Cô đi về nhà, vừa vào cửa, đã thấy Phùng Tiên cùng Trần Lộ đều có mặt ở đó.
Phùng Tiên một mặt khó ở, nhìn thấy Cố Thuấn Hoa bước vào, liền cười trào phúng: "a, cháu về rồi à?"
Cố Thuấn Hoa lạnh nhạt hỏi: "Mợ ăn cơm chưa?"
Ăn cơm chưa? Đây là cách chào hỏi quen thuộc của mọi người, cho dù có nhìn thấy ai đó trước nhà vệ sinh công cộng cũng phải hỏi trước một câu ăn cơm chưa.
Ai biết Phùng Tiên liền sặc một câu: "Ăn? Ăn cái gì mà ăn? Nhà tôi làm gì có xương sườn để ăn với cơm, như vậy sao mà ăn được!"
Cố Thuấn Hoa nghe câu này, nhướng mắt lên và nói: "Vậy không cần ăn cũng được."
Cách nói chuyện của cô, khiến Phùng Tiên tức giận đến mức khó thở, trực tiếp ho khan.
Trần Thúy Nguyệt hai ngày nay đều thấy vướng mắc trong lòng, luôn cảm thấy không thở nổi, hôm nay Trần Lộ đến, giải khuây cho bà, bà lập tức cảm thấy bầu trời trong xanh, bếp lò ấm áp, thậm chí là đến miếng ngói vỡ trong sân cũng nhìn rất thuận mắt.
Trần Lộ thật sự là một đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt như thế, đúng là không có cách nào ghét bỏ được!
Bà vừa nghe đến Cố Thuấn Hoa đáp trả Phùng Tiên, nhân tiện nói: "Thuấn Hoa, con là con cháu trong nhà, sao lại ăn nói như vậy? Thật sự là càng lúc càng không hiểu chuyện!"
Vừa Nói, bà vừa xuống nước lấy lòng Phùng Tiên:" Cháu nó còn trẻ, nói chuyện không suy nghĩ, chị sẽ dạy lại nó sau."
Nhưng mà Phùng Tiên đương nhiên không hài lòng với việc "sẽ dạy lại sau", bà ta cảm thấy mình đang chịu uất ức rất lớn!
Trần Lộ ở ngay bên cạnh nhìn thấy tất cả những điều này, cũng không lên tiếng, cô ta chỉ âm thầm quan sát.
Vốn dĩ hôm nay cô ta đến là để nói chuyện với Trần Thúy Nguyệt, rất rõ ràng bà ấy cũng đã trở lại dáng vẻ ban đầu của mình, nhìn thấy bà ấy vẫn yêu thương cô ta một cách vô ý thức, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho cô ta, nên cô ta vô cùng an tâm.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, cô ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn ở người này.
Người này cùng những người khác không giống nhau, cô ấy đã thoát khỏi sự kiểm soát của kịch bản, hoàn toàn khác với dáng vẻ trong sách.
Trong lòng Trần Lộ bắt đầu lo lắng, cô ta nhớ tới người vợ trong hiện thực của Nhậm Canh Niên, chỉ gặp qua một lần, nhưng cô ta biết người phụ nữ đó là người không dễ đối phó.
Người phụ nữ đó, người có thể đồng hành cùng Nhậm Canh Niên trong ngần ấy năm gian khổ, có thể nắm giữ cổ phần trong tập đoàn còn cao hơn cả Nhậm Canh Niên, bản thân cô ấy lại là chủ sở hữu của một chuỗi nhà hàng. Một người phụ nữ như vậy nhất định là rất có năng lực.
Điều này khiến cô ta bất giác rùng mình.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại như vậy, Cố Thuấn Hoa sao lại trở nên như thế này.
Cố Thuấn Hoa cảm nhận được ánh mắt của Trần Lộ, khẽ liếc nhìn cô ta, trong lòng không khỏi dâng lên nghi hoặc.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với Trần Lộ, cô luôn cảm giác cô ta với người khác có chút không giống nhau.
Ít nhất là lúc này, cô ta đang ngồi ở đó, quan sát mọi người, như thể cô ta tách biệt khỏi mọi thứ xung quanh, giống như là...
Cố Thuấn Hoa không nói ra được suy nghĩ của mình, nhưng nhìn cô ta giống như là đang xem một vở kịch?
Ví dụ như bây giờ, Trần Lộ dường như đang bí mật quan sát cô, cố gắng tìm ra điều gì đó ở cô.
Không lẽ cô ta đã biết cái gì rồi sao?
Cố Thuấn Hoa nhớ tới bản thân trời xui đất khiến thế nào lại mua sách của Nghiêm Sùng Lễ, tim liền đập thình thịch.
