Lại nói Trần phi vì nghênh đón hoàng thượng mà sửa sang trong ngoài cung điện lại một lần, bản thân cũng là phi hồng quải lụa*.
(*Phi hồng quải lụa: Mặc trang phục diễm lệ, trang điểm xinh đẹp)
Bề ngoài Đoan phi cùng Trân phi giao hảo trước sau như một, cuối cùng lúc này thấy nàng vén ra mây mù gặp minh nguyệt (sau cơn mưa trời lại sáng), làm sao cũng không muốn đánh mất một cơ hội tham gia, đi theo trang điểm kỹ càng một phen, mặc một bộ y phục lộ nữa bộ ngực sữa, thu lại eo quấn lại la quần, sau đó Trân phi ở trong điện dây dưa không ngớt không muốn rời đi.
Bóng đêm dần sâu, một bàn đầy rượu và thức ăn nóng rồi lại lạnh, lạnh lại một lần nữa nóng, như vậy giằng co lặp đi lặp lại nhiều lần sau, Trân phi thủy chung không thấy bóng dáng hoàng thượng, chỉ nói ở trong lòng là Lâm Tĩnh Dao trêu đùa mình.
Đoan phi có chút không kiên nhẫn đợi được, đang muốn rời đi rốt cuộc mới thấy hoàng thượng có thể nói là như nước thiên hô vạn hoán xuất đi ra, vì thế tranh thủ thời gian đưa tay sửa sang lại mái tóc, y phục của mình, nhẹ nhàng nói khẽ, mời hoàng thượng cùng Lâm Tĩnh Dao mời vào phòng.
"Tỷ tỷ, đây là lễ vật hoàng thượng đưa cho ngươi, mở ra nhìn một chút." Lâm Tĩnh Dao vừa vào nhà liền đưa cho Trân phi một cái hộp, nữ nhân này sắc mặt vui vẻ, vội vàng cảm tạ nhận lấy mở ra vừa thấy một miếng ngọc cùng hai vòng xuyến, vội vội vàng vàng đeo vòng ngọc lên trên cổ tay, tràn ngập phấn khởi nói: "Hoàng thượng, nô tì rất là thích."
Thủy Linh Ương gật đầu liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Dao, thầm nghĩ nữ nhân này luôn luôn keo kiệt, lấy ra Ngọc Thạch tặng người nhất định sẽ không là Thượng Phẩm.
Lúc sau ngồi xuống, Thủy Linh Ương quen thuộc rót rượu cho Lâm Tĩnh Dao, kề vào bên tai nàng dặn dò: "Uống ít thôi hay là lại uống giỏi cho nên nơi nơi đùa giỡn."
"Biết." Lâm Tĩnh Dao lên tiếng, nhìn thoáng qua thấy thần sắc Trân phi cùng Đoan phi có chút cổ quái, vụиɠ ŧяộʍ lấy cánh tay đẩy Thủy Linh Ương, ý bảo hắn chiếu cố hiện trường bầu không khí một chút.
Nam nhân kia ngược lại lười diễn trò, chỉ nhàn nhạt nhìn Trân phi liếc mắt một cái, nói: "Dùng bữa đi."
"Ừh." Trân phi đáp ứng nghiêng mặt nhìn Đoan phi ngực áo cực thấp, bầu ngực mạo hiểm mãnh liệt cực có da^ʍ tà, không cam lòng yếu thế ngay sau đó bản thân thò tay kéo vạt áo lộ ra cảnh xuân sắc bên trong.
Thủy Linh Ương cúi đầu buồn bực dùng bữa, nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia lấy một cái, cũng là Lâm Tĩnh Dao hai mắt tỏa ánh sáng, vừa hướng hai người so kích cỡ, một bên cúi đầu xem sân bay của bản thân. Thầm nghĩ lần này may mắn theo tới bằng không nếu hai bò sữa vây quanh bên cạnhThủy Linh Ương, làm sao hắn có thể duy trì được.
