Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 31

{ = Krist = }

"Mày lái cho chậm chậm một chút đi, được không?"

"Ngồi trong im lặng đi. Tao đang bực mình.". Ngoài việc không giảm tốc độ ra, tôi còn tăng nó thêm nữa, làm cho Lann thở dài nặng nề rồi lắc đầu.

Nhưng ai quan tâm?

Bây giờ sự giận dữ của tôi tăng vọt lên đến tột cùng và sự quan tâm không còn ở chỗ bạn thân đang ngồi bên cạnh dù chỉ một chút, mà là ở chỗ người anh họ mà tôi thương giống như anh trai ruột thì đúng hơn.

Cái thằng cha Beem ơi là thằng cha Beem. Vậy mà cũng làm được. Tới tìm hôm đó chắc là không có quan tâm tới chuyện thăm tôi đâu nhỉ? Tới để điều tra tin tức chuyện thằng Lann thì đúng hơn. Xem tôi là thằng ngu hay sao vậy? Không thì đúng là thằng ngu thiệt. Kể hết mọi thứ cho nó nghe, hơn nữa còn gửi nó đi tìm thằng Lann tới tận phòng cùng địa chỉ luôn.

"Xin lỗi nhé, Lann. Tao không biết là anh Beem làm như vậy với mày."

"Mày đừng có xin lỗi, không phải lỗi của mày. Mày và anh mày là 2 người khác nhau."

"Nhưng hôm đó... hôm đó anh Beem tới phòng, tao chưa từng biết là bởi vì nó, rồi lại gửi nó đi tới chỗ mày. Nó có làm gì mày không? Nói tao nghe đi. Để tao tiện thể đạp luôn một đợt.". Tôi hỏi, Lann liền quay mặt lại trợn to mắt.

"Mày định dẫn tao đi đạp anh Beem hả?"

Anh Beem? Thiệt chứ, thân thiết với nhau rồi hả? Thấy lúc trước toàn gọi anh mày, không thì thầy suốt. Hay là khi có được làm chồng rồi thì gọi anh Beem? Hờ hờ.

"Chứ gì. Tao sẽ đi trả đũa cho mày. Rồi lát mày đấm lại tao cũng được vì đã gửi nó tới chỗ mày tận phòng vào hôm đó."

"Đã nói là không liên quan tới mày mà. Thật ra đáng lẽ tao nên cảm ơn mày thì đúng hơn vì hôm đó đã gửi anh Beem tới.". Lann trả lời lại với giọng nhỏ nhẹ. Tay siết chặt vạt áo của chính mình. Ánh mắt có vẻ hơi sợ hãi cái gì đó.

"Tại sao? Hay thật ra thì tụi mày đã làm lành với nhau rồi? Thằng chết tiệt, không chịu nói với tao. Sao nói là không tự nguyện mà? Anh ấy dỗ một chút thì chịu liền hả?". Tôi giảm tốc độ xuống cỡ cỡ như sự giận dữ. Làm lành với nhau rồi mà không nói, thằng bạn nghiệp chướng! Cứ để cho tôi sôi máu hoài.

"Không có. Tao vẫn chưa hết giật. Nhưng cảm ơn vì hôm đó có anh mày đúng lúc thầy Tinn tới tìm tao tận phòng."

"N... Nói gì đó?". Tôi sốc tới nỗi suýt nữa xe mất thăng bằng. Thằng nghiệp chướng đó theo Lann tới tận phòng!

"Ừ, nếu không nhờ anh mày ở cùng vào hôm đó, tao không biết là nó sẽ làm gì tao nữa. Mày biết không? Nó đúng mặt dày luôn, nói là ai ai cũng chịu cho nó, nó không có làm gì sai, tao đi dụ dỗ nó trước."

"Đồ quỷ địa ngục!". Tôi vỗ vô lăng một cách bực bội. Sao nó dám vu khống cho bạn tôi vậy chứ! Lann không đời nào đi dụ dỗ nó trước đâu. "Thêm cả thằng đó là đứa mà tao chắc chắn không để yên. Rồi làm sao nó có địa chỉ của mày được?"

"Không biết. Có thể là điều tra từ lý lịch sinh viên, không thì chắc là từ những đứa bạn khác mà không biết chuyện."

"Kiểu này thì mày gặp nguy hiểm rồi. Không chỉ phải coi chừng lúc ở trong trường, mà còn phải coi chừng ngay cả lúc ở nhà... Không được rồi. Mày không ở đó được nữa, Lann. Nếu nó dám mặt dày tới tìm mày tận mày thì nó cũng thuộc dạng biếи ŧɦái rồi. Mày phải chuyển ra, đi tìm chỗ ở mới. Tới ở với tao không?". Tôi lo lắng chuyện này chuyện kia khi ngộ ra được rằng đứa bạn sẽ không an toàn khi ở một mình. Hên xui, có thể nó sẽ cạy cửa phòng vào cưỡng bức Lann bất kì lúc nào.

"Hừ hừ, mày với anh mày giống y hệt nhau luôn. Tao cũng định chuyển chỗ ở. Chắc ở chỗ đó không được nữa. Nhưng penthouse của mày thì không nổi đâu. Có phòng ngủ duy nhất thôi mà, không phải sao? Tao ngại với Abo của mày."

"Ôi, anh ta không nói gì đâu. Mọi ngày ở phòng đâu. Người làm bác sĩ bận rộn muốn chết. Nếu tao xin giùm mày thì dù thế nào thì nhất định cũng sẽ chịu nhường cho tao thôi."

"Hừ"

"Cười cái gì? Tao đang lo cho mày đó."

"Cười mày gì chứ. Cái tụi miệng một đàng mà lòng một nẻo."

"Mày nói cái gì vậy? Rốt cuộc tính sao? Có chuyển tới ở với tao không? Để còn nói chuyện với Abo giùm cho. Để tao ép cho anh ta làm phòng ngủ mới cho mày. Từng bàn qua với nhau là sẽ làm thêm phòng ngủ mới."

