất cả mọi người nhận định nàng là kẻ điên, nàng đưa ra vấn đề gì cũng không có người thật sự trả lời.

Hiện tại quan trọng nhất, nàng lại có thể cùng anh trai kiếp trước ngồi cùng một chỗ ăn cơm, quá hạnh phúc.

Diệp Tư Nhụy cười híp mắt nhìn chăm chú Tịch Tử Hằng, Tịch Tử Hằng gắp lên đồ ăn lên đưa đến miệng nàng, nàng liền há to mồm ăn luôn, hưởng thụ Tịch Tử Hằng cẩn thận chăm sóc....... Không thể nói bộ dạng Tịch Tử Hằng so với anh trai giống nhau như đúc, nhưng trên trán có chín phần giống nhau, có lẽ là bởi vì sắm vai cổ trang, Tịch Tử Hằng thoạt nhìn càng nho nhã càng ôn nhu.

Tịch Tử Hằng mặc dù không thể hiện ra, lại cảm thấy vui mừng, chỉ vì Chi Chi hôm nay phá lệ nghe lời. Huống chi đầu bếp coi như đã chịu đủ "Lăng nhục", đặc biệt ngay mặt cảnh cáo Tịch Tử Hằng: nếu khuê nữ bảo bối của hắn lại đánh nghiêng bát cơm hoặc đổ đồ ăn xuống đất, đầu bếp duy nhất trong nhà nhất quyết sẽ bỏ việc.

Sau khi ăn xong, Diệp Tư Nhụy chủ động thu dọn bát đũa, hành động này càng làm Tịch Tử Hằng kinh ngạc không thôi: "Để đó đi, bà đầu bếp sẽ thu dọn."

"Ta nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, ca đi làm việc đi." Diệp Tư Nhụy tay bưng một chồng chén dĩa đi tới nhà bếp, vừa đi vừa nói đến một sự kiện nàng quan sát được: "Năm nay có khoa thi, ta xem trọng ca a......."

"......." Tịch Tử Hằng nghẹn họng nhìn trân trối bóng dáng Chi Chi, chứng điên của Chi Chi hay là lại tăng thêm?

Diệp Tư Nhụy đi vào phòng bếp, bà đầu bếp kinh hoảng nhìn bát đũa trong tay Phong nha đầu, quát to một tiếng vội vàng tiếp nhận, sau đó không nhịn được nói: "Đây là vài cái bát đũa cuối cùng trong nhà, ngươi đừng sờ loạn vào có được không?!"

Diệp Tư Nhụy có thể cảm thấy bà đầu bếp cũng không thích nàng, nhưng nàng không sao cả, bởi vì Chi Chi từ nay sẽ không còn điên. Nàng Diệp Tư Nhụy! Là nữ cảnh sát hình sự thông minh, ai không phục? Ai không phục, đánh!

Nàng vì tìm hiểu về quá khứ của Tịch Tử Hằng, chủ động giúp bà đầu bếp rửa bát: "Đại nương, ta hôm nay không có động kinh, thật sự."

Năm sáu năm nay Chi Chi đã kêu bà đầu bếp là "Bà trư", nếu không phải Tịch Tử Hằng làm người khiêm tốn hữu lễ, chỉ bằng xưng hô vô lễ như thế, bà đã khăn gói rời đi rồi. Giờ phút này, một tiếng "Đại nương" suýt nữa làm bà ngất đi.

"Ta điên bao lâu rồi? Tịch Tử Hằng không phải cha ruột của ta đúng không?" Diệp Tư Nhụy thừa dịp bà đầu bếp mơ hồ thì hỏi tới.

Bà đầu bếp chóng mặt lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, nha đầu ngươi điên mười mấy năm, nếu không phải là tịch công tử thu lưu ngươi, ngươi sớm bị đánh chết ở trên đường ."

"Cũng bởi vì Tịch Tử Hằng là sư gia cho nên không ai dám quản ta sao?"

