Đế Long Tu Thần

Chương 36: Câu Cá

Đế Long theo hai người lên lầu tiến vào sương phòng, sau khi ngồi xuống nàng cười ha hả hỏi Trần Vân: "Tửu quán này là của nhà ngươi?".

Trần Vân rót trà cho Đế Long và Hạ Tuấn, đáp: "Đúng vậy! Trong nhà có chút tổ nghiệp, chủ yếu là kinh doanh tửu quán, lữ quán, vải vóc và lá trà. Nghĩa đệ Hạ Tuấn của ta là công tử của nhà Hộ Bộ thị lang đương triều."

Hạ Tuấn vội nói: "Chỉ là chức quan nhỏ như hạt mè đậu xanh trong phàm trần thế tục, không đáng nhắc đến.".

Đế Long không quen thuộc các chức quan lớn nhỏ, Hộ Bộ thị lang là quan lớn hay không lớn nàng không hiểu, cũng không quan tâm. Nàng hỏi: "Sư môn của các ngươi không cho các ngươi linh thạch cần thiết để tu hành sao? Sao phải tự đem vàng của chính mình đi đổi?" Theo nàng biết, mỗi một đệ tử trong tu tiên môn phái hàng tháng đều được cấp linh thạch và đan dược, những đệ tử ở bên ngoài du lịch căn cứ vào thu hoạch còn thường xuyên được thưởng thêm, hai người này làm sao mà "Nghèo" tới mức phải dùng vàng đổi lich thạch. Mà đệ tử tiên môn lại lấy đâu ra nhiều vàng như vậy?

Trần vân thở dài: "Nói ra thật xấu hổ, chúng ta là tán tu."

Đế Long hiếu kỳ hỏi: "Tán tu là sao thế?"

Hạ Tuấn ngạc nhiên nói: "Đế cô nương chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua sao? Khi vương triều Hãn Hải thành lập đã thống nhất toàn bộ tu tiên môn phái, hiện giờ Hãn Hải chỉ có một môn phái tu tiên, được gọi là 'Thánh môn'. Tất cả mọi người ở Hãn Hải chỉ có thể xin vào Thánh môn tu tiên, nếu bái nhập môn phái bên ngoài Hãn Hải sẽ bị coi như phản đồ, cả nhà đều sẽ bị liên lụy. Cứ mười năm Thánh môn sẽ cử ra một vị trưởng lão ở Thịnh Kinh đi chọn lựa người có tư chất tu tiên, dưới mười bốn tuổi tiến vào Thánh môn, hai huynh đệ ta căn cơ không tốt bị lọai. Nhưng chúng ta không cam lòng cứ như vậy hoàn toàn đi vào phàm trần, liền dựa vào một ít kiến thức gia truyền cơ bản tự tu luyện tu hành. Nhưng tài nguyên tu tiên trong nước đều nắm giữ trong tay triều đình, chúng ta chỉ có thể dùng vàng mà đổi nhu yếu phẩm cần thiết ở Linh Bảo Trai. "

Đế Long đáp: "Thì ra là thế. Linh Bảo Trai bán đồ vật Tu Tiên giới lấy tiền mặt không phạm pháp sao?".

Trần vân cười nói: "Cô nương có biết chủ nhân đứng sau Linh Bảo Trai là ai không?".

Đế Long hỏi: "Là ai?".

"Nhị hoàng tử Linh Vương, Phương Đông Tấn, con trai mà đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất.".

