Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi

Chương 36: Tên người ta là Hi Hi

“Được rồi, tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”

Sau khi Vu Mộc Hi xuống xe, trực tiếp đi vào cổng lớn của câu lạc bộ, ở cửa có bốn tên bảo vệ đang đứng, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

Trong lòng cô hơi lo lắng, , vừa chuyển tầm mắt thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vẻ có thân phận hiển hách đi tới bên này.

Vu Mộc Hi cười xinh đẹp đi đến đón, “Tiên sinh, gần đây sao không nhìn thấy ngài.”

Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn cô với vẻ kinh diễm, tuy rằng cảm thấy cô lạ mắt, nhưng vẫn theo bản năng để cho cô tới gần, “Cô là…….”

“Anh làm sao đến em cũng quên được.”

Vu Mộc Hi hờn dỗi nói: “Tháng trước em còn rót rượu mời anh. Nào nào, em dẫn anh vào bên trong nha.”

Cô nói nhiệt tình mà không hề mất lịch sự, theo ông ta đi vào trong.

Bảo vệ hình như quen biết tên đàn ông trung niên này, lịch sự gọi một tiếng “Tiết tổng”. Sau đó liếc mắt nhìn Vu Mộc Hi, thấy cô rũ đầu, nhưng đường cong dáng người lộ ra cực kỳ đẹp, cũng không hề nghi ngờ.

Vu Mộc Hi theo Tiết tổng đi vào, vòng qua một khúc cua, đột nhiên nói: “Ai da, Tiết tổng, thật sự ngại quá, bụng tôi có hơi đau. Anh cứ lên trước đi, đợi chút nữa em lên tìm anh.”

Tiết tổng nhìn chăm chú vào cô bằng ánh mắt nóng bỏng, “Vậy cô lên sớm một chút. Đúng rồi, còn chưa nói cho tôi, cô tên là gì?”

“Tên người ta là Hi Hi.”

Vu Mộc Hi nhìn ông ta, nở một nụ cười thật ngọt ngào.

Tiết tổng bị cô mê hoặc đến nỗi xương cốt đều mềm vụn, “Hi Hi, cái tên thật dễ nghe.”

“Ừ, vậy tôi đi trước đây.”

Vu Mộc Hi cố kìm nén cảm giác buồn nôn, chạy nhanh chuồn mất.

Chờ đến khi không nhìn thấy Tiết tổng, cô mới lén lút lên tầng hai.

……

Tầng hai.

Trên ghế lô tổng thống, vẻ mặt Lương Mộ Nguyên khóc không ra nước mắt nhìn Lệ Thịnh Quân đang ngồi trên sô pha đối diện, “Anh…… Anh thật sự là anh Thịnh của em?”

Trong không gian nửa sáng nửa tối, Lệ Thịnh Quân gác chéo chân ngồi trên ghế sô pha bọc da kiểu Âu, đôi mắt sáng thâm trầm như vực sâu vạn trượng.

Ánh mắt này lẽ ra phải là ánh mắt của một người cao ngạo, nhưng Lương Mộ Nguyên nhìn quần jean với giày vải trên người anh, lại nhìn nhìn lên khuôn mặt thanh tú, cảm giác một lời khó nói hết.

“Rốt cuộc tôi có phải hay không, cậu chơi với tôi từ nhỏ đến lớn, còn không phân biệt được sao.”

Tay nắm cầm ly rượu của Lệ Thịnh Quân hơi siết chặt, thật hận không thể bóp chết anh ta. Lại so sánh với Hoắc Đình Diễn là bạn bè anh quen biết khi học đại học, tuy tình cảm tốt, nhưng về quen biết lâu dài lại không bằng Lương Mộ Nguyên.

“Ngoài tôi ra, còn ai có thể biết được chuyện lúc cậu mười sáu tuổi, thiếu chút nữa thất thân với một bác gái trung niên.”

Lệ Thịnh Quân gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, “Lúc tôi đi cứu cậu, cậu mẹ nó chỉ còn mặc một cái qυầи ɭóŧ màu đỏ.”

“Anh, em sai rồi.”

Chuyện cũ nghĩ lại đã thấy sợ, Lương Mộ Nguyên thiếu chút nữa muốn ngất xỉu tại chỗ.

Hoắc Đình Diễn hút xong điếu thuốc, ánh mắt đầy ẩn ý liếc anh ta, “Không ngờ tới cậu còn có quá khứ như vậy.”

Lương Mộ Nguyên hận không thể đầu đâm đi chết, “Anh Thịnh, không thể trách em, bây giờ bộ dáng anh thế này, thật không thể tưởng tượng nổi.”

Lệ Thịnh Quân lười dây dưa với anh ta về cái đề tài này, “Tôi bình thường vẫn luôn mang theo cậu lượn lờ trước mặt mẹ tôi, tôi cho cậu thời gian trong vòng 3 ngày phải giải quyết chuyện xung hỉ.”

“Cái này anh yên tâm, em đã có cách.”

Lương Mộ Nguyên chạy nhanh nói: “Dì mê tín nhất, ngày khác em sẽ mời một thầy đoán mệnh, nói là anh bây giờ không nên kết hôn, kết hôn chẳng những không thể xung hỉ, còn làm anh càng nhanh đứt. Dì khẳng định sẽ không dám tìm người kết hôn với anh.”