Đế Long Tu Thần

Chương 8: Yêu Đế Yêu tộc

Đế Long cách rất xa nữ tử này ngồi xuống, cô từ trong lòng ngực lấy ra hai quyển sách mới mua bắt đầu lật xem. Vũ trụ này hết thảy đều là xa lạ đối với cô, vì sinh tồn cô cần thiết nỗ lực mà học tập tri thức. Cô cong đầu gối ngồi bệt dưới đất, chuyên tâm mà ghi nhớ mỗi hạng mục trên sách ghi lại, e sợ đã bỏ sót bất kì hạng mục nào.

Tuy rằng cô gái bị xiềng xích khóa trụ không cách nào tới gần Đế Long, nhưng linh thức vẫn có thể thăm dò qua. Nàng thấy bộ dạng Đế Long phá lệ nghiêm túc còn tưởng rằng y đang giác ngộ cái gì pháp môn cao thâm, nàng dò ra cảm giác nhìn đến quyển sách Đế Long cầm trên tay, tức khắc cạn lời. Loại sách này nàng cũng xem qua, đó là khi nàng hai ba tuổi vừa mới bắt đầu tu hành lật sách phụ trợ xem. Nha đầu này một thân tu vi ngay cả nàng cũng nhìn không thấu, lúc đánh phong ấn pháp trận trên người còn ẩn ẩn có long khí tràn ra, từ khí tức lộ ra nàng kết luận nha đầu này đến từ Yêu tộc, đi chiêu số chính là tu long. Yêu tộc tu luyện có hai con đường, một là trước tu thành người, lại từ người tu thành tiên; hai là tu long, hóa rồng thành tiên. Xà tộc, giao long tộc hầu hết đa số đều sẽ lựa chọn tu long thành tiên. Cho dù là giao tộc có dòng máu chân long, muốn tu ra long khí cũng tu đến Đại Thừa lại bị thiên kiếp tẩy rửa qua mới được. Đại Thừa giả yêu tộc cách tiên chỉ kém một bước, còn cần xem lọai sách cơ bản nhập môn Tu Tiên giới? Nàng thực sự không còn gì để nói, chỉ có thể than thở nha đầu bị nhốt ở chỗ này cũng vô cùng nhàm chán đi.

Bỗng nhiên, nữ tử cảm thấy trên đỉnh đầu có cá bơi tới. Nàng chạy nhanh thi triển ảo thuật dụ cá vào động.

Con cá không nhỏ, dài gần bốn mét, trong cơ thể ẩn ẩn có yêu đan thành hình. Cá kia chui vào tới, đầu tiên nhìn đến Đế Long ngồi ở kia, há mồm đớp tới hướng Đế Long muốn nuốt vào bụng.

Đế Long mày nhăn lại, thả ra một sợi long uy quát khẽ: “Cút!” Âm thanh không lớn lại làm cá kia sợ tới mức quay đầu hướng chỗ sâu trong sơn động chạy, giống như ruồi bọ không đầu cắm đầu đâm vào trên tay cô gái kia, mạch máu toàn thân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút cạn nhập trên tay cô gái hợp thành một viên hạt châu như trái nhãn, bị nàng một ngụm nuốt vào trong miệng.

Con cá nháy mắt hóa thành  xương trắng, bị nữ tử tiện tay vứt một cái bay đi ra mà rớt trên mặt đất nặng nề vỡ thành một đống xương vụn không hoàn chỉnh.

Máu thịt cả một con cá lớn bốn mét sau khi bị áp súc vậy mà chỉ to bằng trái nhãn, không đủ nhét kẽ răng nữa là, nuốt xong càng đói.

Nàng lại theo dõi Đế Long, như vậy một cái đại yêu tu đến Đại Thừa ăn vào, cái bụng có thể căng như trái bóng rổ một ngàn năm cũng có thể không đói bụng.

Đế Long thấy ánh mắt của cô ta rất giống muốn ăn rồng, nhanh chóng đứng dậy dịch đến một chỗ khác sơn động, lưng dựa vách tường, bảo trì khoảng cách xa nhất với cô ta.

Cô thiên phú rất cao, sách xem một lần có thể nhớ kỹ toàn bộ, sau đó lại lấy ra quyển sách rèn luyện pháp bảo tiếp tục xem.

Cô xem xong rèn luyện pháp bảo sơ cấp công pháp, liền muốn động tay thực hành. Cô hai bàn tay trắng, trên người chỉ có một túi trữ vật nhẫn trữ vật trống trơn. Đây là pháp bảo có sẵn, cô không cần phải luyện nữa. Tại đây trong sơn động duy nhất tài liệu cô có thể tìm được chính là lung ta lung tung rơi vãi đầy đất xương vụn.