Cô cảm thấy xung quanh có một sức mạnh vô hình nào đó, nắm kéo, từ nơi sâu xa, cô ý thức rằng dường như vẫn phải đối mặt với cảnh tượng trong sách?
Lúc này Trần Thúy Nguyệt nhìn thấy mấy cái bánh ngọt trong tay Cố Thuấn Hoa: "Là bà nội Đồng đưa cho con à? Bà ấy làm món này rất là ngon, mang qua hâm nóng lại rồi cho mợ của con và Trần Lộ nếm thử —— "
Nhưng vừa mới nói được nửa câu, thì Cố Dược Hoa đột nhiên đi vào.
Cậu ấy vừa vào cửa, tấm rèm bông cũng bị xốc lên, gió từ bên ngoài cũng theo đó mà thổi vào, một làn hơi lạnh phả vào lỗ mũi.
Mọi người trong phòng đều giật mình, vội vàng quấn chặt lấy quần áo.
Cố Dược Hoa buông rèm bông xuống, nhìn cảnh tượng trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tay Cố Thuấn Hoa: " Bánh ngọt ở đâu ra vậy, cái này ngon lắm, chị ơi, cho em đi!"
Cố Thuấn Hoa chưa kịp nói gì thì bánh ngọt đã bị Cố Dược Hoa giật lấy.
Cố Dược Hoa cầm túi bánh ngọt: "Cái này cho bọn trẻ ăn cũng rất tốt, em tịch thu!"
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Nhìn cảnh này, đầu của Trần Thúy Nguyệt choáng váng một lúc, bà phải làm gì đó mới được, quay sang thấy Phùng Tiên đang tức giận còn Trần Lộ thì ủ rũ, cảm thấy điều này thật quá đáng, nếu hôm nay bà không làm cho ra chuyện, chắc bà chết mất.
Thế là bà bức xúc nói: "Quá đáng lắm rồi, thấy cái gì liền ăn cái đó, không biết ngó trước ngó sau, tham ăn như vậy, còn ra thể thống gì nữa. Người ta không biết còn tưởng nó chưa bao giờ thấy qua món đó, trong mắt chỉ có đồ ăn thôi sao?
Cố Thuấn Hoa gật đầu, nói: "Mẹ, có mấy cái bánh ngọt, đây là cho trẻ con, lớn tuổi rồi, còn nghĩ tới cái này, vì một miếng ăn mà đòi sống đòi chết, chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười đến rụng răng! Cũng rất xấu hổ!"
Cô nói điều này, nhưng đôi mắt của cô lại quét về phía Phùng Tiên và Trần Lộ .
Đúng, không sai cô chính là đang nói đến hai người bọn họ.
Trần Lộ đang nghĩ ngợi đến chuyện kỳ lạ lúc đầu, cũng không để ý tới Cố Dược Hoa nói cái gì, bất chợt nghe được Cố Thuấn Hoa nói như vậy, đương nhiên cô ta cho rằng Cố Thuấn Hoa là đang nói mình, liền nảy ra ý hay, cố ý nói: "Chị, chị nói ai vậy? Ai giành ăn với trẻ con? Ai để ý đến bánh ngọt?
Vừa nói, cô ta vừa giậm chân: "Cô ơi, nhìn chị ấy đi, cháu cũng đâu có nói gì, chị ấy lại nói cháu như vậy!"
Trần Thúy Nguyệt sững sờ: "Nó không nói cháu, nó không phải là đang nói cháu đâu, mà cô nói cháu này, sao cháu lại tự quy tội cho chính mình?"
Cố Thuấn Hoa nhìn thoáng qua Trần Lộ: "Trần Lộ, tôi không có nói cô, tôi càng không biết trong lòng cô cũng đang để ý đến mấy cái bánh ngọt này, vô tình mắng luôn cô, tôi chỉ là đang mắng Dược Hoa nhà tôi thôi! Nếu như cô sớm nói là cô cũng đang để ý đến mấy cái bánh ngọt, muốn giành ăn với bọn trẻ, thì tôi sao có thể mắng được, dù sao cô cũng là người thân của tôi, lại tham ăn muốn tranh giành với trẻ con, tôi đương nhiên phải giữ chút thể diện cho cô rồi!"
Trần Lộ vốn là cố ý muốn để Trần Thúy Nguyệt mắng Cố Thuấn Hoa, nhưng bây giờ nghe được lời này, cô ta không thể không tức giận, cho dù cô ta có là người giỏi chịu đựng thế nào, thì cũng biết tức giận, đúng không?
Cố Thuấn Hoa giỏi giả vờ như vậy mà, cô ta chợt thấy hối hận, cô ta chỉ viết về Cố Thuấn Hoa trong sách, là người có chút nhỏ nhen và tham lam, kết quả lại là tự đào hố chôn chính mình.