Đường Tam cũng phát hiện thí nghiệm của mình khác với những người còn lại, nghi hoặc hỏi: “Thúc thúc, Tiên Thiên mãn hồn lực là gì?”
Tô Vân Đào giải thích: “Mỗi người vào thời điểm thức tính Võ Hồn, ngoại trừ hình thái bên ngoài quyết định nó cường đại hay không, hồn lực ít nhiều cũng chiếm phần quan trọng. Đại đa số người khui thức tính võ hồn đều không có hồn lực, giống như mấy đứa nhỏ kia. Bọn nó đã định cả đời sẽ không thể trờ thành Hồ Sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ là một tia đều có thể tu luyện thông qua minh tưởng. Mặt khác, thời điểm thức tỉnh Võ Hồn, hồn lực ít nhiều là quan trọng nhất quyết định khỏi đầu tu luyện của Hồn Sư cao hay thấp. Hồn lực Tiên Thiên càng cao, sau này tốc độ tu luyện cũng càng nhanh, đồng thời bởi vì bước khỏi đầu cao, cũng có thể hỗ trợ người khác rất nhiều. Cái gọi là Tiên Thiên mãn hồn lực tức là vào thời điểm thức tỉnh, Tiên Thiên có khả năng đạt tới hồn lực cao nhất.”
“Hồn lực cao nhất?” Đường Tam nhìn Tố Vân Đào, suy nghĩ thật nhanh. Hắn không biết hồn lực của mình là thế nào, những có thể khẳng định, thứ quả cầu thủy tinh dùng để kiểm tra hấp thụ chính là nội lực Huyền Thiên Công. Không lẽ, nội lực của mình ở thế giới này thì biến thành hồn lực?
Có lẽ vì Tiên Thiên mãn hồ lực của Đường Tam đánh động Tố Vân Đào quá lớn, hắn ta không phiền nề hà giải thích: “Cấp bậc Võ Hồn của chúng ta là kiểu này, mỗi mười cấp là một danh hiệu. Chủ cần sau khi thức tỉnh Võ Hồn đều được gọi là Hồn Sĩ. Dựa theo Võ Hồn mạnh hay yêu mà bắt đầu phân chia cấp bậc. Cái gọi là Tiên Thiên mãn hồn lực nghĩa là sau khi thức tỉnh, hồn lực có thể đạt cấp tối cao nhất của Tiên Thiên. Ta còn chưa chừng từng gặp qua người có Tiên Thiên mãn hồn lực bao giờ. Lúc trước ta thức tỉnh cùng lắm cũng là nhị cấp hồn lực mà thôi.”
Đường Tam lúc này đã phục hồi lại tinh thần, không dễ dàng gặp được một Hồn Sư chân chính, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Vội vàng hỏi ra nghi hoặc của mình: “Võ Hồn lực Tiên Thiên chỉ có thể đạt tới mười cấp sao? Không thể cao hơn nữa?”
“Đương nhiên không thể. Thực lực Hồn Sư tăng lên cũng không dễ như vậy. Mỗi lần đổi danh hiệu không chỉ mỗi Võ Hồn lực trước đạt tới danh hiệu đỉnh phong, đồng thời còn phải kiếm cho mình một cái Hồn Hoàn. Không có Hồn Hoàn thì xem như ngươi không nổ lực tu luyện, cũng không có khả năng tiến lên một danh hiệu khác. Ví dụ giống như ngươi hiện giờ, bởi vì đã đạt đến Tiên Thiên mãn hồ lực, ngươi muốn hồn lực tiếp tục tăng không chỉ phải minh tưởng mà còn phải kiếm được một Hồn Hoàn. Đi tiếp theo các trình tự mới có thể tiếp tục tu luyện.”
