Chương 6
- sao… doanh trại của người! OH MY GOOD (nhỏ đang trong trạng thái hoảng loạn) - Lâm! anh cần một lời giải thích của em? ( Thiên đứng khoanh tay nhìn nhỏ với ánh mắt triều mến và nói)
- ư…. Em….(nhỏ mệt mỏi nhìn Thiên như không muốn nói)
- BÁO…………(một tên lính chạy vào phá vỡ không gian trò chuyện của 3 người)
- chuyện gì? (Quân Bảo nói một cách ngắn gọn và đầy uy lực của một vị quân vương)
- dạ…. khải bẩm hoàng thượng quân Phiên đang kéo về phía này…
- ta biết rồi…. (Quân Bảo cắt ngang không để tên lính nói tiếp )
- hừ… thật phiền phức… ở đây thật nguy hiểm! (Thiên nói)
- xin người yên tâm… sẽ không……(Hoàng Trung nói)
- câm mồm! (Quân Bảo hét lớn khiến cho Trung giật bắn người run sợ. Có thể nói tình thế lúc này cực kì cấp bách và nguy hiểm….Bảo đang rối trí không biết làm gì trong tình huống này…hihihi khôn 3 năm dại 1 giờ đây mà)
- hừ… là vua của một nước mà trong tình huống này lại như vậy? (Thiên cười nhẹ, mỉa mai nói)
- kìa anh hai! (Lâm lay tay của Thiên)
- ai nói với ngươi là ta rối trí chứ? (chỉ tay vào Thiên và nói_quả thật rối trí mà còn cố cải)
- hừ(nhếch miệng cười lạnh)… vậy thì ngươi thử nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đánh đuổi đám người đó đi? (ngồi xuống bên cạnh giường của Lâm)
- ơ… ta….(Bảo ngập ngừng nói)
- thôi được rồi! Xem bộ tướng của ngươi thì chắc chẳng nghĩ ra được kế hoạch gì hay ho đâu nhỉ! (Thiên ngồi trên giường bình tĩnh nói chuyện với Bảo) ta và em gái ta chưa muốn chết nên….(đứng dậy nói nhỏ vào tai của Bảo điều gì đó!)
- (nghe Thiên nói nhỏ vào tai mình một kế sách đánh Phiên rất ư là hoàn mĩ) thật… thật hoàn hảo… tốt tốt tốt…
- ngươi đã nghe kĩ những gì ta nói rồi chứ? ( Thiên nói xong liền lùi lại ngồi xuống giường của Lâm)
- ừ… ta đã nghe hết không bỏ sót một câu, một chữ nào (Bảo gật gù đáp)
- vậy sao còn không mau thực hiện kế sách đi, đứng đó làm gì?
- ê… ta là vua hay ngươi là vua mà sao ngươi dám sai khiến ta vậy hả? (hắn tức giận_nói tuy nhiên vẫn truyền lệnh cho quân sĩ đi thực hiện kế sách vừa rồi)
- hừ… ( Thiên không nói chỉ hừ nhẹ rồi quay mặt đi)
- anh hai….(Lâm khẽ lay nhẹ tay áo của Thiên, Thiên thấy em mình gọi tưởng nhỏ lại bị gì nên lo lắng hỏi)
- chuyện gì? Em bị đau ở đâu hả?
- không (nhỏ lắc đầu, cái miệng chu lại) lúc nãy anh nói cái gì cho hắn ta vậy?
