Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 18

{ = Fire = }

Không hiểu, thật sự không hiểu. Tôi muốn xem phim riêng 2 người với em Karn, tại sao bạn của em ấy phải đi theo chứ? Lúc đầu hỏi em ấy, tưởng rằng em ấy sẽ lắc đầu từ chối nữa chứ. Em ấy thích tôi mà, không phải sao? Tại sao không đi riêng 2 người với tôi?

"Rốt cuộc mày muốn thế nào vậy? Sao nói là thích như đứa em mà?". Singto đi tới dừng lại bên cạnh, hỏi trong khi ánh mắt của 2 chúng tôi nhìn đôi bạn thân đang đứng chọn nước và bắp rang cách đây một khoảng.

"Thì như đứa em."

"Em quái gì mà nắm tay kiểu đó? Đâu phải em ruột mày đâu."

Tôi nấc cục một cái. Cũng đúng là không phải anh em ruột và tôi cũng không biết bản thân nghĩ thế nào nữa. Em ấy dễ thương, đôi khi nhìn muốn chọc. Thấy nước mắt của em ấy thì tôi không từ chối được.

"Tao không biết."

"Nếu mày không biết thì mày không nên ra mặt mạnh dạn như vậy, Fire. Những gì tao dạy thằng nhóc ranh đó, nó có vào đầu mày không vậy? Đừng đem tình cảm của con người ra đùa giỡn. Nếu mày không rõ ràng thì không nên ra vẻ như vậy với em nó. Hay là nếu tụi mày định quen nhau thì ngưng ý định tán tỉnh bác sĩ Jane đi."

"......"

"Anh Fire, thằng Karn nó có thứ muốn tặng nè.". Cuộc đối thoại của chúng tôi bị ngắt quãng đúng vào thời điểm tôi không có câu trả lời cho Singto. Krist kéo em Karn quay lại về phía chúng tôi. Trong tay có ly nước và bắp rang, mỗi người một phần.

Tôi nhìn người mà Krist nói rằng có thứ muốn tặng và trao nụ cười nhạt cho em ấy. Dù không biết cái gì liên quan tới tình cảm của bản thân hết, nhưng có một thứ tôi biết, tôi lúc nào cũng muốn mỉm cười với em ấy.

"Sao nào, em Karn? Tặng gì cho anh hả?". Tôi cúi xuống hỏi người nhỏ con đang đứng phía sau lưng bạn.

"Bắp rang. Ăn chung.". Em ấy nói nhỏ tiếng, chuyển ánh mắt sang nhìn bắp rang trong tay. Gò má lên màu đỏ.

"Ừ. Vậy vào trong ngồi xem trailer đi thì hơn. Và rồi ăn với nhau nhé.". Tôi mỉm cười tươi, giành lấy ly nước trong tay em ấy để cầm, rồi dùng tay còn lại nắm tay em ấy đi vào trong rạp phim.

"Ôiiii, kiến cắn, kiến cắn. Hụ hụ!". Tiếng Krist vang tới từ phía sau lưng. Tôi không có hứng thú quay lại hỏi. Nhưng em Karn quay lại nhìn một chút rồi đi theo tôi.

Chắc là Krist nói chuyện với Singto. Bởi vì tôi thoáng nghe thấy tiếng Singto, giống như là sắp cãi nhau đợt nữa.

Trong rạp phim đã bắt đầu chiếu trailer rồi. Đèn thì tắt hoàn toàn. Tôi đi dẫn trước nắm tay em Karn theo vào trong. Thế là Krist đi theo bạn vào trong, cuối cùng là Singto.

Tôi không quan tâm 2 người đó cho lắm. Phim cũng không có quan tâm cho lắm, bởi vì chỉ mới là trailer phim. Ngồi xuống được thì liền quay về phía người bên cạnh ngay lập tức.

"Đâu nào? Bắp rang của anh."

"Có 2 vị.". Em ấy đưa cả hộp bắp rang tới, nhưng tôi lắc đầu.

