Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 20

{ = Lann = }

Bản tính của tôi là loại người không có hòa đồng với người khác cho lắm, khó gần gũi với người khác, cười lại càng khó hơn, kiếm bạn cũng khó. May mắn là có nhóm bạn thật sự tốt, thật lòng, không vờ vịt giống như gia đình giả tạo của mình.

"Ướt hết rồi, Lann.". Tôi chạy tới tòa nhà khoa cùng với thầy Tinn, cúi xuống nhìn bộ dạng của mình. Đúng là giống như thầy ấy nói vậy.

Áo sơ mi tay dài màu trắng ướt tới nỗi thấy làn da bên trong luôn. Nhưng mà kệ đi, con trai có gì mà xấu hổ. Tôi đưa tay lên vuốt sơ mái tóc bị ướt đã xõa xuống áp vào gò má cho nó hất ra sau, trước khi ngẩng mặt lên nhìn người nói.

"Thầy cũng ướt nữa.". Tôi mỉm cười nhạt theo phép lịch sự với thầy.

"......"

"Bị gì vậy ạ?". Sắc mặt của thầy Tinn nhìn có vẻ nghẹn lời, nhìn chằm chằm mặt tôi rồi lặng đi. Thế nên tôi ngước mặt tới hỏi, vẫy tay qua lại trước mặt.

Đối phương chớp mắt lia lịa một lúc, hất mặt qua lại 2, 3 cái trước khi mỉm cười tươi kiểu người hòa đồng với mọi người.

"Không có gì, chỉ đang nghĩ rằng Lann có người yêu chưa nhỉ..."

Người yêu? Tại sao lại hỏi chuyện người yêu?

Thấy tôi chau mày, đối phương liền nhanh chóng giải thích sự thắc mắc.

"Thấy bạn bè trong nhóm ai cũng hot hết, đặc biệt là cậu Perawat. Thế nên nghĩ rằng có lẽ đã có người yêu hết rồi, chỉ vậy thôi."

"À, không có đâu ạ. Trong nhóm không có ai có người yêu hết. Nhưng nhìn có vẻ có người đang chuẩn bị bắt đầu có.". Tôi mỉm cười lúc nghĩ tới thằng sloth của nhóm. Krist nó bêu hết chuyện bác sĩ Fire ra rồi sau khi Karn cố gắng tránh mặt tụi tôi cả tuần.

"Ai?". Tiếng gắt gỏng của thầy Tinn vang lên giống như không hài lòng chuyện gì đó. Thế nên tôi phải dừng suy nghĩ chuyện của Karn trước.

"Không có gì ạ. Chúng ta lên bàn chuyện công việc với nhau đi thì hơn. Em sợ rằng ướt như vậy lâu thì sẽ bị cảm.". Đây là có dùng dù rồi đó, mà còn ướt tới như vậy. Nhưng mà đúng là mưa lớn thật.

Có vẻ như cả tuần này bão sẽ kéo tới.

"Đúng rồi. Anh có khăn lông ở phòng nghỉ giáo viên. Đi thôi, mắc công một hồi Lann bị lạnh.". Thầy Tinn mỉm cười tới. Nhưng thay vì đi dẫn trước hay đi bên cạnh, lại đi đặt tay lên phần eo.

"Thầy?". Tôi vừa kinh ngạc, vừa bắt đầu không hài lòng nên giọng có hơi gay gắt.

"Mặt Lann tái nhợt lắm luôn đó, có phải không khỏe không? Lên trên phòng thôi. Anh đi lấy thuốc và khăn lông cho.". À, thầy ấy làm như vậy bởi vì định giúp dìu tôi hả? Tôi đúng là tệ thật. Lúc nào cũng nghĩ chuyện lạ lùng.

Khi thấy là đám giảng viên thì mọi lần đều nhịn không được mà dè chừng.

Bởi vì cảm thấy có lỗi khi nghĩ rằng thầy Tinn quá phận, thế nên chịu gật đầu, để cho thầy ấy dìu vào thang máy lên tới phòng nghỉ giáo viên.

Trong phòng yên lặng lắm. Có thể là vì trời mưa, thế nên mọi người nhanh chóng về nhà, không thì có thể một số thầy cô có giờ dạy. Thế là cả phòng chỉ có 2 người tôi và thầy Tinn. Khi bước vào trong phòng này, ánh mắt không biết điều lại không nhịn được mà nhìn về phía bàn của một người thầy khác của khoa Quản trị kinh doanh có tuổi tác cỡ cỡ như thầy Tinn.

Cái bàn làm việc trống trãi, được ngăn cách bởi tấm kính trong suốt để tạo không gian riêng cho mỗi người, gần giống với mấy văn phòng lớn.

Người nào đó mà tôi không được gặp mặt lần nào nữa từ ngày party ở penthouse của Krist, ngày mà tôi đẩy anh ấy ra vì đã nổi điên lên kéo tôi tới hôn và rồi tôi bỏ chạy.

