Vào buổi chiều, thôn Đào Nguyên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng sủa lười biếng của những con chó vang lên.
Tất cả những ngôi nhà ở trong thôn đều được xây bằng đất khiến cho một ngôi nhà được xây bằng gạch màu xanh lam nằm ở giữa thôn nhìn có vẻ cực kỳ khác biệt.
Trong một cái sân sạch sẽ và ngăn nắp, Kỷ Đào đang nằm chợp mắt trên chiếc ghế dài ở dưới tàng cây, khóe miệng cô nở một nụ cười nhẹ.
"Có người nhảy xuống giếng rồi..."
m thanh chói tai xen lẫn với sự hoảng sợ của một nữ tử vang lên.
Mẫu thân của Kỷ Đào là Liễu thị chạy ra từ phòng chính, bà ấy làm như không nhìn thấy Kỷ Đào đang thư giãn ở trong sân và chạy nhanh ra khỏi cửa.
Khi không nhìn thấy bóng lưng của Liễu thị nữa thì một nam tử khoảng năm mươi tuổi mới từ trong phòng đi ra ngoài với đôi bàn tay chắp ở sau lưng, bước đi bình thản và khuôn mặt chữ điền khiến cho người ta khi nhìn thì cảm thấy rất an tâm.
Đây chính là trưởng thôn của thôn Đào Nguyên, Kỷ Duy.
Ông ấy bước vào sân, nhìn thấy Kỷ Đào đang nửa ngồi dậy, sắc mặt vừa rồi còn nghiêm nghị thì lập tức trở nên dịu dàng và giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Đào nhi, con cũng đi xem một chút đi, đừng cả ngày đều ở trong nhà như vậy."
Kỷ Đào gật đầu rồi đứng lên đi theo ông ấy ra ngoài. Hai người cũng không vội vàng. Triệu gia ở phía đông đầu thôn là một gia tộc lớn có rất nhiều người. Người đứng đầu gia tộc Triệu gia là Triệu Phú, năm nay đã gần sáu mươi tuổi rồi, sinh được năm nhi tử cùng với một nữ nhi và cả bốn người đều đã lập gia đình. Hơn nữa họ cũng đã có hài tử, gia đình rất náo nhiệt và còn đều chưa ra ở riêng. Vì thế cho nên giữa bọn họ phát sinh ra khá nhiều mâu thuẫn. Điều đáng kiêu ngạo nhất trong cuộc đời của thê tử Ngô thị của Triệu Phú chính là sinh được năm nhi tử và một nữ nhi cho Triệu gia. Nhưng nếu có chuyện gì đó khiến cho bà ta cảm thấy không hài lòng thì bà ta liền sẽ nhảy xuống giếng. Việc này đã trở thành một chuyện bình thường ở thôn Đào Nguyên rồi.
Nếu tháng nào mà bà ta không nhảy thì có lẽ người dân trong thôn sẽ không quen.
Từ xa, Kỷ Đào đã nhìn thấy có rất nhiều người bao vây xung quanh cái giếng ở bên cạnh gốc cây đa lớn ở phía đông của thôn. Cô cho rằng những người này lại đang xem cảnh tượng ồn ào của Ngô thị.
Khi đến gần hơn một chút thì cô mới phát hiện ra hôm nay cực kỳ khác thường. Dường như không phải là mọi người đang xem náo nhiệt mà là thật sự đã có người nhảy xuống giếng.
Kỷ Duy đi ở phía trước dường như cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, cho nên ông ấy tăng tốc độ bước chân của mình và Kỷ Đào cũng nhanh chóng đi về phía trước.
Kỷ Đào nhìn về phía tình huống ở trước mặt mình, ánh mắt của cô lướt nhanh qua những người quen thuộc đang xem náo nhiệt ở xung quanh, trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ngước mắt nhìn cây đa lớn ở cửa thôn, cái giếng ở dưới tàng cây cùng với một cô nương mười hai, mười ba tuổi cực kỳ gầy yếu đang hôn mê bất tỉnh rồi liên tưởng đến thân phận và tên của chính mình thì trong lòng thật sự không nhịn được mà muốn mắng chửi.
Đối với cô mà nói, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Ba huynh đệ Dương gia, thôn Đào Nguyên, Triệu gia ở phía đông đầu thôn, Ngô thị thỉnh thoảng muốn nhảy xuống giếng, một cô nương xinh đẹp khoảng mười hai tuổi gầy gò ốm yếu, bị bệnh đến mức đầu óc không tỉnh táo được mua về và việc đầu tiên khi tỉnh dậy chính là nhảy xuống giếng để tự tử...
