Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 35: Giận dỗi Tô Kiến Bình (1)

Tô Kiến Bình mất nửa ngày đều không thể nói được chuyện tương lai, chuẩn bị kĩ càng xong rồi lại bị phá hỏng hết, anh chỉnh chu từ đầu đến cuối, xong tất cả đều bị giấy vệ sinh cùng nhà vệ sinh công cộng chiếm sóng.

Anh ngơ ngác nhìn Cố Thuấn Hoa, qua một hồi lâu cuối cùng cắn răng, mở miệng: "Không cần, anh không cần."

Cố Thuấn Hoa: "Có đúng không, vậy anh muốn đi đâu, đi ra ngoài làm việc sao?"

Tô Kiến Bình không được tự nhiên, tay liền nôn nóng nhét vào túi: "Anh, anh không sao, chỉ là tùy tiện đi một chút."

Cố Thuấn Hoa: "Anh là ra tản bộ a?"

Tô Kiến Bình vội vàng gật đầu: "Đúng."

Cố Thuấn Hoa khẽ cười, cô nhìn qua Tô Kiến Bình, trước kia tất cả mọi người đều ở trong viện, nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không ra ai tốt ai xấu, cùng lắm thì Tô Kiến Bình quần áo mới mẻ một chút, mỗi ngày đều có thể uống sữa bò.

Nhưng bây giờ thì không giống nhau nữa, Tô Kiến Bình bây giờ nhân viên cục cung cấp điện, về sau tiền đồ không nhỏ, Tô Kiến Bình xem như là người có tiền đồ nhất trong viện rồi.

Chỉ là ở trong mắt cô, chung quy là do trong lòng không thoải mái mà thôi.

Cô cứ như thế mà cười một tiếng, Tô Kiến Bình càng thấy không được tự nhiên, vừa lúc này nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, anh vội ngẩng đầu lên nhìn.

Là một người lớn tuổi, lưng còng, mang theo một bộ cờ, nhìn qua biết ngay là chuẩn bị tụ tập đánh cờ tướng, người này đang đi đến, nhìn quen mắt, nhưng không biết là ai, đoán chừng ở ngõ khác sang.

Cố Thuấn Hoa rõ ràng cảm giác được, Tô Kiến Bình nghe được động tĩnh thì cả người cứng đờ, nhưng khi nhìn đến cụ già kia liền buông lõng.

Cố Thuấn Hoa lập tức đã rõ, anh không muốn để cho người khác nhìn thấy anh cùng mình bí mật nói chuyện? Anh là cố ý nhìn mình chằm chằm, thấy mình đi đến nhà vệ sinh cũng liền đi đến cùng mình vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện, kỳ thật là cố ý trốn tránh mọi người?

Nếu như nói trước đó Cố Thuấn Hoa nhìn không thấu thì mọi chuyện sẽ diễn tiến như trong quyển sách, Cố Thuấn Hoa hiện tại đã rõ ràng.

Tô Kiến Bình người này rất mâu thuẫn, một bên thì tham luyến thời niên thiếu ngây ngô, cảm thấy tiếc nuối vì lúc đó hai người có duyên gặp gỡ nhưng không thành đôi, cho nên một mực không thể nào quên, nhưng một phương diện khác, người này lại đặc biệt theo đuổi hiện thực.

Cố Thuấn Hoa hiện tại mang theo hai đứa con, không chắc có thể làm được hộ khẩu, mà nếu làm được, thì việc nuôi sống hai đứa bé cũng vô cùng khó khăn, Tô Kiến Bình là chưa trải qua nên chưa sợ, lại thêm mẹ anh, Kiều Tú Nhã rất không thích cô, một lòng muốn đem cô giới thiệu cho người lãnh đạo cấp cao kia, không muốn để cho cô kết hôn với con của bà, cho nên Tô Kiến Bình luôn xoắn xuýt do dự.

Đối với cái này, Cố Thuấn Hoa chỉ có một cái ý nghĩ: Anh đại gia!

Hiện tại trong lòng lạnh nhạt, trên mặt lại mang theo nụ cười: "Anh Kiến Bình, vậy anh chậm rãi tản bộ, em đi về trước."

Tô Kiến Bình rất vất vả mới bắt lấy được cơ hội như vậy, sao có thể để Cố Thuấn Hoa cứ như vậy trở về, dù sao đại tạp trong viện nhiều người nhiều miệng, muốn đơn độc nói một câu cũng khó khăn.

Anh vội nói: "Thuấn Hoa, anh có câu nói muốn nói với em."

Cố Thuấn Hoa: "Lời gì, anh Kiến Bình ngươi cứ việc nói."

Tô Kiến Bình: "Em về sau có tính toán gì Chưa?"

Cố Thuấn Hoa: "Dự định? Đương nhiên là làm hộ khẩu!"

Tô Kiến Bình: "Sau khi làm được hộ khẩu thì sao?"

Cố Thuấn Hoa: "làm xong hộ khẩu, liền đến thanh niên trí thức để họ nghĩ biện pháp giúp cho em giải quyết vấn đề công việc."

Tô Kiến Bình: "Em làm y tế đúng không?"

Cố Thuấn Hoa: "Kia là đương nhiên."

Tô Kiến Bình liền rất là đáng tiếc: "Cái kia xong!"

Cố Thuấn Hoa cũng lười hỏi nhiều, liền chờ anh nói.

Tô Kiến Bình đợi trong một giây lát, nhìn Cố Thuấn Hoa cũng không tiếp gốc rạ, đành phải chính mình nói: "Em biết không, làm y tế, không phải là bình thường điều động, đãi ngộ bên trên cũng sẽ kém."

Cố Thuấn Hoa kỳ thật cũng nghe mọi người đã nói như vậy, bất quá thì có biện pháp gì đâu, tất cả mọi người là y tế về thành, không có biện pháp y tế căn bản không có cách nào trở về.

Cô liền thuận miệng nói: "Đãi ngộ kém thì kém, dù sao có phần cơm ăn là được."

Tô Kiến Bình lại nói: "Thuấn Hoa, em đây không hiểu được đâu, công việc cho người từ nông thôn về đều do thanh niên trí thức phân phối, đây chính là một cái vấn đề lớn, chờ em làm được hộ khẩu, hồ sơ sau khi trở về, liền phải chia đều công việc, phía trước không biết có bao nhiêu thanh niên đang chờ được sắp xếp công việc, nếu có quen biết thì còn dựa vào mối quan hệ để được một công việc tốt, còn nếu không, cũng chỉ có thể ngồi chờ, hiện tại có không ít người căn bản vẫn chưa được làm chính thức, chỉ có thể đi làm tự do, nam đi xây dựng, nữ thì giao đồ ăn hoặc là lao công, một tháng cho hai mươi khối tiền, ngoài ra không có đãi ngộ gì khác."

Cố Thuấn Hoa nghe xong cái này, liền biết Tô Kiến Bình có ý tốt, liền cố ý hỏi: "Vậy sao? Vậy thì làm sao bây giờ?"

Tô Kiến Bình nhìn xem Cố Thuấn Hoa, nghiêm túc nói: "Thuấn Hoa, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phàm là khả năng giúp đỡ, anh khẳng định sẽ giúp em, mấy ngày nay anh khắp nơi nghe ngóng, em chờ tin là được."

Cố Thuấn Hoa: "Vậy em phải cám ơn anh trước."