Có khi Krist và Karn đã nghĩ sai về chuyện sói rừng và việc săn mồi gì gì đó. Nó là bất khả thi sẵn rồi. Anh ta không đời nào bước qua ranh giới phân chia của chính mình được, người mà dù đã tuyên bố rõ ràng nhưng lại lúc nào cũng thể hiện qua đôi mắt đó rằng mong muốn tôi vi phạm vào đường ranh giới đó, người đã làm như vậy suốt 3 năm.

Không bao giờ!

Tôi hy vọng tới nỗi ngừng hy vọng rồi.

*Phụp*

Tôi giật nảy mình khi đột nhiên sự ấm áp tiếp cận lên đầu và tầm mắt bị che chắn bởi một cái khăn.

"Lau tóc trước nhé. Mắc công một hồi bị bệnh.". Thầy Tinn dùng bàn tay lớn nắm lấy chiếc khăn lông được đặt trên mái tóc của tôi vò nhè nhẹ, để cho những sợi tóc đẫm nước khô bớt một chút.

Thái độ dịu dàng cùng nụ cười lo lắng.

Thái độ mà có lẽ người kia sẽ không bao giờ làm.

"Em tự làm thì hơn ạ. Thầy cũng nhanh chóng đi lau tóc cho khô đi thì hơn, mắc công một hồi cũng bị bệnh. Các cô gái năm nhất trong cả lớp nhất định sẽ than khóc chắc luôn."

"Ở yên đó đi Lann, anh muốn làm cho.". Bàn tay của tôi đang định giành lấy khăn lông trên đầu bị hất ra bằng bàn tay to của người nói.

"Hửm?"

"Ý anh là anh phải chịu trách nhiệm, bởi vì làm cho Lann phải bị ướt mưa đó mà."

À...

"Ai ai họ cũng bị ướt mưa được hết mà. Thầy không cần phải lo lắng đâu. Đâu phải lần đầu tiên em bị ướt mưa đâu."

"Tại sao cứ gọi là thầy hoài? Gọi anh Tinn đi."

"Không thích hợp đâu ạ. Chúng ta là thầy giáo và học trò.". Tôi lắc đầu.

Bao lâu nay đã cố gắng ngăn thầy ấy rồi đó, kêu thầy ấy tự xưng là thầy hay là tôi giống như những giảng viên khác làm, nhưng thầy ấy không chịu mặc dù lúc trước cũng đâu có để ý tới tôi đâu. Khi bắt đầu bàn chuyện trợ lý dự án, đột nhiên đổi đi cứ như thân thiết với nhau nhiều lắm vậy đó.

Tôi làm công việc trợ lý dự án cho nhiều giảng viên cả trong khoa này và khoa khác. Bao lâu nay chưa từng có ai cư xử thân thiết với học trò như vậy bao giờ. Có thể là do tuổi tác không cao bằng những giảng viên khác. Thầy Tinn mới 31 tuổi bằng thầy Perapat thôi, nhưng mà dù sao cũng không nên.

Quan trọng là ở đây là nơi học tập. Chúng tôi vẫn ở trong hàng rào trường đại học và đang đứng trong phòng nghỉ giáo viên. Ngay cả Krist và thầy Perapat là anh em họ với nhau, thầy ấy còn ép buộc Krist gọi là thầy nữa mà.

"Đâu thấy có sao. Người khác cũng gọi anh là anh Tinn. Anh không muốn già mà. Nước ngoài họ chỉ gọi tên của giảng viên thôi. Một số người còn làm bạn với nhau được nữa là, xem như là người cho kiến thức và người nhận kiến thức trao đổi với nhau. Nhưng ngoài lớp học thì không có ở trong nhiệm vụ của mình nữa."

Tôi thiệt muốn cãi quá đi rằng ở đây là Thái Lan. Chúng ta vẫn còn hệ thống tầng lớp, vẫn còn việc tôn trọng người lớn tuổi hơn. Nhưng thôi kệ đi.

"Đủ rồi ạ. Tóc khô rồi. Chúng ta bàn chuyện dự án của thầy đi."

Tôi đi né sang ngồi ở phía trước bàn làm việc của thầy Tinn, nghe thấy đối phương thở dài nặng nề giống như bực bội, bất mãn, sau đó thì dừng lại phía sau tôi thay vì ở phía bên kia bàn làm việc của chính mình.

"Lann". Giọng trầm thấp phía sau vang lên cùng với bàn tay nóng chạm vào 2 bên vai giống như ôm lấy.

"Làm gì vậy ạ?". Đây chắc không phải tôi nghĩ quá nhiều đâu. Thầy ấy có cố gắng đυ.ng chạm cơ thể nhiều quá không vậy?

"Anh chỉ định nói rằng đợi ở đây, anh lục tìm tài liệu một chút.". Rồi tại sao phải cúi xuống thì thầm bên tai chứ? Định đi lấy tài liệu thì nên đi lấy liền đi chứ.