"Tay không rảnh, đút chút đi."

Tôi mỉm cười cho. Em ấy chau mày một chút. Thế là tôi đưa tay phải của em ấy lên, có 2 tay của tôi đang bao lấy để cho em ấy xem rằng tôi không có tay để bốc bắp rang. Em ấy đỏ mắt, cúi xuống suýt nữa đã chui vào hộp bắp rang luôn rồi.

"Đi mà, đút cho anh chút."

"Thì anh buông tay ra đi.". Em ấy nói nhỏ nhẹ.

"Muốn ăn vị phô mai ghê."

Hộp bắp rang được đưa tới trước mặt tôi lần nữa. Người đưa thì cúi mặt xuống một cách xấu hổ.

"Đút anh nhé, em Karn. Nhé, bé ngoan.". Tôi làm nũng với giọng ngọt ngào. Kỳ này mặt đỏ gắt tới nỗi chỉ cần ánh sáng từ trailer phim mà tôi còn thấy là đỏ tới tận lỗ tai.

Dễ thương ghê.

"C... Cũng được.". Cuối cùng, em ấy cũng chịu đồng ý, đặt hộp bắp rang lên đùi của mình. Bốc lên một miếng vị phô mai, đưa tới trước miệng tôi.

Tôi há miệng nhận lấy, mỉm cười tươi với em ấy lần nữa.

"Em Karn có bốc nhầm không vậy?"

"Hửm? Vị phô mai?". Em ấy nhìn có vẻ không tự tin, cúi xuống nhìn miếng bắp rang khác trong tay.

"Nó nhìn giống vị phô mai, mà tại sao nó ngọt ơi là ngọt vậy?"

"Ơ.... .////////////////////."

"Chắc là do người đút."

"Abo, tại sao bắp rang trong hộp này nó nhạt nhạt vậy ta? Nếm thử chút đi.". Tiếng Krist vang tới từ phía sau lưng em Karn. Thế nên tôi ngước mặt tới xem một chút.

Em ấy không có đút giống như em Karn đút cho tôi đâu. Mà là đẩy nguyên hộp vào ngực Singto làm cho 2, 3 miếng bắp răng rơi lên đùi bạn tôi.

"Nó đổ vương vãi ra đó. Cậu làm cái gì vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi. Không có cố ý. Thử nếm chút đi. Tại sao bắp rang bên đó nó ngọt, mà bắp rang này nó lại nhạt vậy ta? Mua giống hệt nhau mà."

"Không biết, có lẽ là do cậu phải đút tôi, nó mới ngọt lên được. Eh, hay là mặn? Từ lúc ăn cơm hồi nãy, không thấy rửa tay gì hết."

"Ôi, Abo! Cho tới đây giúp chọc tụi nó, tại sao lại tự cắn nhau như vậy chứ?". Krist lén thì thầm nhỏ tiếng. Nhưng lúc này vừa đúng là khoảng thời gian rạp phim tắt trailer phim và đang chuẩn bị chiếu phim mà chúng tôi định xem, thế nên tôi mới nghe thấy.

Nhóc này ranh mãnh đúng như thằng Singto gọi thiệt mà.

**************************************

{ = Karn = }

Phim đã chiếu rồi, nhưng tôi xem không hiểu gì chút gì hết.

Người bên cạnh cứ quay qua kêu đưa bắp rang tới, khi đưa tới thì không chịu tự ăn, lại bắt đút nữa.

Tôi lắc đầu từ chối thêm 2, 3 lần.

"Em Karn à, anh khát nước quá. Cho anh miếng nước đi.". Lại nữa, khi không đút đồ ăn thì lại xin thứ khác.

Tôi liếc nhìn ly nước được bỏ vào khe bên giữa tôi và Krist, lúc đầu nó ở giữa tôi và anh ấy, nhưng anh ấy chuyển qua để ở bên đó rồi đem tay tôi đặt lên đó.

Tay phải không được tự do một lúc lâu rồi.

