Đế Long Tu Thần

Chương 23: Nữ Đế Xuất Chiến

Đôi mắt Đế Long tràn ngập nước mắt hết sức vô tội mà nhìn Khương Hoài Ưu, đáp: "Miệng của cô nhìn đẹp mắt, tôi nhìn môi cô liền muốn dùng môi tôi chạm môi cô, sau đó chạm rồi, Khương Hoài Ưu, đây chính là hôn mà nhân gian nói ư? Chẳng lẽ đây là thích mà trên sách viết? Tình yêu?"

Khương Hoài Ưu không trả lời vấn đề của Đế Long mà trực tiếp ra lệnh đuổi khách, nàng nói: "Em nên rời đi."

Đế Long tầm mắt nhẹ nhàng rũ xuống, hơi hơi không muốn. Cô biết mình nên rời đi, cô cũng có con đường tu hành cần đi. Cô hướng Khương Hoài Ưu ôm quyền thi lễ một cái, nói: "Đa tạ cô giúp đỡ. Tôi có hai loại công pháp bẩm sinh muốn tặng cô, xem như tạ ơn đi. Hai môn công pháp này một thuật là Nguyên Thần bất diệt, tôi có thể sống sót đến bây giờ là nhờ thuật này; thuật còn lại là Đế Long Thiên Nhãn, tu luyện thuật này có thể luyện ra Đế Long Thiên Nhãn, sau khi học thành có thể phá hết thảy ảo ảnh, nhìn thấu hết thảy trời đất, thậm chí có thể nhìn thấy quá khứ tương lai." Cô ngưng tụ hai môn công pháp thành một tia linh thức bắn vào Linh Hải Khương Hoài Ưu. Sau đó cô lại thi triển thuật hoá thân biến thành một thiếu nữ da thịt mềm mại trắng nõn, mái tóc dài vốn rối tung nay bộc chặt lên, bộ áo bào màu trắng giản dị biến thành một chiếc váy dài xinh đẹp tuyệt sắc, hai chân mang đôi hài thêu hoạ tiết mây rồng ánh vàng. Đế Long mắt ngọc mày ngài, tinh thần phấn chấn cộng thêm một thân thanh thoát cao quý, giống như một nàng công chúa trong hoàng tộc. Đế Long nói với Khương Hoài Ưu: “Vậy tôi đi, cáo từ.”

Đế Long quăng một sợi linh thức vào Linh Hải Khương Hoài Ưu, nó lập tức dung hoà vào một bộ phận ký ức của nàng.

“Đa tạ.” Khương Hoài Ưu lại nói: “Sau này em tự giải quyết cho tốt.”

Đế Long kỳ quái nhìn Khương Hoài Ưu, lời này nghe giống như là không bao giờ gặp lại nhau vậy. Cô hỏi: “Về sau chúng ta không còn gặp mặt nữa sao?”.

Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói: "Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại." Nói xong từ từ nhắm mắt.

Đế Long nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú nhìn gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của nàng một lúc lâu. Cô có loại cảm giác rất vi diệu, giống như cô và Khương Hoài Ưu sẽ tách ra một khoảng thời gian rất dài rất lâu. Cô có chút không nỡ, lại cảm thấy rời xa mới là điều đúng đắn. Cô có con đường mình muốn đi, Hoài Ưu cũng có con đường của nàng, xa nhau là hợp tình hợp lý, không phải sao?

Đế Long phóng lên tận trời xanh, bay ra Hà Nguyệt Cốc. Cô đứng trên trời nhìn xuống hẻm núi Hà Nguyệt Cốc, ôm quyền nói: "Khương Hoài Ưu, bảo trọng, cáo từ." Dứt lời, quay người bay về hướng Trung Châu.

Cô đi chưa được bao lâu, đột nhiên nghe được phương hướng Hà Nguyệt Cốc truyền đến tiếng vang "Ầm ầm" to lớn, âm thanh chấn động nghìn dặm, hình như là Hà Nguyệt Cốc đang chấn động mạnh.

Hà Nguyệt Cốc có khác thường! Đế Long kinh hãi, tranh thủ thời gian quay đầu phóng về Hà Nguyệt Cốc.

