Cố Thuấn Hoa rời văn phòng quản lý nhà đất với tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Thực ra, khi trở về, cô thấy có một cái lều thấp bên đường, lúc đầu cũng hoang mang, nhưng sau đó cô nhận ra đó là một cái lều địa chấn đơn giản.
Mấy năm trước, trận động đất ở Đường Sơn cũng ảnh hưởng đến thủ đô, lúc đó cô gửi điện tín cho gia đình hỏi thăm, họ nói rằng trong viện có một bức tường đã xuất hiện vết nứt, cũng may là không có chuyện gì lớn xảy ra.
Tuy nhiên vì sợ quá, khắp các ngõ hẻm đều xây dựng những lều trú ẩn động đất đơn sơ, đại tạp viện của họ cũng không ngoại lệ, ai cũng chọn nơi để xây dựng. Hai năm trở lại đây, mọi người cũng không còn nghĩ đến động đất nữa, một số nơi trú ẩn động đất đã bị phá dỡ. Nhưng nhà cô vẫn còn, nó nằm ngay khoảng đất trống giữa nhà cô và Tô Kiến Bình. Bây giờ nơi đó chủ yếu được sử dụng để xếp một số đồ đạc lặt vặt, bao gồm của nhà cô và nhà họ Tô.
Cô đã quan sát thấy mảnh đất đó là một mảnh đất rất nhỏ, tuy không có hình dạng đều đặn nhưng nó vẫn là một mảnh đất, nếu chịu khó chen chúc, cũng có thể xây được cái lều sáu mét vuông.
Trong đại tạp viện cô cũng đã nắm rõ tính cách của từng người, họ đều là người tốt, hiện tại cô đang sống rất khó khăn, chỉ cần nói ra những khó xử trong lòng, chắc chắn họ sẽ cảm thông và đồng ý.
Dù sao thì, mảnh đất đó vốn là của gia đình cô dùng xây lều địa chấn, người khác cũng không có dùng đến, nếu cô xây nhà cũng không ảnh hưởng đến ai, chủ yếu là ảnh hưởng đến nhà họ Tô.
Kỳ thật, nhà họ Tô hiện tại cũng đang muốn xây nhà trên mảnh đất này, dựa theo một số manh mối trong sách đã đề cập đến, trong mấy tháng này họ sẽ nhắc tới đến chuyện xây nhà trên mảnh đất này, sau đó mọi người đều không có ý kiến. Cha mẹ của cô tuy có chút không vui nhưng cũng không tiện nói, thế là nhà họ Tô liền phá hủy lều địa chấn và xây nhà ở đó, về sau mảnh đất đó cũng coi như là của họ.
Cố Thuấn Hoa đành quyết định tấn công trước.
Gia đình họ Tô đương nhiên sẽ phản đối, nhưng cô không mong đợi sẽ giải quyết vấn đề này bằng một cách êm đẹp. Đầu tiên, cô sẽ đem chuyện Tô Kiến Bình mang theo ủng da đến gặp chủ nhiệm Tôn nói ra, nhà họ Tô muốn giữ mặt mũi cho con trai nhất định sẽ đồng ý, còn không thì chỉ còn cách dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Cố Thuấn Hoa đã nghĩ ra điều đó từ lâu. Đối với cô, trở ngại lớn nhất là văn phòng quản lý nhà đất. Bây giờ Văn phòng quản lý nhà đất không phản đối thì trước tiên cô sẽ cùng mọi người trong đại tạp viện nói việc này cho xong. Giành được mảnh đất trống kia. Sau đó sẽ tích lũy vật liệu trong mùa đông, chờ đến mùa xuân là có thể xây nhà.
Cô bắt xe buýt, đến văn phòng thanh niên trí thức, nói đến vấn đề công việc của mình, Chủ nhiệm Tôn cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy cô, và thực sự sợ cô.
Về vấn đề công việc, Chủ nhiệm Tôn trước tiên yêu cầu cô điền vào đơn đăng ký, sau khi đăng ký ghi danh sẽ được sắp xếp, khi nào có việc làm sẽ gửi giấy thông báo.
Cố Thuấn Hoa vội vàng điền vào đơn, nói vài câu với chủ nhiệm Tôn, và hỏi thăm tin tức trước khi rời đi.
Sau khi rời khỏi văn phòng thanh niên trí thức, Cố Thuấn Hoa đi thẳng đến bưu cục điện thoại.