Trong khi thầy Tinn đi tới dừng lại phía sau bàn làm việc của chính mình, quay lưng lại để lục tìm tài liệu gì đó thì tôi lén móc điện thoại ra gọi điện cho Krist. Ít ra cho nó lên đây bầu bạn không thì giả vờ nói chuyện với nó rồi viện cớ với thầy Tinn là bận việc gấp thì hơn.

Cảm thấy việc ở riêng 2 người trong phòng nghỉ giáo viên trống trãi cùng người thầy này bắt đầu không có an toàn cho lắm.

Chết tiệt! Thằng Krist không bắt máy, gọi bao nhiêu cũng không bắt.

Chắc là mưa bên ngoài lớn tới nỗi không nghe thấy, không thì là do tắt tiếng rồi quên mở.

Chắc phải tự cứu lấy chính mình rồi.

"Thưa thầy, em cảm thấy không khỏe cho lắm. Để hôm sau hẳn bàn không thì gọi điện bàn chuyện thì hơn ạ.". Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhưng không nhanh bằng đối phương.

Thầy Tinn đặt tệp tài liệu trong tay xuống bàn tới mức gần như là ném bỏ, bước 2 bước đã tới được chỗ tôi một cách nhanh chóng.

"Lann không khỏe hả? Tệ quá, để anh đưa về đi thì hơn đó.". Thầy ấy không chỉ nói, mà còn đem mu bàn tay đặt lên trán, chạm lên khắp khuôn mặt rồi kéo tay xuống cho tới cổ, tay còn lại thì giữ lấy eo của tôi, kéo tới gần mình.

Tôi cứng đơ người, không biết nên làm gì. Ngoại trừ người đó ra, tôi chưa từng gần gũi với người nào khác nữa. Chưa từng có kinh nghiệm bị sàm sỡ nữa.

Hơn nữa, muốn la lối chắc cũng không làm được. Thầy Tinn không có thể hiện gì ra rõ ràng, tôi chỉ tự mình có cảm giác rằng gần gũi quá mức. Nếu như thầy ấy không có ý xấu rồi tôi đi trách móc thì điều đó có kỳ cục không?

"Ơ... Buông ra đi ạ."

"Bị gì, Lann? Anh định thử nhiệt độ sốt cho đó mà. Đừng vùng vẫy chứ. Lỡ như bị bệnh, anh còn đi lấy thuốc cho uống rồi đưa về nhà. Hay là muốn nghỉ ở phòng anh cũng được, ở gần ngay đây thôi."

"Không, không sao. Em có xe."

"Anh nghĩ Lann lái không nổi đâu, mặt tái nhợt quá. Bỏ xe lại đây rồi đi với anh đi thì hơn.". Người nói rằng định thử nhiệt độ lại kéo cả 2 tay xuống xiết chặt lấy eo tôi.

"Để em gọi Krist tới đón.". Tôi chuẩn bị cầm điện thoại từ túi quần ra gọi cho Krist, nhưng 2 bàn tay lại bị bó lại cùng với eo.

"Đừng có làm giá nữa mà. Đi bàn với nhau tiếp ở trong phòng đi. Chỗ này không tiện cho lắm. Một hồi có người thấy. Anh thêm tiền công dự án cho Lann cũng được.". Khốn thật! Ánh mắt đó không hề có ý nói về tiền công dự án gì hết.

Dù tôi ngu tới cỡ nào cũng nhìn ra được rằng tên nghiệp chướng này muốn cái gì. Bây giờ giọng nó bắt đầu đổi rồi. Không có dịu dàng, mà thành giọng khinh thường, ghẹo gan.

"Buông!". Khi mà ý định rõ ràng tới như vậy thì chắc không cần thiết phải e ngại nữa. Tôi nói với giọng gắt gỏng.

"Anh vừa ý Lann thiệt mà. Bao lâu nay chưa từng gặp ai như vậy bao giờ hết. Cái tụi dễ dàng dạng chân ra đúng chán. Phải kiểu như Lann đây, có vẻ kiêu căng, bí ẩn, khó tiếp cận và gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"Tôi cảnh cáo lần cuối. Buông - tôi - ra - ngay."

"Hừ, làm giá chỉ ở mức vừa đủ thôi Lann. Nhiều quá thì sẽ phải bị đau đó.". Thằng khốn nạn!

"Tôi không có làm giá, mà tôi có ý đúng như những gì đã nói. Chuyện dự án tôi xin hủy bỏ. Mời đi kiếm người khác giúp đi vậy.". Tôi đẩy người nó ra hết sức, nhưng nó không nhúc nhích chút nào. Người tôi mỏng manh như vậy. Chỉ nhìn thân người thôi là biết đấu không lại.

"Woa, tiếc quá. Vậy thì làm cho xong ở đây luôn đi vậy."