Tố Vân Đào nói tiếp: “Tình huống của ngươi rất đặc thù. Tiên Thiên mãn hồn lực chính là thiên tài trăm năm khó gặp. Đáng tiêc, thật sự đáng tiếc. Vậy mà là phế võ hồn. Chẳng sợ dù Võ Hồn ngươi chỉ là nộng cụ đi chăng nữa cũng có thể mạnh hơn Lam Ngân Thảo nhiều. Nói vậy thì ta cũng có thể…”
Thẩm Tu đứng tại chỗ lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Phế Võ Hồn? Ha hả, trên người nam chính làm sao chỉ là loại đồ vậy ấy được. Lam Ngân Thảo ở trong tay kẻ khác là phế vật, trong tay nam chính chắc chắn cũng giống như thần giống vậy. A phải rồi, Đường Tam vẫn còn một Võ Hồn nữa… .
“Được rồi, người cuối cùng cũng lên đi.” Tố Vân Đào thu lại sự tiếc nuối, mở miệng kêu.
Ừm, người cuối cùng, còn không phải là y sao!
Thẩm Tu vội vàng tiến lên giữa hình lục giác, ánh sáng kim sắc xuất hiện. Thẩm Tu theo bản năng nâng lên tay phải, một cây sáo trắng ngà xuất hiện trong tay. Ánh mắt Thẩm Tu ngưng đọng, đây là Ngũ Độc Trùng Địch!
Toàn thân sáo màu trắng ngà, dọc trên đó là các lỗ bấm. Bên phải Trung Địch đính một con bướm trắng, hình dáng trông rất thật, phảng phất như có thể vỗ cánh bay mất. Trùng Địch bảo phụ một tầng sắc vàng mỏng, tinh xảo mà mĩ kệ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mấy nữ hài tử thậm chí còn kinh ngạc cảm thán ra miệng.(Đại khái giống cây trên này)
[Tích ~ Khởi động hệ thống…..]
[Tích ~ Hệ thống Kiếm Tam đã khỏi động. Để kí chủ quen thuộc với hệ thống, tự kích hoạt công năng yên lặng kéo dài một canh giờ.]
Cái quỷ gì?! Thẩm Tu tỏ vẻ hắn sợ ngây người, hệ thống Kiếm Tam ngao ngao ngao! Trước mắt xuất hiện một giao diện trong suốt, góc trên bên phải có một đồ ấn hình tròn màu xanh lục, bên trên hiện lên các văn tự. Bên trái là chân dung thu nhỏ của Thẩm Tu. Bên cạnh chân dung dọc ngang hai hàng một đỏ một xanh, mặt trên có con số 900/900, 800/800, bên dưới chân dung còn có một số: 0. Phía dưới có ba cái icon nhỏ, nhìn hình ảnh trên đó là: Bạn tốt, thuộc tính, ba lô.
Thẩm Tu vuốt cằm, nhìn mấy cái icon, dùng như thế nào nhỉ?
Thẩm Tu thử thì thầm trong lòng: ‘Thuộc tính.’
Quả nhiên, giao diện màu trắng trước mặt thay đổi nội dung, so sánh với trong trò chơi, nhân vật 3D biến mất nhưng nhiều thêm tên họ thông tin môn phái thân phận.
Thuộc tinh.
Họ Tên: Thẩm Tu.
Môn phái: Ngũ Độc giáo.
Nội công: Bổ Thiên, Độc Kinh (nhưng tắt).
Cấp bậc: 0
Tuổi: 6 tuổi.
Võ Hồn: Trùng Địch (tự có Đoạt Mệnh Chung, Mê Tâm Cổ, Khổ Tàn Cổ, Miên Cổ, Phượng Hoàng Cổ, tùy trường hợp hồn lực gia tăng mà sát thương tăng lên).
Hồn lực: 0
Hồn Hoàn: Không.
Hồn ký: Không.
Má, ta đây lại có sức lực của Độc Kinh. Thẩm Tu khẽ cười, ừm, cũng không tệ lắm, có thể đánh có thể trị liệu. Cực kì thích hợp*ting hoa*làm đồng đội *tung hoa* của nhân vật chính a ha ha ha!