Uống xong hai ly rượu, lá gan Trân phi càng thêm lớn hơn, vì thế đau thương nổi lên kể lể quở trách hoàng thượng không đúng, đơn giản chính là vài năm trước hắn chỉ thiên vị Tuyết phi xem nhẹ các nàng, hiện giờ có hoàng hậu, càng chuyên sủng một người, đối với các nàng chẳng quan tâm ….
Đoan phi thấy nàng có chút uống say muốn khuyên bảo hai câu , đã thấy Thủy Linh Ương ngáp một cái : "Trẫm thật là sơ sót, trước mắt chiến sự khẩn trương , thật sự thân thể mệt mỏi, chờ cục diện chính trị ổn định lại, trẫm hội bồi thường cho các ngươi. Trước mắt mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước, các ngươi ăn uống cho tốt." Nói xong, kéo ống tay áo của Lâm Tĩnh Dao, đã thấy nữ nhân này còn chưa có ăn đã, liền kéo nàng, đi trở về trước.
Trở lại "Tước linh cung" một tiểu thái giám đang ở cửa ngủ gà ngủ gật ở cửa, gặp Thủy Linh Ương đã trở lại, vội vàng quỳ xuống: "Nô tài tham kiến hoàng thượng."
Đột nhiên trong phòng phát ra một chút tiếng vang, tiếp theo đó là tiếng bước chân hoảng loạn.
Thủy Linh Ương ngẩn ra, sợ có thích khách hoặc kẻ trộm quấy phá, tranh thủ thời gian tìm kiếm nơi bắt nguồn phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ánh nến lay động một đạo bóng đen đầu trên bình phong, Thủy Linh Ương lạnh giọng hỏi: "Người nào?" Tiếp theo vọt đến mặt sau bình phong, thân thủ đánh qua người lén lút.
"Hoàng, hoàng, hoàng thượng." Người nọ giọng nói không rõ, một tay cầm lấy vạt áo che ở trước ngực mình, tay kia thì bị Thủy Linh Ương nắm chặt ở trong tay.
Thủy Linh Ương thấy rõ nữ nhân trước mặt đúng là Tạ Vũ Yến, nhìn nàng chỉ mặc áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ, trong tay nắm chặt y phục của bản thân, sắc mặt ửng hồng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, da thịt tinh tế tĩ mĩ giống như sữa không che đậy lộ ra, trái lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh thị giác của người.
Thủy Linh Ương vội vàng buông lỏng tay ra, quay lưng lại, hỏi: "Ngươi đang lén lút làm cái gì?"
"Nô tỳ ở đây thay y phục." Tạ Vũ Yến trả lời, vội vội vàng vàng mặc vào.
Thủy Linh Ương cười khẽ một tiếng quay lại, nhìn nữ nhân này hỏi: "Ngươi thay đổi y phục trong tẩm cung của hoàng hậu?"
Tạ Vũ yến cả kinh, thu lại vạt áo, nói: "Nô tỳ thấy trong cung không có người, lúc này mới ――"
Thủy Linh Ương nắm chặt cằm của nàng, nhìn thẳng ánh mắt nàng: "Trẫm làm sao mà biết ngươi không cố ý xem đúng thời cơ quyến rũ trẫm? Bản thân ngươi rõ ràng có chỗ ở, sao lại muốn đổi xiêm y trong cung của chủ tử chứ, hơn nữa buổi tối khuya ngươi thay y phục làm chi?"
Tạ Vũ Yến cắn cắn môi, do dự nửa ngày không có lên tiếng, chính là xem sắc mặt của Thủy Linh Ương cười như không cười, trong lòng có chút ủy khuất, cuối cùng ngoảnh lại nổi lên nước mắt.
Đợi đến khi Lâm Tĩnh Dao ăn uống no trở lại tẩm cung, đang nhìn Tạ Vũ Yến núp ở trong góc tường lau nước mắt, mà Thủy Linh Ương còn lại giống như là không có việc gì nằm ở tháp thượng lật xem các loại phiên bản "Xuân cung đồ" của Lâm Tĩnh Dao cất chứa .