Cô xông về Hà Nguyệt Cốc, đầu đâm vào pháp trận thình lình nhìn thấy một dãy núi chợt lóe lên trong hư không rồi biến mất.

Không gian dao động lắng lại, trời đất lại khôi phục yên tĩnh, dưới Hà Nguyệt Cốc chỉ còn lại một mảnh hoang vu tràn ngập bụi mịt mù.

Đế Long cúi đầu xem xét, cả hẻm núi Hà Nguyệt Cốc bị người ta dùng đại thần thông nhổ tận gốc, dãy núi đầm nước mặt đất và long mạch dưới lòng đất đều bị lấy đi. Trên mặt đất chỉ lưu lại một hố sâu khổng lồ ngang dọc mấy nghìn km. Đế Long hít vào một hơi, thầm kêu: Khương Hoài Ưu thế mà dời Hà Nguyệt Cốc tiến vào trong hư không! Nàng muốn làm cái gì?.

Ngay sau đó, cô lại nhìn thấy một chấm ánh sáng xanh từ trong hư không bay ra, chính là Khương Hoài Ưu.

Đế Long đang định hô: "Khương Hoài Ưu", thì thấy Khương Hoài Ưu hóa thành một đạo bóng xanh bay về phía Nam Cương. Đế Long nhớ Khương Hoài Ưu từng nói với Tham Lam rằng: Chuyện ở đây xong rồi, tôi sẽ đến Nam Cương tính với cô. Cô lẩm bẩm một mình: "Nàng đi Nam Cương tìm Thanh Lam hả ta?". Cũng tranh thủ chạy theo đến Nam Cương.

Cô bay đến trên không Nam Cương mở ra Thiên Nhãn tìm kiếm bóng dáng Khương Hoài Ưu, chỉ thấy có rất nhiều Yêu tộc đang dọn nhà. Yêu tộc kết thành đàn thành bầy gánh động phủ trên lưng trông như đàn kiến đang dọn nhà mà tiến về hướng Nam của Nam Cương. Yêu thú biết bay thì bay ở trên trời, không biết bay thì chạy trên mặt đất, có mang con mang cái, có gánh trên vai toàn thân gia sản, còn có một đám cá có cái đầu kỳ quái ngậm toàn bộ cá con trong miệng dùng vây cá phi nước đại trên mặt đất. Số lượng lớn Yêu tộc dọn nhà, thế mà còn có không ít yêu thú đứng tuần tra duy trì trật tự.

Một con chim ưng tuần tra phát hiện Đế Long, lao đến quát: "Này, đây là địa bàn Yêu tộc, Nhân tộc thì rời đi nhanh đi.".

Đế Long hỏi: "Mấy người đang dọn nhà hả? Muốn đi đâu?".

Con chim ưng kia trừng mắt một cái, giận dữ nói: "Đây là việc mày có thể nghe ngóng sao, rời đi nhanh lên, nếu không đừng trách tao không khách khí." Vừa nói chuyện từng chiếc lông vũ vừa dựng thẳng lên, toàn thân bừng bừng yêu khí, bộ dáng như sắp xông tới đánh Đế Long.

Đế Long bĩu môi, nói: "Đừng nôn nóng như vậy nha, từ từ nói chuyện, biết không?"

Con chim ưng lớn phát ra một tiếng ưng rít gào, vung cánh lên đâm về phía Đế Long, móng vuốt to lớn nhắm thẳng Đế Long. Đế Long không trốn không tránh, xông lên đánh chim ưng. Tu vi con chim ưng không cao lắm, nhưng lại mười phần khó chơi, năng lực chiến đấu ứng biến cực kỳ linh hoạt. Đế Long nhiều lần sắp đánh trúng nó, nó lại lách mình tránh thoát.

Con chim ưng này còn rất gian xảo, nó nhìn ra tu vi Đế Long cao hơn nó. Lúc chiến đấu nó không đâm thẳng về phía trước mà là quanh co, hoặc bất thình lình tập kích, thậm chí nó cố ý lộ ra sơ hở dụ Đế Long đánh lại đột nhiên biến chiêu phản công ngược lại Đế Long.

