Sau nửa canh giờ, tiếng chuông báo giờ học vang lên, đã đến lúc tập hợp.
Đại Sư hai tay chắp sau lưng, đứng ở giữa thao trường, nhìn trước mặt tám tên đệ tử dựa theo tuổi sắp hàng. Hôm nay học cũng chỉ có một vị sư phụ. Phất Lan Đức viện trưởng đã nói qua, tất cả học viện sư phụ bắt đầu từ hôm nay đều phối hợp với Đại Sư tiến hành dạy học.
Ánh mắt Đại Sư lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói: “Bữa sáng ngày mai, ta hy vọng các ngươi điều có mặt sớm tại nhà ăn. Sau khi ăn xong cần phải có thời gian tiêu hóa, không thể lập tức tiến hành vận động mạnh. Mặt trời vừa lên, ta sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng, trong vòng nửa canh giờ còn không có đến, vậy không cần nói nhiều, sẽ không được ăn sáng. “
Ánh mắt mạnh mẽ từ trên người Đại Sư lướt qua một lượt. Ông đương nhiên nhìn ra có vài người không để lọt tai nhưng cũng không nói thêm nhiều.
“Ta đã hiểu rõ Võ Hồn cùng năng lực của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta triển khai cường hóa huấn luyện cho các ngươi. Đái Mộc Bạch, bước ra khỏi hàng. “
Đái Mộc Bạch tiến lên phía trước, ánh mắt tà mâu lúc ẩn lúc hiện.
Đại sư nhìn thân hình cao lớn của Mộc Bạch, nói: “Cho ngươi một nhiệm vụ, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng đến gân cốt, trực tiếp đem bảy người bọn họ đánh ngã.”
“A?” Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, giật mình nhìn Đại Sư.
Đại Sư trên mặt thần sắc cứng đờ: “Hồn lực của ngươi đã cấp ba mươi bảy. Bọn họ cao nhất chỉ mới cấp ba mươi hai, có vấn đề gì sao?”
Đái Mộc Bạch quay đầu nhìn về phía mọi người. Ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Đường Tam. Người khác hắn có thể không quan tâm, nhưng Đường Tam trên người bao nhiêu là ám khí khiến hắn không thể không có chút cảnh giác.
“Đường Tam bước ra khỏi hàng.” Âm thânh Đại Sư lại vang lên.
Đường Tam lập tức tiến lên phía trước. Đứng yên bến bên cạnh Đái Mộc Bạch.
Đại sư nhìn Đường Tam, nói: “Không được sử dụng đệ tam Hồn Kỹ cùng với các loại vũ khí đặc thù của ngươi. Các ngươi có thể bắt đầu rồi. “
“Chờ một chút.” Mở miệng chính là Đái Mộc Bạch: “Đại sư, cái này không công bằng. Nếu Đường Tam không thể toàn lực phát huy vậy, chúng ta đánh còn có ý tứ gì. Hồn lực của hắn so với ta thấp hơn, nếu vẫn hạn chế Hồn Kỹ của hắn, ta chiếm tiện nghi so với hắn là nhiều hơn. Mặc dù đệ tam Hồn Hoàn của Đường Tam là Nhân Diện Ma Chu có mạnh nhưng ta có đủ tự tin đối phó. “
Đại sư lạnh nhạt nói: “Nếu hắn sử dụng đệ tam Hồn Hoàn, ngươi sẽ không có cơ hội. Hồn Sư hệ Khống Chế mà gặp phải Võ Hồn khắc chế, ngươi làm thế nào đánh bại. Nếu ngươi đã yêu cần, vậy cứ để Đường Tam sử dụng đệ tam Hồn Hoàn. Làm đồng đội của nhau, các ngươi cũng nên hiểu rõ lẫn nhau một chút.”
Những người khác lập tức lui về phía sau cả Đại Sư cũng không ngoại lệ. Hồn Tôn đã ngoài cấp ba mươi, uy lực cũng là nhất định. Hơn nữa với việc bọn họ chưa khống chế tốt hồn lực rất dễ dẫn đến việc ngộ thương người khác.