Lúc đầu tôi nghĩ rằng Lann nhất định sẽ đồng ý bởi vì sự sợ hãi. Dù cho không tới ở phòng của tôi thì kế dự phòng là căn hộ của Tonnam. Dạo này em gái nó về nhà bởi vì hết học kì. Ít ra có thể ở đó trốn nạn cho tới khi tìm được chỗ ở mới.

Mà mày có số hút trai ghê thiệt đó, bạn tao. Lúc tới thì tới nỗi đầu cầu thang căn hộ không khô luôn.

(Nhà xưa của Thái gần giống nhà sàn ở VN mình, phải lên cầu thang. Nhưng họ chỉ đi chân trần nên trước khi lên nhà phải rửa chân, làm ướt cầu thang. Câu tục ngữ này thường chỉ việc con gái nhà này có người tới vạm hỏi liên tục, tới nỗi cầu thang của nhà này không khô được.)

"Không cần đâu.". Lann lại lắc đầu thay vì đồng ý và tôi nghĩ là nó ngại.

"Vậy thì tới ở với thằng Ton. Em nó không ở phòng, nếu mày ngại Abo."

"Không sao."

"Mày bị cái gì vậy? Rồi sao mà mày ở một mình được. Nguy hiểm lắm. Hay là cho tao chuyển tới ở chung với mày, để còn giúp nhau chặn thằng nghiệp chướng đó?"

"........."

"Lann, sao nào? Cứ im hoài. Cái đó cũng không tốt, cái này cũng không chịu. Tao lo cho mày đó, có biết không vậy? Không phải bạn thì tao bỏ rồi."

"Anh... Anh Beem dọn đồ tới ở chung từ hôm đó rồi."

Tôi suýt nữa đã đạp thắng xe tới nỗi chúi đầu chết lần nữa. Bạn Lann à, cái lúc mày gây bất ngờ thì gây bất ngờ tới nỗi tao lái xe không nổi luôn. Cái quái gì của mày vậy nè!!!!!

Nghi là kỳ này chắc không được đi lấy huyết từ đầu anh Beem nữa rồi, nhưng chắc phải xử lý một vài chuyện.

"Tao hỏi mày một câu thôi, Lann. Trả lời tao thẳng thắn, để tao còn biết đường quyết định."

"Cái gì?"

"Mày có còn yêu anh tao không?"

**************************************

{ = Singto = }

Tại sao mọi lần tôi đều phải chịu thua người phụ nữ này nhỉ? Bắt đầu thấu hiểu cảm giác của Krist khi mà đấu không lại mẹ của mình rồi. Dù cho tôi không có thẻ tín dụng cho bà ấy tịch thu như con trai, nhưng tôi lại chưa từng có thể từ chối được bà ấy chuyện gì hết.

Mẹ của Krist đúng là sở trường chuyện tiền trảm hậu tấu và không bao giờ nghe ý kiến của ai hết thiệt mà.

"Tiếc là Krist không có tới cùng. Nó bị bệnh gì vậy, Singto?"

"Ơ...". Tôi nên trả lời thế nào đây? "Bị bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ ạ", như vậy ấy hả?

"Lát mẹ kêu người trong bếp nấu món ruột cỡ 3, 4 món thì hơn. Nhờ còn đem đi cho Krist với nhé.". May là mẹ Krist là người không hay nghe người khác cho lắm, thế nên bà ấy không vặn hỏi câu trả lời từ tôi.

"Vâng, cô Wan."

"Bàn với nhau tới đâu rồi?". Đúng là mẹ Krist gọi điện kêu tôi tới, nhưng lúc tới nơi, người giúp việc dẫn tôi tới phòng khách thì chỉ thấy anh Beem đang ngồi một mình. Còn người mời thì vừa mới vào không lâu đây thôi.

May là đã từng gặp nhau một lần rồi, không thì chắc ngột ngạt lắm. Lần trước anh trai Krist nhìn có vẻ là lạ, giống như mơ màng suy nghĩ điều gì đó trong lòng. Nhưng hôm nay lại nói chuyện vui vẻ tới nỗi tôi cảm thấy dễ dàng hòa hợp. Anh Beem có nhiều góc nhìn mới mẻ về vấn đề học thuật, không hổ là giảng viên thế hệ mới, nên mới làm cho chúng tôi trò chuyện với nhau say sưa tới mức quên luôn mục đích chính của mẹ Krist luôn.

"Bàn về chuyện dạy học ở trường đó ạ, cô Wan. Vẫn chưa nói chuyện đảo nữa.". Anh Beem quay qua trả lời mẹ của Krist thay tôi cùng nụ cười.

Đảo được nói tới là đảo riêng mà đám ba mẹ định đưa chúng tôi đi honeymoon đó. Không biết định phấn khởi thay chúng tôi tới đâu nữa. Có hỏi câu nào rằng chúng tôi có muốn đi hay không chưa? Haizzz...

"Có nghĩa là hợp nhau nhỉ? Cô nghe thấy tiếng cười vang ra khỏi phòng khách luôn. Vậy thì tốt rồi, phòng khi Singto có vấn đề gì thì cứ bàn bạc với Beem nhé. Cùng một lứa với nhau, có lẽ dễ nói chuyện với nhau hơn người già. Beem giống như anh trai ruột của Krist vậy. Hai đứa này khá là thân thiết và yêu thương nhau.". Mẹ Krist khoe phẩm chất của cháu trai rằng thân thiết với con trai của mình tới cỡ nào rồi cười một chút, dẫn tới tôi và anh Beem cười nhẹ theo.

Không có gì hài hước đâu, cười theo phép lịch sự.

Tiếng xe thắng lại vang ầm ĩ trước nhà mặc dù ngôi nhà này của Krist to lớn và phòng khách ở sâu bên trong, làm cho tôi quay qua chú ý về phía trước nhà dù cho không nhìn thấy đi chăng nữa. Còn mẹ Krist thì lắc đầu một cách nhọc lòng.

"Lái xe nhanh như vậy, nóng nảy như vậy thì chỉ có một người thôi, em trai con đó, Beem.". Cô Wan quay qua nói với người giống như là anh ruột của Krist.

