Chương 18
“A… khoẻ lại rồi…?!” Quách phi chạy nhảy lung tung vui mừng reo lên “Nàng mới khoẻ lại… đừng nên chạy nhảy lung tung” Thiên hét
“Ừ… Thϊếp biết rồi?!” Quách phi ngoan ngoãn nghe lời Thiên. Dịch bệnh ở vùng Sơn Lãnh đã được Thiên và Quan đẩy lùi, lúc bấy giờ Thiên mới hỏi
“Hàn Lâm đâu…?!” câu hỏi lạnh lùng của Thiên khiến ai cũng giật mình kinh sợ.
“Chúng thϊếp không biết…?! lúc chúng thϊếp đi theo Hàn Lâm muội muội thì Lâm muội đã bị đánh ngất đi, và bọn thϊếp cũng bị chuốc thuốc mê… nên” Ưng phi lên tiếng
“Vậy à… chuẩn bị về cung” Thiên mặt mày như quỷ tái thế… chàng lạnh lùng nói mà khiến ai cũng phải khϊếp sợ
“Tuân lệnh” quân binh khônh dám nói gì chỉ biết nghe lời
Kinh Thành. Hoàng Cung
“Chuyện này là sao…?! tại sao lại không tìm thấy nàng” Quân Bảo nhìn Thiên (sau khi đi Sơn Lãnh về) hầm hầm mà nói.
“Ta cũng không rõ… ta mà biết ai làm chuyện này thì kẽ đó không xong với ta đâu…” Thiên nói mà tay nắm chặt
“Thật mệt mỏi…” Quân Bảo ngã người ra sau ghế mà nói “Các người lui ra hết đi…!? trẫm muốn yên tĩnh một mình” Quân Bảo nhắm mắt đưa tay như xua đuổi mọi người… “À mà khoan…. Mã Thuận” chàng ngồi nhổm dậy “Ngươi hãy đem đến một bình mỹ tửu cho ta….”
“Tuân lệnh” Mã Thuận đáp trả rồi vội vàng đi lấy bình mỹ tửu cho Quân Bảo
Hãy đón xem chuyện gì sẽ xảy ra khi Quân Bảo buồn rầu nhớ Hàn Lâm mà uống rượu say mèn (đánh người ta gần lên bờ xuống ruộng mà zậy... hix hix)....Lan Yên sẽ bày mưu kế độc ác nào nữa để có được Quân Bảo? Và Hàn Lâm sẽ xuất hiện như thế nào, cô sẽ trở về tương lai ra sao khi anh cô vẫn còn ở thời quá khứ... hãy đón đọc vào tối Chủ Nhật (vì sáng phù thủy đi múa rồi...) Quân Bảo ngồi một mình trong phòng uống rượu say mèm, chàng ngồi trên ghế tay cầm bình mỹ tửu nốc cạn… miệng thì lẩm bẩm…
“Hàn Lâm…!!! nàng đang ở đâu… nàng có biết rằng trẫm rất nhớ nàng hay không…!!! Hahahaha!!!” Quân Bảo đang lảm nhảm thì cười lớn tiến
“Nàng thật sự to gan lớn mật… dám rời bỏ trẩm… 1 lần, 2 lần, 3 lần… (nói xong tay ném mạnh bình rượu xuống xuống đât)… 3 lần nàng chạy trốn ta sao….”
Quân bảo uống say, mem rượu như toả xung ra quanh người chàng, làm chàng như cơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra…. Nói nhiều và uống rượu cũng nhiều chàng đâm ra mệt mỏi và leo lên giường nằm ngủ… Trong lúc này, một bóng đen thoát ẩn thoát hiện ở tẩm cung của Quân Bảo…. bóng đen đó đến bên giường của Quân Bảo, thả rèm che xuống rồi tự nhiên thoát y, khé miệng nhếch lên khẽ mĩm cười, rồi nằm bên cạnh chàng…. (Điều hay sắp sửa xảy ra…).
Sáng Hôm Sau Tại Bảo Cung.