- nè…. Ta là Quân Bảo…không phải hắn này nọ…mà ngươi là nữ nhân của ta mà lại không biết tên ta là gì à? (hắn đứng đó cố chen vào câu chuyện của hai anh em)
- hừ… cậu thật nhiều chuyện đó? (Thiên liếc nhìn hắn bằng ánh mắt của tia tử ngoại đủ làm cho người ta đuôi mù)
- anh hai…. thật ra anh đã nói gì với Quân Bảo thế? (nhỏ sợ có chiến tranh thứ2 xảy ra nên nói đẩy qua chuyện khác )
- ừ… chẳng có gì đâu…(anh mĩm cười nhẹ nhàng nói với nó)
- anh hai xạo, em không tin, (nó nhõng nhẽo dẫy dụa trên giường bắt Thiên phải nói ra)
- nè… nàng có phải là con nít đâu mà khóc hoài vậy hả? (hắn ta nóng mặt nói)
- cái gì chứ? người….(nó lấy tay lâu giọt nước mắt nhìn hắn)
- thôi đi…(Thiên hét lớn) thật ra ta chỉ nói với hắn cách tiêu diệt đám người đó thôi! Không có gì cả? - Sao…(lần này tới lượt nhỏ hét) anh… sao có thể thế được…. ta
- anh biết em đang định nói gì? Nhưng giờ anh em ta cũng đang ở nơi nguy hiểm này… anh không muốn em cũng gặp nguy hiểm nên…
- nên anh mới chỉ cho hắn ta kế sách tiêu diệt đám người kia (nó nhìn thẳng vào mắt Thiên và nói)
- ừ…(gật đầu)
- Ôi…. Anh đúng là anh hai của em (nhỏ nhảy nhổn lên ôm lấy Thiên để lại một người lửa khói bốc đầy người)
- ơ… Lâm…(hơi bất ngờ trước thái độ của em gái mình)
- anh… anh đã dùng kế gì vậy nói cho em biết với? (nhỏ chớp chớp đôi mắt_kiểu này chắc lông mi rụng hết chứ chẳng dễ hyhyhyhy)
- ơ… thật ra anh chỉ áp dụng kế sách của Từ Thứ(còn gọi là Đan Phúc) trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vào trận chiến này thôi (nói mà gượng cười)
- (nhỏ ngã rầm….) trời ơi! chứ không phải anh nghĩ ra kế sách hả?
- nè… hai người nãy giờ nói gì thế hả? (Bảo đứng nghe mà chẳng hiểu gì cả)
- im…( cả hai anh em đồng thanh hét lên)
- nè…nè…gì chứ… ta là vua đấy! (Bảo sáp tới tranh cải với hai người này)
- là vua thì cũng kệ ông… tôi không có sợ ông đâu? (nhỏ đứng dậy chống nạnh hét_hét xong khuỵ xuống)
- kìa! Lâm (Thiên mặt hoảng hốt, tay đỡ Lâm)
- nàng… nàng có sao không… (hắn chạy lại hất Thiên ra ngoài đỡ lấy nhỏ với mặt hoảng hốt)
- ngươi…. ( lần này sắc thái của Thiên biến đổi….)
- hoàng thượng, Dương phi nương nương và Dương quốc cựu nên đi nghĩ đi ạ (Trung thấy hoàn cảnh hết sức nực cười này liền lên tiếng để kết thúc cái cảnh nhão nhẹt này)
- đi nghỉ… ừ… Hoàng Trung ngươi hãy đưa Dương huynh đến trại khác nghỉ ngơi đi? (tay đỡ Lâm nằm xuống giường)
- vậy còn ngươi thì sao? (Thiên nhăn mặt hỏi hắn)
- đương nhiên là ta ở đây cùng phi tử của ta rồi! (nói một cách thản nhiên hết sức)
- CÁI GÌ….(đồng thanh cả hai anh em lên tiếng)
- không cần ngạc nhiên vậy chứ? (hắn vẫn thản nhiên nói)
- (cả hai anh em Thiên & Lâm nhìn nhau rồi……..) BỐP………. ra ngoài….( tống cổ hắn ra ngoài mà không chút câu nệ)
- cái gì chứ? (hắn hét lớn)
- hoàng thượng… xin người bình tĩnh… nương nương đang thọ bệnh (Hoàng Trung ra vẻ khuyên can, anh hết sức ngạc nhiên về cử chỉ của hai anh em Thiên & Lâm, họ dường như cư xử không một chút câu nệ tiểu tiết)
- hừ… (hắn không nói gì… vẻ mặt tức giận bỏ qua trại khác )
Sáng Hôm Sau.
- khải tấu hoàng thượng. Nhờ kế sách bày trận hoả công của người mà chúng ta đã thắng trận và hoàng tử Thiền Nô đã chịu đầu hàng, kí kết hiệp ước cam chịu tiểu bái hằng năm dâng cống phẩm cho nước ta. ( một vị tướng quân bẩm lại tình thế)
- tốt… (hắn không nói gì)
- Quân Bảo……(nhỏ chạy vào doanh trại, nhỏ này bình phục nhanh ghê)
- gì……(hắn nói ngắn gọn, hình như không muốn nói chuyện với nhỏ)
- gì thế? Sao mà lạnh lùng giữ vậy ( nhỏ nhảy lại bẹo mặt hắn, lúc này bá quan ai cũng run sợ)
- nè… nàng làm gì vậy (hắn lúng túng nói)
- làm gì đâu… chọc ngươi chơi ý mà…hyhyhyhy (nhỏ cười khúc khích khi thấy hắn như vậy)
- thôi đi (hắn hét làm nhỏ giật mình và…)
- oa…oa…oa…làm gì giữ vậy chứ? tui chỉ muốn làm cho ông bớt căng thẳng thôi mà, có cần hung dữ vậy không? (nhỏ khóc y như con nít)
- ơ… ta…. hừ (thấy nhỏ khóc như thế hắn liền lôi nhỏ đi)
- nè… ngươi lôi ta đi đâu vậy? hix hix ( nhỏ thút thít nói)
- đi theo ta rồi biết… Trung mọi chuyện ở đây giao cho ngươi
- tuân lệnh ( Hoàng Trung vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng của hai người họ đâu, nhưng bù lại thì một hung thần xuất hiện)
- ngươi…(tay chỉ vào Trung) tên hoàng đế đó đâu ( Thiên lù lù xuất hiện và lên tiếng làm mọi người ai ai cũng giật mình chết khϊếp)
- ơ… hoàng thượng vừa mới cùng Dương phi…..