Phòng quản lý nhà đất không phản đối, thì cô chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để xây được nhà, bất quá nếu trong đại tạp viện có nhà không đồng ý thì cô sẽ đền bù thỏa đáng cho họ, nhưng nếu nhà họ Tô không đồng ý?
Vậy thì dễ xử lý
Những đứa trẻ Bắc Kinh của binh đoàn Nội Mông ban đầu cùng nhau về quê, mọi người gọi đây là "tháp hữu", "tháp hữu" chính là ăn cơm chung một nồi, ngủ chung trong một cái lều, tình cảm giữa bọn họ người bình thường sẽ không thể nào lý giải được, chỉ cần một trong số "tháp hữu" có chuyện nói một tiếng, thì những người còn lại sẽ tận lực giúp đỡ.
Tô gia nếu thật sự muốn cùng cô tranh giành, đến lúc đó cô sẽ gọi một đám "tháp hữu" đến, lấy quân số áp đảo đối phương.
Vì vậy hiện tại Cố Thuấn Hoa đều đã tính toán xong tất cả mọi thứ, mối ɓận tâm duy nhất chỉ có xây nhà thế nào thôi.
Nói đến, cũng phải cám ơn tám năm sống vất vả bên ngoài.
Lúc trước ra đi, là muốn những đứa trẻ ở thủ đô được đến vùng nông thôn rộng lớn để tiếp nhận rèn luyện, cô đã sống sót qua tám năm cũng không phải là không rèn giũa được gì.
Khi mới đến Nội Mông, cô còn chưa có nhà ở nên ở trong một túp lều cỏ tạm bợ, sau này vì để xây được nhà mà có chuyện gì chưa từng làm qua, đi đào mộ hay tháo dỡ quan tài, mấy việc này đều đã làm cả.
Việc này nghe thì có vẻ thất đức, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải thế, nếu không đào mộ lấy ván quan tài để xây nhà thì chính mình sẽ bị chết cóng, với lại lúc đó cô chỉ sống theo chủ nghĩa duy vật, nên cảm thấy không có gì to tát.
Cho nên hiện tại, Cố Thuấn Hoa trong đầu nghĩ đến chuyện đó, sẽ hiểu rằng nếu cô muốn xây nhà thì cần phải có hoàng thổ, vôi, gạch và gỗ để làm đòn tay.
Về phần gạch, cô biết Lôi Vĩnh Tuyền có quan hệ với một nhà máy gạch nên có thể giúp cô giải quyết, còn cát cô sẽ mượn xe ba gác đến Đại Hưng ở ngoại ô để kéo hoàng thổ về. Trước giải phóng nhiều người muốn kéo hoàng thổ đã chạy đến cửa tường thành, xem chỗ nào hỏng, nhân cơ hội đào hoàng thổ đem bán, đây chính là phá hủy di tích văn hóa, nhưng cũng nhờ cách này mà không đến mức chết đói. Sau đó có quy định không cho đào hoàng thổ ở tường thành nữa, nhưng hiện tại vùng ngoại ô không ai quản, nên vẫn có thể đào tùy ý.
Vôi thì cô có thể tìm ba của Vương Tân Thụy nghĩ giúp biện pháp, cô nhớ trước kia họ hàng của Vương Tân Thụy xây nhà cần đến vôi, nên ba của Vương Tân Thụy đã giúp lấy một ít, nếu không có ngói, thì có thể dùng bạt hoặc cỏ để thay thế, dù sao trước tiên nên xây được nhà cái đã, có chỗ nào không tốt, sau này vẫn có thể tu sửa.
Vấn đề duy nhất là gỗ, nguồn cung cấp hiện đang bị thiếu hụt.
Trong hai năm trở lại đây, một số lượng lớn thanh niên trí thức trở về thủ đô, lại đến tuổi kết hôn, điều kiện dù có tệ đến đâu cũng phải có ít đồ đạc trong nhà.
Nhưng muốn mua được đồ đạc trong nhà cũng cần phải có phiếu, mà phiếu mua đều do Phòng Vật tư lên kế hoạch và phân phát cho từng đơn vị, sau đó đơn vị sẽ phát cho từng cá nhân, mỗi năm chỉ phát một lần.
Phiếu đồ đạc vẫn tính riêng, ghế, bàn tròn, tủ ngăn kéo, các loại có phiếu khác nhau, ngay cả giường cũng chia thành phiếu giường đơn và phiếu giường đôi, tủ quần áo cũng chia thành tủ lớn, tủ nhiều ngăn kéo.
Phiếu mua đồ đạc rất khó tìm, nên mọi người lên tinh thần tự làm đồ gia dụng.