Hai người đứng ở giữa sân, phân biệt Võ Hồn phụ thể. Đường Tam phóng thích đệ tam Võ Hồn sau vài lần va chạm, mọi người đều tập trung quan sát. Họ đều muốn nhìn xem sau khi trải qua khó khăn, đệ tam hồn kỹ của Đường Tam đã đạt đến trình độ nào.
Màu lục lam trong nháy mắt giản ra, đường kính hơn năm thước từ trên trời giáng xuống. Chu Võng thật lớn trong nháy mắt phủ xuống. Đái Mộc Bạch chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng. Cả thân thể khổng lồ của hắn đã bị bao vào bên trong.
Tính dính mãnh liệt giống như muốn đem Đái Mộc Bạch cột thành cái bánh chưng. Chu Võng không ngừng buộc chặt. Trảo phong tiếp xúc cùng Chu Võng, trực tiếp bị chấn văng ra, ngay cả một tia dấu vết cũng không có lưu lại.
Đái Mộc Bạch toàn lực phát động hồn lực bản thân, hy vọng trong tình huống bị tê dại và trói buộc có thể ly khai. Nhưng hắn càng dùng sức Chu Võng trên người lại càng quấn chặc. Cảm giác có sức nhưng không dùng được khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Được rồi.” Đại sư lạnh nhạt nói.
Đường Tam vội vàng tiến lên, đưa tay thu lại Chu Võng. Có chút kỳ quái, cái Chu Võng kia bỗng chốc biến đổi trở lại thành quả cầu sáng, lặng lẻ dung nhập vào trên tay Đường Tam. Lam Ngân Thảo đang quấn trên người Mộc Bạch hóa thành vài tia sáng rồi biến mất không dấu vết.
“Đây là đệ tam hồn kỹ Chu Võng Trói Buộc.” Đường Tam đỡ Đái Mộc Bạch đứng dậy giải thích.
Ánh sáng tử sắc dừng ở trên người Đái Mộc Bạch, Thẩm Tu thu hồi Trùng Địch, hướng Đái Mộc Bạch gật đầu.
Đại Sư đi tới hai người trước mặt, nhìn vẻ mặt buồn bực của Đái Mộc Bạch, đạm nhiên nói: “Khống chế chính là năng lực vốn có của Hồn Sư hệ Khống Chế. Bình thường mà nói, Hồn Sư hệ Khống Chế công kích là rất yếu nhưng khống chế lực lại cực kỳ cường hãn. Tất nhiên là không tính việc Võ Hồn bị khắc chế. Đối mặt với khống chế hệ hồn sư biện pháp tốt nhất chính là không để cho hắn có cơ hội ra tay. Lực lượng của ngươi là Hồn Sư Cường Công, Khống Chế hệ Hồn Sư đúng là khắc tinh của ngươi. Ở loại này tình huống, ngươi hẳn là nên giữ khoảng cách với khống chế hệ hồn sư mới đúng. “
Ánh mắt quét về phía những người khác, đại sư tiếp tục nói: “Mỗi một Hồn Sư đều có ưu điểm cùng khuyết điểm. Trên thế giới này không có Hồn Sư hoàn mỹ. Nhưng mà……”
Nói tới đây, Đại Sư dừng lại một chút. “Nhưng mà, sẽ có đoàn thể hoàn mỹ. Một người lực lượng không cách nào đạt tới trình độ tuyệt đối, nhưng nếu một đoàn thể phối hợp ăn ý sẽ có thể đạt tới hoàn mỹ. Bằng vào việc hỗ trợ lẫn nhau, địch nhân với bất kì thuộc tính nào, mọi người đều có thể chống lại. Đệ tam hồn kỹ của Đường Tam có khống chế lực rất mạnh, nhưng cũng có nhược điểm cực kỳ rõ ràng chính là hạn chế ở số lần sử dụng cùng phạm vi khống chế. Nếu là mẫn công hệ Hồn Sư, chỉ cần tận lực chú ý tới thời điển hắn ra tay vẫn có thể thoát ly phạm vi công kích, Chu Võng cũng không cách nào hoàn thành trói buộc. Các ngươi là một tập thể thống nhất, lúc đối mặt địch nhân, điều đầu tiên nên làm chính là bổ khuyết lẫn nhau, đem ưu thế từng người phát huy ra. Khi đó, tại tình huống không quá cách biệt, các ngươi chính là vô địch. Mộc Bạch, tiếp tục khóa trình hôm nay của ngươi. Kế tiếp, ngươi sẽ lần lượt nghênh chiến với tổ hai người Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn. “
“Thẩm Tu.” Đại sư cuối cùng nhìn về phía Thẩm Tu đang nghiêm túc nghe: “Thời cơ cảm (cảm nhận về thời cơ) của ngươi nắm khá chắc, không cần giống mọi người. Ngươi đứng cùng với ta phân tích ưu khuyết điểm trong đối chiến của họ. Sau khi đối chiến kết thúc thì ngươi trị liệu, để ta xem thử đệ tam Hồn Kỹ của ngươi.”