Hạ tuấn nói: "Hãn Hải có rất nhiều người tu tiên của các thế lực khác lui tới, Nhị hoàng tử mở Linh Bảo Trai cũng là để thuận tiện mua bán với các thế lực tu tiên khác, đồng thời giúp những nhà đơn bạc có một ít tài sản như chúng ta, tuy có linh căn mà không vào được Thánh môn nhưng lại một lòng muốn tu tiên." Hắn nói tới đây, thở dài một hơi, nói: "Không dối gạt Đế cô nương, ở Hãn Hải, nếu gia tộc không có một hai người tu tiên thì ngay cả đầu đều nâng không nổi. Bởi vì nhà ta không có một người tu tiên, khắp chốn đều lùn hơn người khác một bậc, phụ thân ta khảo trạng nguyên đỗ đệ tam giáp Trạng Nguyên, lại chịu khổ hơn bốn mươi năm, cũng chỉ có thể làm đến Hộ Bộ thị lang là cùng. Trong nhà ta có bảy anh em, chỉ có mình ta là có điểm linh căn, bởi vậy phụ thân ta mới hạ quyết tâm dồn hết của cải cũng muốn để ta tu tiên. Chỉ cần ta trước 30 tuổi bước vào Dung Hợp kỳ, cũng coi như là có chút thành tựu, gia tộc có thể vì ta mà rạng rỡ, về sau phụ thân ở trước mặt đồng liêu* có thể ngẩng đầu được một chút."

*Đồng liêu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưa.

Đế Long nâng chén về phía Hạ Tuấn, nói: "Chúc mừng Hạ công tử, sắp tới sẽ đột phá Toàn Chiếu hậu kỳ bước vào Dung Hợp kỳ."

Hạ Tuấn cười khổ một tiếng, nói: "Nơi nào dễ dàng như vậy, ta đã thất bại một lần rồi."

Trần Vân thở dài: "Đúng vậy, cha ta cũng tốn gần trăm vạn lượng vàng mua linh thạch, đào rỗng của cải mới giúp ta đánh sâu vào Dung Hợp kỳ.".

Đế Long kêu lên: "Không phải chỉ là linh thạch thôi sao? Ta có! Nếu các ngươi muốn thứ khác ta không có, nhưng linh thạch ta có rất nhiều!" Nàng nói xong, khẳng khái mà lấy một khối linh thạch to lớn ra, một chém phân hai, đẩy đến trước mặt hai người bọn họ, nói: "Đừng nói đánh sâu vào Dung Hợp kỳ, Nguyên Anh đều không thành vấn đề!".

Hạ Tuấn và Trần Vân giật mình vội vàng đứng dậy, kêu lên: "Chúng ta làm sao có thể nhận được?" Liên tục từ chối.

Đế Long đứng dậy đem linh thạch đặt trước mặt hai người bọn họ, nói: "Ta cũng không phải vô duyên vô cớ đứng trước cửa chờ hai người.".

Hạ Tuấn vội vàng chắp tay nói: "Đế cô nương có việc cứ phân phó, chỉ cần không phải phạm đạo nghĩa và phạm luật triều đình, hạ mỗ chết muôn lần cũng không chối từ.".

Đế Long nói: "Thứ cho ta hỏi thêm một câu, hai vị cảm thấy tu tiên tu đến cảnh giới gì thì xem như có thành tựu?".

Trần Vân kêu lên: "Tất nhiên là Nguyên Anh, tu ra Nguyên Anh có thể ngự kiếm bay, không cần mượn dùng ngoại lực vẫn có thể dùng pháp lực của chính mình thi triển ra thần thông mới xem như có thành tựu.".

Đế Long nghe vậy bật cười, kêu lên: "Thế mà chỉ mới Nguyên Anh." Nàng dựng thẳng ba ngón tay lên, nói: "Đến Nguyên Anh, nhiều nhất ba năm là đủ rồi. Chỉ là chí hướng của các ngươi cũng nhỏ quá đi, tới Nguyên Anh, cùng lắm chỉ được một chức thống lĩnh nhỏ ở Hãn Hải đi? Chẳng lẽ nam tử hán đại trượng phu mà cam tâm dừng bước tại đây?".

Trần Vân khom người bái nói: "Mong rằng Đế cô nương chỉ giáo."

Đế Long nói: "Người ở cảnh giới Nguyên Anh chỉ mới bước lên con đường tu tiên, đến Hợp Thể kỳ mới xem như có chút thành tựu, Độ Kiếp cảnh xem như không có trở ngại, Đại Thừa mới là có thành tựu.".

Trần Vân và Hạ Tuấn hai mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: "Cô nương này mạnh miệng thật." Hai người bọn họ rất muốn hỏi một câu: "Xin hỏi hiện tại cô nương ở cảnh giới nào?" Lại không có mặt mũi đi hỏi, lại thấy Đế Long một thân trang sức quý khí, chắc là địa vị cực lớn nên mới dám nói như vậy. Trên đời làm gì có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, nhưng bây giờ lại có một chiếc bánh trước mặt bọn hắn. Đây là cơ hội ngàn năm có một, bọn hắn không muốn cơ hội tốt này chạy đi mất.

