Thôn Hoa Khó Gả

Chương 7: Không Phải Chỉ Mỗi Nàng Biết Thương Nữ Nhi Đâu

Nhìn thấy Lâm Thiên Dược uống thuốc xong, Liễu thị thúc giục: "Con về nhà đi. Phó đại phu đã nói hắn lập tức sẽ tỉnh lại."

Kỷ Đào cầm bát đứng lên, vừa mới đi ra sân thì liền nhìn thấy nương của Lâm Thiên Dược đang chuẩn bị mở cửa sân và bước vào.

Bộ dạng của Điền thị khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt buồn khổ, nước da vàng vọt, thoạt nhìn chính là không đầy đủ dinh dưỡng và có dáng người hơi gù.

Khi mở cửa ra, bà ấy lập tức thấy Kỷ Đào đang cầm một cái bát và chuẩn bị đi ra ngoài. Ở trên bát vẫn còn có thể nhìn thấy chất lỏng màu nâu, sắc mặt của bà ấy liền thay đổi và tiến lên vài bước: “Đào nhi cô nương, tại sao cô nương lại ở đây?"

Kỷ Đào thấy khuôn mặt của bà ấy tràn đầy vẻ lo lắng thì cũng không nói vòng vo: "Vừa rồi ta và nương của ta tình cờ nhìn thấy Lâm đại ca ngất xỉu ở trong sân..."

Điền thị không dừng lại và muốn chạy vào trong phòng, Kỷ Đào vội vàng nói: "Ta đã mời Phó đại phu đến xem và cũng được ông ấy đưa cho dược liệu. Ta vừa mới sắc thuốc và cho Lâm đại ca uống rồi."

Điền thị nghe vậy thì hơi thả lỏng một chút. Lúc này, Liễu thị nghe thấy âm thanh nên bước ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy bà ấy thì liền thở dài nói: “Ngươi đừng lo lắng. Phó đại phu nói rằng cơ thể của Thiên Dược quá yếu, chăm sóc cẩn thận là được rồi. Chỉ là ... nhà của ngươi không thể không có ai trông, nếu hôm nay chúng ta không nhìn thấy thì... "

Sắc mặt của Điền thị lại thay đổi, bà ấy hơi cúi người với Liễu thị, giọng nói tràn đầy biết ơn: "Cảm ơn trưởng thôn phu nhân."

Nụ cười trên mặt Liễu thị càng lớn hơn, bà ấy tỏ vẻ không để ý mà vung tay: "Đừng gọi ta là trưởng thôn phu nhân, hai nhà chúng ta sống ở gần nhau, sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng tẩu tử, còn ta sẽ gọi ngươi là Điền gia muội muội nhé."

Điền thị đã ở góa nhiều năm,

vẫn luôn ít tiếp xúc với bên ngoài, cho dù là nhà duy nhất đối diện với Kỷ gia thì cũng không quen thuộc với nhau. Đến hôm nay bà ấy mới biết Liễu thị có tính tình dễ gần như vậy, bà ấy hơi thả lỏng một chút và cười nói: "Kỷ tẩu tử."

Liễu thị hài lòng gật đầu rồi kéo tay Kỷ Đào: "Vậy chúng ta trở về đây, muội cũng vào nhìn xem Thiên Dược thế nào đi."

Khi Kỷ Đào trở về nhà, cô liền đi vào căn phòng ở phía tây. Hôm nay cô hơi mệt mỏi nhưng trong lòng cũng có chút hưng phấn, thậm chí sau khi ngủ thϊếp đi vào ban đêm, cô còn nằm mơ thấy cảnh cô học cách phân biệt dược liệu cùng với Phó đại phu.

Ngày hôm sau, khi trời lờ mờ sáng thì Kỷ Đào đã tỉnh dậy rồi. Cô trở mình, cảm thấy bản thân không ngủ được nữa nên dứt khoát đứng dậy mặc quần áo và đi ra ngoài sân lấy nước để rửa mặt. Nói đến cái giếng trong sân thì chỉ có mấy gia đình ở trong thôn có giếng. Hầu hết mọi người đều đi lấy nước ở cái giếng gần cửa thôn.