"Buông tay ra trước đi, không thuận tiện.". Tay trái thì có bắp rang, tay phải thì kẹt ở giữa 2 bàn tay của đối phương.

"Anh cầm giúp cái này cho.". "Cái này" chính là hộp bắp rang.

Tôi cầm ly nước lên đưa cho anh ấy. Biết là anh ấy định làm gì, nhưng cũng chịu làm theo. Và giống như tôi đã nghĩ, anh ấy không nhận ly nước mà lại cúi xuống hút trong khi tôi vẫn còn đang cầm ly. Ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm tôi mặc dù phim có vẻ hay vậy mà.

Ánh mắt nguy hiểm ẩn chứa trong sự tốt bụng.

Từ lúc biết rằng tôi có ý gì với anh ấy, ánh mắt anh ấy đã thay đổi.

Có vẻ như thỏ muốn đổi thành kẻ săn mồi.

Tôi giỏi trong việc đoán suy nghĩ và đọc ánh mắt người khác, nhưng tệ hại trong chuyện xử lý cảm xúc của chính mình.

Phim chiếu một lúc lâu rồi, nhưng tôi xem không hiểu chút gì hết. Bởi vì người ngồi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào mặt, cùng với việc dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của tôi không chịu ngưng.

Mặt tôi nóng rực quá tầm kiểm soát thiệt rồi .////////////////.

**************************************

{ = Krist = }

"Hey!"

*Bụp*

"Xin lỗi ạ!"

"Ơ, là Krist hả?"

Có khó hiểu về chuyện gì đã xảy ra không?

Để kể cho nghe từ đầu nhé. Chuyện là như vầy, hôm nay tôi có giờ học từ buổi sáng. Sau đó thì tình nguyện đem báo cáo đi nộp ở bàn của thầy, cho Tonnam đi giữ bàn ở nhà ăn. Còn Lann thì đi nói chuyện với thầy Tinn chuyện công việc trợ giúp dự án gì gì đó.

Trong khi đang đi từ tòa nhà khoa tới nhà ăn thì nhắn tin cho bạn sloth đang nằm thoải mái ở nhà để ghẹo chuyện anh bác sĩ Fire một chút. Từ hôm đi xem phim đó tới giờ, đã được 1 tuần nó tránh mặt tôi bởi vì sợ bị tra hỏi chuyện con thỏ của nó.

Thấy rõ ràng là có something chắc luôn.

Có vẻ như con thỏ muốn chạy vào l*иg với sự tự nguyện.

Chuyện của Karn gác qua một bên trước. Chuyện là trong khi vừa đi vừa chat trong điện thoại thì tôi tông vào một người nào đó đúng lúc người đó đang đi vào tòa nhà. Chuyện chỉ có vậy thôi.

"Hehe, xin lỗi ạ, anh Pae. Đau không? Em không kịp nhìn.". Trong khi nói xin lỗi thì nhanh chóng cúi xuống thu dọn sách bị rơi xuống sàn, trả lại cho đương sự và cũng là đàn anh trong khoa nữa.

Anh Pae là đàn anh năm 4, là bạn thân của anh cùng mã số của tôi. Nhưng đám năm 4 đã tốt nghiệp rồi mà, không phải sao ta? Tới làm gì ở trường đại học vào mùa hè như vậy? Hơn nữa còn mặc đồ sinh viên nữa.

"Tới làm gì ở đây vậy, anh Pae? Học hè hả?". Muốn biết thì hãy giơ tay lên hỏi đi chứ, cô giáo tiểu học đã dạy như vậy. Không có ai có được câu trả lời bằng cách tự mình tưởng tượng đâu.

"Đi học lại gỡ điểm. Em không có đau, phải không?". Anh Pae hỏi một cách bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng tới cho tôi.

Phẩm chất của người anh trai ấm áp, tốt bụng mà Perawat bầu làm anh trai quốc dân.

