“Chạy mau, thần nãi (Người chuyên hồi máu và buff có lợi cho team) có ở đó không? Có thì hú một tiếng!” Âm thanh hào khí từ chỉ huy truyền đến, Thẩm Tu tà tà rót cho mình một chén tước, lộc lộc đi đến trước máy tính, rất bình tĩnh tự nhiên: “Hú ~”.
YY một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó một trận cười to, một âm thanh dễ nghe vang lên: “Đừng mà, Tu đại thần, hình ảnh lãn diễm cao quý đâu rồi? Anh trả đại thần cao lãnh lại có tôi!”
Thẩm Tu một tay chống cằm ngòi trên ghế, cười tủm tủm mở miệng: “Lãnh diễm cao quý?”
“Đúng vậy, Nghi Tu đại thần có ba cái tốt, người tốt sắt tốt kĩ thuật tốt ~ chính là băng lãnh bễ nghễ trên thần đàn chúng sinh nhỏ ~ bé ~ .”
“…đó là tôi? Sao tôi lại không biết?” Thẩm Tu không khỏi bật cười.
“Giờ tôi biết rồi, phải ngay lập tức đi đến diễn đàn phát một cái thiệp, nói [Dó giờ trên 818 bị nam thần giả manh lừa gạt]”. Chỉ huy cũng ồn ào hùa theo, bất quá rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ đứng đắn: “Tu đại thần, chờ thêm một người nữa bốn người chúng ta triển.”
“Được, mọi người chuẩn bị xong rồi kêu tôi.” Thẩm Tu nhìn trên đỉnh máy tính, một cái tên Ngũ Độc lẳng lặng hiện trên đó_[Nghi Tu].
Giọng nói trong sáng đột nhiên im bắt, thân ảnh [Nghi Tu] trên màn hình đột nhiên biết mất. Tức thời mọi người trong đội không biết chuyện gì đã sảy ra, gấp gáp dò tìm id [Nghi Tu] lại nhận được thông báo của hệ thống [tài khoản đã mất]. Những người chơi hai mắt nhìn nhau, trên YY không ngưng vang lên tiếng thất thanh.
“Cái đéo gì? Xóa acc?”
“Rõ ràng là Ngũ Độc mãn cấp! Sao có thể nói xóa là xóa! Giỡn mặt hả!”
“Mẹ nó không lẽ gặp quỷ?”
Người trong đội ngũ lập tức đi thông báo với GM (game master), nhưng GM tỉ mỉ điều tra một phen cũng không thấy cái bug nào. Có người trong đội đem chuyện này phát trên diễn đàn. Cái tên [Nghi Tu] này cũng nổi danh. Đại thần Ngũ Độc mãn cấp, nhìn cao quý lãnh diễm nhưng thực ra lại ngốc manh. Trong trò chơi không biết đã thuận tay cứu không biết bao nhiêu người chơi. Cũng vì vậy, nhân duyên của hắn trong đây đặc biệt tốt. Đương nhiên, tìm tra cũng không phải không có, nhưng [Nghi Tu] cũng không phải bánh bao mềm, kỹ năng di chuyển phong tao vô cùng, chính vì thế khi trị liệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến người mê mệt đếm không xuể.
Chuyện này hưởng ứng quá lớn, GM không thể không ra mặt giải thích cũng không thể tìm ra cái bug nào, hơn nữa trong cơ sở dữ liệu của họ lại không có bất cứ số kiệu nào của [Nghi Tu]. GM vừa ra giải thích, diễn đàn lập tức bùng nổ. Rất nhiều người bắt đầu thảo luận thành những sự kiện kì quái, phần lớn trong số đó, có một cái [Nghi Tu đại thần có khi nào xuyên qua rồi không? Nghe nói anh ta là một hào quang tráng nõn sạch sẽ cam chịu, nhất định là đi tìm tiểu công nhà mình rồi a ka ka ka (tiếng cười đó mấy mẹ) ] vô cùng trào phúng lọt qua.
Nhưng mà trên thực tế, chân tướng thường nằm trong sự vô ý. Đang nhiệu liệt được bàn tán Thảm_đại thần Ngũ Độc-nam chính sự kiện thần quái_ Tu vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy. Nhìn khung cảnh cỏ xanh bát ngát trước mặt: “Mình không phải đang ở nhà sao, đây là chỗ nào……..”
Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.