Tiến vào nhà bếp, cô bắt đầu nấu cháo. Mặc dù ngày thường Liễu thị không cho cô nấu ăn nhưng Kỷ Đào chỉ cần đứng ở một bên quan sát thì cũng biết phải làm như thế nào. Chẳng mấy chốc mà trời đã sáng, Liễu thị xuất hiện ở cửa nhà bếp, nhìn thấy tình hình bên trong, khóe miệng cong lên một nụ cười, bà ấy cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à? Tại sao Đào nhi lại dậy sớm như vậy?"

Bình thường Kỷ Đào cũng không dậy sớm lắm, ít nhất thì cô là người dậy muộn nhất ở Kỷ gia. Nghe thấy lời nói trêu chọc của Liễu thị, khuôn mặt của cô hơi nóng lên.

Bưng đồ ăn sáng lên, cô cười nói: "Nương, ăn sáng thôi."

Liễu thị bước vào giúp đỡ cô bày đồ ăn lên bàn, còn Kỷ Duy đã ngồi vào bàn rồi. Hôm nay Kỷ Đào cực kỳ chăm chỉ, động tác nhanh nhẹn đưa cháo cho Kỷ Duy.

Nhìn thấy bầu không khí ấm áp, Kỷ Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Phụ thân, con muốn học y..."

"Khụ, khụ, khụ ..." Kỷ Duy ho khan vài tiếng, Liễu thị vội vàng đứng lên và vỗ nhẹ vào lưng của ông ấy.

Kỷ Đào áy náy đưa tới một ly nước.

Sau khi Kỷ Duy đỡ hơn một chút, ông ấy nhìn về phía Kỷ Đào: "Đào nhi, vừa rồi con nói cái gì vậy?"

“Con muốn học y với Phó đại phu ở phía đông đầu thôn.” Kỷ Đào nghiêm túc nói.

"Con là nữ nhi của ta. Trong nhà không thiếu cơm ăn áo mặc, không cần con phải nuôi gia đình và con cũng không cần vất vả như vậy." Kỷ Duy tận tình khuyên nhủ.

Nhưng ông ấy cũng biết rằng Kỷ Đào đã quyết định làm chuyện gì thì ông ấy không thể thay đổi được.

"Phụ thân ..." Kỷ Đào tiến lên, lắc lắc cánh tay và của ông.

Kỷ Duy lập tức mềm lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phó đại phu nói sẽ nhận con sao?"

“Không có, nhưng con sẽ làm cho ông ấy đồng ý.” Kỷ Đào nghiêm túc nói.

“Tùy con, chờ đến khi Phó đại phu nhận con thì nói tiếp.” Kỷ Duy thản nhiên nói, cố gắng duy trì biểu cảm ở trên khuôn mặt nhưng trái tim của ông ấy đã mềm nhũn rồi. Ông ấy có chút vui mừng khi Kỷ Đào đã có thể quyết tâm làm một việc gì đó.

Trước đây, ông ấy cảm thấy dường như ngoại trừ hai phu thê bọn họ, Kỷ Đào không quan tâm đến bất cứ chuyện gì và đối xử với người khác quá lạnh lùng. Có lẽ sau khi học y, cô sẽ dịu dàng hơn với mọi người bởi vì đại phu có lòng nhân từ.

Thấy Kỷ Duy không mạnh mẽ phản đối, trong lòng Kỷ Đào hơi thả lỏng một chút, cô đặt bát đũa xuống rồi lập tức đi ra ngoài, cô nói: “Con đi tìm Phó đại phu đây ạ, bái sư càng sớm càng tốt.”

Thấy Kỷ Đào rời đi rất nhanh, Liễu thị lại thêm cháo cho Kỷ Duy rồi mới khuyên nhủ: "Cứ để kệ con bé đi, chỉ cần con bé vui vẻ là được rồi, có học được hay không cũng không quan trọng, chàng nói có đúng không?"

Lời nói này chính là nói giúp cho Kỷ Đào.

Kỷ Duy hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy bát cháo rồi uống vài ngụm. Trước khi đứng dậy rời đi, ông ấy còn nhẹ nhàng nói một câu tràn đầy sự ghen tuông.

"Không phải chỉ mỗi nàng biết thương nữ nhi đâu."