Đế Long Tu Thần

Chương 59: Long Đế

Ma Quan đuổi theo Đế Long một đường, một rồng một quan tài chạy nhanh như chớp, chỉ chợt lóe trong tầm mắt mọi người liền biến mất.

Người ở đây đều bị biến cố trước mắt kinh sợ! Tất cả mọi người nhìn ra ma quan là "Thần khí", nhưng làm sao cũng không nghĩ tới thần khí này lại quỷ dị như vậy, thế mà đánh "Chủ nhân" bay ra ngoài, tự mình đuổi theo "Đối thủ"!

Tên tu ma trơ mắt nhìn Ma Quan biến mất, đuổi cũng không thể đuổi, hắn quay đầu vọt tới trước mặt Khương Hoài Ưu, hét lớn hỏi: "Nói, đó là ai!" Hắn nhìn thẳng Khương Hoài Ưu cười lạnh: "Nữ Đế Nhân Tộc Khương Hoài Ưu? Ngươi cùng lắm chỉ ở Nguyên Anh, cho dù ngươi thật sự là Khương Hoài, bản tôn một chưởng là có thể chụp chết ngươi! Kêu con rồng kia mang Ma Quan trở về cho bản tôn, nếu không hai người —— đều phải chết!"

Hắn lạnh lùng đứng ở kia, con ngươi lạnh lẽo quét qua mỗi người ở đây, cái lọai ánh mắt giống như lệ quỷ khiến người ta không rét mà run.

Các đệ tử Nguyên Thiên Thánh Địa bị đứng hình ngay tại chỗ, tên ma tu kia cũng không ra tay, mà chỉ phóng xuất năng lượng cũng đã để bọn họ cảm giác giác giống như bị hàng ngàn cái châm chui vào trong cơ thể, áp lực cực lớn khiến bắp chân bọn họ run lên, năm sáu sợi gân rạn nứt, máu tươi từng giọt từng giọt từ mũi miệng chảy xuống, cảm giác rợn tóc gáy chạy khắp lỗ chân lông, hơi thở của cái chết gần kề bao trùm chặt chẽ, thế nhưng bọn họ lại không thể phản kháng, không phải không muốn, mà là cảnh giới thật sự kém quá xa. Đối mặt với tên tu ma, bọn họ chỉ như con kiến với trời cao, đối phương chỉ động nhẹ bọn họ liền sẽ trở thành cát bụi!

Khương Hoài Ưu đứng trên không, tầm mắt nàng từ phương hướng Đế Long biến mất dời về tên tu ma, nàng không nói một lời, chỉ hờ hững mà nhìn tên tu ma, giống như đang nhìn kẻ đã chết! Tuy bây giờ tu vi nàng là Nguyên Anh, nhưng thực lực không phải Nguyên Anh, Ma Tôn dùng toàn lực đánh một đòn chí mạng nàng còn không bị xây xước chút nào, huống chi chỉ là một tàn hồn Độ Kiếp Cảnh!

Tên tu ma nhìn thấy Khương Hoài Ưu chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ bé thế mà lại thong dong bình tĩnh đến vậy, thậm chí có chút coi thường mình, cảm giác có dị dạng. Hắn hừ lạnh một tiếng, nháy mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã xuất hiện ở bên cạnh Khương Hoài Ưu, hắn nắm ma đao trong tay chém về phía cổ Khương Hoài Ưu——

Bỗng dưng, một luồng khí hỗn độn cuồn cuộn như sóng biển phun trào bao lại Khương Hoài Ưu chặt chẽ, sau đó một cánh tay nhỏ dài từ trong hỗn độn đậm đặc vươn ra, bàn tay mảnh mai dừng trước mũi đao sắc bén, khí hỗn độn dọc theo ma đao quấn lên, ma đao trong nháy mắt bị hỗn độn bao phủ toàn bộ, tên tu ma thấy thế kinh hãi, lập tức nâng tay chưởng về phía Khương Hoài Ưu! Lại một bàn tay mảnh mai đánh ra, tay đối tay với tên tu ma.