Trời chỉ tờ mờ sáng, phía xa hướng Đông dân lên màu sắc nhàn nhạt của mặt trời. Tiếp giáp Thôn Thánh Hồn là một sườn núi nhỏ hơn trăm mét có đạo thân ảnh nhỏ gầy.
Đó chỉ là một hài tử tầm năm, sáu tuổi. Hắn thường xuyên đi nắng, làn da bày ra màu lúa mạch. Tóc đen ngắn nhìn qua gọn gàng, một thân quần áo tuy rằng mộc mạc nhưng vẫn sạch sẻ.
Kể cả hắn so với một hài tử leo lên vách núi cao trăm mét này cũng chẳng dễ dàng. Nhưng kì quái chính là, thơi điểm đứa nhóc đi đến đỉnh núi mặt lại không hồng, thở không gấp, một bộ dáng dương dương tự đắc.
Nam hài tử ở trên đỉnh nui ngồi xuống, hai mắt gắt gao nhìn về sắc trời phía Đông đang dần sáng lên. Chậm rãi hít khí vào mũi, lại từ từ thở ra từ miệng, hình thành nên một sự tuần hoàn diệu mỹ.
Đúng lúc này, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, giữa chân trời đang dần sáng phía xa, phản phất hiện lên một tia tử khí. Nếu không phải có thị lực kinh người tuyệt đối không thể phát hiện nó tồn tại.
Tử khí xuất hiện, tinh thần nam hài tử tập trung lên hẳn, hắn thậm chí hoãn cả hít thở, chỉ có từ từ hít khí rất nhỏ. Đồng thời hai mắt gắt gao chăm chú nhìn tử sắc phút ẩn phút hiện.
Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, lúc ánh sáng mặt trời phía Đông dần dâng lên bao trùm, tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Nam hài tử lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt, đồng thời thở ra một hơi bị dồn nén. Một đạo khí trắng như từ luyện thất tỏa ra khỏi miệng, sau đó từ từ tan đi.
Sau một lúc lâu tĩnh tọa, nam hài tử lại mở mắt ra. Không biết có phải bị phần tử khí đó lây dính hay không, trong mắt hăn lập lòe hiện lên một tâng nhàn nhạt tử ý. Có điều tử sắc này cũng không liên tục trong thời gian dài mà lặng yên thu liễm lại nhưng từ thời điểm nó tồn tại, như vậy xem như rõ ràng.
Thở dài suy sụp, nam hài tử làm ra một biểu tình không thích hợp với tuổi tác của hắn. Lắc lắc đầu, lầu bầu nói: “Vẫn là không được. Huyền Thiên Công của ta vẫn không thể phá tan bình cảnh đầu tiên. Chuyện này đã kéo dài ba tháng, rớt cuộc là vì sao? Cho dù yêu cầu dựa vào đông tử khí chỉ vào sáng sớm tu luyện Tử Cục Ma Đồng vẫn không hề có chút tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ ta cũng vô pháp bước tiếp. Thời điểm lúc trước ta tu luyện, dù là tầng thứ nhất hay tầng thứ hai cũng không có gặp tình huống như vậy. Huyền Thiên Công có tổng cộng chín tầng, sao mới tầng thứ nhất lại phiền toái như thế? Chẳng lẽ vì thế giới này bất đồng với ta sao?”
Tính thời gian cũng đã đến được thế giới nay 5 năm, hiện trước mắt đứa trẻ này la thời điểm Đường Tam nhảy vực ở Đường Môn. Thời điểm hắn từ hôn mê tỉnh lại, phát hiện ngoại trừ ảm giác ấm áp thì cái gì cũng không làm được. Cái chết trong dự kiên cũng không đến. Rất mau sau, hắn liền bị bắt buộc mà dến thê giới này.
Mãi đến một thời gian sau, Đường Tam mới hiểu được. Mình không có chết, cũng không phải là Đường Tam củ trươc đây.
Sau khi trọng sinh, Đường Tam dùng một năm tiếp cận, học ngôn ngữ của thế giới này. Hăn còn nhớ rõ, thời điểm mình trọng sinh, tuy rằng không thể tận mắt chừng kiến nhưng lại nghe thấy một giọng nam hồn hậu tan nát khóc than. Lúc hắn học xong ngôn ngữ của thế giới này, bằng vào ký ức trong trí nhớ, nam nhân khi hình như nói, Tam muội, đừng rời bỏ ta. Mà nam nhân kia, chính là phụ thân của hắn Đường Hạo. Mẫu thân của hắn ở thế giới này đã qua đời vì khó sinh.