"Sao nói không khỏe mà?". Anh Beem quay qua nhìn tôi.

"Có thể không phải đâu ạ. Hồi sáng vẫn còn sốt nhẹ mà. Em đã ra lệnh là uống thuốc rồi đi ngủ trước khi đi đón bạn ở sân bay.". Lúc tôi trả lời, tôi lén liếc qua đúng lúc nhìn thấy nụ cười hài lòng của mẹ Krist.

Chắc chết quá!

"ANH BEEM!!". Nhưng đúng là giọng của Krist lúc này đã vang lên trước khi người tới.

"Thấy chưa? Thấy chưa? Đúng là Krist rồi. Tới nơi là gọi anh trai trước tiên liền luôn. Singto đừng nghĩ nhiều nhé, hai đứa nó thân nhau giống như anh em từ hồi nhỏ rồi. Hố hố hố hố!". Mẹ Krist cười lớn một cách vừa lòng, đứng dậy đi thẳng về phía con trai, gọi tên với giọng dịu dàng một chút. Chắc là muốn hỏi bệnh tình.

Nhưng Krist lại đi ngang qua mẹ của mình giống như là không khí và đi ngang qua tôi giống như nhìn không thấy trước khi thẳng tới chỗ anh Beem đang nhướng mày nhìn em họ của mình mà cô Wan khoe lên khoe xuống là như anh trai ruột.

Và...

*Pặc*!!

"Áaaaa!"

Krist đấm người làm anh trai hết sức tới nổi mặt anh Beem hất sang một bên. Mẹ Krist la lên với sự kinh ngạc. Tôi đứng dậy và di chuyển tới kéo tay Krist ra.

"Làm cái gì đó?"

"Abo không liên quan.". Lưu manh kiêm con trai chủ nhà liếc mắt qua nhìn một chút rồi hất tay ra.

Mệt mỏi với việc kêu đừng gọi là Abo rồi. Kệ đi, bây giờ không phải là lúc nữa.

Anh Beem quay mặt lại, máu đọng ở khóe miệng, đứng dậy thẳng người mà khi so ra thì cao hơn Krist nhiều lắm. Ánh mắt giống như giận dữ vì đột nhiên bị đấm mà không có lý do.

"Krist, bình tĩnh đi chứ.". Và vào lúc đó, bạn thân của Krist mới chạy theo vào kéo lại, sắc mặt anh Beem thay đổi ngay lập tức.

"Lann?"

"Kỳ này mày đã biết rằng tại sao tao lại đấm mày rồi, phải không?" Krist hạ thấp giọng, một lần nữa hất tay ra khỏi việc nắm giữ của đứa bạn.

"Chuyện là thế nào vậy Krist? Tại sao lại làm vậy với anh hả con? Tại sao lại thô lỗ như vậy hả!". Mẹ Krist vừa mới định thần lại, tiến tới trách con của mình.

"Không sao ạ, cô Wan. Để con tự mình giải quyết.". Anh Beem đưa tay lên ngăn mẹ Krist lại.

"Đi ra ngoài nói chuyện. Hay là muốn nói tất cả ngay tại đây?". Krist gồng chặt nắm tay. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm một mình anh Beem.

"Được"

Krist đi dẫn trước anh Beem ra ngoài và có Lann đi ra cùng. Còn mẹ Krist thì vẫn đứng ngơ ngác, không hiểu gì ở chỗ cũ. Khi tất cả mọi người đi ra thì bà quay về phía tôi như muốn câu trả lời và tôi cũng chỉ có thể lắc đầu bởi vì không biết chuyện gì hết.

"Để con đi theo trông chừng cho ạ. Cô Wan đừng lo lắng.". Tôi cũng chuồn theo trước khi mẹ Krist hỏi, thế là bà đành phải gật đầu.

"Nhờ con nhé, Singto. Em nó nóng tính, đừng để cho em nó dùng bạo lực."

"Dạ"

**************************************

Tôi đi ra theo 3 người đó, thoáng nghe thấy âm thanh từ khu vực mái hiên cạnh nhà. Thế là tôi đi thẳng về hướng đó.

"........Đúng đáng khinh luôn đó anh. Thằng Lann là bạn em đó, muốn quen nhau thì em chưa từng trách, nhưng tại sao anh lại cưỡng bức nó?". Tôi mở cửa đi ra theo đúng vào lúc Krist đang nói câu này.

Cái gì!! Anh Beem hả!! Sao nói là tên giảng viên khác mà?

Lúc đầu 3 người đó bất ngờ vì có thêm người đi ra. Nhưng khi thấy là tôi thì tất cả ánh mắt đều quay lại nhìn nhau mà không thèm để ý tới tôi nữa. Chắc là do ít ra tôi cũng biết sơ sơ trước rồi, thế nên họ không quan tâm việc tôi đứng nghe tại đây.

"Lann nói với thằng Krist hả?". Anh Beem hướng về phía bạn thân của Krist.

"Chứ gì. Tụi em là bạn bè với nhau, từ đó tới giờ chưa từng che giấu bí mật gì với nhau.". Krist nói rồi đảo mắt về phía tôi một chút trước khi quay lại về phía anh trai của mình. Điều đó làm cho tôi biết rằng chuyện của 2 chúng tôi, chắc bạn bè của Krist đều đã biết rồi nhỉ?

"Anh đúng là... Nếu không phải anh trai thì đã đạp cho đo sàn rồi. Tại sao lại làm như vậy chứ? Em bỏ công tin tưởng gửi anh đi chăm sóc cho nó, lại thành ra em gửi người làm tổn thương bạn của mình đi làm cho nó đau thêm sao? Có còn là người không vậy?"

"Đó là chuyện của tao và Lapat mà Krist. Mày không liên quan."

"Sao lại không liên quan? Nó là bạn em, anh là anh của em. Dù cho bản tính anh từng xấu xa tới cỡ nào, nhưng em không ngờ rằng anh sẽ dùng bạo lực ép buộc nó như vậy."

