Nghe Nói Lệ Tiên Sinh Vừa Gặp Đã Yêu Tôi

Chương 13: Chân tôi không bị thương, tôi sẽ tự mình đi toilet.

Anh thở dài, thật thất bại, đặc biệt thất bại.

Tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy.

Nếu như Hoắc Đình Diễn ở đây thì tốt biết mấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không giống như tên đại ngốc Lương Mộ Nguyên. Đáng tiếc mấy hôm trước vừa điều cậu ấy đi Bắc Mỹ làm kiểm toán cho một xí nghiệp lớn, tính toán thời gian, ít nhất cũng phải nửa tháng.

Nửa tháng tới muốn anh làm sao mà sống đây.

Trên hành lang?

Anh phải đi đến phòng bệnh VIP, đó mới là nơi phù hợp với anh.

Không lâu sau, bác gái rời đi, Vu Mộc Hi trở lại. Cô thấy Tiểu Ly tử đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp mang một biểu cảm khó tả.

Cô trong lòng hồi hộp, liền vội vàng nói: “Em yên tâm, chị đã nhờ bạn tìm giường bệnh…rất, rất nhanh liền có thể tìm được.”

Lệ Thịnh Quân lúc này mới nhớ tới, Trình gia dường như có cổ phần ở bệnh viện này. Vu Mộc Hi hẳn không quá khó khăn khi tìm một giường bệnh.

...

Mười giờ sáng, Đào Miên đích thân đến. Lệ Thịnh Quân lúc này bị đẩy đến khu phòng bệnh nội trú của một tòa nhà mới.

Ba người ở trong một phòng bệnh rất ồn ào.

Lệ Thịnh Quân khó chịu: “Không có phòng đơn sao?”

Với Trình gia, có thể tìm một phòng đơn rất dễ dàng.

“Phòng đơn?”

Đào Miên cứng họng: “Tại sao không nói giúp cậu tìm một phòng VIP?”

Lệ Thịnh Quân gật đầu: “Cũng có thể.”

Đào Miên: “...”

Lệ Thịnh Quân nói với Vu Mộc Hi: “Cô không phải đã biết danh tính của tôi sao? Yên tâm, tôi sẽ đem chi phí trả lại gấp đôi cho cô.”

Đào Miên nhìn Vu Mộng Hi với ánh mắt đồng cảm. Xem ra em trai cô bị bệnh nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.

Vu Mộc Hi ho nhẹ một tiếng: “Vấn đề không phải là tiền.”

Đào Miên bĩu môi: “Bệnh viện này làm ăn tốt thế sao? Giường bệnh này là do tôi nhờ mấy mối quan hệ tìm được, cậu còn đòi phòng đơn. Mọi người ai cũng muốn phòng đơn, đến lượt cậu sao? Còn mơ tưởng đến VIP, đó là nơi người giàu có ở“.

Lệ Thịnh Quân khẽ giật mình: “Không phải Trình gia sắp xếp sao.”

“Trình gia?”

Đào Miên tức giận đến bật cười: “Cậu nằm mơ đi. Mộc Hi năn nỉ Trình Du Dương kia nửa ngày, người ta căn bản xem thường cô ấy, còn bị chễ giễu. Ý tôi không phải nói cậu, mặc dù bây giờ cậu đang bị chấn động não, nhưng cậu cũng lớn rồi, Mộc Hi cho cậu đi học, nuôi dưỡng cậu, cậu có thể hiểu chuyện chút được không?”

Lệ Thịnh Quân càng nghe sắc mặt càng tối sầm lại.

Vu Mộc Hi vội vàng kéo Đào Miên: “Đừng nói nữa, Cẩn Ly còn chưa khỏe, chịu không nổi kích động. Em ấy cũng không phải cố ý, cũng chỉ muốn tốt cho tớ mới đi giao đồ ăn bên ngoài rồi xảy ra chuyện.”

“Mộc Hi, tớ là vì cậu, cậu nói cậu gần đây sao lại xui xẻo như vậy.”

Đào Miên tức giận nói.

“Không sao, hôm nay cám ơn cậu. Cậu về trước đi, mai cậi không phải còn phải đi làm sao?”

Vu Mộc Hi dỗ nửa ngày mới đưa Đào Miên rời đi.

Trở lại phòng bệnh, Lệ Thịnh Quân nhìn chằm chằm cô.

“Cô ở Trình gia bây giờ không còn chỗ đứng?”

Mặc dù trước kia khi coi mắt cô cũng đã phát giác, Trình Trạch Khiêm cho cô danh phận con gái và nói rõ rằng ông ta cũng không kết hôn, đơn giản ông ta là muốn ngủ. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng là con gái ruột.

Vu Mộc Hi không nhịn được oán hận anh: “Em nói mình không phải là Cẩn Ly, lại biết là con gái của Trình gia?”

Lệ Thịnh Quân bị nghẹn, im lặng không hé răng.

Vu Mộc Hi cũng không dám kích động anh.

...

Buổi tối, Vu Mộc Hi vì lo lắng cho Vu Cẩn Ly, liền mua một cái ghế tựa đặt ở góc tường để qua đêm.

Lệ Thịnh Quân nội tâm phức tạp: “Cô về nhà ngủ đi.”

“Em cảm thấy chị có thể yên tâm sao.” Vu Mộc Hi khom người lấy từ dưới gầm giường một cái bô đi tiểu đưa cho anh.

Lệ Thịnh Quân cau mày, cắn răng nghiến lợi: “Chân tôi không bị thương, tôi sẽ tự đi toilet.”