Hài tử trong thôn thường lấy việc này ra giễu cợt hắn, nhưng trong lòng Đường Tam lại thập phần vừa lòng. Dù sao cũng là cái tên hắn sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng sự quen thuộc hắn đã sớm thích hai chữ này.
Đi đến thế giới này, Đường Tam có tài nguyên lớn nhất là ký ức. Thân là ngoại môn thiên tài xuất sắc nhất Đường Môn, khái quát phương pháp chết tạo ám khí Đường Môn đều nằm trong đầu hắn. Mặt khác lúc trước hắn trộm học bí tịch nội môn, nhiều năm nếm qua khát vọng, trong quá trình học tập, nội môn Huyền Thiên Bảo Lục tối cao cũng bị hắn khắc ở trong tâm. Đường Tam hi vọng có thể tại hiện lại Đường Môn huy hoàng ở thế giới này.
Đang định xoay người xuống núi về nhà, khóe mắt Đường Tam lại chú ý tới một thân ảnh nho nhỏ dưới chân núi. Hắn kinh ngạc nhẹ than một tiếng. Bởi vì, thời gian sớm như vầy, phần lớn người trong thôn vẫn còn ngủ, dù có đã dậy rồi đi chăng nữa cũng sẽ không có ai tiếp cận đến sau sườn núi chứ huống chi là một hai tử. Đường Tam có chút do dự, cuối cùng vẫn hướng thân ảnh đó đi đến: “Ai ở đó?”
Đến gần mới phát hiện là một hài tử tầm bốn năm tuối, vẻ mặt mờ mịt ngồi dưới đất. Môt khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trên người hắn mặc một bộ đồ quái dị, trên đó con treo các loại trang sức bạc kĩ xảo. Chỉ cần hơi cử động một chút sẽ phát ra những tiếng thanh thúy. Một đầu tóc dài đen nhánh hỗn độn xỏa xuống lưng ông sát vòng éo, đuôi tóc thậm chí còn kéo dài trên mặt đất. Y một đôi con ngươi trong trẻo thủy nhuận tràn đầy hoảng loạn cùng thất thố, thậm chí còn mang theo một tia đề phòng cảnh giác.
Thấy mậy, tiếng nọi Đường Tam nhu hòa đi, trên mặt cũng mang vẻ thân thiết mỉm cười: “Ngươi không sao chứ? Sao lại ở chỗ này?”
QAQ Nghe không hiểu! Thẩm Tu căn môi, chớp chớp đôi mắt, do dự mà mở miệng: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu…..”
Toàn thân Đường Tam run lên, trong mắt là kinh ngạc cùng hưng phấn nhìn Thẩm Tu, đây là Hoa Hạ ngữ! (Tác giả: Đừng hỏi ta khi đó có Hoa Hạ ngữ hay không) Một lần nữa nghe được ngôn ngữ quen thuộc của Đấu La Đại Lục, Đường Tam chỉ cảm thấy tràn đầy kích động. Hắn đã có sẵn tiền án, vì thế có người khác xuyên việt cũng không có gì lạ: “Xin chào, ta là Đường Tam.”
Đã lâu không có dùng Hoa Hạ ngữ nên thanh âm có chút ngọng, nhưng Thẩm Tu cuối cùng cũng nghe hiểu. Y cong môi, cao hứng đáp: “Xin chào, ta là Thẩm Tu. Có điều, đây rớt cuộc là đâu vậy?”
Xem ra đối phương không giống hắn xuyên qua bào thai, có lẽ cũng không nhất định là mới tới Đấu La đại lục, nghĩ đến việc này, Đường Tam hơi rũ mắt, chậm rãi nói: “Nơi này là, Đấu La đại lục.”
“…..Hả!?”
=======================
Góc than vãn của editor
Cái chỗ hai đứa nó chào nhau ngộ đã đấu tranh tư tưởng kinh khủng giữa việc giữ nguyên “ngươi hảo” và dịch ra. Bới vì nghe nó cũng giống như như câu “nice to meet you” trong tiếng Anh. Dịch ra thì nghe nó chuối chết đi được, không dịch ra tì cảm giác không hợp nghĩa lắm. Nhưng tới lúc quyết định thay nó luôn thì đọc lại vẫn chuối vl.