"Tao và Lapat yêu nhau."

"Yêu rồi sao? Yêu rồi muốn làm gì với nó cũng được hả? Bạn em là người đó! Nó có cảm giác, không phải búp bê cao su để mà muốn đem nó ra cưỡng bức như vậy. Đó không gọi là yêu đâu, đó được gọi là ích kỷ, làm theo ý của mình. Anh làm theo ý của mình bởi vì ghen chuyện thằng nghiệp chướng đó tới nỗi mù quáng. Đừng có lấy từ "yêu" ra làm cái cớ."

"........."

"Anh từng là thần tượng của em suốt bấy lâu nay. Dù tốt dù xấu em cũng đều thương yêu và ngưỡng mộ suốt bấy lâu nay. Người dạy em đua xe, người dạy em uống rượu, người luôn chăm sóc và làm bạn mỗi khi ba mẹ em không rảnh, người giống như là anh trai ruột. Lần này em thật sự thất vọng. Anh có từng nghĩ tới nỗi lòng của Lann không? Dù cho nó yêu anh, có thể chịu cho anh, nhưng mà lúc đó nó không tình nguyện. RỒI ANH ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ, ANH BEEM!!!!". Krist trách móc với sự tủi thân, nhìn anh Beem với ánh mắt thất vọng, sau đó thì đổi thành sự giận dữ lần nữa, tiến thẳng tới nắm lấy cổ áo anh trai của mình trong khi đối phương không chống đối gì cả ngoài việc cúi mặt với dáng vẻ hối lỗi.

"Krist, đủ rồi.". Lann cố gắng ngăn cản, nhưng cơ thể mỏng manh hơn bị bạn thân đang giận dữ hất ra một cách dễ dàng.

"Mày đừng có xen vào chuyện này. Tao đã nói rồi, ai làm tổn thương bạn tao thì tao đều không tha cho dù cho tên nghiệp chướng đó là anh trai đi chăng nữa. Xong chuyện anh Beem, lượt tiếp theo là thằng Tinn đó. Chờ xem đi, tao sẽ tính sổ cho hết."

"Đủ rồi Krist. Cậu vẫn chưa khỏe hẳn đó.". Tôi lén thở dài một chút, tiến tới kéo bàn tay đang nắm chặt lấy áo anh Beem ra rồi chen vào giữa.

"Abo không liên quan.". Và rồi bị nhìn hung tợn. Chắc là giận lây qua tôi.

"Đúng là tôi không liên quan, nhưng cậu vẫn còn bệnh. Muốn đập người khác, không sợ bản thân đau hay sao? Làm cái gì thì cũng tỉnh táo một chút đi. Hơn nữa, đây là chuyện của riêng 2 người. Cậu có thể thương bạn, lo lắng cho bạn, nhưng không thể chỉ đạo mọi thứ trong cuộc sống của họ và đem suy nghĩ của mình làm lớn được. Con người suy nghĩ không giống nhau. Nhìn mặt bạn cậu đi, người ta có nổi giận bằng cậu không, Krist?". Tôi dùng lý lẽ để đấu lại. Người nghe khựng lại một chút, quay qua nhìn mặt Lann trong im lặng. Thế nên tôi nhanh chóng nói tiếp.

"Lo lắng cho bạn là chuyện tốt, nhưng nên lo lắng cho chính mình nữa. Tình trạng nay bây giờ... giơ chân lên nổi hả?". Tôi khuyến mãi thêm nụ cười nhạt kèm theo lời nói.

"Abo!! N... Nói cái quái gì vậy! .///////."

"Thì nói sự thật. Với tư cách là bác sĩ đang chữa trị cho cậu, cậu nên nghe lời chẩn trị của bác sĩ đó."

"Hớ, bị đau như vậy là bởi vì Abo không phải sao?". Khi cãi không lại thì Krist hất mặt tránh đi.

"Hừ hừ, có chắc là bởi vì tôi không? Không phải bởi vì cậu tự hại mình hay sao?". Tôi chọc.

"Ờ, tại tôi. Hài lòng chưa? Tôi xấu xa, tôi không tốt, đúng không?"

"Đừng giận chứ. Lại sốt nữa hay sao mà lại nhõng nhẽo vậy?". Tôi đưa tay lên áp vào trán. Thân người vẫn còn hầm hầm một chút, có nghĩa là vẫn chưa khỏi hẳn. Hèn gì la lối tới như vậy.

"Đừng có mà quan tâm.". Krist hất tay ra, nhưng vẫn không chịu quay lại nhìn mặt.

"Không quan tâm sao mà được? Cậu đang bệnh, chỗ này nắng gắt. Vào trong đi, giờ này chắc mẹ cậu thắc mắc lắm rồi. Nếu lỡ mà cô ấy nghe thấy, bắt thêm bạn cậu kết hôn với anh trai cậu nữa thì biết làm thế nào?"

"Thì cho kết hôn chứ sao. Tụi nó ngủ với nhau rồi, dù sao anh Beem cũng phải chịu trách nhiệm. Tôi không để cho anh ấy quất bạn tôi miễn phí đâu."

Chuyện của người khác thì nhiệt tình quá nhỉ? Khi chuyện của mình thì lại kêu là quên đi, cứ làm như không có gì xảy ra.

"Krist!". Lann kêu lên một cách kinh ngạc. Thế nên Krist chuyển ánh mắt về phía bạn của mình.

"Sao? Mày hết hồn cái gì? Hay là sợ anh Beem không chịu trách nhiệm? Không cần lo đâu. Anh sẽ không làm cho em thất vọng lần nữa, phải không?". Krist nói với Lann rồi quay qua nói câu cuối cùng với anh trai của mình.

"Phải đợi Lann tốt nghiệp trước.". Anh Beem mỉm cười nói. Nhưng mà cười mãn nguyện với Lann tới nỗi người được nhận đỏ mặt.

"Hớ, sao mày nói là không tự nguyện cho người ta mà, Lann? Sao lại đỏ mặt?". Krist nhìn mặt bạn rồi truyền ánh mắt chế nhạo tới.