“Hàn Lâm tỷ tỷ…” Quảng Ngọc công chúa từ ngoài phòng bước vào mật thất trong phòng nàng nhìn Hàn Lâm mà nói. Vốn từ ngày hôm đó, Hàn Lâm sống ở Bảo cung của Quảng Ngọc công chúa (sống trong mật thất của công chúa) số người biết nàng sống ở đây rất ít…. Hôm nay, nàng đang ở trong mật thất xem sách thì Quảng Ngọc bước vào và nói
“Chuyện gì…?!” nàng lạnh lùng ảm đạm nói
“Cũng đã đến lúc tỷ nên tha thứ cho hoàng huynh của muội đi chứ? Tỷ mà cứ giận hoàng huynh hoài thì công chúa Phiên bang sẽ chiếm được hoàng huynh mất…” Công chúa âm ngữ dịu dàng, miệng khẽ mĩm cười nhìn Hàn Lâm nói
“Ý muội là ta nên tha thứ cho Quân Bảo?” Hàn Lâm ngạo mạng gọi thẳng tên của hoàng thượng
“Ừ….” Quảng Ngọc khẽ đưa mắt nhìn nàng rồi gật đầu
“Được thôi…!! Ta sẽ tha thứ cho Quân Bảo..?!” Hàn Lâm khẽ đóng quyển sách đang đọc dở lại mà lạnh lùng nói
“Thật vậy thì tốt quá…!?(Quảng Ngọc nét mặt thanh tao khẽ mĩm cười) vậy ta nên đi thỉnh an hoàng huynh chứ…?!” Nàng thúc giục Hàn Lâm đi gặp Quân Bảo
“Được rồi…!? ta đi thôi” Hàn Lâm khẽ nâng người khỏi chiếc ghế, bước chân nàng thanh toát rời mật thất.
“Khoan đã… tỷ tỷ…?! (Quảng Ngọc vội kêu giật Hàn Lâm lại) các ngươi hãy chuẩn bị cho ta một bình trà ô long” nàng ngữ khí diệu dàng ra lệnh cho đám cung nữ
“Tuân lệnh” đám cung nữ đem 1 bình trà tới cho Quảng Ngọc và Hàn Lâm. Hàn Lâm khẽ đưa tay đón lấy khây trà rồi bước đi nhanh chóng đến Kim Loan Điện (tẩm cung của Quân Bảo…hix…hix… giờ mới nghĩ ra được cái tên đó…?!)….
Trường Lạc Cung “Hàn Lâm… Hàn Lâm…” Quân Bảo mơ hồ gọi tên nó. Còn nữ tử kia, tuy đã tỉnh dậy từ lâu nhưng nghe tiếng hoàng thượng gọi tên nó mà nàng cảm thấy đau lòng… nàng vẫn giả vờ nằm cạnh Quân Bảo. Quân Bảo khẽ nghiêng người qua, ôm lấy thân hình bé nhỏ của nữ tử kia mà cứ tưởng là Hàn Lâm… chàng khẽ hé mở đôi mắt ra nhìn người nằm bên cạnh mình là ai…? và chàng thất kinh khi thấy Lan Yên công chúa thân hình loà lỗ nằm ngay cạnh mình.
“Hả…!?” chàng ngồi nhổm dậy mặc lại y phục, Lan Yên lúc này cũng đã tỉnh giấc, nàng lấy y phục choàng quanh khắp người để che bớt cơ thể đầy cảnh ngày xuân.
