Đế Long Tu Thần

Chương 5: Cướp Bóc Và Bị Thưởng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trường Sinh Môn Mạc trưởng lão lấy ra hồ lô nhắm về phía mặt đất, sức hút khổng lồ như muốn nuốt cả trời đất trào ra, hoa cỏ cây cối chim thú các loại bị hồ lô hút vào. Hắn muốn hút hết tất cả mọi thứ vào trong hồ lô không sót thứ gì, kể cả con rồng.

Tử Thiên Quân dùng pháp thuật, chặt ngang ngọn núi dưới chân nâng đến đây, phạm vi ngàn mét đều bị san thành đất bằng, cũng không thấy bóng dáng Đế Long.

Trường sinh môn Mạc trưởng lão lấy ra hồ lô đồ đào bên trong đồ vật, cuối cùng chỉ phải thở dài một tiếng: “Nó lại trốn đi mất!”

Tử Thiên Quân thở dài: “Phép biến hoá của nó thật sự thần thông.”

Nguyên Thiên Thánh chủ nói: “Đến cùng nó vẫn là Chân Long, dù cho chỉ còn lại nguyên thần, cũng không phải có thể dễ dàng để người ta nhúng chàm.” Nói xong, cáo từ mọi người, mang theo môn hạ đệ tử rời đi.

Tất cả mọi người bao gồm Thánh Chủ cũng không phát hiện cành liễu trên tay bà ta có thêm một chiếc lá cây xanh biếc.

Đế Long xác thực không trốn xa, cô bám vào Nguyên Thiên Thánh Chủ trên tay cành liễu giả bộ làm một chiếc lá. Cô tự nhận có thể trốn rất nhanh xa xa mà cho bọn họ hít khói, nhưng trốn mãi cũng phải biện pháp, cô chạy thì người khác sẽ luôn đuổi theo, sẽ nghĩ mọi cách bắt, cô muốn sống chỉ có thể trốn, để bọn họ tìm không thấy.

Đế Long làm một chiếc lá nhìn Thánh chủ mang theo môn hạ đệ tử tiến vào Hồng Hoang rừng rậm tới thành Hồng Hoang. Bên trên thành Hồng Hoang có rất nhiều đảo lơ lửng, trên các hòn đảo đều có trận pháp bảo vệ, mỗi một hòn đảo đều có đánh dấu ghi chú rõ là nhà ai thế lực.

Thánh Chủ vừa bước vào cửa lớn của Nguyên Thiên Thánh Địa thì giơ tay lên thu hồi pháp bảo cành liễu về trong cơ thể, lại không ngờ có một chiếc lá từ trên cành liễu rớt ra, rơi xuống dưới dừng ở không trung. Nguyên thiên thánh chủ ngạc nhiên mà nhìn chiếc lá kia nghĩ thầm: ”Pháp bảo sao lại rụng lá cây?”.

Đế Long cũng hết sức ngạc nhiên, cô đang yên đang lành làm chiếc lá, tự nhiên cành liễu lại biến mất? Cô chợt hiểu ra, phản ứng nhanh nhẹn lướt “Vυ't” một tiếng, một cái bóng xanh bay ra ngoài cửa lớn!

Thánh chủ lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, nâng chưởng chộp lấy chiếc lá, nhưng con rồng kia tốc độ quá nhanh, bà đành một chiêu thất bại. Bà ta chạy nhanh đuổi theo, lại thấy chiếc lá xanh ở không trung chợt hiện rồi hoà vào biển người trong thành Hồng Hoang biến mất.

Trưởng lão trấn thủ ở ngoài Nguyên Thiên Thánh Địa nghe thấy tiếng động đuổi tới, cúi người hành lễ, hỏi: “Thánh chủ đã có chuyện gì xảy ra?”

Nguyên Thiên Thánh Chủ khẽ gọi một tiếng: “ Thật là một con rồng gian trá!”.

Bà phái ra các đệ tử vào trong thành đi tìm kiếm bóng dáng Đế Long, đồng thời nhìn chằm chằm địa phượng con rồng biến mất, không chỉ nhìn chằm chằm người, thậm chí trên mặt đất một miếng đất một miếng gạch, trên nóc nhà một mảnh ngói cũng nhìn. Con rồng này ảo thuật biến hoá quá đáng sợ, biến thành cái gì giống cái đó, biến thành một chiếc lá bám trên pháp bảo, bà ta cũng bị lừa.

Đế Long hóa thành một cái mũi tên trên lưng của gã thợ săn, sau đó hắn mang cô ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành mấy chục mét. Đi đến dưới chân một cây cổ thụ trong rừng, cô mới từ thợ săn bao đựng tên lao ra, lại hóa thành một chiếc lá trên cây cổ thụ ẩn núp một lúc lâu, thấy không có khác thường, mới tự nhiên rơi xuống trên mặt đất, một lần nữa biến thành người. Có lần trước thất bại kinh nghiệm, lần này cô hóa hình cẩn thận hơn, từ xương sống đến mái tóc nhìn qua cùng người thường không khác mấy, ngay cả quần áo cũng là đi trộm từ thôn nhỏ dưới chân núi.