"Ha ha, không phải vậy, Tri Phủ thỉnh Tịch công tử làm sư gia, đúng là vì dự phòng ngươi đi quan nha làm loạn." Bà đầu bếp kéo thân hình mập mạp ngồi xuống, bà không trông cậy Chi Chi có thể nghe hiểu, có phần lầm bầm lầu bầu: "Việc này nhắc tới cũng kỳ, nói ngươi điên, giang hồ đến cũng bất chấp, nhưng tuyệt không dám đối Tịch công tử hô to gọi nhỏ, này có lẽ cũng là một loại duyên phận."

Nói như thế, bên trên nàng còn có người bảo bọc?....... Diệp Tư Nhụy giật mình: "Chẳng lẽ ta thực sự nhận thức hoàng thượng?"

"Đâu chỉ nhận thức......." Làm bà đầu bếp bắt đầu tiết lộ chân tướng thì bỗng nhiên cảnh giác nghiêng qua Diệp Tư Nhụy liếc mắt một cái: "Ngươi hôm nay ngoan ngoãn nghe lời sợ rằng trong lòng có toan tính làm loạn, mau đi ra ngoài, đừng đập hư này nọ!"

Diệp Tư Nhụy trợn trắng mắt: "Ta thật không điên nữa, nếu không ta đọc cho người nghe Tam Tự kinh?" Nàng cũng biết hai câu đầu, xem có thể hay không hồ lộng cho qua: "Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn......."

Bà đầu bếp thần sắc chấn động, vội vàng lau tay vào tạp dề, sau liền đem ngón tay mập mạp áp trên trán Diệp Tư Nhụy: "Nha đầu ngươi hôm nay làm sao vậy?"

Bà đầu bếp một tay này áp lên, che hơn phân nửa khuôn mặt nàng, nàng cong khóe miệng: "Chính thức tuyên bố, ta hết-điên-rồi!"

Bà đầu bếp hiển nhiên không tin, nếu đánh Chi Chi mà không đánh lại, vậy khả năng thực đã khỏi bệnh điên?....... "Ba!" Bà đầu bếp sét đánh không kịp bưng tai nhéo cái cái miệng nhỏ của nàng một cái, chờ đợi kỳ tích phát sinh.......

"......." Diệp Tư Nhụy chẳng kiểu tại sao bị nhéo, xoa xoa khuôn mặt nổi bão: "Vị đại nương này! Bà đầu óc mới không bình thường. Mặc dù không thể phán đoán lời nói của ta thiệt hay giả, cũng không nên dùng chiêu này?! Không điên cũng phải đánh lại a!"

Bà đầu bếp giương mắt suy nghĩ một chút....... Ừ, có đạo lý.

Diệp Tư Nhụy lười so đo cùng bà, bà mập này rõ thật là đáng giận: "Không đề cập tới việc này nữa, bà vẫn là nói cho ta biết hoàng đế với ta có quan hệ gì đi, thời gian có hạn, mau mau."

Bà đầu bếp chân chất cười: "Xem ngươi hôm nay biết lễ nghĩa, đại nương đương nhiên kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ngồi xuống ngồi xuống."

Rốt cục cũng vào chủ đề chính, Diệp Tư Nhụy ngồi trên ghế đẩu, tập trung tinh thần chờ nghe thân thế.......

"Việc này phải ngược dòng lại mười năm trước, ngươi là tiểu khất cái trên con đường này, đứa nhỏ sáu tuổi cho dù điên cũng không làm ra rắc rối lớn, bản thân cũng sẽ không khiến cho người bên ngoài chú ý, nhưng không tránh khỏi bị đánh, bị mắng, chịu khi dễ. Năm đó, đại điển đăng cơ của Vinh Quang đế mới gần mười hai tuổi, theo quy củ của triều đại, tân hoàng kế vị xuất hành du ngoạn toàn thành. Đang lúc Vinh Quang đế ngồi trên xa giá đi dạo đến con đường này thì bệnh điên của ngươi lại tái phát, nằm giữa đường lăn lộn khóc lóc om sòm, ngăn Long kiệu của Vinh Quang đế khóc lóc đại náo. Vinh Quang đế còn ít tuổi, gặp ngươi cả người bê bết vết máu, không những không trách phạt, còn cảm thấy nha đầu điên kia thật đáng thương....... Cho nên Vinh Quang đế nhất thời cao hứng ban bố một đạo thánh chỉ....... ban cho nữ điên một kim hoàn miễn tội suốt đời, nếu như có người dám cả gan khinh nhục nàng đó là cùng hoàng đế đối nghịch, vô luận địa vị quyền thế cao thấp, trảm lập quyết. Sau đó, cử chỉ nhân ái này của Vinh Quang đế thắng được nhân tâm, dân chúng nhìn tiểu hoàng đế mười hai tuổi với cặp mắt khác xưa, lúc ấy a, còn trở thành giai thoại trong dân chúng đấy......."