"Không có. Tao... Tao không cần sự chịu trách nhiệm.". Lann từ chối với giọng cứng rắn, trở lại làm ánh mắt lạnh lùng như trước.

"Vậy hở~~~? Chuyển tới ở cùng nhau tới vậy, không cần sự chịu trách nhiệm gì hết hở~~~? Nếu mày không cần thì sao lại cho anh Beem dọn đồ tới ở với mày chứ?"

"Tao không có sự lựa chọn. Là do anh mày chai mặt, đuổi không chịu đi."

"Lann, tại sao lại nói như vậy chứ? Anh lo cho Lann mà. Thằng nghiệp chướng đó nó vẫn còn tới lấp lấp ló ló ở căn hộ của Lann kìa."

"Nếu mày thật sự không cần thì chuyển tới ở với tao đi. Tới ở phòng tao. Bảm đảm tao không để cho ai được tới gần mày, dù cho là ông thầy này hay là ai đi nữa."

"Tao... Tao ngại với Abo của mày."

"Ngại hay là muốn ở chung với anh tao? Đi ở cùng nhau như vậy chắc không chỉ ở không thôi đâu quá.". Krist mỉm cười thỏa mãn chọc bạn của mình, khác với sự giận dữ lúc đầu.

"Điên hay sao? Không có gì hết, mỗi người ngủ một phòng."

"Mong là vậy. Có lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ 2, 3, 4 thôi. Gần nhau như vậy, anh tao mà chịu nổi sao? Đừng để cho có bầu nhé, bé Lann. Nhớ dùng biện pháp tránh thai đó. Dù sao cũng đang trong tuổi đi học.". Người nói ra vẻ trêu ghẹo bằng cách dùng ngón trỏ nâng cầm của bạn mình lên.

"Krist!!"

"Đừng có mà bày đặt mắc cỡ. Rốt cuộc mày sẽ ở với anh tao hay chuyển tới ở với tao? Câu trả lời của mày sẽ là thứ quyết định rằng mày có tha thứ cho anh tao hay không."

"Mày...". Lann nhìn mặt Krist với ánh mắt nửa giận nửa xấu hổ.

"Lann ở với tao, mày đừng có xen vào chuyện này." Anh Beem.

"Em không có nói là sẽ ở. Em chỉ không có sự lựa chọn, là do tự anh chuyển tới." Lann.

"Vậy thì tới ở cùng tao và Abo đi.". Krist lấy lưỡi đẩy gò má, dáng vẻ ghẹo gan.

"Tao đã nói là ngại mà, đâu có nghĩa là tha thứ đâu."

"Lann...". Anh Beem gọi chủ nhân cái tên với giọng yếu ớt.

"Đâu thấy cần phải ngại gì đâu. Đó cũng là nhà của tao. Có được không, Abo? Cho thằng Lann tới ở cùng cho tới khi tìm được chỗ ở mới, được không? Cái thằng nghiệp chướng Tinn đó đi quấy nhiễu thằng Lann tới tận phòng luôn. Tôi sợ là một ngày nào đó nó sẽ có cơ hội cưỡng bức thằng Lann thiệt luôn.". Krist đổi mục tiêu qua lung lay cánh tay của tôi.

"Tùy ý cậu.". Tôi gật đầu thấu hiểu. Mặc dù không quen biết riêng với người thầy đó, nhưng nghe từ những gì mọi người nói, có vẻ đúng là Lann đang rơi vào nguy hiểm.

"Thấy chưa? Abo tốt bụng muốn chết. Nếu mày muốn bỏ anh tao thì tới ở với tao đi.". Krist mỉm cười với bạn, nhưng tôi nghĩ nụ cười đó gian manh quá độ.

"Nhưng phòng ngủ nhà tân hôn của mày chỉ có một phòng thôi đó Krist. Sao mà cho Lann tới ở được? Tới thì lại cản trở tụi mày ngọt ngào với nhau nữa.". Anh Beem ngăn.

"Ngọt ngào cái khỉ gì! Đừng có đem em và Abo làm cái cớ, anh cũng biết là không gì hết."

"Vậy cái vụ hú hí tình củm với nhau hồi nãy là sao? Tao tưởng đâu là tụi mày đã rơi vào thế giới riêng tư với nhau luôn rồi. Cái mày nói là không tình nguyện kết hôn đó, có phải là qua mặt tao không vậy? Tụi mày nhìn hòa hợp với nhau muốn chết.". Anh Beem nhìn tôi và Krist giống như muốn chọc. Nhưng tôi vẫn chưa kịp nói gì thì Krist đã nói lớn tiếng trước rồi.

"Đừng có mà đánh trống lảng!! Nếu không ở với tao thì tới ở với thằng Ton. Em gái nó về nhà rồi, mãi cho tới khi quay lại là lúc bắt đầu học kì. Trong lúc này thì mày tìm phòng mới, không thì ở cùng một chỗ với tao, tầng dưới có lẽ còn trống đó."

"Điên hả, Krist? Chỗ mày ở không biết mấy chục triệu nữa, sao mà tao mua được?". Lann lắc đầu với sự ương bướng, không nhìn vào

thực tế của bạn mình.

(10,000,000 baht ~ 7,000,000,000 VNĐ)

"Tại sao lại không được? Nhà mày cũng đâu có nghèo gì đâu."

"Mày cũng biết là tao không xin tiền họ từ lâu rồi và bởi vì lý do gì.". Người nói làm vẻ mặt phiền lòng, phiền lúc còn hơn chuyện mà Krist xử lý anh trai của mình nữa. Nhóc ranh làm vẻ mặt giống như nhớ ra được chuyện gì đó.

"Xin lỗi. Vậy tao mua cho cũng được. Trả góp cho tao. Mày làm công việc trợ lý giảng viên, mỗi dự án được tiền cũng nhiều, nào là những công việc khác nữa."

"Thôi, tiền cũng không phải là ít. Mấy kiếp mới trả góp hết đây!"