"Không đau chút nào. Giống như đi tông vào tường mà thôi~". Tôi bóp méo giọng, mỉm cười tinh nghịch một chút. Anh ấy to con hơn nhiều mà. Cao bao nhiêu ta? Chắc là tới mét chín luôn đó. Hơn nữa còn cơ bắp cả tảng, cả tảng như tụi cử tạ nữa.

Ganh tỵ!! Cũng muốn có!

"Miệng mồm. Mà dạo này ốm bớt rồi hả? Nhìn dễ thương hơn trước đó."

"Khen như vậy, tưởng em sẽ vui?Em phải đẹp trai chứ, không phải dễ thương. Nhưng đúng là ốm thiệt. Dạo này không có rảnh tập thể dục gì hết. Chỉ có ăn và ăn bởi vì cơ thể phải đem đi bồi dưỡng cho phần não phải đi học.

"Than thở, bày đặt than thở. Học được 3 năm rồi, chịu đựng đi chứ. Một hồi tốt nghiệp rồi sẽ thoải mái như anh. Có công việc để làm."

"Anh tốt nghiệp rồi hả? Vẫn còn mặc đồ sinh viên mà~". Tôi chọc rồi đưa tay tới phất phơ áo anh ấy ở chỗ bụng chơi chơi.

"Đừng có cám dỗ à, đừng có cám dỗ. Đυ.ng chạm dễ dàng như vậy, một hồi anh cưa làm người yêu luôn đó."

"Cưa không sợ, chỉ sợ không cưa. Hahahaha! Rồi có giờ học mấy giờ vậy? Đi ăn cơm ở nhà ăn cùng nhau không? Để tám với nhau tiếp. Không có được gặp anh và thằng cha Tar gì hết. Hắn sao rồi? Tốt nghiệp xong rồi bỏ em cùng mã số bơ vơ luôn, về kèm học cho một chút cũng không có."

Thật ra thì tất cả bạn bè, anh chị, đàn em trong khoa, tôi đều thân thiết hết. Dù không có quá thân, nhưng có thể trò chuyện chơi được hết. Như anh Pae này thì cũng từng đi ăn cơm, uống rượu với nhau. Đôi khi, anh Tar - anh cùng mã số của tôi gọi đi đãi thì có băng của đám đàn anh này tới theo, trò chuyện chơi với nhau. Anh Pae có người yêu rồi, là cô gái xinh đẹp nữa đó.

"Không kịp rồi. Anh phải vào học trong 10 phút nữa. Để hôm sau sẽ gọi đi đãi vậy, hẹn thằng Tar và đám kia giùm luôn cho, rồi em hẳn tự mình đi chửi nó, không cần nhờ anh chửi, anh lười nhớ."

"Có nhẫn tâm quá không vậy? Thằng em đây nè, em Krist đây. Chừa chỗ trong đầu cho đàn em một chút."

"Hahahaha, em vẫn còn hài như trước nhỉ? Hèn gì, gái nhiều quá trời.". Anh Pae vò đầu tôi chơi luôn chứ, làm hỏng kiểu tóc hết. Chàng đẹp trai làm tóc đúng lâu vậy mà.

"Bình thường ạ, người ta mặt mũi đẹp trai mà. Nhưng không sánh được với sư huynh sẵn rồi. Chị Dao sao rồi? Khỏe không? Nhờ anh hỏi thăm nhé.". Chị Dao là người yêu anh Pae, xinh lắm. Nếu không kẹt là người yêu anh ấy ấy hả, tôi bắt đem làm bồ luôn rồi.

"Chia tay nhau rồi. Thế nên bây giờ độc thân, đang kiếm người hàn gắn trái tim đây. Có hứng thú nhận anh làm bồ không nào?". Ơ, chia tay nhau hồi nào ta? Học kỳ trước còn thấy ngọt ngào với nhau tới nỗi kiến ngập trường luôn mà.

"Mời nhận phiếu lấy lượt bên phía tay trái ạ. Nhưng lượt kéo dài tới tận giữa năm sau nhé. Người ta hot mà. Hahahaha."