Đế Long đứng dậy, lén lút mà lẻn đi qua, thật cẩn thận tới gần phía cô ta.

Gần, lại gần, dí sát người đến mức có thể với tới địa phương đầu xương cá. Đột nhiên một tay Đế Long hút đầu xương cá trên mặt đất vào tay, sau đó nhanh nhẹn giơ chân xoay người chạy, dường như chỉ trong nháy mắt trở về vị trí ban đầu ngồi tiếp tục cách xa nữ tử này.

Nàng ta nhìn đến Đế Long vừa mới tới gần lại nháy mắt trốn xa, tức giận đến muốn đấm lún mặt đất: Cô có giỏi gần thêm chút nữa! Có ai như cô chọc người ta thèm hả? Ngay sau đó, nàng thấy Đế Long đang cầm khúc xương cá rèn, xem quá trình hình như là đang rèn luyện pháp bảo? Không phải đâu? Đầu xương cá bị nàng gặm qua một điểm bột phấn linh khí cũng chưa lưu lại, tùy tiện nhặt cục đá còn tốt hơn, vị Đại Thừa giả này vậy mà dùng để luyện pháp bảo? Nàng ta trợn lớn đôi mắt nhìn trong chốc lát, mắt thấy đầu xương cá trong tay Đế Long hóa thành từng cái xương vụn, lại lần nữa tập hợp hóa thành một bộ xương cá nhỏ bằng bàn tay lớn, màng nháy mắt muốn khóc tức hộc máu! Nàng ở trong lòng điên cuồng mắng: “Tại đây địa phương, không thấy ánh mặt trời, không điểm linh khí, người này nha lấy linh khí tới luyện lọai đồ chơi rác rưởi này! Cô đem điểm này linh khí dùng luyện pháp bảo đưa lại đây, tôi đưa cô vài món pháp bảo cực phẩm Yêu tộc!”

Đột nhiên, Đế Long tức đến đạp đổ đứng lên, rống giận: “Ông trời có mắt hay không? Luyện pháp bảo thôi mà còn muốn dung hòa máu làm vật dẫn câu thông pháp bảo để thao túng!”.

Cô bực bội nhảy dựng lên đi vòng vòng, rất muốn một chân dẫm nát bộ xương cá khô bị cô ném trên mặt đất.

Cô gái kia thật sự nhìn không được, nói: “Cô lãnh phí nhiều linh khí như vậy, cần gì lại phải bủn xỉn vài giọt máu.”

Đế Long tức giận đến đỉnh điểm, cái mũi cũng phồng lên. Thân xác cô bị hủy, hiện tại chỉ còn lại nguyên thần, đừng nói vài giọt máu, nửa giọt máu bột phấn cô cũng không có! Đế Long, ứng trời mà sinh, khí huyết như hải, thả ra có thể nhấn chìm cả một cái hành tinh , kết quả hiện tại cô một giọt lấy không ra.

Cô gái kia kêu lên: “Kỳ ba, cô tức cái gì vậy?”

“Kỳ ba?” Đế Long quay đầu nhìn chung quanh, hỏi: “Kỳ ba là ai á? Nơi này ngọai trừ cô và tôi còn có người khác sao? Cô đang nói chuyện với ai?”

Cô gái kia nhìn Đế Long nửa ngày chưa nói được một lời.

Đế Long xác định không  có sinh linh khác ở đây, cô nhìn về phía ả ta hỏi:

“Cô là nói tôi kỳ ba?”

Cô uể ỏai gật đầu nói:

“Bản đế ứng trời mà sinh, trên trời dưới đất không có cái thứ hai, xác thật coi như kỳ ba.”

“Chỉ là tên của tôi không phải kỳ ba, tôi cho chính mình nổi lên cái tên gọi Đế Quân.”

Nàng kia trầm mặc, nói chuyện với Đế Long, nàng hoàn toàn không có ngôn ngữ. Cái này gọi là cái gì, nói cô béo cô còn suyễn, nói cô là kẻ điên có tật xấu cô còn gật đầu nói chính mình chính có bệnh.

Đế Long hỏi: “Cô tên là gì?”

Nàng kia nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ: “Thanh Lam.”

“À, hân hạnh được gặp.” Đế Long ra dáng ra vẻ mà ôm tay hành lễ, chợt thấy rất có điểm tri thư đạt lễ tiểu công tử nhà giàu.