"Vậy thì để anh Beem mua cho mày. Anh ấy phải chịu trách nhiệm mày."

"Chịu trách nhiệm gì tao?"

"Thì chịu trách nhiệm với tư cách mày là vợ, xem như là tiền bồi thường, tiền sính lễ, tiền đính hôn trước. Tốt nghiệp xong tao mới cho phép tụi mày cưới nhau."

"Krist!!!"

"Được thôi, để anh lo liệu cho. Ngày mai đi xem liền luôn, được không Lann? Anh cũng muốn cho Lann chuyển ra khỏi chỗ đó nữa."

"Hừ hừ, anh không vừa chút nào nhỉ!"

"Krist, rốt cuộc mày lôi tao tới đập anh mày hay là đem tao bỏ lên lư rồi cúng cho anh mày vậy?". Lann nói với giọng (cố gắng) trầm tĩnh, làm ánh mắt (cố gắng) lạnh lùng với bạn của mình.

"Thì tụi mày yêu nhau mà. Có anh Beem là tốt rồi, để có thể giúp tao chăm sóc mày cho tới khi có thể xử lý cái thằng nghiệp chướng Tinn đó."

"Mày định làm gì?". Anh Beem hỏi em trai mình, có vẻ lo lắng cho Krist thấy rõ.

"Thì tìm chứng cứ đem nó ra khỏi trường chứ gì. Giảng viên khốn nạn như vậy, giữ nó lại làm cái quái gì chứ?"

"Dễ dàng vậy thì nó bị đuổi đi lâu rồi. Bao lâu nay không hề có chứng cứ bởi vì cuối cùng ai ai cũng chịu cho nó. Tao chưa từng thấy ai kiện nó hết.". Anh Beem nói. Krist làm vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.

"Vậy thì phải tạo ra tình huống, phải có mồi dụ."

"Nghĩa là sao? Mồi dụ?". Lann.

"Thì phải cho nó sàm sỡ người khác, rồi mình thì lén quay clip, chụp hình lại, giấu máy quay cũng được. Bàn làm việc của anh Beem ở gần bàn nó, không phải sao?"

"Rồi ai sẽ là mồi?". Anh Beem.

"Cái này vẫn chưa biết. Mẫu người của nó là kiểu nào? Phần lớn mục tiêu của nó phải kiểu thằng Lann hả?"

"Nó không kén chọn đâu. Bao lâu nay thấy được cả gái lẫn trai. Ai tới gần nó, nó cũng đều quất hết." Anh Beem.

"Vậy hả? Hừ hừ.". Krist nở nụ cười xấu xa.

"Krist, đừng nói là mày sẽ đem bản thân đi làm mồi dụ đó?". Lời nói của Lann làm cho tôi bắt đầu cảm thấy không thể đứng yên được, quay qua nhìn người chỉ lo lắng cho bạn bè, nhưng lại không lo cho chính mình đang gật đầu xuống để xác nhận câu nói của người bạn thân.

"Ờ, để làm đi dụ dỗ nó cho."

"Không được!!"

"Cái gì, Abo?". Nhìn đi, nó còn có mặt mũi mà nghiêng đầu thắc mắc với tôi nữa.

"Quá liều lĩnh. Nếu lỡ như cậu bị sàm sỡ thì sao?"

"Thì cố tình cho nó sàm sỡ mà. Để còn có chứng cứ xử tội nó. Nếu đợi nó sàm sỡ người khác, có khi chúng ta sẽ không có nhân chứng. Bao lâu nay không có ai dám nói, nhưng tôi dám. Tôi sẽ vạch trần nó sạch sẽ."

"Tao nghĩ đừng thì hơn, Krist. Nếu nó làm nhiều hơn việc sàm sỡ, mà thật sự cưỡng bức mày luôn thì mày sẽ làm thế nào?". Ngay cả anh Beem còn lắc đầu nhọc lòng, không đồng ý với suy nghĩ này nữa là.

"Rồi sao? Tay chân cũng có mà, đấu lại nó chứ sao. Em không có yếu ớt như thằng Lann đâu đó, để mà cho nó kéo vào hôn rồi đấu sức không lại nó."

"Mày suy nghĩ quá đơn giản. Mày không đấu lại nó đâu, Krist. Thằng nghiệp chướng đó luyện cả karate lẫn Muay Thái."

"Thì kệ mẹ nó chứ. Em không sợ."

"Không được, tôi không cho phép. Nguy hiểm quá mức.". Tôi kéo tay Krist để cho nó quay lại nhìn mặt tôi.

"Không sao đâu mà, Abo. Lúc dụ dỗ nó, cho người khác đợi sẵn nhiều nhiều đi. Đúng lúc có được hình ảnh hay ho rồi vào giúp, sợ cái gì?"

"Nhưng cậu sẽ bị sàm sỡ đó."

".........Một chút, chắc không sao đâu.". Krist im lặng suy nghĩ trầm ngâm một lúc trước khi nói câu mà tôi cũng không hiểu rằng tại sao tôi phải cảm thấy nóng rực trong l*иg ngực tới như vậy.

"Một chút hả Krist? Bị con trai ôm hôn, vuốt ve như vậy, thích hay sao?". Tôi không chỉ nói, mà còn kéo thằng nhóc ranh tới gần, đặt tay lên eo nó.

"Kh... Khoan! Làm cái gì vậy, Abo?"

"Anh Singto! Đã nói là gọi anh Singto."

"Thì tại quen rồi mà. Buông ra đi đó! Làm cái gì vậy? Có người khác ở đây nữa kìa, thấy không vậy?". Krist vùng vẫy, nhưng không thoát được.

"Thì luyện tập cho đó mà, để khi cậu thật sự bị sàm sỡ thì còn biết đường đối phó. Đâu, thử vùng vẫy cho thoát ra được đi.". Tôi siết chặt lấy cái eo, tay còn lại đẩy lưng đối phương tới gần mình.

