Tạ Nghiên Lễ giương mắt nhìn qua. Cô gái đưa lưng về phía bóng đêm bên cửa sổ sát đất, trên người mặc một bộ váy dài 2 dây màu đen, an tĩnh nằm trên thảm. Vải dệt trên người bao lấy thân hình duyên dáng hoa lệ, gần như hòa thành một thể với màn đêm.
Chỉ có đôi cẳng chân trắng nõn tinh tế lộ ra dưới làn váy, tùy ý đặt trên tấm thảm hoa văn, nước da trắng sáng như ngọc, móng tay tinh xảo, xinh đẹp không sao tả siết.
Ánh đèn quá chói, Tần Phạn nheo nheo mắt, nhưng mà không chờ cô thích ứng được với ánh sáng.
Giây tiếp theo.
Đèn phòng từng cái từng cái bị Tạ Nghiên Lễ ấn tắt.
Phòng lớn như vậy, đột nhiên lâm vào bóng tối.
Chỉ còn ánh trăng sáng lạnh lẽo, xuyên qua của kính trong suốt, lóng lánh rơi trên người Tần Phạn.
Tần Phạn ngồi trên vào ôm gối quá lâu, cả người đều cứng đờ, thật vất vả mới đứng vững.
“Anh...”
Lời còn chưa dứt, liền không hề phòng bị mà bị đẩy đến trước cửa sổ sát đất. Tần Phạn muốn xoay người, một khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông đã dán vào sau lưng, cản trở động tác của cô.
Cửa sổ sát đất rất lớn, làm người có loại ảo giác sẽ bị ngã xuống, tầm mắt của Tần Phạn chỉ có thể nhìn xuống, nháy mắt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đại não.
“Buông ra...” đôi tay Tần Phạn bị buộc phải chống lên của kính, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà tím tái nhợt nhạt .
Không khí vừa tốt, tư thế này của cô cũng vừa đẹp, vòng eo mềm mại một tay đã có thể ôm hết, làn da dưới tà váy xẻ dài trong bóng đêm trắng đến phát sáng.
Tạ Nghiên Lễ vươn một bàn tay, đặt lên mu bàn tay của cô trên cửa kính, mười ngón tay đan vào nhau. Hơi thở ấm áp dần trở nên nóng rực, môi mỏng phủ ở vành tai cô, giọng nói mơ hồ: “Đây là nghĩa vụ hợp pháp, phải tuân thủ.”
Hơi thở mang mùi gỗ trầm hương nhàn nhạt trên người anh hoà cùng mùi rượu, tạo nên một cảm giác kỳ lại lại quyến rũ độc đáo, làm người ta muốn ngừng mà không được, cự tuyệt cũng không được.
Nghĩa vụ hợp pháp con mẹ nó.
Tần Phạn cắn môi dưới, như muốn nuốt lời nguyền rủa đến miệng trở về.
Vì dỗ dành người đàn ông này, cô cũng thật liều mạng.
Trong lúc Tần Phạn hoảng hốt, lại nghĩ đến tối hôm qua tự mình chuẩn bị tranh sơn dầu dụ dỗ Tạ Nghiên Lễ để xin anh giúp đỡ, ai ngờ Tạ Nghiên Lễ vậy mà cắn câu, nhưng...
Cô thế mà lại mệt đến ngủ quên mất!
Lúc ấy ký ức trước khi cô sắp ngủ là đang dừng lại ở làm xong bước dạo đầu, Tạ Nghiên Lễ còn chưa kịp đến bước tiếp theo. Nghĩ lại trạng thái cơ thể sáng nay, cô liền biết, tối hôm qua căn bản không có làm được.
Ai, tối hôm qua thật vất vả mới chơi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thờiddieerm mấu chốt cô còn thất bại.
Đêm nay tuyệt đối không thể lại thất bại nữa.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ, ý chí sắp tán loạn, Tần Phạn nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ sát đất đều bắt đầu lập lòe.
Dần dần, bởi vì chân mềm nhũn, biến thành tư thế nửa quỳ, may mà cánh tay Tạ Nghiên Lễ vẫn luôn ôm lấy eo nhỏ của cô, mới không làm cả người cô mềm nằm trên mặt đất.
Kết thúc một lần, Tần Phạn rốt cuộc cũng thấy được mặt của người đàn ông, lại phát hiện đến áo sơ mi của anh cũng không hề nhăn, sau khi kết thúc lại là áo mũ chỉnh tề, Phật tử tính tình lạnh lùng không có ham muốn .
tuy rằng cái váy dài màu đen trên người cô cũng không cởi ra, nhưng đã không thể nhìn nổi, Tần Phạn cảm thấy thật không công bằng.
Nhìn cô nằm nghiêng trên thảm, đôi mắt đào hoa còn mê mang, như là được gột rửa sạch sẽ bằng nước suối, câu hồn đoạt phách mà không tự biết. Tạ Nghiên Lễ nhặt cái cà vạt rớt ở bên cạnh lên, nhẹ nhàng đặt ở trên đôi mắt của cô .
Tần Phạn không có cảm giác an toàn, theo bản năng mà muốn gạt ra.
Giọng nói của người đàn ông sau khi xong việc ám ách lại cường thế: “Đừng nhúc nhích.”
Đầu ngón tay Tần Phạn dừng lại, nghĩ đến mình đang phải nhẫn nhục, thân mang trọng trách, đành phải thành thật để anh tùy ý đem cà vạt quấn hai vòng, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của cô.
Thị giác biến mất, thính giác cùng xúc giác lại càng thêm nhạy bén.
Nghe được âm thanh anh cởi nút áo sơ mi, sau tiếng vải dệt ma sát, có cảm giác quần tây vừa rớt xuống mắt cá chân cô ……