“Vâng!” Thẩm Tu đáp, đi về phía Đại Sư, ngoan ngoãn đứng yên một bên.
“Được rồi, bắt đầu đi.”
Nghe được lời Đại Sư, mọi người nhanh chóng xốc lại tinh thần, phóng thích Võ Hồn bắt đầu đối chiến. Thẩm Tu nghiêm túc nhìn, giao diện hệ thống trước mắt hiện lên giá trị HP MP và Hồn Kỹ mọi người sử dụng.
Đái Mộc Bạch VS Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp. Áo Tư Tạp dùng Ma Cô Tràng phi hành trên không, mức độ tiêu hao hồn lực Đái Mộc Bạch lớn, không thể tái chiến.
Đường Tam VS Tiểu Vũ, sau khi Đường Tam trúng đệ nhị Hồn Kỹ Mị Hoặc của Tiểu Vũ, cuối cùng hai người song song dính Mạng Nhện Trói Buộc, đống thời mất đi khả năng chiến đấu.
Thẩm Tu tiến lên một bước, Trùng Địch hiện lên trong tay phải, ba cái lục lạc tinh xảo kêu leng keng, Hồn Hoàn hai vàng một tím luận động lên xuống. Hồn Hoàn thứ ba sáng lên, ngón tay xoay Trùng Địch rồi đặt lên môi, âm thanh của sáo du dương: “Có rượu bình bước lên cửu thiên.” (ai đó cứu câu thơ này đi, ngộ chịu ¶∆¶.)
Túy Vũ Cửu Thiên, phát động!
Đệ tam Hồn Hoàn hướng bốn phía mở rộng, từ từ xẹt qua cơ thể năm người rồi sau đó tiêu tán trong không khí. Năm người trên cơ thể sáng lên một tầng tử sắc, vốn hồn lực còn thừa không nhiều hồi phục với tốc độ chóng mặt. Tiểu Vũ sớm bị cảm giác tê mỏi thiêu đót, Đường Tam dính hồn kỹ Mị Hoặc gây đau đầu đều rút đi. Năm người chỉ cảm thấy cả người ấm áp, tràn ngập lực lượng.
“Tiểu Tu! Thật là lợi hại!” Áo Tư Tạp hô to, bốn người còn lại ánh mắt cũng tràn đây ngạc nhiên.
Thẩm Tu xấu hổ cười cười, lui về bên người Đại Sư.
“Thẩm Tu, nói ta nghe cảm nhận của ngươi.” Đại Sư tán thưởng vỗ vai y, quay đầu lại là sắc mặt thanh lãnh.
“Ừm. Ta cảm thấy thế này. Biết rõ Áo Tư Tạp có thể cung cấp Mã Cô Tràng, Đái Mộc Bạch không nên để Mã Hồng Tuấn có cơ hội ăn xong. Nếu ngày từ đầu Đái Mộc Bạch lập tức ngăn cản hoặc cố gắn tiết kiệm hồn lực của mình, trận chiến này sẽ là Đái Mộc Bạch thắng. Thẩm Tu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thời điểm Mã Cô Tràng của Áo Tư Tạp mất hiệu lực Mã Hồng Tuấn không nên tùy ý để hắn rơi xuống đất, nếu lúc đó Đái Mộc Bạch vẫn còn một kích liền có thể đem Áo Tư Tạp đánh chết. Còn có Áo Tư Tạp, lúc đó hẳn là có thể chụp lấy Mã Hồng Tuấn tiếp tục vi vu ở trên không.”