"Đừng... Định làm g...". Tiếng của tôi mất tích vào trong họng. Môi của người to con áp lên rồi đàn áp thật mạnh. Bàn tay giữ chặt lấy cái cổ, không cho tôi vùng vẫy đi đâu.

"Ư... ư...". Tôi cố gắng phản kháng nhưng bởi vì bị bịt miệng bằng miệng của đối phương, nên giọng cứ mắc kẹt ở trong họng. Hơn nữa còn mở ra cơ hội cho thằng khốn này chen cái lưỡi đáng ghê tởm vào trong nữa.

Tôi không biết nên trốn thoát khỏi tình huống này như thế nào. Tay và chân cả 2 bên đều bị vòng tay lớn xiết chặt lại. Mặt thì không tránh đi đâu được. Đôi mắt bắt đầu nóng lên khi nghĩ rằng tôi không kháng cự được gì hết.

Ai cũng được, cứu với...

...anh Beem!

*Kreng*

"Hey!!!". Tiếng cái gì đó rơi xuống phía sau lưng chúng tôi, làm cho thằng khốn sàm sỡ tôi rời ra và nhảy lùi lại một bước.

Tôi nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, quay ra sau lưng. Người ở chỗ đó, chỗ bàn làm việc mà tôi lén nhìn lúc bước vào...

"Xin lỗi vì đã cắt ngang. Tại vì quên đồ, cũng sắp đi ra rồi.". Anh ta nói ngắn gọn, gay gắt, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Vào... vào từ hồi này vậy, thầy Perapat?". Thằng khốn nạn phía sau lưng nói với giọng run run.

"Vừa mới vào. Làm tiếp cũng được đó. Cứ xem như tôi không có ở đây.". Người nói cúi mặt cúi mũi kiếm cái gì đó trên bàn làm việc của mình với vẻ mặt như không có gì, cứ như việc thấy một cặp giảng viên và học trò đứng hôn nhau trong phòng này là chuyện bình thường.

"Tôi xin phép.". Dù cho đối phương không hề có ý định giúp, nhưng cơ hội như vậy chắc không thể nào kiếm được nữa. Tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng một cách nhanh chóng mà không nhìn mặt ai nữa hết.

**************************************

Bây giờ dù cho ướt cỡ nào tôi cũng không quan tâm gì nữa. Hai chân bước ra khỏi tòa nhà học, định là đi về phía xe của mình ở bãi đậu xe cách đây gần 300 mét. Hay dù cho xa cả kilômét tôi cũng đi, ý nghĩ đợi mưa ngừng rơi không có trong đầu tôi nữa kìa.

"Định đi đâu? Mưa lớn như vậy, không thấy hay sao?". Bàn tay lớn giữ lại trong khi tôi ra khỏi tòa nhà học được 2 bước. Giọng đàn ông, sự tiếp xung quanh thân người làm cho tôi giật nảy mình với nỗi sợ ăn sâu vào tim.

"Buônggg!". Tôi hét vang lên, cố gắng vùng vẫy. Bây giờ không có sinh viên hay bất kỳ ai ở quanh đây gì hết. Và khi tôi càng vùng vẫy, cánh tay lại càng xiết chặt hơn tới nỗi chân tôi lơ lửng giữa không trung.

"Nè, Lapat! Đừng có vùng vẫy."

Lapat?

Tôi khựng lại ngay lập tức. Người gọi như vậy... giọng điệu bực bội, nghiêm khắc như vậy... cái hơi nóng nhiều hơn người khác như vậy...

"Thầy!". Anh Beem...

Không phải thằng khốn đó, mà là anh Beem. Tôi lao vào anh ấy, khóe mắt bắt đầu nóng lên lần nữa khi nghĩ rằng bản thân an toàn rồi.

"Bị cái gì? Khi tôi cắt ngang, không được với người đó thì lại quyến rũ tôi tiếp à?". Giọng điệu khinh thường, chế nhạo từ người mà tôi ôm chặt lấy truyền tới nỗi đau vào trong trái tim, bóp chặt tới nỗi vỡ nát. Tôi nhanh chóng đẩy người ra bởi định kiến đã có, tạt lời nói mỉa mai sao cho tàn độc không kém.

"Ai kêu cắt ngang làm gì chứ? Tôi quyến rũ được ai thì đều quyến rũ hết đó. Đây là điều mà anh muốn nghe phải không?"

"Hừ, bao lâu nay tôi cứ thắc mắc là cậu giúp dự án cho các giảng viên thế nào mà mọi người đều khen cậu tài giỏi. Thì ra là ấn tượng chuyện giường chiếu."

"Rồi sao? Tôi đâu có ngủ với ai trên đầu anh đâu.". Tôi cắn môi một cách tức mình, nhưng vẫn mỉa mai lại không chịu thua.

"LAPAT!". Bàn tay lớn giống như cái kềm kẹp chặt ở bắp tay, ra sức lung lay một cái, đầu tôi bị lắc theo lực.

