Vu Mộc Hi chướng mắt cái dáng vẻ bạch liên hoa này của cô ta.
Vừa định nói, cô đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người gọi mình.
“Mộc Hi.”
Cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên rất khí chất vẫy tay về phía này.
“Tôi đi gặp một vị trưởng bối trước. Cô Tô, tôi không xem cô diễn kịch nữa, dù sao thì kỹ thuật diễn của cô quá cay mắt rồi.”
Vu Mộc Hi mỉm cười nâng ly rượu, ưu nhã thong dong rời đi.
Tô Miểu Miểu nhìn cô bóng lưng cô, tức thiếu chút đập vỡ ly rượu..
……
Vu Mộc Hi bước đến bên cạnh Đào Mộc Văn, ánh mắt như trút được gánh nặng đồng thời cũng có vài phần cảm động, “Dì Đào, cảm ơn dì kéo cháu ra khỏi chiến trường!”
Đào Mộc Văn bất đắc dĩ lắc đầu, “Biết là chiến trường sao còn muốn đi vào?”
“Không có cách nào, cô ta công khai nhục nhã cháu như vậy, cháu không thể xem như không nghe thấy. Cùng lắm thì bị đuổi ra ngoài, dù sao thảm đỏ cháu cũng đi , rồi, da mặt cháu cũng đủ dày. Chỉ là để bọn họ biết dì có quen biết với cháu, sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự của dì rồi. ” Vu Mộc Hi rất cảm kích, cũng rất áy náy, nếu không phải có nhà họ Đào giúp đỡ, cô cũng vào không được.
Đào Mộc Văn nhìn cô gái tuổi xấp xỉ con gái Đào Miên này, lại có chút đau lòng. Người ngoài giới tin vào lời đồn rồi suy đoán lung tung, bọn họ thực sự không hiểu cô là người như thế nào.
Nhưng bà ấy hoàn toàn không tin vào điều đó, dù sao thì lúc trước Đào Miên và Vu Mộc Hi ở nước ngoài du học ở chung mấy năm, bà biết nhân cách cô như thế nào.
“Nếu mục đích cháu tới đây đã hoàn thành thì nên đi sớm một chút.”
Đào Mộc Văn nhìn thoáng qua những người xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cháu lên sân khấu làm rất nhiều người trong lòng cảm thấy không thoải mái.”
“Ừm, cháu đợi chút sẽ đi.”
Vu Mộc Hi gật đầu, tuy rằng cô không sợ, nhưng phiền toái có thể tránh thì cũng không cần thiết phải gặp.
Vì không muốn gây thêm rắc rối cho Đào Mộc Văn, Vu Mộc Hi giải thích một vài câu rồi tách ra chuẩn bị rời đi.
Chỉ là mới vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước bóng dáng một người đàn ông trẻ tuổi đang trên cầu thang xoắn ốc đi xuống, tây trang màu cà phê, giày da màu nâu sẫm, tóc hơi xoăn, má lúm đồng tiền rõ ràng, mày rậm mi dày, làn da trắng nõn, cả người ôn hòa ấm áp như noãn ngọc.
Toàn bộ cơ thể của Vu Mộc Hi đóng băng tại chỗ.
Ánh mắt khϊếp sợ cô nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc.
Tim đập nhanh đến mức gần như mất kiểm soát.
Xa cách ba năm, mỗi khi ngẫu nhiên nhớ đến, có thất vọng buồn bã, lại mơ hồ, xa xôi.
Cô cho rằng mình đã sắp hoàn toàn xóa sạch người này trong trí nhớ. Nhưng khi gặp lại lần nữa, cô mới phát hiện mình rất kích động. Trái tim giống như bị người ta gắt gao nắm chặt, nơi đã bị đóng băng giống như có thứ gì sống lại, ngo ngoe rục rịch, còn có khẩn trương, chờ mong.
Cô sợ người đó sẽ nhìn thấy cô.
Hai người gặp lại, cô nên nói cái gì mới tốt.
Cô khẩn trương đến nỗi chân tay luống cuống, cho đến khi Lâm Thanh Yến đi xuống cũng không nhìn thấy cô, trong lòng cô lại có một nỗi mất mát không thể giải thích được.
Rất muốn đi vào gọi anh lại, bước chân cũng không tự chủ tiến lên trước một bước.
Nhưng lại có một bóng đen đã nhanh hơn chắn trước mặt cô.
“Cô Vu, tôi nhớ hôm nay Gia Mậu không mời cô đúng không?” Ngụy Lâm Tường dùng ánh mắt lưu manh nhìn cô.
Vu Mộc Hi cau mày, Ngụy Lâm Tường là tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của Gia Mậu, trước kia còn hợp tác với cô nên có nói chuyện qua. Nhưng anh ta ỷ vào mình là cháu trai của phu nhân chủ tịch Gia Mậu thích động tay động chân, một trong số lý do cô vẫn không muốn hợp tác cùng Gia Mậu chính là rất ghê tởm người này.
“Là ai tự ý cho cô thiệp mời? Đào Mộc Văn?” Ngụy Lâm Tường thấy cô không nói lời nào, đưa tay sờ cằm cô, “Tôi mới vừa thấy hai người nói chuyện với nhau.”