“Nói không sai!” Đại Sư lạnh lùng nhìn người đánh bại Đái Mộc Bạch mà kích động hưng phấn, nghe xong lời Thẩm Tu, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn ba người hai mắt nhìn nhau, ai cũng nói không nên lời.
“Tiểu Tam.” Đại sư chuyển hướng sang Đường Tam.
Đường Tam bước tới phía trước từng bước một, “Lão sư, ta đây.”
“Nói một chút cảm thụ của ngươi trong trận đánh với Tiểu Vũ đi.”
Đường Tam đỏ mặt lên, “Sư phụ, ta sai rồi. Ta không nên coi thường, đối mặt với đệ nhị Hồn Kỹ Mị Hoặc của Tiểu Vũ, lại bị rơi vào tình huống bị động. Dưới tình huống không biết đệ tam Hồn Kỹ của nàng là cái gì mà tùy tiện phóng ra Chu Lưới, làm cho bản thân càng trở nên bị động.”
Đại sư gật đầu: “Biết sai là tốt, sai lầm của ngươi mới là quan trọng nhất. Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Tội của ngươi trong lúc động thủ lại coi thường đối thủ thì không thể tha thứ được. Nếu địch nhân lại xuất ra một đợt công kích sắc bén lần nữa, ngươi cũng đã chết. Nhớ kỹ, Hồn Sư hệ Khống Chế không những phải khống chế địch nhân, mà còn phải khống chế bản thân mình.”
Cuối cùng, đại sư nhìn về phía Tiểu Vũ: “Đệ tam Hồn Kỹ của ngươi hẳn là Thuấn Di, bất quá lại bị hạn chế về khoảng cách. Loại Hồn Kỹ Thuấn Di này, trong tất cả các loại Hồn Kỹ, là một loại khó sở hữu nhất, ngươi làm cho ta thực sự vui mừng lẫn sợ hãi. Đồng thời, Thuấn di phối hợp với nhu kỹ của ngươi, lực sát thương tăng lên gấp bội. Nhưng tai sao lúc ngươi kẹp cổ Đường Tam, ngươi đã dám kết luận là mình đã chiến thắng? Nếu khi đó ngươi bất cẩn một chút, nhân lúc Đường Tam thi triển Chu lưới trói buộc lần thứ ba, không nên nóng lòng cầu thắng, trước tiên Thuấn Di thoát ra khỏi phạm vi công kích của hắn, sau đó mới tiếp tục phát động tấn công, thì ngươi chắc chắn sẽ thắng, mà không sợ bị khống chế thêm lần nào nữa.”
Tiểu Vũ lặng lẽ le lưỡi, nhưng một câu nói cũng không dám thốt ra phản bác.
Sắc mặt đại sư cứng ngắc, rất khó xem: “Đây mà là những quái vật thiên tài à? Biểu hiện của các ngươi hôm nay làm ta rất thất vọng. Mỗi người đều phạm những sai lầm không thể tha thứ. Các ngươi đều đáng bị phạt. Bây giờ bắt đầu chạy, người này giám sát người kia, không được sử dụng hồn lực, từ học viện chạy đến Tác Thác thành rồi quay lại. Đến bữa trưa, ta yêu cầu các ngươi hoàn thành mười vòng, lúc nào chạy xong mới được ăn cơm. Đường Tam, sai lầm của ngươi nghiêm trọng nhất, cho nên phạt ngươi chạy mười hai vòng. Lập tức hành động, bắt đầu.”
Đường Tam là người đầu tiên chạy ra ngoài. Đối với hắn, lời nói nói của đại sư không khác gì mệnh lệnh.
Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn theo sát sau đó.
“Đại môn của học viện có chuẩn bị đá nham thạch rất tốt. Các ngươi mỗi người đeo một khối trên lưng, mang phụ trọng mà chạy. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi.” Đại sư nhấn mạnh.
Thẩm Tu biết rõ tính cách của Đại Sư, y quay đầu nhìn thấy Ninh Vinh Vinh đứng yên tại chỗ vui sướиɠ khi có người gặp họa. Nhíu mày, không chút do dự chạy theo ra ngoài. Đại Sư thấy cậy hơi gật đầu. Chu Trúc Thanh trầm mặc đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, cũng chạy theo ra ngoài.