“Ầm ——” một tiếng, một nguồn năng lượng cuồn cuộn bắn ra, tên tu ma chỉ cảm thấy khí hỗn độn khủng bố từng đợt từng đợt liên tiếp ập đến, cánh tay hắn ầm ầm nổ tung, hỗn độn bao lại toàn bộ cơ thể hắn rồi cắn nuốt cơ thể, nguyên thần, linh hồn, nhưng hắn một chút cũng không thể nhúc nhích! "Ngươi….." Tên tu ma vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn thẳng Khương Hoài Ưu, cứ như thể người đứng trước mặt hắn là một đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt chứ không phải người tu tiên. Hắn đánh giá thấp thực lực của nàng, cái giá phải trả chính là mạng sống của bản thân.

Hai tròng mắt Khương Hoài Ưu lạnh như băng không có một chút cảm xúc, bàn tay nhỏ dài lại lần nữa nâng lên, một chưởng rơi xuống, khí hỗn độn trực tiếp đánh vào trong Linh Hải hắn, nguyên thần của hắn bị khóa chặt không thể nhúc nhích, chỉ phát ra tiếng hoảng sợ la to: "Không…. Đừng gϊếŧ ta….."

Khương Hoài Ưu vẫn chưa gϊếŧ hắn, nàng lấy ký ức từ Linh Hải của hắn, sau đó điều tra ký ức. Người này 7000 năm trước từng là một vị chiến tướng dưới quyền của một vị Ma Vương, ngày đó Ma Vương tranh hùng với Ma Tôn đương nhiệm thất bại bị trảm, hắn bị Địa Quỷ Ma Vương đuổi gϊếŧ một đường cuối cùng trốn vào Ma Uyên Tuyệt Địa, một lần chính là 7000 năm, thân xác chết già, ngay cả nguyên thần cũng sắp tan biến thì bỗng nhiên có một cổ quan tài màu đen xuyên qua không gian bay đến. Hắn bò lên trên quan tài đen, được quan tài đen chở ra Ma Uyên. Quan tài đen ẩn chứa năng lượng cực kỳ lớn, hắn mượn Ma Quan dưỡng thương, nguyên thần sắp tan biến dần dần được khôi phục, hắn đi đến đâu cũng dùng Ma Quan cắn nuốt toàn bộ người tu ma, nhờ vậy xáƈ ŧɦịŧ dần được sinh ra một lần nữa. Sau đó, bởi vì chém gϊếŧ một số nhân vật có địa vị ở Ma Giới nên bị Ma Giới đuổi gϊếŧ không ngừng, vì thế hắn đánh liều dùng sức mạnh Ma Quan đi vào Tu Tiên Giới, ý muốn cắn nuốt người của cả thành trì để đúc lại huyết nhục của bản thân, nhưng máu thịt của phàm nhân chứa linh khí rất ít không đủ để hắn khôi phục, hắn quyết định lấy tinh huyết người tu tiên nên dùng chiêu "Dẫn Tiên Hương" dụ người tu tiên qua đường vào thành phục kích….

Khương Hoài Ưu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, đồng thời nhấc tay trực tiếp chụp vào đỉnh đầu tên tu ma, đầu hắn ngay lập tức nổ nát, khí hỗn độn tràn ngập, xáƈ ŧɦịŧ thậm chí là nguyên thần toàn bộ đều bị khí hỗn độn hòa tan sạch sẽ.

Khương Hoài Ưu nhìn về phương hướng Đế Long rời đi. Chiếc Ma Quan lai lịch kỳ quái, nàng lo lắng Đế Long gặp phải chuyện không may.

Bên cạnh, chúng đệ tử Nguyên Thiên Thánh Địa sợ tới mức bắp chân đều đang run bần bật, bọn họ chính mắt nhìn thấy Khương Hoài Ưu đánh gục tên tu mà rồi luyện hóa cắn nuốt! Việc này, chỉ có yêu ma mới có thể sử dụng, người tu tiên sẽ không cắn nuốt người khác để bản thân lớn mạnh, điều này vi phạm lẽ trời, sẽ bị người tu tiên khắp thiên hạ đuổi gϊếŧ! Thực hiển nhiên, Khương Hoài Ưu nhập ma! Nếu Khương Hoài Ưu dám để cho bọn họ thấy quá trình, chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn họ!

Một tên đệ tử Nguyên Thiên Thánh Địa rùng mình kêu lên: “Không ngờ người được người người tôn làm Nữ Đế, thế nhưng lại sa đọa như vậy! Khương Hoài Ưu, cho dù cô gϊếŧ chúng ta, sớm hay muộn cũng có ngày, bí mật của cô sẽ phơi bày trước ánh sáng!” Trong miệng kêu gào lại không dám tiến đánh Khương Hoài Ưu, càng không dám trốn. Bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Khương Hoài Ưu, cũng biết nếu Khương Hoài Ưu muốn gϊếŧ, bọn họ trốn không thoát!