Trần Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Không biết Đế cô nương tìm hai huynh đệ chúng ta là muốn chúng ta làm chuyện gì?".

Đế Long nói: "Thôi, nếu hai vị không có chí lớn, ta cũng không tiện nói cái gì. Như vậy cáo từ." Nàng dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Tuấn kêu lên: "Cô nương, linh thạch của Ngài." Từ trên bàn cầm lấy linh thạch đưa về trước mặt Đế Long: "Có làm thì mới có ăn, mong rằng cô nương thu hồi linh thạch này.".

Đế Long không thu linh thạch, chỉ nhìn Hạ Tuấn nói: "Chỉ là mười cân linh thạch, coi như là lễ gặp mặt của ta đi. Cho ta nói thêm một câu, lòng cao bao nhiêu, trời lớn bấy nhiêu, nếu chỉ là mười cân linh thạch mà hai vị cũng không dám nhận, ta thấy hai vị cả đời cũng chỉ dừng bước tại đây.".

Trần Vân kêu lên: "Vậy đa tạ ý tốt Đế cô nương!" Dứt lời, duỗi tay nhận lấy linh thạch.

Hạ Tuấn kêu lên: "Đại ca!" Hắn túm chặt Trần Vân kéo đến một bên nhỏ giọng nói: "Huynh biết lai lịch cô nương này sao? Cả tên nàng cũng phạm vào kiêng kị, huynh lại xem nàng một thân khí thế, sợ là hoàng tộc Đại Diễn. Tuy mặt ngoài Hãi Hải và Đại Diễn giao thiệp tốt với nhau nhưng ngầm lại tranh đấu gay gắt. Ý đồ của cô nương này là gì huynh cũng không biết mà dám nhận linh thạch, đại ca không sợ sẽ gây họa sát thân, họa cả gia tộc."

Trần Vân cười nói: "Đệ đừng sợ, Đế cô nương chắc chắn không phải người của hoàng tộc Đại Diễn." Hắn nói xong, đi vài bước đến trước mặt Đế Long, ôm quyền nói: "Nguyện làm trâu làm ngựa vì Đế cô nương."

Hạ Tuấn giữ chặt Trần Vân kêu lên: "Đại ca!" Tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng nõn thành trắng tái. Mười cân linh thạch đã bán chính mình, bực này cốt khí - haiz!

Đế Long hỏi Trần Vân: "Ngươi không sợ ta bán ngươi?".

Trần Vân cất cao giọng đáp: "Tại hạ không sợ. Đế cô nương lựa chọn hai huynh đệ ta, là để mắt chúng ta, hai chúng ta thề sống chết đi theo Đế cô nương."

Hạ Tuấn giữ chặt Trần Vân, lại khuyên không được Trần Vân, tức giận đến trừng mắt. Hắn thấy Trần Vân vẫn khăng khăng một mực, lại không muốn bỏ hắn một mình, nghĩ lại trước nay Trần Vân vẫn luôn làm việc có đạo lý, không phải người mù quáng, cân nhắc nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng, tâm bất cam tình nguyện nói: "Ai bảo chúng ta là huynh đệ kết nghĩa sống chết có nhau, đại ca đi đâu thì đệ theo đến đó."

Đế Long cười nói: "Như thế thì tốt rồi. Hạ công tử an tâm mà đột phá tu vi đi, sau đó ta lại đến tìm các ngươi." Nàng dứt lời, búng tay bắn ra một đạo Nguyên Thần lực vào trong Linh Hải của bọn họ phong ấn ký ức, phòng ngừa có người rút ra ký ức của bọn họ điều tra ra nàng và bọn có tiếp xúc với nhau. Nàng ra tay cực nhanh, mà hai huynh đệ hắn tu vi kém quá nhiều, Nguyên Thần lực của nàng bắn vào Linh Hải bọn họ cũng không hay không biết.