Chúng tôi cãi nhau giữa màn mưa đang ào ạt đổ xuống. Tôi không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, chỉ nghe thấy giọng điệu giận dữ và hành động mạnh bạo.

"Tôi đau. Buông ra."

"Buông ra rồi sao? Buông rồi quay trở lại ngủ với thằng khốn hồi nãy hả? Đồ phóng túng! Cậu dễ dãi nhỉ? Khi không được với tôi thì đi ngủ với người khác. Nếu ham muốn tới như vậy thì tại sao hôm đó lại đẩy tôi ra rồi chạy trốn?"

"Đó là chuyện của tôi. Tôi chán anh rồi, vô dụng. Người như thầy kiếm được bên đường hàng chục hàng trăm người."

"Định nói là đã phóng túng với cả trăm người rồi chứ gì? Nếu vậy thêm một thằng vô dụng này chắc cũng không sao đâu nhỉ.". Bàn tay được ví như cái kềm kẹp chặt lại tới nỗi tôi đau hết cả tay, sau đó thì ra sức lôi tôi đi. Tôi vừa vùng vẫy, vừa la lối, mắng chửi đủ thứ nhưng đối phương không thèm nghe gì hết. Cho tới khi tới chiếc siêu xe đẹp đẽ, chủ nhân chiếc xe liền mở khóa xe, nhét tôi vào trong với sự mạnh bạo.

"Điên rồi hay sao vậy? Định làm gì đó? Đừng có đυ.ng vào tôi.". Tôi mắng lần nữa rồi định chui ra khỏi xe.

"Đừng có mà thách thức tôi đó, Lapat. Nếu dám ra khỏi xe, tôi sẽ quan hệ với cậu ngay tại đây."

Anh Beem đẩy tôi vào lại trong xe, hông của tôi va vào cần gạt số xe làm đau nhói. Cơ thể to lớn không hề quan tâm dù chỉ một chút, nhân lúc tôi không nhúc nhích nổi, đi vòng qua ngồi ở bên ghế của mình, vọt xe ra với sự nhanh chóng.

"Đồ khốn!"

"Ờ, một hồi chắc chắn sẽ có thằng khốn làm chồng. Để xem còn phóng túng bừa bãi với ai được nữa."

"Đồ ghê tởm! Uổng công tôi nghĩ rằng thầy là người tốt."

"Tốt hả? Sao nói rằng sẽ lột mặt nạ thằng khốn này mà? Sao nói rằng không có tốt như hình tượng đã tạo mà?"

Tôi nấc cục với lời nói của anh ta một chút. Lúc đó tôi giận chuyện khác mà không có liên quan tới anh ta, nhưng anh ta quan trọng với cảm xúc của tôi và lại đi giống với người phá hoại niềm tin của tôi cho tan nát, thế nên tôi đem mọi thứ đổ lên đầu anh ta một cách vô lý.

Vừa cám dỗ, vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ... nhưng đó hoàn toàn không phải là bản thân tôi.

Chỉ không tới 10 phút, xe đã đậu tại căn hộ của anh Beem. Bởi vì cứ bất động nghĩ về chuyện kia, làm cho tôi bị lôi vào trong thang máy một cách dễ dàng.

"Thả tôi ra đi. Tôi xin lỗi cũng được."

"......". Im lặng, không hề có câu trả lời. Cái kềm vẫn cứ nắm chặt cổ tay tôi, ra sức kẹp mạnh hơn mỗi khi tôi mở miệng nói cái gì. Cho tới khi thang máy tới tầng có phòng của anh ấy thì tôi tiếp tục bị lôi kéo vào trong phòng. Tiếng đóng cửa làm cho tôi cảm giác ớn lạnh tới tận xương sống. Không phải bởi vì cơ thể bị ướt mưa, mà là do ánh mắt của anh Beem đang nhìn chằm chằm tới.

Ánh mắt mà Krist và Karn từng nói là sói rừng đang săn mồi.

"Anh Beem, đừng làm như vậy.". Tôi lùi lại phía sau khi đối phương bước tới trong im lặng. Sự giận dữ trong ánh mắt giống như ngọn lửa to đó thể hiện rõ ra rằng anh ấy không còn bình tĩnh nữa.

"Sợ cái gì? Chuyên nghiệp mà, không phải sao? Thích khiêu gợi đàn ông khắp nơi mà, không phải sao?". Giọng điệu trầm thấp, lạnh lẽo tới mức đáng sợ. Thân người anh Beem cũng bị ướt tới nỗi nước nhỏ giọt xuống sàn theo đường đi.

"Không có, tôi không có khiêu gợi."

"Ngay cả trong phòng nghỉ giáo viên cũng không chừa. Đứng ôm hôn, vuốt ve nhau tới như vậy. Định chơi nhau tại chỗ đó luôn hay sao, Lann!". Việc gọi tên thường gọi của tôi lần đầu tiên không hề làm cho tôi vui mừng dù chỉ một chút, khi cảm thấy bản thân giống như đang đối mặt với một tên gϊếŧ người bệnh hoạn.