"Như thế nào?" Lâm Tĩnh Dao không nhìn Thủy Linh Ương, đi tới trước mặt Tạ Vũ Yến hỏi.
"Nô tài không có việc gì." Tạ Vũ Yến nói, nắm chặt y phục đã thay, vội vàng ra cửa điện.
Mà Lâm Tĩnh Dao trùng hợp liền nhìn đến trên la quần có một chút màu đỏ.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ là ngươi chọc nàng nàng khóc?" Lâm Tĩnh Dao đoạt "Tàng bản" trong tay Thủy Linh Ương hỏi.
"Nha hoàn của ngươi chẳng hiểu sao lại cởϊ áσ cho trẫm xem, trẫm giữ mình trung thành trong sạch không hai lòng, nữ nhân ác liệt như vậy, giúp ngươi giáo huấn hai câu mà thôi." Thủy Linh Ương nói xong, sau đó lại lấy ra bản sao chép thứ hai ở dưới gối tiếp tục lật xem.
Sắc mặt của Lâm Tĩnh Dao hơi đổi, nói: "Hoàng thượng thật biết chê cười, người ta là đến ngày nguyệt sự, nhiễm xiêm y, thế này không tiện ra cửa, cho nên ở trong phòng của ta thay thế xiêm y. Nàng mới tới trong cung, ta chuẩn bị giúp nàng vài bộ y phục, nàng vừa vặn còn không có lấy đi, lúc này mới lấy ra thay thế. Hoàng thượng cũng là, người ta còn là cô nương, có chút không tiện mở miệng, ngươi vậy mà nhìn thân thể người ta, được tiện nghi mà còn khoe mẽ."
"Đúng là như vậy sao?" Ánh mắt của Thủy Linh Ương nheo lại.
"Hừ, ngài thật cho bản thân mình là miếng mồi ngon sao, ai cũng muốn đoạt lấy." Lâm Tĩnh Dao tức giận nói một tiếng, sau đó lại đoạt lấy quyển tập trong tay Thủy Linh Ương, nói: "Hoàng thượng ngươi đừng giống không việc gì, trinh tiết nữ tử rất quan trọng so với mệnh, ngươi dựa vào gì mà xem thường thân thể người ta, làm tâm người ta bị thương, cũng không cảm thấy lương tâm bất an à."
Tiếp theo Thủy Linh Ương lại lấy ra bản tập thứ ba, sau đó mở ra, nói: "Lâm Tĩnh Dao, trẫm gặp qua nhiều nữ nhân hình hình sắc sắc(dáng mạo+ sắc đẹp), bọn họ có ý đồ với trẫm hay không, trẫm liếc mắt một cái cũng nhìn ra được. Tạ Vũ Yến này ở bên ngoài thanh danh không tốt, nghĩ gả được cho lang quân như ý nhiều không thể tả, thế nhưng trà trộn vào trong cung, nàng thế mà có thể có ý với trẫm, muốn cái danh phận, có thành công hay không đều không sao cả, quyền lực nhiều thì đương nhiên bình nứt không sợ bể rồi."
"Hắc, hoàng thượng thành nhà tâm lý học bao lâu rồi, phân tích đạo lý rõ ràng, nói đến cùng, còn không phải chứng minh người gặp người yêu hoa gặp hoa nở sao, được, bên tai đều mọc kén đến nơi rồi." Lâm Tĩnh Dao tức giận nói một tiếng, ngồi xuống bên giường Thủy Linh Ương, nói: "Ngày mai ta đi vào triều, để đám lão già kia khỏi ở sau lưng nói ta không đúng, nói ta mê hoặc hoàng thượng,mỗi ngày ca múa mừng cảnh thái bình,không màng thế sự.
"Ngươi hiện giờ đã là hoàng hậu, vội vàng nâng đỡ chính sự, cũng không sợ bị bọn họ chụp mũ ở hậu cung?" Thủy Linh Ương hỏi.