- ta biết rồi! (không để Trung nói hết lời Thiên cắt ngang câu nói rồi bỏ đi một lèo)
- hix...hix… mấy người này là thánh hay sao mà mình chưa nói hết câu đã hiểu vậy trời? (Trung kêu khổ)
Tại một hồ nước cạnh nơi đóng doanh.
- woa…. Đẹp quá… (nhỏ bay nhảy khắp nơi, nhỏ lúc này y như một cánh chim chỉ biết đến bầu trời xanh) - này cẩn thận đó! ( hắn nói….vừa dứt lời thì nhỏ xẩy chân ngả xuống hồ) ta đã nói là cẩn thận rồi mà. (hắn thản nhiên không nhảy xuống hồ cứu nhỏ mà nói với vẻ trách mắng)
- (nhỏ thấy vậy tức quá bèn….) cứu ta với…ta không biết bơi… (nhỏ vẫy vùng trên mặt nước và dần dần chìm xuống)
- nè…nàng…nàng không biết bơi à… ( thấy nhỏ chìm xuống hắn hoảng quá bèn nhảy xuống hồ, hắn lặn sâu xuống mà chẳng thấy nàng đâu hắn lại ngoi lên lấy hơi rồi lại lặn xuống….hắn hét) Lâm nàng ở đâu… ( hắn hoảng hốt la và quay mặt đi định lặn xuống lần nữa thì….)
- Bùm… ta ở đây nè… ( nhỏ ngoi từ mặt nước lên một cách đột ngột làm hắn giật mình ôm lấy nàng)
- ta xin lỗi… (hắn khóc…khóc trước mặt nhỏ)
- hả? ngươi….( chưa dứt lời thì hắn hành động “kiss” nó làm nó lúng túng không có phản ứng gì? Và lúc này Thiên xuất hiện….)
- ngươi làm cái trò gì vậy hả? ( hét lớn khi thấy cảnh hết sức gợi cảm của hai người…….)
- ơ…. (nó vội buông Bảo ra, mặt đỏ lên lúng túng……) anh hai….
- (hắn cũng buông nó ra…mặt đỏ lên y như trái cà chua) sao người lại ở đây…( cả hai người cùng bước lên bờ)
- hay nhỉ! ( nhếch miệng cười, đưa thẳng tay đấm vào mặt Bảo một cái rõ đau…)
- ui da…(đau ra phết)
- anh hai… anh làm gì vậy? (Lâm chạy lại cản Thiên)
- ( Thiên nhìn Lâm và anh vội cởi cái áo ngoài ra mặc vào cho nó, bởi lẽ nó té xuống nước người nó bây giờ ướt sũng và hiện rõ đường cong của người con gái, Thiên lườm Bảo…) ngươi đã làm gì em gái của ta…
- ta có làm gì đâu chứ? (hăn lau sạch vết máu ngay miệng và nói)
- vậy hả? (tia lửa xẹt dường như chiếu qua hai người này)
- Quân Bảo à…chừng nào thì ta về hoàng cung vậy? (nhỏ hỏi lảng đi chuyện khác)
- ừ… lát sẽ xuất quân trở về… ( vẫn nhìn Thiên đối đầu )
- vậy thì LET GO thôi ( nhỏ chạy lại cùng lúc kéo tay Thiên & Bảo đi) trở về hoàng cung (nhỏ nói và cúi người xuống thở…) hú hồn….
Ngoài thành Trường An, các vị quan văn quan võ và cùng "Ngũ Diện Cung Phi" ra đón hắn trở về từ chiến trường….
- Hoàng thượng vạn tuế…..vạn tuế vạn vạn tuế… (đám quan đồng thanh lên tiếng)
- (hắn bước xuống ngựa nhìn bá quan rồi nói ) bình thân….