Hạ Tuấn nhìn theo bóng dáng Đế Long rời đi, lúc này mới kêu lên: "Đại ca, huynh đây là......" Đúng là lúc đầu hắn thấy cô nương này lai lịch bất phàm cố ý kết giao, nhưng sau khi nghe nàng nói chuyện, quả thực giống như muốn làm phản.

Trần Vân nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, xác định không có người nghe lén mới nói: "Nhị đệ, ngươi biết Đế cô nương này lai lịch ra sao không?".

"Sao đệ biết được!".

Trần Vân nâng tay ra dấu Hạ Tuấn nhỏ giọng một chút, kéo dài âm thanh kêu lên: "Đệ đó, cơ duyên từ trên trời rơi xuống trên người mà không tự biết. Theo như lời Đế cô nương, Nguyên Anh tính là cái gì!" Ngồi xuống, đổ ly trà uống một hớp, mới vẫy tay cho Hạ Tuấn bảo hắn lại đây ngồi xuống.

Hạ Tuấn nín thở ngồi bên người Trần Vân, nói: "Đại ca không cần úp úp mở mở, nói đi, Đế cô nương là lai lịch gì?".

"Đế Quân, trong thiên hạ chỉ có một người, cũng chỉ có ngài mới dám lấy tên này."

"Ai?"

"Người này ứng trời mà sinh, sinh làm tiên, sau khi hạ phàm được Nữ Đế hộ pháp, nàng chấn động Tu Tiên giới, người tu tiên trong thiên hạ đều muốn tìm tung....." Trần Vân nói xong, mắt lé đảo qua Hạ Tuấn, nói: "Biết ta nói là ai sao?".

Hạ Tuấn giật mình lập tức nhảy dựng lên, há mồm kêu to: "Huynh nói là" Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra đã bị Trần Vân nhảy dựng lên bưng kín miệng.

Trần vân nói: "Đệ nói xem đây có phải cơ duyên từ trên trời hay không ?".

Hạ Tuấn gật đầu, giật mình sững sờ. Hắn sững sờ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, kêu lên: "Ngài có pháp lực ngập trời, sao còn cần hai huynh đệ chúng ta làm việc giúp ngài?" Hai huynh đệ chúng ta có cái gì ngài dùng được?" Hắn chính là nghe nói lúc trước Nữ Đế đi phá Phong Thiên trận tiên nhân lưu lại xém chút nữa ngã xuống trong Phong Thiên trận, cuối cùng vẫn là Chân Long ra tay cứu Nữ Đế. Ngài có thể so với Nữ Đế chí cao vô thượng, có thần thông ngập trời, chuyện gì làm không được? Sao phải dùng hai tiểu tu sĩ như bọn họ?

Trần Vân hỏi: "Không hiểu?" Hắn tiến đến bên tai Hạ Tuấn, nhỏ giọng nói: "Chân Long như tiên, tôn quý cỡ nào, sao có thể tự tay làm lấy mọi việc? Ngay cả đệ và ta đều có sai vặt chăm sóc phải không?"

Hạ Tuấn tức giận kêu lên: "Thật...... Đế cô nương là nữ nhi, muốn tìm người hầu hạ cũng nên tìm hai cô nương mới đúng, hai đại nam nhân như chúng ta......" Thân là nam tử, chạy tới hầu hạ một nữ nhân, cái là gọi là cái gì! Cho dù đó là con rồng, cũng..... Kỳ con mẹ nó cục! "Muốn hầu hạ huynh đi đi, đệ không đi!" Tốt xấu gì hắn cũng là con nhà quan, việc hầu hạ nữ nhân hắn làm không được.

"Nhìn tiền đồ của đệ thử xem, nghĩ đi đâu vậy! Đế cô nương đã nói không phải sao? Nàng không rành cách đối nhân xử thế, không hiểu tục sự thế gian, hai huynh đệ chúng ta không phải đủ tiêu chuẩn sao? Ta đoán nàng muốn hai chúng ta thay nàng thu xếp một ít công việc phàm tục. Lại nói....." Trần Vân hạ giọng nói: "Thiên hạ có bao nhiêu người tu tiên muốn tìm đến nàng tìm kiếm cơ duyên thành tiên, bất cứ khi nào nàng lộ diện đều có rất nhiều cao thủ Tu Tiên giới đuổi theo, có rất nhiều việc không tiện lộ diện, cần có người lộ diện thay nàng chuẩn bị. Đôi ta đi theo nàng, không nói thành tiên, tương lai không xa ở Tu Tiên giới còn sầu không thể nở mặt nở mũi? Phải biết rằng, bây giờ Nữ Đế chí cao vô thượng đang đi cùng nàng."