Gia Cát đằng nói: “Nếu ngài muốn gϊếŧ chúng tôi, chúng tôi không nói gì cả. Người trong thành không biết ngài luyện ma công, mong rằng ngài tha cho bọn họ một mạng."

Tên đệ tử lúc đầy mở miệng kêu lên:"Sư huynh, ả đã nhập ma, sao còn có nhân tính, mấy chục nghìn người kia sẽ là thuốc bổ tốt nhất cho ả, sẽ bị ả cắn nuốt…. "

Gia Cát Đằng kêu lên: “Huynh tin cách làm người của Nữ Đế! "

Những đệ tử còn lại đồng thời ôm quyền, nói: "Cầu Nữ Đế buông tha sinh linh trong thành, chúng ta nguyện dâng tánh mạng của chính mình!" Nếu bọn họ đã định sẵn phải chết, thì cầu cho người khác một con đường sống!

Khương Hoài Ưu lạnh nhạt liếc mắt bọn họ một cái, cái gì cũng chưa nói. Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lò luyện đan, trực tiếp lấy chân nguyên của bản thân luyện đan dược. Đế Long vơ vét vô số dược liệu quý hiếm đều nằm trong tay nàng, nàng căn bản không thiếu nguyên liệu luyện đan, một đống nguyên liệu cho vào trong đan lô, không đến một canh giờ liền luyện chế ra một lò đan dược thượng phẩm. Khương Hoài Ưu đi tới trước mặt những đệ tử Nguyên Thiên, đưa bình đan dược vừa luyện ra, nói: "Đây là 'Ngụy Ma Đan', sau khi ăn vào hơi thở của các ngươi sẽ chuyển thành ma khí, chỉ cần không động chân khí, không thi triển pháp thuật sẽ không ai biết các ngươi là người tu tiên.”

Nàng lại lấy ra một khối ngọc bài, khắc đan phương lên, lại lấy ra một ít dược liệu phong vào trong đan lô có trữ vật không gian đưa cho bọn họ, nói: "Đan lô, dược liệu, đan phương tất cả ở đây, nếu đan dược không đủ, tự mình mở lò luyện chế phân cho mọi người. Hướng này đi về phía đông mấy chục nghìn dặm chính là Tề Quốc cũ, các ngươi từ Tề Quốc cũ trở lại Tiên Giới." Dứt lời, xoay người liền đi!

“Nữ Đế!” Gia Cát Đằng kêu lên: “Ngài không gϊếŧ chúng tôi?”

Khương Hoài Ưu nhàn nhạt mà hỏi ngược lại: “Ta vì cái gì muốn gϊếŧ các ngươi?”

Gia Cát Đằng im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Khương Hoài Ưu đầu cũng không quay lại mà đuổi theo phương hướng Đế Long biến mất.

***************************************************

Một bên khác, Đế Long một đường chạy trốn, Ma Quan đuổi theo sát theo cô không bỏ, còn không ngừng lấy thần niệm truyền âm: “Hậu nhân của ta, đừng trốn, ta đưa ngươi thiên đại cơ duyên!"

Đế Long dùng bốn chiếc móng vuốt chạy trốn bay nhanh, đầu cũng không quay lại mà trả lời: “Chỉ nghe nói đi tranh, đi chạm vào cơ duyên, trước nay không nghe nói qua có cơ duyên tự mình đưa tới cửa, đuổi theo người ta. Lão tổ tông, đại cơ duyên này ông vẫn nên tự mình lưu lại đi, con rồng nhỏ tôi tiếp nhận không nổi!”

“Ma quan, ma quan lại ra tới!”

“Ma quan lại xuất thế!”

“Không tốt, ma quan!”

Đế Long mang theo Ma Quan chạy trốn, ven đường người tu ma nhìn thấy Ma Quan liền giống như thấy quỷ, không, còn khủng bố hơn thấy quỷ gấp trăm lần, tất cả ma nhìn thấy Ma Quan đều lui xa mười nghìn dặm, ngay cả một con rồng lóa mắt như nàng đều bị bỏ qua! Đế Long giơ chân chạy trốn, trong miệng kêu lên: "Xin ông đừng đuổi theo nữa, ông nhìn thấy không, nhiều tu ma như vậy nhìn thấy ông liền trốn, rất rõ ràng ông không phải cái gì tốt lành, ai dám muốn gì ở ông a! Lão tổ tông, cho dù ngài thật là tổ tông của tôi, tôi xin ngài từ đâu ra thì về đấy đi, tôi sẽ không cản đường ngài!"