(Tri thư đạt lễ: Có học rộng, cư xử đúng lễ nghi.)

Thanh Lam lại lần nữa giương mắt quét nhìn Đế Long, hoàn toàn cạn lời, mất mát và thương cảm dâng lên: Nàng bị nhốt ở nơi này bao nhiêu năm rồi? Cái tên đã từng chấn động một thời, hiện giờ bên ngoài không có người nhắc tới sao? Thế nhưng tu ra long khí Yêu tộc Đại Thừa giả cũng chưa nghe nói qua nàng!

Đế Long cảm giác được Thanh Lam trên người ẩn ẩn có hơi thở dao động, không giống phía trước thu liễm ở bên trong thể làm người khó sát chút nào. Cô nhân cơ hội dùng Thiên Nhãn nhìn về phía Thanh Lam, Thiên Nhãn thẳng xem thấu Thanh Lam bản thể. Đây là một con toàn thân tuyết trắng như ngọc, cái đuôi chiều dài rất giống đuôi phượng hoàng, cả người phát ra ánh sáng xanh thanh điểu. Quyển sách cô vừa đọc phía trên có ghi lại: Thanh điểu là thần điểu giống như phượng hoàng, linh vật cát tường, thanh cao, cả người màu trắng xanh phát ra ánh sáng xanh, hình dáng tuyệt đẹp, có thể biến thành người. Đế Long lại nhìn phía Thanh Lam Nguyên Thần, thình lình phát hiện nàng nguyên thần chính là hình người, cùng nàng hiển lộ bộ dáng bây giờ giống nhau như đúc. Khó trách khi nãy cô dùng Thiên Nhãn nhầm Thanh Lam là người. Đây là đã nhảy ra 'loài chim', chân chính Nguyên Thần thành người, từ Nguyên Thần nói lên, Thanh Lam là danh xứng với tên, là người mà không phải con chim. Cô kinh ngạc kêu lên: “Cô vậy mà tu luyện Nguyên Thần thành người rồi, nếu không bị nhốt ở nơi này, cô hẳn đã thành tiên đi?”

“Tiên ư?” Thanh Lam giống nghe được chê cười khẽ cười một tiếng, hỏi: “Xin hỏi thế gian này có Tiên không?”

Đế Long ngẩn ngơ phát ra “Ặc” mà một tiếng kinh ngạc cảm thán! Cô lòng nói: “Sao cô không hỏi trên hành tinh này có người hay không luôn đi?"

Thanh Lam lại thở dài: “Tu tiên vấn đạo, nhưng tiên ở đâu? Có ai gặp qua?”

Đế Long duỗi dài cái cổ chớp mắt, cạn lời mà nhìn Thanh Lam, ở trong lòng kêu lên: Mấy tháng trước tôi còn bị một đống lớn Tiên, Ma đuổi đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa để bọn họ cũng nuốt luôn Nguyên Thần của tôi! Cô không dám hé răng, rốt cuộc hiện tại nguyên thần cô yếu ớt, cô sợ Thanh Lam và người khác giống nhau muốn ăn cô, con rồng mắc cạn này. Nói đi nói lại, cho dù Thanh Lam không biết cô là Đế Long, cũng vẫn muốn ăn cô  điền bụng.

Đế Long không muốn bị ăn, lại bắt đầu tìm đường ra. Nơi này bị pháp trận phong bế, cô muốn đi ra cũng chỉ có thể từ trên pháp trận nghĩ cách. Phá trận là không có khả năng, trận trụ và mắt trận đều ở bên ngoài, trừ khi thân xác cô còn có thể dùng pháp lực đỉnh cao thời kỳ mà mạnh mẽ bổ ra cấm chế. Nếu không nằm mơ mà mơ từ bên trong phá được pháp trận cấm chế. Cũng may cô còn có chút sinh ra đã có sẵn bản năng có thể thi triển. Đế Long “Ầm” mà một quyền nện ở trên cấm chế, toàn bộ sơn động lập tức bị một lớp băng phong bế. Đế Long nhìn chằm chằm tầng băng một lát, thi triển Hóa Thân thuật biến thành băng nhân cùng lọai với pháp trận, một chân đạp vào, hòa vào lớp băng trong pháp trận. Cô lại một bước bước ra, đã bước ra bề dày chừng một mét pháp trận đóng băng, đánh trên nham thạch ở trong pháp trận, cô kẹp giữa pháp trận và nham thạch thiếu chút nữa bị ép xẹp lép. Đế Long chạy nhanh lui ra pháp trận về bên trong sơn động, chuẩn bị từ cửa động đi ra ngoài.