"Làm quân sư phía sau màn và thần tử đương triều trước điện thì có gì khác nhau, hơi chút giả vờ giả vịt cũng tốt, để cho bọn họ biết mọi người đều có trách nhiệm với hưng vong quốc gia Tây Hạ hưng vong, đợi đến khi người quốc gia giác ngộ cao hơn, cho dù là nữ tử cũng có thể tạo thành quân đội đưa lên chiến trường rồi!"
"Ngươi tưởng tượng rất tốt." Thủy Linh Ương thu hồi tập, sờ sờ tóc của Lâm Tĩnh Dao.
Ngày kế, ánh mắt của Tạ Vũ Yến sưng đỏ xuất hiện trước mặt Lâm Tĩnh Dao, hầu hạ nàng mặc quan phục, thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Thủy Linh Ương một cái.
Lâm Tĩnh Dao súc miệng, lẩm bẩm nói: "Yến xưa vốn ngụ nhà Vương, Tạ Vũ yến, ha ha, tên của ngươi được lấy rất êm tai, chỉ là ý cảnh lại kém chút, dù sao hiện giờ ngươi cũng không phải là dân chúng tầm thường, mà là cung tường đại viện(cung nữ trong cung)."
Tạ Vũ Yến hơi run sợ một chút, nói: "Tạ ơn chủ tử khích lệ nô tì."
"Không có gì, bản cung đột nhiên nhớ đến một câu thơ mà thôi." Lâm Tĩnh Dao nói xong, vỗ vỗ bả vai Tạ Vũ Yến, tiếp đó kề vào bên tai của nàng nói: "Tối hôm qua chính là hiểu lầm, hoàng thượng vừa cực kỳ sỹ diện lại tự kỷ, trước mắt đã giải trừ hiểu lầm, ngươi cũng không cần né tránh. Về phần tối hôm qua hoàng thượng gặp cảnh kia, yên tâm, hắn đường đường quân vương một nước sẽ không thuận miệng nói lung tung, ngươi cũng không cần phải có gánh nặng gì."
Tạ Vũ Yến cắn cắn môi, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Thủy Linh Ương một cái, sau đó gật gật đầu.
Đám nô tài trình lên sớm một chút, Lâm Tĩnh Dao chọn chọn lựa lựa ăn mấy khối đồ ngọt liền chuẩn bị buông đũa xuống, lại bị Thủy Linh Ương ngăn lại, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: "Không cho kiêng ăn, ăn vài miếng bánh ngọt mềm, uống hết chè hạt sen."
Lâm Tĩnh Dao bất đắc dĩ lên tiếng, uống xong cháo lại tùy tiện nhét một miếng mì, tiếp đó đánh một cái ợ no nê liền gác lại chiếc đũa.
Thủy Linh Ương cười khẽ một tiếng, vì nàng lau đi cặn ở khóe miệng, sau đó vỗ vỗ bờ vai nàng, nói: "Đi, vào triều đi."
Vì thế, chỉ nhìn hai điểm bóng dáng một vua một tôi chậm rãi đi xa rồi.
"Hoàng thượng thật sự là vừa bá đạo lại vừa ôn nhu, nếu hoàng thượng nguyện ý đem phần tình cảm của hoàng hậu chia một phần mười cho ta, ta chết cũng không tiếc rồi." Một tiểu cung nữ tràn đầy say mê nói.
"Người ta trước điện là quân thần, sau điện là vợ chồng, tình nghĩa như thế không phải ai cũng có thể có được." Một tiểu cung nữ khác cười
Tạ Vũ Yến thấy bóng lưng hai người đi xa, thở dài một hơi, thầm nghĩ đúng vậy, nam nhân như thế một khi yêu một nữ nhân chính là xuất phát từ trong tâm, dồn hết hết thảy.
Nếu như mình có thể có được một chút, chỉ một chút, chẳng phải là thật tốt sao. . . . . .