Đế Long không đi xa, Trần Vân và Hạ Tuấn nói chuyện nàng nghe không sót một chữ. Nàng thầm than một tiếng: "Hạ Tuấn này ngốc thật! Trần Vân thì cáo già! Cái gì mà thuận thế leo lên, cái gì nhung nhúc như sâu, là cái này!" Nàng tìm đến hai người bọn họ, chưa nói mấy câu, Trần Vân liền đoán mò hết bảy phần. Chỉ là, việc nàng muốn làm Trần Vân không thể nào tưởng tượng nổi. Thật ra nàng không lo Trần Vân đem nàng bán, Chân Long thượng tiên và Nữ Đế Nhân tộc đều mạnh hơn hết thảy mọi người, hôm nay duyên đến đều cầu không được, bán nàng lại đi đâu tìm đại cơ duyên?

Trần Vân không phải người keo kiệt, Đế Long đưa cho hắn mười cân linh thạch hắn đưa toàn bộ cho Hạ Tuấn đánh sâu vào Dung Hợp kỳ.

Hạ Tuấn cũng không khách khí với Trần Vân, liền ôm hai mươi cân linh thạch đi đánh sâu vào Dung Hợp kỳ.

Đế Long an tâm mà chờ Hạ Tuấn đột phá đến Dung Hợp kỳ, nàng phải chờ đến hai người này đạt được chỗ tốt mà nguyện ý khăng khăng một mực đi theo nàng lẫn lộn mới có thể thực thi bước kế hoạch tiếp theo. Mỗi ngày nàng không có việc gì thì đi lắc lư quanh Linh Bảo Trai, mua chút nguyên liệu luyện chế đan dược, pháp bảo và cách làm, không có việc gì thì luyện đan dược, pháp bảo chơi. Nàng ra tay hào phóng, vung tay chính là thưởng mấy cân linh thạch, nháo đến chưởng quầy Linh Bảo Trai mỗi ngày mắt trông mong mà ngóng nàng tới, chỉ hận không thể đem nàng trở thành Thần Tài mà cúng bái. Chưởng quầy Linh Bảo Trai hoài nghi Đế Long là một vị công chúa Đại Diễn, mà Đế Long lại ra vẻ thần bí, chỉ nói chính mình không phải họ Tề không liên quan gì đến hoàng tộc Đại Diễn. Mà bộ tịch này của nàng, cách nàng vung tay, cách nàng tiêu xài linh thạch, trừ công chúa hoàng gia, nhà ai có thể chống đỡ nổi? Lại đến từ Đại Diễn, nàng càng nói chính mình không phải công chúa Đại Diễn chưởng quầy lại càng đem nàng trở thành công chúa Đại Diễn.

Đế Long đến Thịnh Kinh đã mười bốn ngày, Hạ Tuấn còn đang bế quan đánh sâu vào Dung Hợp kỳ. Đế Long xem đến mếu máo: "Không phải chỉ là đánh sâu vào Dung Hợp kỳ sao? Sao mà lâu như vậy? Bảo sao Thánh môn ở Hãn Hải không cần các ngươi, từ Toàn Chiếu hậu kỳ đánh sau vào Dung Hợp kỳ, cầm hai mươi cân linh thạch mất thời gian như vậy còn chưa vào, tư chất cũng quá kém." Nàng chưa từng tu hành, tất nhiên không biết phàm nhân tu hành gian nan. Cũng may nàng cái gì đều thiếu chỉ có kiên nhẫn là không thiếu, ngươi bế quan lâu thì ta chậm rãi chờ. Dù sao nàng mỗi ngày đều vội vàng câu cá ở Linh Bảo Trai không phải sao?