“Lan Yên công chúa… tại sao nàng lại ở đây…?! Nàng có biết đây là tẩm cung của ta không” Quân Bảo thất thần hỏi Lan Yên
Lan Yên khoát áo vào người rồi mắt bỗng tràn ngấm lệ…
“Hix…hix…hix… Hoàng thượng…. đêm qua, thần thϊếp không tài nào chợp mắt được nên thần thϊếp định đi dạo quanh hoàng cung, khi bước tới nơi này thì thấy hoàng thượng ẩm tửu một mình… hoàng thượng đối diện với thần thϊếp nên… nên…” Lan Yên khẽ cúi người ngập ngừng mà nói
“Nên đã sao…?! Ta đã thế nào…?!” Quân Bảo mặt như biến sắc, vô cảm xúc mà nói
“Nên hoàng thượng đã ái sắc động tình… cho nên…nên…nên chúng ta đã…?!” Lan Yên lúc này mặt mày đỏ bừng e thẹn cúi người (tuy nàng cùng Quân Bảo chưa làm chuyện ấy nhưng mở miệng nói ra cũng khiến nàng cảm thấy xấu hổ… bà này mà cũng biết xấu hổ na ta…)
“Hồ ngôn… loạn ngữ…” Quân Bảo khẽ rít lên
“Hoàng Thượng” Lan Yên nước mắt khẽ rơi
“Đêm hôm qua, ta nhớ rõ ràng rằng chỉ có một mình ta ở nơi chốn cung đình. Trong giấc điệp mơ màng ta nào đâu thấy ai….Nàng là công chúa của Phiên bang, một đất nước hùng mạnh đừng nên gieo tiếng tai không hay nơi chốn hoàng cung, nàng sẽ phải cam rơi đầu vì điều này dù rằng nàng là công chúa đi chăng nữa, nàng hãy mau rời xa khỏi nơi cung lầu tức thì” Quân Bảo khẽ rít lên
“Hoàng thượng…. Thật đau xót cho thân phận nhan hồng… (nàng cúi đầu mà khóc)….Đường đường là công chúa của một bang quốc hùng mạnh mà giờ đây như một kiếp hoa tan nát để người ta giẫm đạp. Ngài nghiệp tử đế vương (hoàng đế hùng mạnh) xin chớ gieo sầu bi cho phận nữ nhi, tuy không được là chánh thất nhưng tôi cũng xin hầu người nơi cung hoàng” Lan Yên khẽ rút chiếc khăn tay ra đưa cho Quân Bảo
“Hoàng Thượng…” nó và Quảng Ngọc công chúa đứng đó từ bao giờ
“Hả….??? Hàn Lâm” mắt chàng như sáng lên khi thấy Hàn Lâm, chàng như quên đi việc vừa mới xảy ra….
“Hoàng huynh…. chuyện này là sao… thật không thể tưởng tượng nỗi…” Quảng Ngọc nhìn thấy cảnh này ngao ngán lắc đầu
Còn Hàn Lâm, nó thả rơi khay trà (người như bất động không thể nói nên lời) rồi chạy đi một lèo…. Quân Bảo vội khoát y phục lên người chạy theo nó…. Quảng Ngọc cũng không nói gì rời khỏi Trường Lạc Cung….
Hàn Lâm chạy một lèo, nàng chạy mà chẳng biết đến thứ gì….. nàng vừa chạy nàng vừa khóc…. Khóc mà lệ như đẫm máu…. Và rồi nàng đâm vào Hải Thiên đang trên đường đến cung điện gặp Quân Bảo… (vì chàng nghe được tin Hàn Lâm vừa suất hiện ở cung Quân Bảo_tin nhanh nhỉ!)
“Lâm…Hàn Lâm… đúng là em rồi…?! bao lâu nay em ở đâu? tại sao lại không báo cho anh biết… em có biết là anh lo lắng cho em lắm không…?” Thiên đưa tay lên nắm chặt bã vai nó mà nói
Lâm nước mắt lả chả nhìn Hải Thiên mà khóc… nàng không thể nào nói thành lời vì sự đau khổ này.
“Em sao vậy Lâm…?! Đã xảy ra chuyện gì với em…?!” Thiên đưa tay lắc mạnh người Hàn Lâm
“Anh hai… em… em….” Lâm đang nói trong tiếng nấc thì…. một luồng sáng nhỏ khẽ chiếu vào người của Lâm và như đang nằm mơ, ánh sáng ấy kéo cô ra khỏi vòng tay của Thiên đưa cô biến mất trong không trung…. (lúc này Thiên, Trung, Cung, Quan và Bảo vừa mới chạy tới mắt đầy ngạc nhiên nhìn trong không trung)
“Lâm… Hàn Lâm…” Quân Bảo khẽ rít
“Nương nương biến mất” đám thái giám và cung nữ hầu cận xì xầm to nhỏ
“Điều này là sao….?!” Trung ngạc nhiên hỏi
“Chuyện này… chẳng lẽ Lâm trở về tương lai… nhưng sao mình vẫn còn ở đây…?!” Thiên ra chiều suy nghĩ
“Người đâu…. chuẩn bị thiết triều….!?” Quân Bảo hàn khí lạnh ngút trời nhìn mọi người lạnh lùng ra lệnh
“Hả….!?” Mọi người ai nấy ngạc nhiên khi thấy Quân Bảo như thế… dường như sắp có chuyện động trời xảy đến với hoàng cung.