"Có tự tin quá không vậy? Ờ, anh phải lên phòng đây. Để tuần sau đi ăn với nhau nhé. Anh sẽ cho thằng Tar gọi điện hẹn lại lần nữa. Đi nhé, bồ tương lai.". Nói xong, anh ấy liền chạy tốc hành thẳng lên phòng luôn.

Tôi vẫy khăn lau mặt tiễn anh ấy xong thì thẳng tiến về phía nhà ăn tiếp theo mục đích ban đầu. Lúc đầu suýt nữa kiếm không ra thằng Tonnam bởi vì nó không ngồi ở chỗ cũ mà chúng tôi ngồi như mọi lần, nhưng lại đi ngồi ở chỗ băng thằng Jins. Nó đứng lên vẫy tay gọi, thế nên tôi gật đầu rồi đi tới chỗ nó.

"Sao rồi, cô bé trăm đóa hồng? Có hứng thú mở cửa penthouse cực sang trọng cho tụi tao party nữa không?". Thằng trùm party nhướng mày chào hỏi.

"Cô bé cha già mày! Đó mà là lời chào hỏi hả, Jin? Rồi hôm nay bạn mày đi đâu hết rồi?". Mọi lần thằng này chưa từng ở một mình đâu. Đi đâu cũng phải có bạn có bè. Bạn nó nhiều lắm. Mỗi lần đi đâu, người ta cũng đều tưởng là mấy nhóc giang hồ kéo băng đi đánh nhau. Và dáng vẻ nó cũng giống nữa. Mặt mũi dữ tợn, còn xỏ lỗ tai cả chục lỗ. Nhưng mà tính nết nó tốt đó, thương bạn bè là số một. Con người đúng là không thể nhìn từ bên ngoài được.

"Nó học xong thì mất tích đi tập trung ở chỗ khác rồi. Tao cũng định theo sau, nhưng gặp thằng Ton trước thế nên đi theo, ngồi tám chuyện với nó một chút.". Jins trả lời rồi đưa tay lên vòng qua vai thằng Tonnam phụ họa cho lời nói của nó nữa.

"Tám?". Tôi nheo mắt dè chừng ngay lập tức. Chắc không có tám chuyện của tao đâu nhỉ? Khi nhìn như vậy thì thằng bạn thân liền nhanh chóng biện minh, đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt.

"Hey, không có nói chuyện về mày. Tao đang nói về chuyện party tuần sau. Thằng Jins nó tới rủ, có tiệc đãi ở nhà nó."

"Đúng đó, tại sao phải nói chuyện về mày? Đâu thấy có gì thú vị đâu nhỉ, Ton nhỉ?". Jins nó càng mỉm cười với dáng vẻ lạ lùng về phía Tonnam, tôi càng nhìn đứa bạn của mình một cách nghi ngờ.

"Jins, mày đừng kiếm chuyện cho tao chứ. Thằng Krist nó không có vui với chuyện này đâu đó."

"Vậy nó vui chuyện gì? Để tao còn giễu trò cho vừa lòng bạn thân của mày."

"Chắc là vui chuyện mày say rồi té xuống hồ bơi ở penthouse của nó.". Tonnam nói mỉm mai, nhưng Jins lại cười dữ dội. Tụi mày say rồi té xuống hồ nhà tao hả? Không biết gì hết luôn.

"À, cái lúc tao lôi mày xuống theo ấy hả?"

"Chứ gì nữa! Tao ướt tới tận qυầи ɭóŧ."

"Hahahaha, té xuống hồ bơi mà. Nước đâu có cạn đâu, mày phải rớt cả người, ướt như chó con là chắc rồi.

"Mày đó mày, lần nào say cũng lên cơn hết."

"Tao thấy tụi mày cỡ như nhau đó. Tao thấy say rồi là ôm nhau lên cơn.". Tôi nói chen vào chút.

"Thì thằng Ton nó say rồi dễ thương mà."