Đế Long kinh nghiệm tác chiến cũng không phong phú, trừ trận sinh tử chiến lúc vừa sinh ra đời, cô cơ hồ chưa từng chân chính đánh với ai một lần. Bây giờ gặp được một con yêu thú trời sinh đã là sát thủ trên không cũng muốn rèn luyện chiến lực của mình một chút, mười phần bình tĩnh mà quần nhau, đánh nhau với chim ưng, học kỹ xảo chiến đấu của nó.

Đế Long và chim ưng đánh nhau say sưa, bỗng nhiên cô cảm thấy trên bầu trời có một cỗ yêu khí cuồn cuộn xoắn tới. Cô vội vàng lùi về sau vài km kéo dài khoảng cách với chim ưng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thanh Lam đứng trong đám mây, tư thế hiên ngang oai hùng, bừng bừng chiến khí, yêu khí chính là từ trên người nàng phóng xuất. Trên không trung cách Thanh Lam không xa, một bóng dáng màu xanh đang đứng đón gió, áo xanh phần phật, sừng sững như núi. Nàng lẳng lặng đứng đó như một đóa sen xanh nở rộ.

"Khương Hoài Ưu!" Đế Long kinh ngạc hô lên. Nàng quả nhiên đến tìm Thanh Lam, đây là sắp đánh nhau sao?

Con chim ưng lớn cũng cảm giác được khác thường, nó ngẩng đầu nhìn lên trên trời, lại phát tiếng ưng rít gào, vung cánh lên đánh tới Đế Long. Đế Long không muốn dây dưa với chim ưng, cô gào thét ra một tiếng rồng gầm chấn động đến nỗi chim ưng toàn thân cứng đờ. Cô lại lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt chim ưng, tay phải nắm thành quyền, một đấm đánh vào mắt chim ưng. Chim ưng bị Đế Long đấm mà rơi thẳng xuống, liên tục xoay mấy vòng trên không trung mới lần nữa vỗ cánh vững. Chim ưng không tiếp tục công kích, mà là cảnh giác nhìn chằm chằm Đế Long, kêu lên: "Mày không phải Nhân tộc? Mày là Chân Long?" Chân Long gào thét phóng xuất ra Long khí chấn động làm lòng nó run sợ, như là gặp phải thiên địch làm cho nó sợ hãi.

Đế Long hé miệng cười một tiếng, nói: "Biết thì tốt rồi!".

Chim ưng nhìn ra chiến lực Đế Long cũng không cao, mặc dù nó rống nghe rất khϊếp người, nhưng công kích lại không có bao nhiêu uy thế. Chim ưng lại rít ra một tiếng chói tai, kêu lên: "Đánh tiếp!".

Đế Long trừng mắt, kêu lên: "Còn đánh?".

"Cho dù mày là Chân Long, tao cũng không sợ! Đánh tiếp!" Nói xong, hóa thân thành một nam tử tráng kiện khôi ngô như Thần Ma đánh tới Đế Long.

Đế Long ánh mắt trầm xuống, lại gầm thét ra tiếng rồng, há mồm phun ra Long Tức về hướng chim ưng. Long tức hóa thành cơn lốc cuốn theo một đoạn sương mù dày đặc đánh thẳng về hướng chim ưng. Trong sương mù sấm sét rền vang, vô số tia sét hình rồng chớp nháy, hơi thở sấm sét mạnh mẽ và tràn ngập Hỗn Độn khí ập tới giống như đang xé rách vạn vật sau đó lại hòa hợp cùng tro tàn.

Đối mặt với hơi thở khủng bố khiến chim ưng trong lòng lạnh toát, trong nháy mắt Long Tức ấp đến nó hóa về nguyên hình vung mạnh hai cánh quay đầu chạy trốn. Đế Long hóa thành con rồng khổng lồ, nhấc móng vuốt chụp tới chim ưng đang chạy trối chết.

