Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 31: Thịt ba chỉ xào hành (4)

Vương Tân Thụy nói: "Cái này không khó, mình sẽ nhờ ba mình, ra mặt giúp cho cậu, hôm nay không được thì ngày mai, cậu ngày mai lại tới là được."

Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thuấn Hoa lại thấy nhớ các con nên muốn rời đi, trước khi đi, Cố Thuấn Hoa từ trong túi móc tiền ra, nhét vào tay Vương Tân Thụy: "Cực khổ chú quan tâm."

Cô nhét chính là đại đoàn kết, hai tấm đại đoàn kết.

Vương Tân Thụy nhìn thấy liền kiên quyết không muốn nhận, cứng rắn trả lại Cố Thuấn Hoa: " Chúng ta đâu phải người xa lạ gì, cậu còn đưa thứ này."

Cố Thuấn Hoa: "Cậu cầm lấy trước đi, sau này không cần thì trả lại chưa muộn mà."

Đạo lý nhờ vả người khác thì tiền bạc đi đầu, cô rõ hơn ai hết.

Nhưng mà Vương Tân Thụy thì cố chấp không nhận, hết cách, Cố Thuấn Hoa đành phải cầm về, nghĩ đến ngày mai tới lại đưa vậy.

Lúc này trời không còn sớm, mọi người lần lượt tan sở làm, vừa lúc than đá được đưa tới, bên trên xe vận tải than nắm xếp chỉnh tề, than nắm này đều là được đăng ký mua từ sớm, sau đó vận chuyển đến đây, đương nhiên than nắm cũng là than đá luyện thành.

Các nhà đều đi ra chuyển than đá, trẻ nhỏ cũng đi theo chuyển, đại tạp trong viện và bên ngoài nhiệt nhiệt nháo nháo, than nắm dính đầy trên mặt trông ai cũng như chú hề

Cố Thuấn Hoa bật cười rồi cùng các nhà hàng xóm chào hỏi nhau, thuận tiện ra giúp đỡ.

Lúc này chỉ thấy mẹ của Trần Lộ là Phùng Tiên õng ẹo đi đến, lúc tuổi còn trẻ bà ta là ca sỹ ở Thiên Kiều, sau giải phóng thì không còn đi hát nữa, chuyển sang làm phục vụ viên và dọn vệ sinh tại sở chiêu đãi.

Bà ấy bình thường rất gầy, eo nhỏ, tuy tuổi đã cao, nhưng trông vẫn xinh đẹp, uốn éo cũng không kém nữ nhân trẻ tuổi chút nào.

Phùng Tiên nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, liền thân thiết tới chào hỏi: "Vừa rồi mợ nhìn thấy hai đứa bé, đang ngủ, hai đứa bé thật xinh xắn! Chỉ tiếc hai đứa bé tốt như vậy, nhưng vấn đề nhập hộ khẩu vẫn còn chưa được, về sau không phải sẽ không được lưu lại thủ đô sao? ngẫm đến mợ thấy khó chịu quá, đúng là có chút xui xẻo, người sống sờ sờ như vậy mà còn bị làm cho chậm trễ."

Ngoài miệng bà ta thì tươi cười, nhưng lại có thể nói ra những lời khó nghe đến vậy, bề ngoài là thay ngươi sầu muộn, kỳ thật là đến xem náo nhiệt thì đúng hơn, mở miệng là chút xui xẻo, mở miệng một tiếng bị chậm trễ, nhưng nghe đơn giản ra lại là nguyền rủa.

Cố Thuấn Hoa: "Mợ à xem lời của mợ nói này, làm sao lại gọi là bị chậm trễ, đây không phải cũng là trở về thủ đô sao, chờ giấy xác nhận đều lấy được thôi."

