Kiếm Tìm

Chương 3: Gỗ Mục Không Thể Mài Dũa (3)

Lăng Gia Hoà cười: “Nhìn rõ rồi chứ?”

Anh hỏi cô động tác lúc nãy.

Thích Mộc ngây ra một lát, lúc nãy chỉ lo thưởng thức tư thế xinh đẹp người đẹp, động tác…

Lăng Gia Hoà hiểu rõ, cười nói: “Tôi làm một lần nữa, lần này nhìn cho kỹ.”

Ánh mắt Thích Mộc kiên định, nhất định nhìn kỹ! Nhưng dần dần…Oa, nam mỹ nhân ngư đẹp quá, cơ bắp cơ bụng hoàn hảo, phải nhớ kỹ để lần sau làm tài liệu để vẽ…

Sau khi tiết học kết thúc, Lăng Gia Hoà nhắc nhở Thích Mộc mua kiểu dáng đồ bơi rồi dẫn theo ba học viên nam đi tắm.

Bởi vì Thích Mộc ở nhà nhiều quá nên không hiểu rõ cửa tiệm bán đồ bơi, cô liền đi hỏi chị gái tiếp tân. Nhìn thẻ nhân viên thì biết cô tên là Vệ Dao.

Vệ Dao mặt nở nụ cười nói cho cô biết tốt nhất đừng đi đến những trung tâm thương mại lớn, mà đi tiệm chuyên bán đồ bơi. Tuy rằng hồ bơi cũng có bán nhưng cá nhân cô thấy vẫn là nên đi tiệm mua.

Mua đồ bơi không là gì, nhưng đường đi chính là…

“Ngồi xe buýt đường hai mươi ba, xuống ở trạm thứ ba. Sau đó đi thẳng rồi lại ngồi xe buýt đường tám, sau đó thì đi như thế nào?” Thích Mộc cầm điện thoại ghi chép lại đường đi ở trong ghi chú.

“Sau khi đi thẳng còn phải quẹo phải, thực ra cô có thể gọi xe đi, nhưng vẫn là nên đi bộ một đoạn…” Vệ Dao kiên nhẫn trả lời.

Lăng Gia Hoà sau khi đi ra thì nhìn thấy Thích Mộc mím chặt môi, vẻ mặt khó xử.

“Sao vậy?” Anh lên trước hỏi.

Thích Mộc lúc đầu không có chú ý đến Lăng Gia Hoà, cho đến khi anh đi lại hỏi chuyện.

Anh thay một bộ đồ thường, sơ mi trắng, quần dài màu nhạt, túi xách đeo chéo, dáng vẻ đơn gian tuỳ ý, nhìn trong trẻo ốm yếu.

Quả nhiên là cởi quần áo thì có thịt, mặc quần áo thì nhìn gầy.

“Cô ấy đang hỏi tôi…”

“Không có gì!” Thích Mộc ngắt lời của Vệ Dao, mua kiểu dáng đò bơi gì đó quá khó đẻ mở lời rồi…

Lăng Gia Hoà như có suy nghĩ gì đó mà nhìn cô một cái: “Nếu muốn mua đồ bơi tôi có thể giới thiệu cho cô, đúng lúc tôi cũng muốn mua một bộ, dẫn cô đi một đoạn vậy.”

“Không, không cần…”

“Dù sao tôi cũng muốn mua, cô còn chưa biết nên mua kiểu dáng như nào nhỉ. Như Đường Ngọc hôm nay là không thích hợp đâu.” Anh cầm lấy chiếc túi cô để ở trên bàn tiếp tân, thấp giọng nói: “Đi thôi, lẽ nào cô muốn thảo luận kiểu dáng đồ bơi với tôi ở quầy tiếp tân à?” Nói xong thì xách túi của cô chầm chậm đi ra ngoài.

Thích Mộc nhìn người xung quanh vì chủ đề nói chuyện của bọn họ thì có chút chú ý liền vội vàng đuổi theo anh.

Vệ Dao ở phía sau nhìn bóng lưng của hai người như có suy nghĩ gì đó mà cười lên.

Thích Mộc ngồi lên xe của Lăng Gia Hoà, rồi cùng anh đi đến tiệm chuyên bán đồ bơi.

Nhìn Lăng Gia Hoà lật đồ bơi của phụ nữ, lâu lâu lại nghiêng đâu nhìn cô giống như đang xem xét vậy. Thích Mộc cảm thấy bản thân giống một con tôm lỡ bị nấu chín, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.

Tại sao cô phải cùng nhân vật mục tiêu của chị họ đi lựa đồ bơi chứ!

Đợi đã, lúc này hỏi anh có bản gái không phải vừa đúng lúc sao?

Nếu như anh có bạn gái thì cô chẳng phải là uổng phí công sức rồi.

Kết quả vào lúc cô đang suy nghĩ, Lăng Gia Hoà đã chọn cho cô một bộ đồ bơi màu hồng xanh, trước ngực được trang trí từng lớp, đáng yêu chứ không phải phóng khoáng, quan trọng nhất là vô cùng bảo thủ.

Thế là lần đầu tiên trong cuộc đời Thích Mộc được một người đàn ông tặng quần áo ngoài ba của mình ra – một bộ đồ bơi!

Lúc thanh toán, trên mặt nhân viên thu ngân nở một nụ cười nhẹ nói đã trả tiền rồi. Mà Lăng Gia Hoà xách chiếc túi đựng đồ bơi của cô đứng ở trước cửa.