"Dễ thương cha già mày thì có. Mày say rồi thích phá, lần trước đem màu vẽ lên mặt tao nữa."

"Thì mày đem nước đỏ đắp lên mặt tao cho giống như máu, rồi chụp hình đăng lên IG trước làm gì?"

"Thôi đi. Tóm lại tụi mày lên cơn y chang nhau vậy đó. Cứ cắn nhau. Tao đi mua cơm trước đây.". Tôi thắng lại sự lên cơn của tụi nó, nghe không biết bao nhiêu lần tới nỗi không muốn nghe nữa rồi.

Bây giờ đói nhiều hơn hứng tám chuyện. Đói meo luôn. Hồi sáng dậy trễ, cơm chưa có ăn đã phải phóng đi học. Bữa trưa là bữa ăn đầu tiên trong ngày luôn đó.

Cầm đĩa cơm quay lại lần nữa, Tonnam để cho Jins ngồi nói chuyện với tôi tiếp rồi mình thì đứng lên đi mua cơm. Khi Tonnam quay lại thì Lann đã đi tới dừng lại ở bàn tụi tôi cùng với thầy Tinn.

"Ơ, xin chào ạ, thầy Tinn.". Tôi và Tonnam nhanh chóng đưa tay lên vái rồi nhìn về phía Lann. Còn Jins thì chỉ ngồi yên nhìn.

"Nói chuyện công việc vẫn chưa xong, thế nên thầy kêu vừa ăn cơm vừa bàn.". Đứa bạn thân là người giải quyết vướng mắc trong lòng rằng tại sao lại kẹp theo một thầy giáo siêu đẹp trai của khoa Quản trị kinh doanh tới ăn cơm cùng.

Khoa của chúng tôi ngoài việc là khoa nổi tiếng của trường vì có lượng sinh viên đông nhất ra, một cái tốt nữa là giảng viên dạy ở đây đó. Nói anh Beem và thầy Tinn được xem như là "rare item" của khoa cũng được. Nếu tiết của anh Beem mở mỗi học kỳ đều đầy nhanh thì tiết của thầy Tinn có thể gọi là tràn ngập luôn.

Nhưng mà thầy Tinn hơn ở chỗ tốt bụng với học trò, điểm số cũng dễ hơn, không quá khắt khe, cư xử giống như bạn bè hơn là thầy. Thế nên nhiều sinh viên thích tiếp cận thầy. Còn anh Beem của tôi ấy hả? Ngày qua ngày toàn nói về tiêu chuẩn học tập, nề nếp, kỷ luật và việc trở thành giảng viên tốt, lúc nào cũng phải đặt mình vào vị trí thích hợp cho học trò nể trọng.

Có thể gọi là khác nhau một trời một vực. Chỉ có một cái giống thôi là vẻ đẹp trai tới nỗi không hai người không "ăn" nhau nổi.

"Thầy ăn gì ạ? Để em đi mua cho.". Lann hỏi người đặt tệp dự án, sách và nhiều tờ tài liệu lên bàn. Người bị hỏi ngẩng mặt lên mỉm cười theo tính cách thân thiện của mình.

"Cái gì cũng được. Nhưng mình đi cùng nhau đi thì hơn. Muốn đi chọn cùng. Lann muốn ăn gì thì cứ chọn đi nhé, để anh đãi cho."

Lann? Anh?

"Không sao ạ. Em tới giúp việc thầy trễ hơn như đã bàn trước, còn để cho thầy đãi nữa. Kỳ cục muốn chết."

"Thôi mà, đãi học trò 1 bữa, anh không có nghèo đi đâu mà. Đợi ở đây đi vậy, chỉ cần nói là Lann muốn ăn cái gì."

"Ơ..."

"Không được từ chối. Vậy lấy spaghetti hải sản trộn, được không?"

"Cũng được ạ."

"Đợi ở đây nhé. Lát anh quay lại.". Thầy mỉm cười lần nữa rồi đi khỏi đây.