Phùng Tiên nhìn qua Cố Thuấn Hoa cười, trong lúc cười đều là không có hảo ý, cô con gái Trần Lộ sớm đã nói qua với bà rồi, bây giờ liền có chủ tâm thay con gái xả giận, nên cố ý nói: " Nếu giấy xác nhận mà lấy được thì hôm nay cháu cũng cần gì phải đến thanh niên trí thức nhờ người xử lý?"

Cố Thuấn Hoa nhạt tiếng nói: "Cái đấy thì đương nhiên rồi, làm giấy tờ đâu có dễ dàng như vậy, đi tới lui là chuyện thường tình thôi."

Lúc này trong đại tạp viện mọi người vẫn ra vào để chuyển than, Kiều Tú Nhã đã chuyển xong than nhà mình, bà ta rửa tay một cái, cất tay áo đi ra, nghe nói như thế, liền cười cười, trong mắt đều là khinh thường.

Nhìn thái độ của Kiều Tú Nhã cũng đủ hiểu bà ấy vốn không tin Cố Thuấn Hoa, bà biết rõ hộ khẩu không thành, mọi thứ vẫn đang bị trễ nãi chưa xong.

Phùng Tiên một mặt đồng tình: "Đi hai chuyến rồi vẫn chưa được, chuyện này nghe qua liền không đáng tin cậy! Cháu đó cháu đó, mợ nói vì muốn tốt cho cháu thôi, không phải trước đây mợ đã nói với cháu ly hôn thì về một mình, đừng mang theo mấy đứa nhỏ, cháu lại không nghe, cuối cùng cháu phải chật vật như vậy."

Câu này đại ý là muốn nói Cố Thuấn Hoa đáng đời lắm.

Cố Thuấn Hoa không muốn đứng đó tiếp chuyện với con người hoang đường như Phùng Tiên nữa, liền không để tâm đến bà ấy, dù sao cô sẽ nghĩ biện pháp, làm cho được hộ khẩu.

Phùng Tiên nhìn sang Cố Thuấn Hoa sắc mặt khó coi, cố ý nói: "Bọn trẻ cũng đủ đáng thương, mợ còn tính mấy ngày tới mợ sẽ cắt hai ký thịt ba chỉ đưa tới cho bọn trẻ ăn, nhưng sợ dầu nhiều quá, lại không tốt cho dạ dày bọn trẻ, nên thôi cứ cho ăn tự nhiên là tốt nhất."

Cố Thuấn Hoa nghe câu này, lại nhịn không được.

Cô nhấc nhấc mí mắt, nhìn thoáng qua Phùng Tiên: "Thịt ba chỉ? Vậy thì tốt quá, mấy đứa nhỏ lúc còn tại binh đoàn đâu được nếm qua thứ đồ tốt này, cũng không sợ dầu, con sẽ cắt thành miếng mỏng, thêm hành khương xào xăn lại, rồi cho nước vào, thêm ít rau xanh nữa, ăn được cả, nếu mợ có lòng đem tới thì con thay mặt mấy đứa nhỏ cảm ơn trước."

Phùng Tiên khẽ giật mình: "Cái gì?"

Cố Thuấn Hoa là cố ý nói như vậy, bởi từ lâu đã thấu lòng của bà ấy rồi, nói mạnh miệng chứng tỏ bản thân tốt, ngoài miệng nói lời hay ý đẹp, thâm tâm thì hẹp hòi, ích kỷ.

Vừa vặn lúc này mẹ của Cố Thuấn Hoa là Trần Thúy Nguyệt cũng đi đến, Cố Thuấn Hoa liền cười nói: "Mẹ, vừa rồi mợ nói, sắp tới sẽ mang hai ký thịt ba chỉ cho chúng ta, để cho hai đứa bé bồi bổ thân thể bày tiệc mời khách, chúng ta có phải cũng nên cám ơn mợ không."

Phùng Tiên ngây người, cái gì, cái này chẳng qua bà ta thuận miệng nói chứ đâu có ý muốn cho.

Trần Thúy Nguyệt cũng là ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng nói: "Thịt ba chỉ?"