Tỷ lệ thân hình của anh rất đẹp, mặc quần áo bình thường cũng thấy được thân hình cao ráo, vẻ ngoài càng trong trẻo như nước. Thích Mộc hiểu tại sao anh là “hoa khôi hồ” rồi, quả nhiên là một đoá hoa sen xinh đẹp. Tuy nhiên dùng hoa để hình dung một người đàn ông có hơi sai trái, nhưng dùng ở trên người Lăng Gia Hoà thì lại thích hợp lạ thường.

Thích Mộc lại nhìn anh, cảm thấy khung cảnh này thật sự có chút giống bạn trai cùng bạn gái đi mua quần áo, nhưng mà càng giống kim chủ hơn. Nghĩ đến đây Thích Mộc nhéo mình một cái, nghĩ gì vậy, đây là người đã được chị họ đặt rồi!

Nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của cô là điều tra xem anh có bạn gái hay chưa!

Thích Mộc đi đến bên cạnh Lăng Gia Hoà, nói cảm ơn: “Cám ơn anh, thực ra tôi tự mình trả là được rồi.”

“Mua đồ làm gì có đạo lý để con gái trả tiền chứ.” Anh lặng lẽ cúi đầu đến gần cô: “Không còn thích cái nào nữa hả?”

Lăng Gia Hoà cao hơn Thích Mộc một cái đầu, lúc cúi đầu nói chuyện như vậy Thích Mộc đều có thể cảm thấy được hô hấp của anh ở ngay trên đỉnh đầu của mình.

Cô căng thẳng khẽ lắc đầu: “Không cần, không cần, đã rất làm phiền rồi.”

“Không có gì, thích cái nào thì cứ lựa.”

Bỗng chốc trái tim thiếu nữ của Thích Mộc có cảm giác bị đánh trúng.

Trời ạ, lời thoại tiêu chuẩn của nam chính tiêu chuẩn!

Đột nhiên Thích Mộc cảm thấy nhiệm vụ chị họ giao cho cô bắt đẩu trở nên khó khăn rồi.

Cuối cùng cô vẫn là từ chối khéo, Lăng Gia Hoà cười, để lại một câu nói lần sau lại đến cũng được, rồi dẫn cô lên xe.

Anh không có hỏi địa chỉ của Thích Mộc, mà lái đến trước cửa một nhà hàng.

Lăng Gia Hoà lưu loát lái xe vào chỗ đậu xe, rút chìa khoá xe ra, nghiêng đầu nói với cô: “Trễ như vậy rồi, ăn chút đồ rồi lại đưa cô về.”

Hả?

Ăn, ăn cơm?

Cùng một người khác giới?

Chỉ có hai người bọn họ?

Anh tháo dây an toàn ra, giọng nói trầm thấp: “Đi thôi, mùi vị ở nhà hàng này không tệ.” Nói rồi xuống xe trước.

Lời từ chối ngậm ở trong miệng muốn nói ra của Thích Mộc cứ lặng lẳng bị nuốt xuống như vậy.

Thích Mộc cảm thấy quá thần kỳ rồi, hôm qua cô còn ở nhà vẽ bản thảo, hôm nay đã cùng một người khác giới mọi phương diên đều vô cùng hoàn hảo đi ăn cơm, tiết tấu này tuyệt đối không bình thường.

Lúc gọi món Lăng Gia Hoà trưng cầu ý kiến của cô, cô gọi một món bản thân thích, nhưng cái khác đều để anh chọn. Cuối cùng khi gọi thức uống, anh hỏi cô uống gì, Thích Mộc nói nước ép, Lăng Gia Hoà nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly nước ép đào.”

Hả, anh cũng uống nước ép đào? Thích Mộc có chút ngạc nhiên.

Con trai uống nước ép đâò có hơi kỳ lạ nha, những ông chú ông bác của cô đều không có rượu là không được.

“Lát nữa phải lái xe nên không uống chất có cồn được, vả lại trên xe còn chở cô nữa.” Giống như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, anh cười nói.

“À, khá tốt đó.”

Thực ra… anh không cần thiết giải thích, nhưng mà chu đáo quá đi.

Thích Mộc không có quá nhiều trải nghiệm ở riêng một mình với con trai, một là vì bản thân tính cách cứ thích ở nhà có phần hơi hướng nội, hoạt động tập thể tránh được liền tránh. Hai là bản thân vẫn luôn bận rộn vễ tranh, cũng không cần thiết quen bạn trai, trước đây ở đại học có mấy người theo đuổi nhưng cũng bị cô nhiều lần từ chối mà mất hút hết.

Cho nên hiện tại cô thật sự không biết nói gì.

Thế là bàn của bọn họ trở thành chiếc bàn đặc biệt nhất trong nhà hàng, những bàn khác đều nói cười vui vẻ, mà bọn họ chỉ im lặng mà thưởng thức món ăn giống như cuộc tranh tài của các nhà phê bình món ăn vậy. Nếm thử một miếng liền có thể nói ra được: Ừ, vị mềm, canh tươi, rau xanh tươi tốt có lẽ sáng nay mới hái ra…

“Có thích mấy món ăn này không?” Đột nhiên Lăng Gia Hoà lên tiếng hỏi.

Giọng nói này kéo Thích Mộc ra khỏi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô vội vàng phụ hoà: “Rất ngon, tôi khá thích đó.”

“Vậy thì tốt.”

Rồi lại rơi vào im lặng.

“À…”

“À…”

Bọn họ thế mà lại lên tiếng cùng một lúc.

“Anh nói trước đi!” Thích Mộc nói.

“Vậy được” Lăng Gia Hoà đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Thích Mộc, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện.”

Thích Mộc bị dáng vẻ nghiêm túc của anh thu hút, rất lâu sau cô mới biết khi người đàn ông này đang chuẩn bị đào hố cho bạn đều sẽ làm ra bộ dạng chính trực, thực ra anh chính là một con sói có cái đuôi lớn!