Hệ thống Kiếm Tam quen thuộc lại chờ thêm một lúc giải trừ công năng im lặng. Tố Vân Đào cần thận nhìn Trùng Địch trắng tinh, lắc đầu nói: “Loại Võ Hồn này ta chưa thấy bao giờ, có lẽ là biến dị Võ Hồn. Nào, thu lại Võ Hồn, bắt tay phóng tới trước mặt.”
Tâm niệm vừa động, Trùng Địch liền biến mất trong lòng bàn tay. Thẩm Tu nâng tay chạm lên ẩu cầu thủy tinh, lam thủy tinh cầu lại lần nữa phát ra vầng sáng xanh nhu hòa tràn đầy, giống hệt như cầu thủy tinh của Đường Tam.
“Thêm một Tiên Thiên mãn hồn lực!” Tố Vân Đào run rẩy khóe mắt. Hiện tại Tiên Thiên Mãn hồn lực là cải trắng sao? Trăm năm mới xuất hiện, vậy mà có liên tiếp tới hai cái! Bất quá thật đáng tiếc, một cái là phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo, một Võ Hồn lại không biết là gì, không biết được năng lực…
Nghĩ như vậy, Tố Vân Đào không cầm được lắc đầu, thu dọn tốt vật phẩm mở cửa Võ Hồn điện.
Lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương đón Tố Vân Đào: “Đại Sư, thế nào? Năm nay hài tử trong thôn có ai có khả năng trỏ thành Hồ Sư không?”
Tố Vân Đào nhìn lão, thở dài một tiếng, nói: “Có hai đứa, chỉ đáng tiếc.”
Trong mắt Kiệt Khắc hiện lên vẻ khó hiểu, dò hỏi: “Đại Sư, rớt cuộc là….”
Tố Vân Đào nói: “Năm nay trong chín đứa có hai đứa là có hồn lực. Chỉ đáng tiếc, một là phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo, một là Võ Hồn ta chưa từng thấy qua, không biết năng lực thế nào, ngài hiểu chưa?”
Biểu tình thất vọng trên mặt Kiệt Khắc so với Tố Vân Đào còn có phần nghiêm trọng hơn. Lão là thôn trưởng, đương nhiên cũng biết Tiên Thiên mãn hồn lực đại biểu cho điều gì. Nhưng Tiên Thiên mãn hồn lực ở trên Võ Hồn Lam Ngân Thảo, còn một cái chưa biết Võ Hồn, thật sự là…
Tố Vân Đào cảm nhận được tâm tình của lão Kiệt Khắc, ngược lại không có kiêu ngạo như lúc đầu, vỗ vai lão, nói: “Ai, hai cái Tiên Thiên mãn hồn lực này thật sự rất đáng tiếc. Được rồi, ta đi trước, còn phải thới thôn tiếp theo.”
Lão Kiệt Khắc phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Đường Tam, kinh ngạc nói: “Tiểu Tam, ngươi không lẽ là tiểu tử có Tiên Thiên mãn hồn lực nhưng Võ Hồn là Lam Ngân Thảo chứ.”
Đường Tam gật đầu, đáp: “Là ta. Còn có Tiểu Tu.”
Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Đường Tam: “Tiểu Tam, tiểu Tu, không ngờ thiên phú của các ngươi xuất sắc như vậy. Đáng tiếc cha ngươi tiểu Tam, không có Võ Hồn tốt truyền thừa cho ngươi. Nếu không, nói không chừng ngươi có thể trở thành hồn thánh thứ hai của thôn ta. Tiểu Tu à, Võ Hồn chưa biết có khả năng cũng chỉ là râu ria… Tiểu Tam, tiểu Tu, các ngươi nói cho gia gia, có nguyện ý đi một chuyến đến trường Hồn Sư học tập phương pháp tu luyện? Chỉ có đến đó mới có tri thức chính xác nhất về Võ Hồn.
