Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 5: Hạ Dâm Dê nhìn lén cậu chủ tắm/ đóa cúc non ấn nấp kẽ mông/ vùng cấm/ bé xúc xích hồng

Trong phòng vệ sinh, ánh đèn ấm áp rải xuống mái đầu, hắt ra quầng sáng mờ ảo nhu hòa.

Hạ Xuyên đứng chặn trước cửa, cúi đầu nhìn Hoắc Vãn, giọng nói hơi khàn: "Tối nay cậu chủ cần tắm không?"

"Có." Hoắc Vãn gật nhẹ đầu rồi gỡ kính, đặt xuống cạnh bồn rửa tay, từ phía Hạ Xuyên hắn có thể nhìn đôi mắt cậu to và sáng, lông mi cong dài, trừ thoáng mê man bên ngoài ra, thì chỉ nhìn riêng trạng thái quả là rất khó thấy đôi mắt này là đôi mắt tối.

"Phiền anh xả nước ấm vào bồn tắm giúp tôi, để hơi nóng một chút, cảm ơn anh."

Hạ Xuyên: "Việc nên làm mà, cậu rửa mặt trước đi."

Phòng vệ sinh phân làm hai gian, gian trong mới là buồng tắm.

Hạ Xuyên không phải người khéo nói, Hạ Xuyên lại càng không có cái tài này, ở cạnh nhau mà chỉ nghe tiếng nước chảy và âm thanh rừ rừ của bàn chải điện.

Làm việc xong xuôi Hạ Xuyên ra ngoài buồng tắm, định cởϊ áσ sơ mi cho Hoắc Vãn, tay cũng chạm đến cúc áo cả rồi mà lại bị Hoắc Vãn ngăn lại, "Tôi có thể tự làm, anh ra ngoài trước đã."

Hạ Xuyên đành phải tem tém chút, hắn không muốn Hoắc Vãn coi chừng mình.

"Vậy tôi đợi ở ngoài, có chuyện gì cậu cứ gọi tôi."

"Ừ."

Hoắc Vãn đứng trước bồn rửa tay, đến khi nghe tiếng đóng cửa rồi cậu mới bắt đầu cởϊ qυầи áo.

...

Ngoài phòng tắm, Hạ Xuyên nhuần nhuyễn vào phần mềm trên điện thoại, chỉnh độ sáng màn hình lên cao nhất, video theo dõi phòng tắm bỗng chốc hiện ra trên màn hình. Hình ảnh rất rõ ràng, rõ ràng đến mức thậm chí có thể nhìn được nốt ruồi son sau tai Hoắc Vãn.

Ngón tay nõn nà chậm rãi gỡ từng chiếc cúc, Hoắc Vãn cởϊ áσ sơ mi để lộ sống lưng trắng trẻo, trong gương, hai chấm anh đào hửng đỏ bỗng chốc lẳиɠ ɭơ dưới ánh đèn dịu êm, càng nhìn càng mê hoặc.

Chẳng mấy chốc, quần cũng bị tụt xuống, so với đôi chân dài ưu việt thì cặp mông mọng nước ngay bên dưới bờ eo thon gọn của cậu thiếu niên càng thêm dụ người hơn, nhất là đóa cúc non thấp thoáng giữa cánh mông, đó là lãnh địa mà Hạ Xuyên muốn khám phá và sở hữu nhất đời này.

Hạ Xuyên đã chiêm ngưỡng cơ thể mềm mại ấy không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà lần nào cũng không kìm cương được con dã thú của du͙© vọиɠ dưới đáy lòng hắn. Lần nào hắn cũng nghĩ, Hoắc Vãn quật cường như thế, thì hắn phải làm sao mới có thể thỏa mãn ham muốn của mình mà không làm cậu bị thương đây?

Tử tế nhất là chiếm được sự tự nguyện của Hoắc Vãn, nhưng hắn không tự tin có thể khiến Hoắc Vãn yêu mình, muốn Hoắc Vãn sẵn lòng hùa theo thì chỉ có nghìn lẻ một đêm.

Nhìn cậu trai lõa thể trên điện thoại, Hạ Xuyên cười khẽ.

Chẳng may, hắn lại vừa khéo không phải người tốt đẹp gì, mềm không được thì chơi kiểu nửa cứng nửa mềm, ăn được Hoắc Vãn rồi thì cứng cũng thành ngon. Tử tế hay không được tích sự gì? Được cái này phải đánh đổi cái khác.

Trong điện thoại, Hoắc Vãn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi vào bồn tắm, nước mơn man bụng cậu, cặp thân thon dài của cậu, dương v*t hồng hào mềm rũ bên người, và vùиɠ ҡíи sạch sẽ trơn láng của cậu.

Ánh mắt Hạ Xuyên trở nên đen tối, cậu chủ nhỏ của hắn quá đẹp, hoàn hảo và tinh tế từ đầu đến chân, có khác nào yêu tinh trời sinh đâu kia chứ.

Hơi nước vấn vít làm nhòa ống kính trong phòng tắm, Hạ Xuyên bắt đầu không thấy rõ cảnh tượng bên trong. Hắn tựa vào tường, vô vàn hình ảnh màu mè và sinh động vọt qua tâm trí hắn, hình ảnh Hoắc Vãn đỏ mặt, câu chân lên eo hắn, rồi cắn môi rêи ɾỉ...

Hạ Xuyên khẽ hắng giọng và tắt điện thoại, xúc xích khổng lồ cương lên trong quần, nó cố ngóc đầu thật cao, làm độn lên một độ cong làm người ta sinh ra những ý nghĩ không được trong sáng.

Bố nó chứ loại quần què gì đây, cấn chết.

________

Tác giả có lời: Chương sau ăn thịt!