Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 26: Trứng Gà Rán (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy Trần Thúy Nguyệt tiếc trứng gà, nhưng bước vào đây nhìn thấy hai đứa trẻ, trái lại lại vô cùng yêu thương, mỉm cười nói: “Nhân lúc bánh còn nóng, mau ăn đi.”

Trông dáng vẻ bà từ ái, trái tim của hai đứa trẻ bây giờ mới yên tâm an vị trong l*иg ngực.

Bánh trứng gà nóng hổi, Cố Thuấn Hoa bèn dùng đũa xắn một miếng nhỏ, đút cho hai đứa nhỏ ăn, Trần Thúy Nguyệt cũng tới giúp cô cho hai đứa nhỏ ăn, lại chạy đi rót nước ấm.

Hai đứa trẻ ăn đến phồng mồm, hai đứa nhìn sang Cố Thuấn Hoa, nhìn về Trần Thúy Nguyệt, liền cười rộ lên.

Trần Thúy Nguyệt nhìn hai đứa bé quả thật khiến cho người ta yêu quý, bèn nói: “Gọi bà ngoại.”

Giọng nói của hai đứa bé vẫn còn vương hơi sữa, hô lên: “Bà ngoại!”

Trần Thúy Nguyệt bật cười: “Xem hai đứa nhóc này xem, nhìn là khiến người ta đặc biệt hoan nghênh.”

Hai đứa bé nhìn nụ cười yêu thương của Trần Thúy Nguyệt, cuối cùng cũng an tâm, sau khi ăn uống no say liền bắt đầu dụi dụi mắt.

Lần này xe từ Bao Đầu đến thủ đô là xe tạm thời được bổ sung, loại xe này là loại xe tạm thời hạng ưu tiên thấp nhất, trên đường gặp phải tàu hỏa đều phải nhường lại đường, thế cho nên mất một ngày một đêm đi đường mới đến được đây, bọn họ lại còn không có ghế ngồi, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ trống trên lối đi của xe ngồi xuống, một lúc lại có toa ăn của nhà xe hoặc tiếng người giật xả nước sau khi đi vệ sinh xong đi qua, làm sao có thể ngủ ngon giấc, bây giờ đã về đến nhà rồi, ăn no say rồi, cũng buồn ngủ rồi.

Trần Thúy Nguyệt thấy thế, liền nói: “Ba mẹ ở gian phòng đằng trước, gian phòng đằng sau mẹ đã thu dọn rồi, định bụng để cho anh trai với chị dâu con ở, hai đứa chúng nó gần đây cũng muốn quay trở về thủ đô, Dược Hoa đang ở gian phòng bên ngoài, các con trở về thì…”

Trần Thúy Nguyệt hiển nhiên có chút lưỡng lữ.

Cố Thuấn Hoa hiểu ý tứ của Trần Thúy Nguyệt.

Thì ra ngôi nhà mười hai gian đã phá bỏ các tấm ngăn cách, trở thành gian trong gian ngoài, mà gian phòng bên ngoài trong lời bà nói chính là căn phòng nhỏ được dựng nên bởi ba gian của căn phòng phía sau.

Rõ ràng Trần Thúy Nguyệt muốn để bọn họ ở gian phòng bên ngoài.

Kỳ thực thì Cố Thuấn Hoa cũng suy nghĩ như vậy: “Bọn con ở gian phòng bên ngoài, để Dược Hoa chen chúc ở gian phòng phía trước trước vậy.”

Trần Thúy Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Được, cho hai đứa trẻ con ngủ trước đi đã, mẹ thấy mí mắt chúng nó sắp đánh nhau rồi đấy.”

Cố Thuấn Hoa gật đầu, vì thế cùng với Trần Thúy Nguyệt, mỗi người bế một đứa trẻ, đi tới gian phòng bên ngoài.

Gian phòng ngoài phải thấp hơn so với gian phòng chính, chỉ cao chưa đầy hai mét, đàn ông cao hơn đi vào phải cúi người, đại khái khoảng hơn một mét vuông, giờ đây chiếc giường đơn giản làm bằng gạch và ván gỗ đã chiếm gần hết không gian, chỗ trống dưới giường miễn cưỡng cũng có thể đặt chân.

Bất quá với Cố Thuấn Hoa mà nói, có nơi trú chân chắn mưa chắn gió như thế này, đã quá mãn nguyện rồi.

Hai đứa bé vừa lên giường đã nhanh chóng nhắm mắt lại đi ngủ, rốt cuộc thì chúng nó cũng là đứa trẻ con.

Trần Thúy Nguyệt thấy cảnh này, thở dài: “Vừa nãy con còn nói đi mẫu giáo, trường mẫu giáo ở đây làm sao có thể dễ dàng xin vào như vậy!”

Cố Thuấn Hoa không muốn tranh luận quá nhiều về vấn đề này: “Mẹ, việc do con người làm ra, cứ từng bước từng bước rồi cuối cùng cũng giải quyết được thôi.”

Cô dám nói lời này là có lý do, cho dù cô không kiếm được việc làm, không xin được vào làm công nhân viên của trường mẫu giáo, cô cảm thấy bản thân mình vẫn có thể lo được chi phí gửi trẻ hai mươi sáu tệ một tháng của cả hai đứa bé.

Trong tay còn khoảng tầm một nghìn tệ, hai mươi sáu tệ hai đứa bé bao ăn bao ở, bản thân mình tiết kiệm một chút, một tháng tiêu mười lăm tệ, như vậy tiền tiêu dùng mỗi tháng tốn tầm bốn mươi tệ là được rồi, một nghìn tệ cũng có thể dùng trong hai năm.