"Đã nói là không có mà. Tôi bị ép buộc. Tên điên đó hắn thừa cơ hội."

"Hừ, đi ăn cơm với nhau, cười đùa vui vẻ, đi ôm eo nhau lên phòng tới như vậy ấy hả mà gọi là thừa cơ hội? Thấy rõ rằng là cám dỗ nó còn viện cớ cái gì nữa? Nơi đó là nơi làm việc, không biết hay sao? Định phóng túng sao không đi chơi nhau trong mấy khách sạn rẻ tiền đi?"

*Chát*

Bàn tay tôi đi nhanh hơn suy nghĩ. Người bị tát vào mặt ngoảnh đi theo hướng bị tát và quay lại với ánh mắt rực lửa hơn trước.

"Thấp hèn! Dừng suy nghĩ thấp hèn của anh lại đi. Tôi không phải người như vậy. Tôi không có làm!". Tôi quát lại một cách quên mình. Quá đủ rồi, với lời nói khinh miệt không dứt đó. Tôi cũng biết nổi giận mà.

"Thấy tận mắt mà còn dám phủ nhận nữa hả? Muốn có được anh phải không? Từng khiêu gợi anh, phải không? Hôm nay anh sẽ chiều ý Lann cho.". Người bị cơn giận chiếm lấy tới nỗi không nghe lý lẽ gì hết bước tới gần dần dần trong khi cởi dây nịt ra, đưa tay lên bứt áo sơ mi màu nhạt cởi ra và ném bỏ khỏi người. Ánh mắt đáng sợ tột cùng.

"Đồ điên! Đồ khốn! Điên quá mức rồi. Tôi muốn về.". Đúng là tránh hổ gặp sói rừng mà. Khi thoát khỏi thằng khốn đó được thì lại gặp thêm một thằng khốn khác.

"Buônggggg!". Tôi chạy thẳng về phía cửa phòng, nhưng eo bị giữ lại. Cơ thể cao lớn đem tôi vác lên vai, đi thẳng lên cầu thang về phía...

Phòng ngủ!!

Nỗi sợ đeo bám ăn dần trái tim của tôi tới nỗi không kêu lên được. Chỉ biết rằng dù vùng vẫy thế nào, cuối cùng tôi cũng bị ném xuống cái giường dày êm, kích cỡ dành cho người to con như chủ nhân căn phòng ngủ một mình.

"Đừng, anh Beem. Định làm cái chuyện điên rồ gì vậy?". Tôi lùi lại ra phía sau, hết đường chạy khi bị nhốt lại bởi cái l*иg con người bằng 2 cánh tay cứng cáp.

"Làm cho không đi phóng túng với ai được nữa đó mà. Nhớ đó, Lann là của một mình anh."

"Không... Ưm!"

Nó không ngọt ngào, ấm áp, dịu dàng hay cho sự tiếp xúc gợϊ ȶìиɦ như đã từng mơ tưởng suốt bấy lâu nay từ khi gặp con người này. Mọi sự tiếp xúc chỉ có sự mạnh bạo, lấn lướt, ngang ngược và nóng bỏng.

Hai bàn tay tôi bị đem đưa lên khỏi đầu, bị trói lại vào đầu giường bằng sợi dây nịt mà anh ấy đã cởi.

Anh Beem nóng rực như lửa. Dù cho bàn tay to đặt lên chỗ nào cũng làm cho cảm thấy rạo rực cứ như sắp không thở được. Đôi môi công kích tới một cách mạnh bạo. Khi tôi chống cự thì bị cắn lại một cách hết sức tới nỗi lưỡi tiếp nhận mùi tanh máu. Cái lưỡi nóng bỏng đẩy vào mà tôi không hề cho phép. Tôi rút lưỡi mình lại trốn tránh thì bị bàn tay to bóp chặt cằm, ép buộc quấn quýt đầu lưỡi vào nhau.

"Hức... đừng... anh Beem... đau.". Việc nài nỉ, van xin chưa bao giờ hiệu quả khi đối phương giận tới nỗi bịt kín lỗ tai rồi.

Bàn tay to xé áo sinh viên mà tôi đang mặc tới nỗi rách rưới. Quần áo bị rách ra từng mảnh cọ xát lên da tới nỗi nóng rát vài chỗ. Và ngọn lửa nóng liền đè lên giữa ngực khi miệng và lưỡi vồ tới, mυ'ŧ lấy cứ như điểm nổi trên ngực là nước uống mà đối phương thèm khát được uống suốt cả cuộc đời.

"A... Hư... Đừng... anh Beem... Dừng lại đi.". Tôi đau đớn nhưng vẫn cố gắng gom góp sức lực còn lại, vùng vẫy tránh cái miệng nóng rực mặc dù biết rằng không đi đâu được.