Đường Tam lúc này đã vô cùng hứng thú đối với Võ Hồn, đặc biệt võ hồn này có quan hệ tới Huyền Thiên Công. Nhưng hắn chưa vội khẳng định: “Kiệt Khắc gia gia, t muốn hỏi cha ta trước. Tiểu Tu, ngươi thì sao?”
“Ngươi đi đâu ta sẽ theo đó.” Phí lời, đương nhiên là muốn đi theo nam chính rồi! Thẩm Tu không do dự nói, ánh mắt Đường Tam nhìn y càng thêm nhu hòa.
Kiệt Khắc bừng tĩnh. Đúng rồi, hài tử hiểu chuyện chung quy vẫn là hài tử, dù sao vẫn muốn trưng cầu ý kiến của Đường Hạo mới được.
Trong mắt toát ra quang mang kiên định vài phần, dù lão có không muốn đi gặp tên quỷ lôi thôi kia, nhưng vì để trong thôn có thêm một hồn sư, lão cũng chấp nhận làm.
“Đi thôi, tiểu Tam, tiểu Tu. Gia gia đưa các ngươi về nhà.” Lão Kiệt Khắc đưa những đứa trẻ khác cho cha mẹ chúng đón đi, lúc này mới đưa Đường Tam cùng Thẩm Tu về tiệm rèn.
Buổi sáng theo lệ là giờ ngủ của Đường Hạo, tiệm rèn một mảnh im ắng.
“Đường Hạo, Đường Hạo.” Lão Kiệt Khắc cũng mặc kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không. Đối với tên thợ rèn lôi thôi này, lão thực sự ghét cực.
Nếu không phải ông rèn nông cụ giá rẻ, lão đã sớm đá Đường Hạo ra khỏi thôn.
“Ai hô to gọi nhỏ.” Thanh âm Đường Hạo mâng theo chút tức giận vang lên, vén rèm cửa trong phòng, chậm rãi đi ra. Điều đầu tiên ông thấy là nhi tử mình đang nắm tay Thẩm Tu, lúc này mới chuyển ánh mắt lên người lão Kiệt Khắc: “Lão Kiệt Khắc, chuyện gì?”
Kiệt Khắc tức giận đáp: “Hôm nay là ngày tử ngươi thức tỉnh Võ Hồn, ngươi có biết quan trọng đến mức nào không? Gia đình khác đều có cha mẹ đi cùng, ngươi thì hay rồi, vẫn chứng nào tật nấy.”
Đường Hạo gióng như không nghe được ý châm chọc của Kiệt Khắc, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía con trai: “Tiếu Tam, ngươi thức tỉnh Võ Hồn rồi? Là gì?”
Đường Tam đáp: “Cha, là Lam Ngân Thảo.”
“Lam Ngân Thảo?” Không biết vì sao, luôn đối với ngoại vật Đường Hạo đề chưa từng hứng thú khi nghe thấy ba chữ này, thân thể lại đột nhiên run rẩy, trong mắt cũng tỏa ra một chút ánh sáng.
Thẩm Tu nhìn ra Đường Hạo khác thường, nhịn không được nhíu mày, cũng giống như mẹ của Đường Tam là hồn thú tới mười vạn năm. A a a, khi đó nội dung đồng học nói hắn hoàn toán không có hứng thú nghe, biết trước đã không như vậy rồi!
Biểu tình viến hóa của Đường Hạo Đường Tam cũng chú ý tới, lão Kiệt Khắc lại không quản biểu tình của một ngã thợ rèn lôi thôi kà như thế nào. Nói thẳng: “Tuy là Lam Ngân Thảo, nhưng tiểu Tam là Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu Tu cũng vậy. Đường Hạo, năm nay ta quyết định thôn mình sẽ lấy hai cái danh ngạch Công Độc Sinh, một cái cho tiểu Tam một cái cho tiểu Tu. Để bọn nó đến học viện Hồn Sư sơ cấp thành Nặc Định học tập. Lộ phí sẽ do thôn trả.”
“Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo.” Đường Hạo lẩm bẩm nhắc lại hai lần, đột nhiên ngẩn đầu, trong mắt toát ra quang mang kiên định Đường Tam chưa từng thấy, trầm giọng nói: “Không được. Lam Ngân Thảo, ngươi cho rằng Lam Ngân Thảo có thể tu luyện caia gì? Đó là phế Võ Hồn.”
Kiệt Khắc nổi giận mắng: “Nhưng hắn là Tiên Thiên mãn hồn lực, chỉ cần có thê tìm được một Hồn Hoàn, cho dù là Hồn Hoàn phẩm chất kém cỏi nhất cũng lập tức có thể trở thành Hồ Sư. Hôn Sư đấy, ngươi hiểu không? Trong thôn chúng ta còn không có lấy một Hồ Sư.”
Đường Hạo đạm nhiên đáp: “Nói không được là không được. Ngươi có thể đi rồi.”
“Đường–Hạo–.” Lão Jack lửa giận đã thiêu tới cực hạn.
“Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng nóng. Ta không cần đi học năng lực Hồn Sư. Cha nói đúng, Lam Ngân Thảo chỉ kà phế Võ Hồn, cảm ơn ý tốt của ngài. Để tiểu Tu đi là được rồi.”
“Không được! Ngươi không đi ta cũng không đi!” Thâm Tu kiến quyết cự tuyệt, dù sao y cũng có hệ thống Kiếm Tam, muốn thăng cấp đại loại cùng không có gì khó. Đường Tam xoa đầu Thẩm Tu, trách nhẹ một tiếng: “Tiểu Tu, đừng nháo…”
“Ta đã nói ngươi đi đâu ta đi đó!” Thẩm Tu cố chấp nhìn Đường Tam, đối diện với quang mang trong mắt y, Đường Tam hơi hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng bỏ cuộc dời đi tầm mắt.
Kiệt Khắc tuy cực kì ghét Đường Hạo nhưng lại rất thích Đường Tam, lửa giận đầy bụng cũng dần lắng xuông, thở dài: “Hài tử ngoan, gia gia không giân. Được, gia gia đi.” Nói xong, xoay đi ra ngoài.
Đường Tam vội vàng đưa tiễn. Cha có thể không để ý, nhưng thôn trưởng đối với hắn rất tốt, lễ nghĩa hắn tất nhiên sẽ không thiếu.
Kiệt Khắc đi đến cửa tiệm rèn thì dừng bước, xoay về phía Đường Hạo, thấm thía nói: “Đường Hạo, ngươi cả đời như vầy cũng xong. Nhưng tiểu Tam hắn còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không muốn cho hắn một con đường sống sao? Đừng kéo chân hắn, trở thành Hồn Sư ít nhất hắn sẽ không nghèo túng giống ngươi. Nếu ngươi thay đổi chủ ý thì tới tìm ta. Từ giờ đến lúc học viện Hồ Sư Nặc Định báo danh còn ba tháng.”
======================
Tác giả có lời muốn nói: Đậu má, cảm giá nam chính đang dần biến thành tam ca ca ca ca, làm ta phải nổ lực sửa lại! Năm tay = ̄ω ̄=
Lời editor: Cầu ai đó giúp ngộ sửa giùm cái đề!!!
Giải thích một chút. Ngũ Độc có hai bộ tâm pháp là Độc Kinh và Bổ Thiên, hiện dạng sáo của Thẩm Tu là Bổ Thiên, để chửa trị, Độc Kinh thì ngược lại. Vấn đề này sau này sẽ được giải thích rõ hơn trong truyện.