Móng vuốt mãnh mẽ chụp xuống, chim ưng sợ muốn vỡ mật, nó vừa cảm giác được móng vuốt Đế Long nhào đến, mở đôi cánh lớn ra xoay ba trăm sáu mươi độ trên không trung, luồn lách vào trong khe móng vuốt hiểm hóc mà tránh thoát. Nó vừa thoát đòn hiểm, chợt thấy một đạo ánh sáng chói mắt trên bầu trời chụp xuống, hai mắt nó nhất thời đau dữ dội như bị kim đâm vào. Chim ưng thét lớn một tiếng. Nó biết Đế Long ở phía trên, không xông đi lên nữa mà là lao nhanh xuống ý muốn tránh né đòn tấn công của Đế Long. Hai mắt nó mù, không thấy được gì cả, chỉ có thể dựa vào thính giác và giác quan tránh né.

Đế Long lại gầm lên một tiếng, âm thanh gào thét không còn nhẹ nhàng giống như trước đó, tiếng rồng ngâm chấn động đến bầu trời cũng đang rung chuyển, long uy cuồn cuộn tràn ra nháy mắt đập vào thân thể chim ưng. Sức mạnh to lớn đâm đến chim ưng rên thảm một tiếng, toàn thân lập tức nứt ra ngay cả xương cốt đều đứt đoạn, máu vẩy đầy trời rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Đế Long đáp xuống, một tay bắt lấy chim ưng đang rơi xuống. Cô đem nó đặt trên một dãy núi, lại bay lên cao, hóa thành thiếu nữ phóng về hướng Thanh Lam và Khương Hoài Ưu. Cô đứng bên ngoài vòng chiến, chăm chú quan sát hai người đánh nhau.

Khương Hoài Ưu và Thanh Lam đang đánh khó mà hòa giải, Thanh Lam Pháp Tướng hiện ra, thậm chí lấy ra Cung Thần. Sau đó nàng một phân thành hai, Nguyên Thần tu thành hình người xuất khiếu cầm Cung Thần đánh với Khương Hoài Ưu, đồng thời bản thể hóa thành một con chim xanh to lớn dùng pháp thuật bắn Khương Hoài Ưu.

Khương Hoài Ưu bay ở không trung, thân thể của nàng chỉ bằng người thường nhưng uy thế cứ như một vị thần khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, ép tới trời đất đều đang run rẩy.

Thanh Lam dùng hết thủ đoạn, cuối cùng vẫn đánh không thắng Khương Hoài Ưu, bị Khương Hoài Ưu một chưởng đè xuống đập vào dãy núi, dãy núi cũng bị nàng đè sập, há mồm "Phụt" một tiếng phun ra máu tươi. Bản thể của nàng hóa về hình người, Nguyên Thần trở về vị trí cũ, đưa tay lau máu trên khóe miệng, nói với Khương Hoài Ưu: "Cô thắng.".

Khương Hoài Ưu đứng ở không trung, lẳng lặng liếc nhìn Thanh Lam, cất cao giọng nói: "Từ nay Nhân tộc và Yêu tộc chung sống hòa bình, vĩnh viễn không có chiến tranh!" Dứt lời, nàng hóa thành một đạo bóng xanh phong lên trời cao, nháy mắt đã vào Tầng Gió lốc bên trong. Nàng đón cuồng phong gió lốc xông lên, đi đến pháp trận phong ấn hành tinh này. Nàng đứng trước pháp rận, lại yên lặng mà liếc nhìn nó. Đột nhiên hai tay nàng kết ấn dùng pháp lực hóa ra một dãy núi khổng lồ nặng nề mà đánh xuống khe hở nhỏ bé trên pháp trận.

Ngọn núi nổ tung, lập tức có một màn ánh sáng hiện ra, bên trong màn ánh sáng là sấm sét vang dội. Sau đó có một vị Thiên Thần mặc kim giáp tay cầm thần binh thần khí xuất hiện trong màn sáng hặm hực nhìn Khương Hoài Ưu.

Đế Long thấy thế quá sợ hãi, gấp giọng quát: "Khương Hoài Ưu, không thể!" Lời cô nói còn chưa hết, Khương Hoài Ưu đã nhắm chuẩn khe hở đánh xuống lần thứ hai.

Đế Long bị dọa sợ cho đứng tim vỡ mật, gần như gào thét lên: "Khương Hoài Ưu! Không thể! Nguy hiểm!" Cô thở hổn hển dậm chân quát lên: "Cô đang làm cái gì vậy hả!".