"Ở yên đi. Muốn bị đau hay sao?". Ngoài việc không quan tâm nước

mắt đã chảy hàng dài, người nói còn bóp chặt bàn tay lớn khắp người, tạo thành vết đầy khắp nơi.

...trước khi chèn ép bộ phận phía dưới, không quan tâm chút nào rằng tôi có sẵn sàng hay không.

"Huhuhu.... Không, anh Beem... Không mà... đau... Đừng làm... Đừng... Huhuhu..."

"Ah... Lann... Lann là của anh, của một mình anh... A!"

Cơ thể của tôi nóng rực, nghe giọng khàn đặc nhấn mạnh bên tai rằng tôi phải là của một mình anh ấy kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ cho tới khi mất ý thức.

**************************************

Tiếng rung của điện thoại đang dịch chuyển trên sàng làm cho tôi gắng gượng cơ thể đau nhức tới mức suýt nữa đã vỡ nát nhích tới cầm nó lên. Krist gọi tới nhiều cuộc rồi, có Tonnam một cuộc nữa.

Tôi quyết định bắt máy khi mà lực rung của điện thoại quay lại lần nữa. Nếu liên lạc với tôi không được thì tụi nó nhất định sẽ lo lắng.

"......"

[Lann, mày có ở đó không vậy? Tại sao không gọi lại sớm? Tao lo cho mày muốn chết. Đang ở đâu vậy?]

"Trong phòng."

Tiếng la lối trộn lẫn với sự lo lắng làm cho tôi gắng gượng nỗi đau trả lời lại một cách nhỏ nhẹ. Cổ họng khàn đặc và rát hết cả lên từ việc gào thét và van xin người nhẫn tâm dừng lại hành động tàn ác của chính mình.

[Mày có bị sao không vậy? Giọng khàn quá. Khóc hả?]

"Không có gì. Hình như là bị cảm."

[Vậy thì nhanh chóng uống thuốc nằm nghỉ đi. Ngày mai có thi vấn đáp, đừng quên đó. Gặp lại ở trường sau, ngủ đi.]

".........Krist!". Hay là tôi nên nói với nó rằng anh trai nó đã làm gì với bạn thân của nó?

[Sao? Mày nổi không vậy? Cần tao tới ở bầu bạn không?]

"Không, vậy thôi nhé." Tôi nhấn cúp máy trước khi nó tra hỏi cái gì nhiều hơn vậy.

Đang định bấm gọi cho Tonnam để cho nó cũng được yên tâm nhưng bàn tay lớn của người nằm xiết chặt eo tôi đã cầm lấy điện thoại từ tay tôi ném lại xuống sàn như trước.

"Nói chuyện với thầy nào nữa? Lịch trình dài quá nhỉ? Ngủ với anh không được như ý hay sao? Đừng có mà lẳиɠ ɭơ đi kiếm người khác nữa."

"......". Vô ích. Không có ích gì khi mà giải thích cho người không có lý lẽ như vậy nghe.

Tôi vừa khóc, nài nỉ, van xin, làm hết mọi thứ rồi. Bây giờ đã trễ rồi. Cơ thể của tôi trở thành của người mà chính mình yêu suốt 3 năm... một cách không tình nguyện.

"Đang nghĩ gì?". Khi tôi im lặng, anh Beem liền nằm nghiêng tay chống đầu, ánh mắt hung dữ truyền tới cùng với sự lo lắng ít ỏi, nó mờ nhạt tới mức nhìn suýt nữa không thấy.

"Krist từng nói rằng anh khốn nạn. Giờ mới biết rằng nó nói thật."

"Lann!!"

"......". Tôi quay mặt tránh người bắt đầu giận dữ lần nữa bằng sắc mặt vô cảm và lạnh lùng mà bản thân đã mang suốt bấy lâu nay.

Thái độ làm lơ có lẽ đã làm cho đối phương giận dữ hơn trước. Thế nên lực bóp từ bàn tay lên trên cả 2 cánh tay càng tăng dần lên. Giọng nói thì thầm lọt ra khỏi hàm răng cạ vào nhau thành tiếng, làm cho tôi lạnh lẽo tới tận cùng của trái tim khi nghe thấy câu mà anh Beem nói.

"Vậy thì cùng nhau thử xem, người như anh có thể khốn nạn hơn Lann nghĩ đó."

Anh Beem không có dọa. Dứt lời nói, cơ thể to lớn liền nhồi nhét vào trong người tôi lần nữa. Tôi cắn chặt răng kiềm nén cảm xúc của chính mình tới nỗi mùi tanh máu trong miệng bốc lên, nhưng chắc chắn không chịu phát ra tiếng rên để cho đối phương thỏa mãn.

"Lannn... muốn thách... thức anh... phải không?". Tôi càng không chịu rên, anh Beem càng cử động hông mạnh dần lên. Dùng mọi cách để cố gắng khơi dậy du͙ƈ vọиɠ, làm cho tôi phát ra âm thanh cho bằng được.

