Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 18: Bánh Trứng Gà Non (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Thuấn Hoa dẫn theo bọn trẻ đi vào bên trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bà cụ đang phơi quần áo, bên trên mặc một chiếc áo choàng vải lớn màu xanh lam, bên dưới mặc chiếc quần thụng đũng, phía sau đầu được chải chuốt gọn gàng thành một búi tóc thấp, bên trên cài một cây trâm gỗ màu đỏ.

Bên cạnh gót chân của bà cụ có một chú mèo già đang làm ổ, bộ lông trắng muốt như tuyết, một đôi mắt lanh lợi nhìn về phía Cố Thuấn Hoa, cái đuôi đong đưa qua lại.

Cố Thuấn Hoa dễ dàng nhận ra được: “Bà nội Đồng?”

Bà cụ kia quay người lại, đối diện với Cố Thuấn Hoa quan sát một chút, sau đó liền nở ra một nụ cười đầy yêu thương: “Thuấn Hoa, cuối cùng cháu cũng đã trở về rồi, ba mẹ cháu mấy ngày hôm nay vẫn cứ luôn nhắc tới cháu đấy! Ngày trước Dũng Tử nói gặp được cháu rồi, còn mang ít rau cho nhà chúng ta, nói rằng vừa quay qua quay lại đã không nhìn thấy bóng dáng cháu đâu nữa rồi, chúng ta còn đang tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!”

Nhất thời lại nhìn thấy bên cạnh Cố Thuấn Hoa còn dắt theo hai đứa trẻ, vui vẻ: “Trông thấy hai đứa trẻ này, quả thực là vui sướиɠ quá đi! Mau lại đây, để bà nội nhìn xem nào.”

Khi đang nói chuyện, chú mèo già cũng hướng về phía hai đứa trẻ kêu meo meo.

Lúc này, Mãn Mãn đang ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó, nỗ lực tìm cách bày ra một nụ cười, muốn kêu lên một tiếng bà nội, điều này trước đây Cố Thuấn Hoa đã dạy cho cậu bé, có điều cậu bé quá lạnh lùng, đôi môi đông cứng lại không chịu nghe lời, mấp máy vài lần cũng không kêu lên được.

Gương mặt của Đa Đa thì lại đỏ ửng lên, nước mũi chảy ra, mở to đôi mắt chứa đầy sự tò mò nhìn bà nội Đồng chằm chằm, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chú mèo của bà nội Đồng.

Cô bé chưa nhìn thấy mèo bao giờ, ở trên hầm lò không có mèo.

Cố Thuấn Hoa nhanh chóng giới thiệu cho bà nội Đồng, rất yêu thích hai đứa trẻ này, nhịn không được ôm lấy một đứa, lại vỗ về đứa còn lại. Hiện tại đang là giữa trưa, đơn vị ở phụ cần đều trở về nghỉ trưa, bên trong khu phức hợp lớn có vài hội gia đình nghe thấy được động tĩnh, thò đầu ra bên ngoài cửa sổ ngó xem, vừa nhìn thấy Cố Thuần Hoa, liền đi ra chào hỏi, lúc này ba mẹ của Cố Thuấn Hoa cũng đã nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài rồi.

Mẹ của cô bà Trần Thúy Nguyệt vừa nhìn thấy cô liền bật khóc, bước chân cũng nhanh hơn: “Cuối cùng cũng đã trở về rồi!”

Ba của cô ông Cố Phúc Toàn thanh âm gấp gáp nói: “Thời tiết bên ngoài lạnh, nhanh vào phòng nhanh vào phòng đi.”

Thời tiết quả thực là rất lạnh, lúc nói chuyện cũng bay ra những làn hơn trắng.

Cố Thuấn Hoa đưa hành lý cho ba của mình, bảo hai đứa trẻ gọi bà ngoại ông ngoại, Đa Đa cất tiếng gọi trước, rụt rè nhút nhát, dè dặt cẩn thận, Mãn Mãn cũng gọi theo, giọng nói non nớt giống như bị đông lạnh vậy, thanh âm cứng nhắc vô cùng.

Trần Thúy Nguyệt liền ôm lấy Đa Đa, dắt theo Mãn Mãn, nghênh đón Cố Thuấn Hoa đi vào.

Hàng xóm làng giếng cũng đều đến vây quanh, mọi người xúm xít đi vào nhà Cố Thuấn Hoa, chào hỏi hàn huyên rôm rả, hỏi về tình hình dọc đường đi của Cố Thuấn Hoa, lại khen ngợi hai đứa trẻ lớn lên trông thật xinh đẹp, nói rằng trông giống hệt với Cố Thuấn Hoa lúc nhỏ.

Trần Thúy Nguyệt mang ra bánh bích quy với bánh trứng gà non, sau đó lại dùng một số lượng lớn chai lọ chiết tinh chất nước sữa mạch nha ra, đổ vào trong bát sứ trắng, đưa cho Cố Thuấn Hoa cùng với hai đứa trẻ: “Làm ấm cơ thể trước đi đã.”

Cố Thuấn Hoa cả chặng đường này, mệt mỏi và đói vô cùng, cơ thể lại càng lạnh hơn, tiếp nhận qua, bón cho bọn trẻ ăn bánh trứng gà non, bản thân cũng ăn một chút bánh bích quy, sau đó lại cầm cốc tinh chất nước sữa mạch nha thơm ngọt còn đang bốc khói nóng hổi lên, tự mình uống vào, cũng bón cho hai đứa trẻ uống, bà nội Đồng ở bên cạnh giúp đỡ dùng thìa súp bón cho bọn trẻ.