Nếu như cô đoán không sai thì cô nương đang hôn mê ở trước mặt này chính là đích nữ của một gia tộc lớn và giàu có ở kinh thành. Nàng ta tên là Phùng Uyển Phù, là đích nữ của hộ bộ thượng thư Phùng đại nhân Phùng Viễn Sơn. Nàng ta bị kế mẫu cho uống thuốc rồi bán cho nha bà*. Vốn dĩ bà ta định bán nàng ta vào một kỹ viện ở rất xa kinh thành, nhưng ai ngờ rằng sau khi chuyển đi chuyển lại thì nàng ta đã đến cái trấn nhỏ này.
*mẹ mìn
Đích nữ của nhà quan từ ngàn dặm xa xôi đến đây, không chịu được sự gian khổ của cuộc hành trình nên đã đổ bệnh ở trên đường nên kỹ viện không muốn nhận. Nha bà thấy nàng ta da mịn thịt mềm thì nhất định có thể bán được giá cao cho nên lúc ban đầu thấy nàng ta bị bệnh đã mời đại phu nhưng sau đó thấy nàng ta càng ngày càng yếu đi, bà ta không mời đại phu nữa, bây giờ kỹ viện không muốn nhận nhưng bà ta cũng không thể cứ vứt bỏ nàng ta đi như vậy. Vì thế bà ta đã bán nàng ta cho những người quê mùa ở cái nơi nghèo khó này, ít nhất còn có thể lấy lại được một ít tiền vốn.
Nàng ta được huynh đệ Dương gia tốt bụng mua bằng tiền tiết kiệm của cả gia đình rồi mời đại phu đến để điều dưỡng cơ thể. Khi đang mơ mơ màng màng, nàng ta nghe thấy một đại thẩm bước vào cửa và trêu đùa rằng cô nương được mua về sẽ để làm thê tử của ai trong số ba huynh đệ thì liền nhân dịp không có người chú ý đã chạy ra ngoài.
Nhìn thấy đây là một nơi lạc hậu, con người cực kỳ xa lạ và thấy có người đứng ở cửa thôn, nàng ta cho rằng bản thân sẽ bị tóm lại, bị ngược đãi và bắt sinh con. Do tưởng tượng quá nhiều nên nàng ta đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và nhảy xuống giếng.
Sau khi nhảy xuống giếng, Phùng Uyển Phù được cứu và tỏ vẻ bản thân không muốn ở lại thôn Đào Nguyên cho nên lão đại của Dương gia đã tự mình hộ tống nàng ta trở về kinh thành. Cuộc hành trình đầy khó khăn gian khổ, lại trai đơn gái chiếc nên hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Tuy nhiên, điều đó không thể đánh bại mong muốn trả thù kế mẫu của Phùng Uyển Phù. Nàng ta kiên quyết trở về phủ và gả cho vị hôn phu của mình, là đầu sỏ khiến nàng ta bị bán đi.
Sở dĩ kế mẫu phải bán nàng ta là bởi vì cuộc hôn nhân cực kỳ tốt đẹp này. Nàng ta hết lần này tới lần khác đều không muốn kế mẫu và muội muội của mình có được thứ họ muốn. Dương Đại Thành buồn bã trở về quê hương và cả đời này hai người không còn gặp lại nhau nữa.
Vị hôn phu của Phùng Uyển Phù cũng không phải là một người tốt lành gì. Mặc dù đã thực hiện hôn ước với nàng ta nhưng lại ghét bỏ nàng ta đã lưu lạc đến nghìn dặm và cảm thấy nàng ta đã sớm không còn trong sạch nữa rồi. Sau đó, hắn ta đã xảy ra quan hệ với muội muội của Phùng Uyển Phù và nàng ta còn bị phu quân cho uống thuốc độc rồi chết.
Trước khi chết, nàng ta cực kỳ nhớ nhung Dương Đại Thành, và cảm thấy nếu có kiếp sau, nàng ta nhất định sẽ ở bên cạnh hắn ta.
Có lẽ do quá ám ảnh nên Phùng Uyển Phù đã được tái sinh. Nàng ta được tái sinh lúc tỉnh lại sau khi nhảy xuống giếng. Sau khi tỉnh lại, Phùng Uyển Phù không hề nghĩ đến chuyện trở về nhà nữa mà muốn gả cho Dương Đại Thành. Tất nhiên, vì nàng ta là nhân vật chính cho nên tuy rằng có xảy ra một số trắc trở, nhưng vẫn thuận lợi kết hôn. Hai phu thê yêu thương nhau, sinh ra một cặp song sinh, còn nỗ lực tạo ra một mảnh ruộng lớn, trở thành những người tốt bụng nổi tiếng ở khắp nơi và thậm chí còn tình cờ được thánh thượng ban tặng tấm bảng "Người tốt trăm năm".