Ma Quan nói ngọt như vậy Đế Long không nghe, còn nói ông ta như vậy, tức giận đến chữi ầm lên: "Con mẹ nó, lão là tiên, bọn chúng là ma, bọn chúng nhìn thấy lão đương nhiên muốn trốn!"

“Chê! Tiên, ông thôi đi, ông không thấy ông một thân ma khí, nếu ông là tiên, bản tôn chính là ma tổ tông!"

Ma Quan lại lần nữa thần niệm truyền âm: “Con rồng nhỏ, ngươi có từng nghe qua cuộc chiến Tiên Đế hay không?!"

Đế Long thập phần dứt khoát lưu loát mà trả lời: “Không có!”

Ma Quan tức giận đến nửa ngày không không nói, nếu không phải tốc độ của nó đạt tới cực điểm, chỉ sợ lão thật sự muốn đâm Đế Long bẹp! Lão kiên nhẫn kêu lên: "Vậy ngươi có biết Tiên Giới từng có một con rồng thống nhất Tiên Giới 30 nghìn năm, bị Tiên Giới tôn là Long Đế!"

“Không biết!”

“Ngươi như thế nào cái gì cũng không biết? Đừng chạy, dừng lại bản đế giảng cho ngươi nghe!"

“Được, vậy ông dừng trước đi!” Đế Long cũng không quay đầu lại mà kêu lên.

Ma Quan kêu lên: “Bản đế dừng lại, ngươi cũng không được chạy tiếp!”

“Được!” Đế Long đáp.

Ma Quan ngừng lại.

Đế Long quay đầu lại nhìn, dưới chân căn bản không ngừng, vừa chạy vừa kêu: “Ông nghĩ tôi ngốc à, để cho ông muốn làm gì thì làm!"

Ma Quan tức giận đến đỉnh điểm! Lão trực tiếp nhảy vào hư không, nháy mắt biến mất!

Đế Long mừng rỡ, thầm kêu: “Chiếc quan tài rách mà muốn gạt tôi, không có cửa đâu!” Mới vừa dứt câu, đột nhiên không khí trước mặt chấn động, theo đó là một nguồn ma khí mênh mông cuồn cuộn chụp xuống, "Ầm" một tiếng Ma Quan từ trong hư không lao ra nặng nề nện lên ngực Đế Long, đâm nàng bay ra ngoài! Đế Long ngã nhào giữa không trung, không chờ nàng đứng dậy, quan tài lại đập xuống, trực tiếp đè ở trên người nàng đẩy nàng từ giữa không trung xuống mặt đất, quan tài nặng hơn nghìn tấn đè ở trên người nàng, ngay tại chỗ ép vỡ phần Nguyên Thần nằm dưới quan tài của nàng, chỉ còn từ cổ trở lên và cái đuôi là hoàn hảo!

Đế Long hoảng sợ, quay đầu phóng lên cao, triệu hồi chiếc đuôi và Nguyên Thần đang tản ra, nhanh chóng trùng tu, nàng nhảy ra xa cả trăm mét, hét lớn: "Tôi biết ngay ông không phải thứ chim gì tốt lành mà!"

Ma Quan phóng lên cao, cũng “Hừ”, hét lớn: “Đen đủi!” Lão nằm ngang giữa không trung, hỏi: "Con rồng nhỏ, thân xác của ngươi đâu?"

Đế Long kêu lên: "À, thì ra ông muốn chiếm thân xác của tôi, ngại quá, không có, lúc vừa sinh ra đã đồng quy vu tận với địch rồi."

Ma Quan ở giữa không trung không ngừng rung lắc, lại giận mắng một tiếng: "Đen thật! Vứt bỏ một thân huyết nhục đuổi xa như vậy lại chẳng được gì!" Vốn sống chết đuổi theo Đế Long không bỏ, lúc này lại xem Đế Long giống như củ cải trắng không ai muốn. Bỗng nhiên, Ma Quan lại chấn động lần nữa, bay vòng quanh Đế Long thật nhanh!

Đế Long cảm giác không ổn, phóng lên cao cất bước lại chạy!