Krist cố gắng vùng vẫy, tôi lại càng siết chặt hơn trước, chuyển bàn tay đang đặ trên lưng để đặt luôn lên eo. Thế là bây giờ cả 2 cánh tay tôi đều đặt trên eo của Krist. Đương sự cố gắng vừa đẩy, vừa xô, làm thế nào cũng không thoát được, thế là càng nổi nóng.

"Buông ra đi. Không thì tôi đấm thiệt đó!"

"Ngay cả tôi, cậu còn đấu không lại. Khi thật sự bị giảng viên đó sàm sỡ, cậu sẽ làm thế nào?". Tôi không quan tâm lời đe dọa, mà cảnh tỉnh đối phương rằng nó không có mạnh mẽ tới mức để mà có thể đi khoe khoang với người ta khắp nơi.

"Buông ra! Tôi đấm thiệt đó, Abo!"

"Tới đi, thử xem.". Tôi thách. Và rồi nắm đấm nhỏ liền bay tới trước mặt. Tôi buông một bên tay nắm lấy nắm đấm, lật người Krist để quay lưng lại rồi khóa cả 2 cổ tay lại thật chặt từ phía sau.

Thế nên bây giờ thành ra Krist quay lưng với tôi, cả 2 tay giao nhau ở phía trước. Tôi cùng bản thân mình để nhốt Krist ở trong vòng tay, tấm lưng nhỏ áp vào ngực của tôi. Hết sạch mọi đường trốn.

"Buong ra đi chứ, Abo! Đau, buôngggggg!"

"Thấy không? Cậu không đấu lại được. Tôi không có học Muay Thái đó, nhưng giảng viên đó luyện cả Muay lẫn karate, không phải sao?". Tôi không buông mà cúi xuống nói để cho người nghe hiểu, rằng bản thân không có giỏi hết mọi chuyện.

Krist cắn môi của mình thật chặt bởi sự tức mình vì không cãi lại gì được. Đúng lúc gò má mịn đỏ ửng lên bởi vì sự giận dữ đang lượn qua lượn lại gần ngay trước mắt. Tôi vừa mới nhận ra rằng mũi tôi khều nhẹ gò má của Krist một chút khi đối phương quay lại nói.

Mũi của 2 chúng tôi chạm vào nhau.

"Buông Krist ra, anh Singto.". Đôi mắt đỏ hoe cùng sắc mặt nài nỉ làm cho tôi khựng lại.

Và rồi...

"Ốiii!"

"Hahahaha, sao rồi? Thấy chưa, tôi có thể thoát thân được.". Thằng nhóc ranh cười lớn thỏa mãn, lợi dụng lúc tôi không để ý, thúc cùi chỏ vào bụng. Dù không mạnh những làm cho nhói được.

Tôi buông tay ra rồi ôm bụng của mình, nhìn thằng nhóc ranh với ánh mắt tức tối.

"Krist!"

"Tại sao lại nhìn kiểu đó? Abo bắt đầu trước nhé. Tôi chỉ muốn cho thấy rằng tôi tự vệ được. Thấy chưa? Không có gì đáng sợ dù chỉ một chút."

"Cậu! Vẫn chưa nghĩ thông được rằng nó rất nguy hiểm sao? Lúc nãy bởi vì tôi không để ý nên cậu mới thoát được. Nhưng cái tên giảng viên đó không đời nào chủ quan như tôi đâu."

"Không để ý cái gì? Đấu không lại thì đừng có viện cớ chứ."

"Muốn thử lần nữa không?". Tôi đứng thẳng người, bước tới gần thằng nhóc ranh, thể hiện thái độ nghiêm túc hơn trước tới nỗi đối phương khựng lại.

"Abo! Gì mà xen vào lắm vậy? Người khác đâu thấy có vấn đề gì đâu."

"Cậu tới ở với tôi thì xem như tôi là người bảo hộ của cậu. Làm sao mà để cho cậu đi làm chuyện nguy hiểm được chứ?"

"Cũng đâu có nguy hiểm lắm đâu.". Krist bắt đầu yếu giọng đi.

"Vậy à? Rồi lỡ như nó làm như vậy thì sao?". Tôi kéo mạnh cánh tay Krist tới gần mình, ôm lấy lần nữa. Và lần này gần hơn trước, thân người chúng tôi quấn chặt nhau tới nỗi không khí không thể chen vào được.

"Hey, khoan, khoan!"

"Tên giảng viên đó chắc không đợi cho cậu phản ứng đâu.". Tôi cúi mặt xuống áp môi vào gần lỗ tai.

"Buông ra, anh Singto!"

"Mánh cũ không có hiệu quả đâu Krist. Đừng tưởng là việc làm nũng sẽ có hiệu quả lần thứ 2 nhé."

"Em đang bệnh đó, anh Singto. Đừng trêu nhau chứ."

"Nhận lời trước đi, rằng sẽ không làm như vậy."

"........."

"Krist!"

"Nhưng thằng Lann nó sẽ gặp nguy hiểm đó nếu vẫn còn thằng nghiệp chướng đó."

"Rồi cậu không lo cho chính mình gì hết hay sao? Nếu phạm phải sai lầm, có thể cậu cũng gặp nguy hiểm đó."

"Em đấu lại được mà."

"Cậu có cần phải để cho tôi cưỡng bức cậu để lấy làm ví dụ trước không? Phải vậy mới hết lì hả?". Tôi bắt đầu hết sự nhẫn nại với sự lì lợm của nó rồi. Tôi nhấn chóp mũi lên gò má mịn nhè nhẹ để đe dọa rằng tôi làm thật.

"Anh Singto!!". Chủ nhân gò má trợn to mắt ngay lập tức.

"Sao?"

"Buông ra, anh Singto. Làm cái chuyện điên khùng gì vậy?"

"Không có làm chuyện điên khùng, mà là làm cho xem rằng nếu lỡ để mất thế thì cậu sẽ bị như thế nào.". Tôi nhấn chóp mũi xuống lần nữa. "Có thấy là cậu đấu không lại không?"

"Em không muốn làm cho anh bị đau thì đúng hơn."