"A... Ưưưư!"

"Hừ, như vậy đó bé ngoan. Rên phía dưới cơ thể của một mình anh là đủ.". Tiếng sỉ nhục một cách thỏa mãn khi thấy tôi chịu thua vì sự ham muốn của chính mình làm cho tôi tức mình.

Thật sự tức mình...... khi đã yêu người này một cách không rút lui được.

**************************************

{ = Beem = }

Nghiệp chướng! Beem, đồ khốn kiếp! Mày đã làm cái gì vậy!

Tôi chửi mắng chính mình suốt buổi sáng sau khi thức dậy và sự tỉnh táo có đầy đủ. Tôi không có say tới nỗi mất tỉnh táo, mà là giận tới nỗi mất tỉnh táo.

Cái tính xấu hay chiếm hữu mọi thứ của chính mình lại phát tác lần nữa. Từ lúc thấy Lapat ở cạnh cái thằng nghiệp chướng đó ở nhà ăn. Ai ai cũng biết rằng nó nổi tiếng chuyện sàm sỡ sinh viên rồi chụp hình lại để blackmail bịt miệng im lặng, nhưng Lapat vẫn ở gần nó.

Bao lâu nay chưa từng có ai có chứng cứ. Dù tôi từng thấy nhiều lần nhưng vẫn cứ giả vờ giống như đã giúp Lapat hôm qua, xuất hiện cắt ngang một cách không cố ý để cứu học trò của mình ra.

Nó có quan hệ lớn, là cháu của hiệu trưởng, hơn nữa mặt mũi còn đẹp trai. Một số người thì tình nguyện, một số người thì không dám, sợ xấu hổ hay có một số người lúc đầu chống cự nhưng một hồi rồi cuối cùng cũng tình nguyện hết. Tôi sợ Lapat sẽ là một trong số đó.

Tôi chiếm hữu em ấy, quá chiếm hữu để mà có thể đem cho ai được.

Từ việc lúc đầu định đợi cho tới khi em ấy tốt nghiệp để thoát khỏi từ "học trò" và "thầy giáo", nhưng tất cả sự nhẫn nại kết thúc từ lúc thấy thằng khốn đó ép buộc hôn người của tôi.

Ờ, tôi khốn nạn giống như Krist đã nói với bạn thân nó đó. Cái gì là của tôi rồi bị giành đi, tôi sẽ rất giận và giải tỏa cơn giận lên món đồ đó. Lần này lại không phải là đồ vật, mà là người có máu, có thịt, có trái tim.

Tôi nên làm thế nào đây?

Khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm nhắm mắt ở bên cạnh làm cho cảm thấy tội lỗi tới tận đáy lòng. Mặc dù biết rằng Lapat không có sai cái gì, nhưng vẫn nhồi nhét lỗi lầm cho em ấy để thỏa mãn ham muốn khốn nạn của chính mình. Rồi như vậy làm sao tôi còn dám nói rằng tôi là người thầy tốt được?

Cưỡng bức học trò của mình như vậy, gọi là rác rưởi còn quá nhẹ nữa là.

"......Đừng...". Tiếng nói mớ khàn đặc chứa đầy nỗi sợ hãi. Người nghe như tôi vỡ nát tới tận trái tim.

"Xin lỗi! Lann, anh xin lỗi!". Tôi ôm lấy Lapat thật chặt, thì thầm nhỏ nhẹ mặc dù biết rằng em ấy không đời nào nghe thấy."

**************************************

Tôi gọi điện xin nghỉ phép 1 ngày. May là hôm nay không có giờ dạy, nhưng không biết Lapat có giờ học hay không. Tôi thấy điện thoại em ấy có cả tin nhắn nói là giảng viên hủy lớp và nhiều cuộc gọi nhỡ từ Krist và Tonnam, thế nên gửi tin nhắn nói rằng "Khỏe, sẽ liên lạc lại sau" cho 2 người đó rồi tắt máy.

Gần 1 giờ trưa Lapat mở mắt ra. Ánh mắt nhìn tôi trống rỗng tới mức gây sửng sốt. Nhưng bản chất xấu xa của tôi nhanh hơn suy nghĩ, tôi ép buộc em ấy ăn cơm, uống thuốc và không cho về nhà.

"Ngủ đi. Nếu còn nói câu về nhà nữa, anh sẽ cưỡng bức Lann lần nữa đó. Chọn đi, muốn ngủ đàng hoàng hay là muốn mệt tới nỗi ngủ thϊếp đi."

Lapat chịu nhắm mắt lại. Lần cuối cùng trước khi đôi mắt màu đen tuyền mà chúng tôi từng nhìn nhau một cách say đắm nhắm lại...

...Nó thay đổi thành sự căm ghét.

---------- End Chap 20 ----------