Ma Quan lại lần nữa lấy thần niệm truyền âm hô to: “Đừng chạy, Nguyên Thần của bản tôn không kém hơn ngươi bao nhiêu, sẽ không có ý gì với Nguyên Thần của ngươi!"

Đế Long cách khá xa, đầy người đề phòng mà nhìn thẳng chiếc quan tài, hỏi: “Vậy ông muốn gì trên người tôi!" Không có ý gì, không có ý gì ông còn chưa đi? Không có ý gì ông còn vây quanh tôi đảo vòng tròn? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?

“Ngươi làm thế nào có được một thân đế vận? Hay là ngươi cũng giống bản đế cơ duyên xảo hợp tìm được một quả trứng Đế Long chưa phá xác cắn nuốt đế vận của nó?"

Đế Long sợ tới mức vảy rồng cả toàn dựng đứng, liên tục mắng thầm: "Bà mẹ nó, bà nội nó!" Thứ bên tròn Ma Quan vậy mà đã từng ăn trứng Đế Long!

Ma Quan lại lần nữa truyền âm: “Mang ta đi tìm viên Đế Long kia."

Đế Long mắt trông mong mà nhìn ma quan, nói: “Rồng…… Trứng rồng bị…… Bị Ma Giới Thiên Vương đoạt đi rồi! Tôi…… Tôi liều mạng tự hủy, đoạt…… Đoạt đế vận!” Nước mắt! Đế Long nhớ lại chuyện cũ liền muốn khóc rống một trận, lại nhìn đến Ma Quan muốn ăn Đế Long, thiệt tình cảm thấy thế đạo này thật là khủng khϊếp.

“Ngươi có được đế vận, vậy mà tên khốn Chu Thiên kia không diệt ngươi?"

“Chu Thiên? Là ai?”

Ma Quan chấn động, truyền ra một tiếng bạo rống: “Ngươi từ đâu ra? Có bản lĩnh đoạt đế vận, mà Chu Thiên cũng không biết? Vậy có phải ngươi cũng không biết đã từng có một vị vô cùng vĩ đại, chí cao vô thượng gọi là Long Đế hay không?"

Đế Long sợ tới mức liên tục gật đầu, kêu lên: “Biết biết, Long Đế, Tiên Đế của Tiên Giới!" Tên này không phải vừa nói qua sao! Đế Long đoán chắc thứ này khả năng chính là tên Long Đế cấp Tiên Đế kia! Nàng hỏi: "Tôi nói, ngài sao lại ở chỗ này? Vì cái gì không ở Tiên Giới?"

“Haiz!” Ma Quan truyền ra một tiếng thật dài thở dài!

Đế Long nâng lên chiếc vuốt rồng ánh vàng rực rỡ che trước mặt mình, móng vuốt còn lại xòe ra che ở phía trước, kêu to: "Không cần phải nói, tôi đã hiểu, lại là một câu chuyện cũ đau khổ vô cùng, tôi cũng đã từng trải qua, tôi hiểu mà!" Nàng muốn chạy trốn, muốn chạy trốn thật xa, cái thứ trong quan tài cho nàng một lọai cảm giác rất bất an, giống như gặp phải thiên địch, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chết trong tay nó.

Ma Quan lại lần nữa lấy nguyên thần truyền âm, kêu lên: “Tuy rằng thân xác của ngươi bị hủy, nhưng ta thấy số của ngươi chưa tận, ngược lại sức sống bàng bạc, Nguyên Thần vẫn chưa mất đi thân xác mà suy nhược, nói vậy sau này tất nhiên còn có tương lai. Ngươi nguyện bái ta làm thầy, ta truyền công pháp cho ngươi, tranh hùng Tiên Đế với tên khốn Chu Thiên kia!"

Đế Long lòng nói: “Tôi thì xem ông giống như là số đã tận, chứ không phải muốn đoạt sinh mệnh căn nguyên của tôi hả?" Một con Đế Long nhỏ mới sinh ra, sinh mệnh tinh nguyên vô cùng dồi dào, cho dù thân xác không có, Nguyên Thần và đế khí cũng cực kỳ bổ, Đế Long nghĩ đến một câu: "Tiểu Đế Long, giòn, vừa ngon vừa bổ!"

Nàng nước mắt lưng tròng mà nhìn Ma Quan, sợ tới mức trái tim đều đang run rẩy.