Mục đích của việc ly hôn là để cho Cố Thuấn Hoa trở về thủ đô một cách thuận lợi, hiện tại hộ khẩu của Cố Thuấn Hoa đã làm xong, hộ khẩu của bọn trẻ cũng làm xong, lẽ ra họ có thể tái hôn.
Cuối cùng, vẫn là Nhậm Cạnh Niên mở miệng trước: "Tùy em."
Cố Thuấn Hoa nghe ra giọng nói trì trệ của anh ấy.
Anh ấy đang sợ rằng cô sẽ không tái hôn với anh ấy sao?
Cố Thuấn Hoa nắm chặt điện thoại, im lặng một lúc.
Nhậm Cạnh Niên người này thế nào? Cố Thuấn Hoa trong lòng chỉ có một chữ, tốt.
Hồ Ba Ngạn xa xôi, hoang vắng, đại mạc Âm Sơn, mênh mông, vô ngần, là nơi một nam một nữ gặp gỡ và yêu nhau, trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, họ đã tay trong tay, tin tưởng và nương tựa vào nhau, tạo thành một gia đình và nuôi dạy con cái của họ.
Mỗi ngày ở trong giếng mỏ được trợ cấp bốn mươi xu, gia đình họ chuyển đến giếng mỏ, khó khăn nhưng đầy hy vọng, họ tin rằng cả gia đình sẽ luôn ở bên nhau, thời gian sắp tới có thể tốt hơn.
Gia đình nhỏ bé ấy đã sống bằng tất cả sức lực của mình, nhưng họ không biết rằng hạnh phúc không đáng kể của họ chỉ là làm nền trong cuốn sách.
Thậm chí không có một chữ dư thừa.
Khi lần đầu tiên biết được sự thật trong cuốn sách, cô đã hoảng sợ và muốn tìm một đường sống cho con mình, căn bản không quan tâm đến anh ấy, cũng không đoái hoài đến cảm xúc của chính mình.
Hiện tại, hộ khẩu đã làm xong, nhà ở cũng có chút tiến triển, cuối cùng cô cũng có thời gian nghĩ đến anh ấy.
Anh ấy là nhân vật nam chính trong cuốn sách này, và là định mệnh của Trần Lộ, nhưng thực sự cô rất lười và sợ hãi, không muốn bị liên lụy hay dính líu đến họ.
Điều khôn ngoan nhất chính là mang con cái tránh xa họ ra, cho họ muốn yêu thế nào thì yêu.
Nhưng Cố Thuấn Hoa không thể vượt qua rào cản của lương tâm, cũng không thể vượt qua được trái tim của chính mình.
Suy cho cùng, ít nhất hiện tại Nhậm Canh Niên không có lỗi gì với cô, trong lòng cô cũng không muốn rời xa anh ấy, nhưng lại tàn nhẫn từ bỏ, đến khi anh ấy thật sự đến với Trần Lộ, còn không phải do chính cô ép hay sao?
Lại nói, một người đàn ông tốt như vậy, còn rất có bản lĩnh, làm sao có thể yêu Trần Lộ?
Cho nên Cố Thuấn Hoa cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Nhậm Cạnh Niên, lời này của anh là có ý gì?"
Điện thoại bên kia Nhậm Cạnh Niên: "Cái gì?"
Cố Thuấn Hoa cố ý nói: "Khi ly hôn, anh đã có ý định phải không, chỉ cần sau khi ly hôn sẽ rời bỏ em, để anh tự tìm một người khác tốt hơn sao?"
Nhậm Cạnh Niên hiển nhiên cau mày, trầm giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó, anh lúc trước không phải đã giải thích rồi sao?"
Cố Thuấn Hoa khịt mũi: "Sao anh dữ dằn vậy! Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với em sao?"
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau mới có tiếng thở dài khe khẽ, rồi cuối cùng anh ấy nói: "Thuấn Hoa, anh không phải muốn lớn tiếng với em, chỉ là không hiểu sao em lại nói như vậy, ngay từ đầu không phải tất cả chúng ta đều đồng ý sao?
Cố Thuấn Hoa: "nếu đã đồng ý ngay từ đầu, tại sao vừa rồi anh còn hỏi em?"
Nhậm Cạnh Niên: "Anh —— "
Anh ấy dừng lại, không biết phải nói cái gì .
Cố Thuấn Hoa cảm thấy có chút tự mãn trong lòng, cô thừa nhận rằng mình vừa ngụy biện, vừa bước lên một vị trí đạo đức cao trước khi lần lượt buộc tội anh ấy.
Nhưng nếu cô chỉ là muốn bắt nạt anh ấy thì sao?
Cô không bắt nạt anh ấy thì để cho ai bắt nạt?
Chẳng lẽ cô đem anh ấy tặng cho Trần Lộ để cô ta bắt nạt?