Bà đầu bếp thở dài, chỉ vòng vàng trên cổ Diệp Tư Nhụy: "Phải nói Vinh Quang đế làm việc thật đúng là tỉ mỉ, rõ ràng miễn tội kim bài không thích hợp cho kẻ điên dùng, cho nên lệnh cho người đặc biệt chế tạo cho ngươi vòng vàng độc nhất vô nhị, có miễn tội kim hoàn, ngươi coi như danh nhân nổi tiếng nhất kinh thành. Từ đó về sau, vô luận ngươi đi đâu, quấy rối dằn vặt nhà nào cũng không có ai dám quản, càng không ai dám đánh chửi ngươi, dần dà, ngươi thành tiểu ác bá vô pháp vô thiên nhất trên con đường này. Mười năm đi qua, Vinh Quang đế tuổi nhỏ làm sao dự liệu được hậu quả không thể chịu nổi như thế, aiz....... Chậc chậc, thật sự là trợ Trụ vi ngược (nối giáo cho giặc) a."

"......." Diệp Tư Nhụy theo bản năng sờ sờ vòng vàng trên cổ, tiểu hoàng đế thật sự là chỉ chú ý trước mắt mà không để ý đến sau này, chẳng trách tất cả mọi người biết nàng là kẻ điên. Căn bản là đem hai chữ "kẻ điên" viết ở trên mặt.

"Sự thể thế nào lại liên lụy Tịch Tử Hằng?"

Bà đầu bếp bất đắc than thở: "Tịch công tử lúc ấy cũng có mặt, hắn là một kẻ thư sinh vào kinh đi thi, nếu không phải Tịch Tử Hằng xông lên đỡ giúp ngươi một gậy của quan binh triều đình, cũng sẽ không khiến cho Vinh Quang đế chú ý, Vinh Quang đế gặp tình cảnh này, lại ban một đạo khẩu dụ lệnh cho Tịch công tử, Tịch Tử Hằng phải bắt đầu chăm sóc việc ăn uống lẫn cuộc sống hàng ngày của ngươi. Cứ như vậy, năm ấy Tịch công tử mười sáu tuổi, là thân nhân duy nhất trên thế gian này của ngươi....... Việc này muốn nói a, Tịch công tử trêu chọc phải ai, vào kinh đi thi, lại vô cớ thành cha của kẻ điên. Khổ học hơn mười năm, nhưng hoàng mạng không thể trái, Tịch Tử Hằng vì chăm sóc ngươi, lỡ mất khoa khảo mười năm mới có, ngươi nếu thật không điên nữa, báo đáp Tịch công tử thật tốt là được rồi......."

Diệp Tư Nhụy thật sự nghe xong, cảm động đến rối tinh rối mù. Nàng khẩn cấp lao ra khỏi phòng bếp. Mà giờ khắc này, Tịch Tử Hằng đang ở trong phòng đọc sách, chỉ thấy Diệp Tư Nhụy bỗng chốc bổ nhào vào trong lòng mình, không đợi hắn mở miệng, Diệp Tư Nhụy gắt gao ôm cổ hắn lệ như mưa: "Vô luận kiếp này hay kiếp sau, ta chỉ vì ca mà sống, vô luận luân hồi trăm ngàn lần, chúng ta vĩnh viễn tâm liền tâm......."

Tịch Tử Hằng giật mình, nha đầu này hôm nay không giống ngày xưa, mặc dù vẫn nói điên ngữ như trước, nhưng cảm thấy lời của nàng lại là chân thành tha thiết, hắn ôn nhu đem Chi Chi kéo vào trong lòng: "Ừ, tâm liền tâm, mặc cho linh hồn bách chuyển thiên hồi......."

-------