"Tụi mày thân thiết với nhau tới vậy luôn hả, Lann? Tại sao lại xưng hô như vậy?". Tonnam ngước mặt qua thì thầm hỏi Lann mà lúc này đang ngồi cùng phía với tôi.

"Không có thân gì hết. Tao ở với tụi mày suốt mà. Hôm nay tự nhiên thầy ấy tự mình gọi tới. Chắc thầy ấy là người hòa đồng với người khác thôi.". Lann.

"Hừ, giả tạo thì có. Mày coi chừng đi vậy, Lann...... Tao đi nhé Ton, nói chuyện sau. Hôm party tao tới nhà đón.". Jins nhìn theo sau lưng thầy Tinn. Sắc mặt giống như không thích thầy ấy cho lắm. Tôi nhớ rằng nó không đưa tay lên vái nữa. Sau đó thì lầm bầm cái gì của nó không biết nữa. Quay qua vỗ vai Tonnam rồi đứng dậy bỏ đi luôn.

"Nó bị gì vậy, Ton?". Tôi hỏi Tonnam lúc nó gật đầu với Jins xong thì cúi xuống ăn cơm, không để ý cái gì hết.

"Tao biết được chắc. Chắc là không hợp nhau cho lắm. Lạ nhỉ? Bình thường thằng Jins không có hay ghét ai. Nó có thể làm bạn với mọi người. Chắc là do cực dương và cực dương, người thân thiện và người thân thiện không ở chung một chỗ được.". Tonnam nó nhún vai rồi ăn cơm tiếp.

Tôi cũng ăn cơm. Lann bấm điện thoại chờ. Trong lúc đó, khi ngẩng mặt lên thì thấy anh Beem bước vào trong nhà ăn cùng với 2, 3 giảng viên khác. Anh ấy nhìn Lann mà lúc này vẫn đang bấm điện thoại, ra vẻ định đi tới chào hỏi tụi tôi.

Và rồi dừng lại.

"Tới rồi đây, spaghetti hải sản trộn. Anh kêu họ thêm tôm cho Lann nữa đó.". Thầy Tinn đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt Lann bằng cách đứng phía sau lưng rồi nghiêng người xuống tới gần.

"Cảm ơn ạ.". Bạn tôi quay qua mỉm cười cảm ơn.

"20 baht."

"Ơ, sao nói là đãi mà?"

"Hahaha, giỡn thôi mà. Đĩa này làm gì mà giá 20 chứ."

"Hay là nên để em trả tiền lại? Ngại quá, em vẫn chưa bắt đầu làm việc cho thầy mà."

"Không cần trả bằng tiền đâu. Để sau trả bằng thứ khác cũng được."

Hửm?

"Gì ạ?". Chắc Lann cũng cảm thấy là lạ như tôi. Có một thoáng, ánh mắt của thầy Tinn nó lạ đi. Không thì là do tôi và nó tự tưởng tượng, sau khi được nghe câu giải thích thêm.

"Ơ, thì trả bằng sức lao động trí não đó. Giúp dự án của anh cho đáng với giá spaghetti nhé."

À... ra là vậy. Thầy có vui tính quá không vậy?

"Ôi, tiền công bạn em đắt hơn như vậy chứ, thầy Tinn.". Tonnam nó hô lên chọc. Thầy thì bật cười rồi nói chơi lại với Tonnam bằng cùng một dáng vẻ nói chuyện với thằng Lann.

Tôi chợt nhớ ra, ngẩng mặt lên nhìn anh Beem lần nữa, thấy đứng gồng chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, giống như định bắn tia laser ra khỏi mắt. Sau đó thì hất mặt đi về hướng khác, mà không có ai quanh bàn để ý thấy hết.

Chúng tôi ăn cơm xong thì trời bắt đầu tối mịt. Cơn mưa được kiềm nén từ buổi sáng bắt đầu ào xuống giống như bão.

Là cơn bão lớn sẽ thay đổi cuộc sống của biết bao nhiêu người.

---------- End Chap 17 ----------