Thanh Lam ngồi ở kia tận mắt nhìn thấy Đế Long một chân bước ra pháp trận lại một chân lui trở về. Nàng kinh ngạc kêu lên: “Cô có thể đi ra ngoài!”

Đế Long quay đầu lại xem Thanh Lam một cái, nói: “Chắc vật á!” Cô sắp phải đi, hẳn là hướng Thanh Lam cáo biệt, rốt cuộc đã bị nhốt cùng nhau lâu như vậy. Cô ôm tay nói: “Núi xanh còn đó lục thủy trường lưu, sau này còn gặp lại!” Nói xong hướng động bay đi.

“Trở về!” Thanh Lam một tiếng kêu to: “Đem tôi mang ra ngoài nữa.”

Đế Long đứng ở chỗ cửa động ,nói: “Cô muốn ăn tôi.”

Thanh Lam đứng lên, nói: “Tôi có thể từ nơi này thoát vây thì có thể hấp thu trời đất Linh khí, không cần phải ăn cô để sống.”

Đế Long tưởng tượng cũng là, nhưng cô lại tưởng tượng bên ngoài nhiều người như vậy có thể hút trời đất Linh khí, không phải vẫn muốn ăn cô con rồng này sao? Cô đem đầu lắc như cái trống bỏi, nói: “Cô sẽ ăn tôi. Trừ khi cô thề vĩnh viễn không ăn tôi, còn phải bảo vệ tôi, không cho người khác ăn tôi!”

Thanh Lam nói: “Cô trợ tôi thoát vây, từ giờ cô đi đến trên trời góc biển, ai dám khinh cô, thì giống như khinh tôi.” Ngữ khí đều đều lại ẩn ẩn lộ ra khí thế kiêu căng ngạo mạn.

Đế Long khinh bỉ quét liếc mắt một cái Thanh Lam, nói: “Đều bị nhốt còn nói mạnh miệng, nếu là không ai dám khi dễ cô, cô sao lại bị nhốt ở đây?”

Thanh Lam làm Đế Long một câu cấp nghẹn đến thật muốn bóp chết nó! Nàng nói: “Cứu tôi đi ra ngoài, có chỗ tốt cho cô.”

Đế Long hỏi: “Cái gì chỗ tốt?” Cô xác thật nhìn trúng Thanh Lam một cái chỗ tốt rồi, đủ mạnh á. Nguyên thần tu thành người, cách thành tiên chỉ kém một bước, đi đến bên ngoài không nói vô địch thiên hạ, nhưng cũng là khó có đối thủ đi? Ít nhất so với cái gì Nguyên Thiên Thánh chủ, Tử Thiên Quân những người đó, cái gì thế lực lớn cũng thắng được. Cô nói: “Cô thề đi, tôi cứu cô ra ngoài thì cô phải bảo vệ tôi, không để tôi bị người ăn đi!”

Thanh Lam thật muốn một chưởng trấn áp Đế Long! Nàng đã nói sẽ bảo vệ cô, vậy mà còn sống chết bắt nàng thề.

Đế Long cái miệng nhỏ dẩu lên, nói: "Nếu cô không đáp ứng thì tôi đi đó nha.”

Thanh Lam tức giận đến mặt mũi trắng bệch! Đã khi nào nàng bị người ta vũ nhục ức hϊếp quá như vậy? Cho dù trấn áp nàng đám người tu tiên lão giả kia cũng không dám tỏ thái độ như thế với nàng. Nàng bị trấn áp ở đây nhiều năm như vậy, từ những cá tôm trên người được đến một xíu nguyên khí, linh nguyên đều sắp hao hết. Nếu lại không thể thoát vây, chỉ sợ thật sự sẽ háo chết ở chỗ này. Mấy năm nay trừ bỏ ngẫu nhiên bơi xuống dưới một chút cá tôm vỏ sò, tiểu nha đầu này là người đầu tiên đến nơi đây, có lẽ cũng là người cuối cùng. Tiểu nha đầu này thập phần đặc biệt, nàng tựa hồ trời sinh cùng pháp trận dung hợp, thế nhưng có thể dễ dàng dung nhập và xuyên thấu pháp trận. Có lẽ trừ nha đầu này lại không có người khác có thể đi ra pháp trận như vậy. Thanh Lam lược làm trầm ngâm, nói: “Tôi ứng cô! Nếu cô có thể cứu tôi đi ra ngoài, để báo đáp, tôi hộ cô không bị người ta khinh nhục.”