"Đừng có viện cớ. Cậu vùng vẫy hết sức cũng không thoát được đâu. Trước khi giúp bạn thì phải ước chừng bản thân xem nổi tới mức nào. Không phải nghĩ muốn làm gì thì làm với sự nóng nảy, sao nói là sẽ thôi rồi mà? Lỡ mà phạm sai lầm, không phải chỉ có một mình cậu phải buồn, bạn thân cậu có lẽ cũng sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã để cho cậu làm chuyện liều lĩnh như thế này, anh trai cậu có lẽ cũng sẽ nổi điên, làm ầm làm ĩ, có thể điên cuồng tới mức làm tổn thương lại người đó và bị đuổi việc, mất hết tương lại. Bản thân cậu thì sẽ vừa thất thân vừa hối hận. Và quan trọng là... tôi lo cho cậu."

".................."

"Rốt cuộc có còn muốn làm không?"

".................."

"Nếu vẫn im lặng, tôi sẽ lôi cậu lên phòng rồi cưỡng bức cho xem, rằng cậu không đấu lại ai đâu. Chịu không?"

"Ờ, biết rồi, biết rồi, biết rồi! Không làm thì không làm. Buông ra được rồi.". Khi Krist nhận lời, thế là tôi chịu buông tay ra. Đối phương nhảy giật lùi ra sau mấy bước, nhìn tôi một cách dè chừng, nhưng tôi không để tâm.

"Hứa rồi nhé?"

"Ờ, vậy giờ nên làm thế nào? Nếu thằng Lann bị nó sàm sỡ nữa thì Abo phải chịu trách nhiệm.". Người nói xị mặt với tôi, quay lại gọi Abo như trước lần nữa."

"Muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Kết hôn với bạn cậu hay sao? Có mà anh trai cậu đấm cho tôi nằm sấp luôn.". Tôi liếc nhìn 2 người phía sau đã im lặng một lúc lâu và đang nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ cực kỳ.

"Không biết, nhưng Abo phải chịu trách nhiệm. Tại Abo là người cản mà.". Krist vẫn nhõng nhẽo không ngừng, chắc là vẫn chưa hết bệnh hẳn.

"Vâng, vâng! Giờ như vậy đi. Tôi sẽ giúp nghĩ kế cho nếu cậu hứa rằng sẽ không đem bản thân mình đi liều lĩnh.". Khi nghe thấy, người nghe liền mỉm cười vui vẻ, nhảy tới trở lại lung lay cánh tay tôi dữ dội.

"Thiệt hả? Thiệt nhé? Nếu Abo giúp thì thành công chắc luôn. Người ta nói người làm bác sĩ thông minh mà."

"Hừ hừ, biết nịnh bợ ghê vậy đó.". Tôi ghét quá nên vò đầu. Krist hất tay ra, méo mặt với tôi rồi làm ánh mắt tò mò.

"Rốt cuộc kế hoạch là thế nào?"

".........Thì lấy kế cũ của cậu đó, phải có mồi dụ."

"Thiệt là! Gì chứ? Tưởng đâu có gì hay ho, ra là cũng quay cóp bài tập về nhà của người ta. Sao không tự mình nghĩ đi? Rồi bày đặt trách tôi, cuối cùng cũng để cho tôi đi dụ dỗ nó.". Krist ném bỏ tay tôi ngay lập tức.

"Bình tĩnh đi chứ. Đúng là có mồi dụ, nhưng con mồi nhất định không phải là cậu."

"Rồi sao? Bị nó sàm sỡ thì ai mà dám nói?"

"Có chứ. Phải có người nào đó chuyên nghiệp chuyện này.". Tôi mỉm cười xấu xa cho cả 3 người đang nhìn. Lann là người đầu tiên hiểu ra ý nghĩa.

"À, ý nói cái tụi làm thành nghề luôn, phải không ạ?"

"Đúng vậy. Phần lớn tụi trẻ thời này cũng làm sẵn rồi mà, không phải sao?". Tôi không có khinh thường nhé. Con người có nhiều loại. Tôi cũng từng nghe thấy bạn bè nói về tụi sinh viên bán thân.

"Sao biết được? Abo từng off mấy đứa nghề tay trái đó hả?". Krist nheo mắt nhìn.

(Off: bỏ tiền ra để mua cả đêm của người nào đó, có thể là người trong các pub, địa điểm mại da^ʍ,... hoặc hoạt động cá nhân)

"Điên hay sao? Tôi chỉ từng nghe qua mà thôi.". Tôi quay qua lắc đầu một cách chán chường với từng cái suy nghĩ của thằng nhóc ranh.

"Xí, từng thì từng thôi. Đâu thấy cần phải mạnh giọng phủ nhận đâu. Đâu có nói gì đâu."

"Đã nói là chưa từng mà. Cậu có cần tôi giúp không đây?"

"Thì cứ giúp đi. Muốn giúp thì giúp, không muốn giúp thì tôi tự nghĩ được."

"Dỗi cái gì vậy nè?"

"Ai dỗi? Có điên không vậy? Đi thôi, Lann. Đi vào trong nói chuyện tiếp. Chỗ này nóng muốn chết. Vậy mà cũng nói chuyện giữa trời nắng lâu ơi là lâu được.". Nói xong Krist liền lôi bạn của mình đi vào nhà, để lại tôi và anh Beem đứng ở chỗ cũ.

Anh Beem nhìn theo lưng em của mình rồi lắc đầu, quay lại nhìn mặt tôi, tiến tới gần, đưa tay lên vỗ vai 2, 3 cái rồi mở lời với sự thông cảm.

"Thằng Krist nó siêu lì. Hơi cực chút đó, bác sĩ.". Sau đó thì người nói cũng đi theo đôi bạn thân vào trong nhà.

Anh ấy nói cái gì vậy? Nghe đồn người lôi mọi người ra nói chuyện giữa nắng là thằng nhóc ranh mà, không phải sao? Tại sao phải làm vẻ mặt giống như tôi là người sai chứ?

Haizzzzz...

---------- End Chap 31 ----------