Nhậm Cạnh Niên lại mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh: "Thuấn Hoa, anh đang nghĩ đến có lẽ là em có ý định khác, dù sao em cũng vừa làm được hộ khẩu, thủ đô bên kia —— "
Cố Thuấn Hoa: "Thủ đô bên này thế nào?"
Nhậm Cạnh Niên lại đổi một cái lời nói gốc rạ: "Vậy chúng ta mau chóng tái hôn?"
Cố Thuấn Hoa: "Anh nói rõ trước đi, vừa rồi anh muốn nói gì?"
Nhậm Canh Niên: "Anh không có ý gì khác, anh chỉ là nghĩ nhiều, lo lắng cho em, muốn xem em nghĩ gì."
Cố Thuấn Hoa: "Nếu như em có ý định khác, anh chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ sao? Anh không muốn vợ và con của anh, mặc kệ luôn sao?"
Nhậm Cạnh Niên khiển trách: "Thuấn Hoa, em nói bậy bạ gì vậy?"
Cố Thuấn Hoa nhớ đến tình tiết trong cuốn sách, cố ý nói: "Anh chẳng lẽ không trông ngóng em, viết thư cho em, nhất quyết không từ bỏ và cố gắng để được ở bên nhau sao? Anh cứ từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Anh đã nói là sẽ mãi mãi yêu em, chỉ vì em có ý định
khác, anh liền dễ dàng buông bỏ như vậy sao? "
Nói xong cô nhận ra mình có vẻ rất kích động, nên nói chuyện hơi lớn tiếng.
Phòng điện thoại nhỏ này mỗi người một cái, hiệu quả cách âm không tốt lắm, mấy người ở phòng điện thoại bên cạnh tò mò nhìn cô.
Cố Thuấn Hoa đỏ mặt khi ý thức được lời mình vừa nói.
Mất mặt quá rồi.
Hình như Nhậm Canh Niên cũng cảm nhận được điều đó ở đầu dây bên kia: “Sao vậy?
Cố Thuấn Hoa vội nói: "Không có gì."
Nhậm Cạnh Niên: "Không có gì thì tốt."
Những lời này thật khô khan, hai người im lặng một lúc, không biết nên tiếp tục đối thoại như thế nào.
Tiếng hít thở của Nhậm Cạnh Niên cứ như vậy theo từ trường cảm ứng dòng điện ken két truyền vào trong tai.
Cố Thuấn Hoa nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chúng ta cúp trước đi, tiền điện thoại Khá đắt..."
Nhậm Cạnh Niên lại nói: "Thuấn Hoa, chớ cúp."
Cố Thuấn Hoa giả ngu: "Còn có chuyện gì?"
Nhậm Cạnh Niên: "Thuấn Hoa, anh không quên, cho tới bây giờ vẫn vậy."
Cố Thuấn Hoa: "Hả?"
Cô sững người một lúc, mới nhận ra rằng anh ấy đang trả lời câu hỏi trước đó của cô.
Cô vẫn đang đỏ mặt, cầm điện thoại cẩn thận xem xét các phòng điện thoại khác, may mà mọi người đều đang nghe điện thoại nên không ai để ý đến cô.
Nhậm Cạnh Niên: "Thuấn Hoa."
Anh khẽ gọi tên cô.
Cố Thuấn Hoa tim lỡ mất một nhịp, đành phải tiếp tục giả vờ ngốc: "Hả?"
Nhậm Cạnh Niên: "Chúng ta mau chóng tái hôn đi."
Cố Thuấn Hoa im lặng một lúc trước khi cô nói "ừm", nhưng cô nhanh chóng nói, "Làm sao tái hôn, em không có thời gian để về, đoán là anh cũng không có thời gian để đến."
Nhậm Canh Niên: "Vậy thì đợi có cơ hội. Anh sẽ trở lại thủ đô. Đúng, anh có cơ hội điều động gần đây."
Cố Thuấn Hoa: "Điều động?"
Nhậm Cạnh Niên: "Ừa."
Khi nói chuyện, anh ấy giải thích rằng vì vài năm trước bình đoàn đã được chuyển đổi thành nông trường, những người lính đã trở lại quân đội hoặc chuyển công tác, không ít chiến hữu của anh ấy đã rời đi, chỉ có anh ấy bởi vì vô số lí do chưa thể rời đi, vẫn một mực ở lại giếng mỏ.
Sau khi Cố Thuấn Hoa rời đi vài ngày, anh ấy cũng đã trở lại trụ sở trung đoàn ban đầu, nói chuyện với cấp trên, cuối cùng quyết định cân nhắc chuyển đổi nghề nghiệp.
Cố Thuấn Hoa nghe được cái này, không lên tiếng.
Cô biết Nhậm Cạnh Niên không chuyển nghề, cũng là cân nhắc đến cô cùng các con, hai người, một người là quân nhân, một người là thanh niên trí thức, con đường họ đi khác nhau, nếu như trước đó Nhậm Cạnh Niên chuyển nghề, không còn là gia đình quân nhân, cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi tư cách là một thanh niên trí thức.