Đế Long hoá thành người đứng dưới một cây đại thụ, nhìn thế nào cũng chỉ là một thiếu niên người trần, khoảng 13-14 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong sáng, quần áo rách rưới. Cô không vào thành lại, mà là đi ngược hướng về phía trước, đi làm quen hành tinh này hết thảy .

Dần dà, cô biết được hành tinh này có rất nhiều môn phái tu tiên. Môn phái tu tiên không chỉ tu tiên, quốc gia sau lưng hầu hết là tông môn tu tiên, thậm chí có quốc gia là do thế lực tu tiên dựng nên, như vương triều Đại Diễn. Như Hồng Hoang rừng rậm này một mảnh khu vực là Nguyên Thiên Thánh Địa thế lực, các thành trì đều thuộc về Nguyên Thiên Thánh Địa. Đi qua lãnh thổ Nguyên Thiên Thánh Địa chính là vương triều Đại Diễn. Đại Diễn và Nguyên Thiên Thánh Địa là thế lực lớn đứng số một số hai ở đại lục này. Lần trước cô bị vây đánh gặp được đội kỵ binh cưỡi yêu thú chính là kỵ binh của vương triều Đại Diễn và cô gái ngồi trong xe ngựa là trưởng công chúa Kỳ Lộng Ảnh nổi tiếng đã lâu, được xưng là đệ nhất mỹ nữ.

Đế Long còn chưa bước vào Đại Diễn đã nghe được nơi nơi truyền đệ nhất mỹ nữ trưởng công chúa Kỳ Lộng Ảnh đang ở quảng trường, mời gọi kỳ nhân dị sĩ bắt Chân Long hoặc có được manh mối của Đế Long, treo thưởng giá trên trời. Đế Long cố ý hỏi thăm qua, muốn tìm cô không chỉ có Đại Diễn, còn có các thế lực khác, giống như là người khắp thiên hạ đang tìm cô vậy.

Đế Long bước vào một toà thành ở biên giới Đại Diễn thì thấy trong thành tụ tập rất nhiều người tu tiên muốn bắt long, trong đó không thiếu cao thủ của các thế lực lớn. Thời gian qua cô gặp được người tu tiên tổ chức thành đoàn đội đều tránh đi: Bản đế không xuất hiện trước mặt các ngươi, các ngươi cứ chậm rãi tìm đi.

Ngoài toà thành này có cửa biên giới đi thông qua Nguyên Thiên Thánh Địa lãnh thổ. Đế Long đi theo thương đội dọc theo con đường lại đây, lúc này cô không có đi đường chính, mà là từ đường chính bên đường cái rẽ đi xuống. Cô nghe người thương đội nói rằng con đường này đi xuyên qua Nguyên Thiên Thánh Địa, bởi vì ven đường có rất nhiều nguy hiểm, đi qua thường xảy ra chuyện, còn có trộm cướp rình rập. Bình thường thương đội không dám đi con đường này, nên thương nhân lui tới Đại Diễn và Nguyên Thiên Thánh địa cũng không đi.

Đế Long đi trên đường, cảm thấy phong cảnh không tồi. Cổ thụ cao chọc trời, ven đường còn có các bông hoa nhỏ, một đường yên tĩnh, chim hót líu lo khắp núi rừng. Cô giúp thương đội bốc hàng kiếm được tiền mua một con lừa già lông bờm đều sắp rụng hết. Cô cưỡi trên lưng lừa lảo đảo lắc lư mà đi.

Bỗng nhiên, trong rừng vang lên một tiếng hô, mười mấy tên cường tráng cầm trong tay đại đao từ trong rừng cây lao ra, bao vây xung quanh Đế Long.

Đế Long khẩn trương, một phen thít chặt con lừa, chớp chớp mắt nhìn một đám đàn ông cường tráng hung thần ác sát, hỏi: “Mấy người là thổ phỉ hả?”

Cầm đầu là một tên trên mặt có vết đao sẹo, gã đem cây đao khiêng trên vai, nói: “Biết điều thì tốt! Nhanh đem tiền bạc giao ra đây, tao không gϊếŧ mạng nhỏ của mày.”

Bên cạnh một người đàn ông có cái răng vàng nhếch miệng cười, nói: “Đứa nhỏ này lớn lên mắt liễu mày ngài, mặt hoa da phấn, nhìn cứ như đứa con gái.”

Một người khác nói: “Nếu không đem nó lột sạch là biết ?”.

Đế Long híp híp mắt, đánh giá bọn họ. Nhóm người này tất cả có tổng cộng mười bảy cá nhân, không một ai tu tiên, trừ tên cầm đầu có luyện một điểm công phu dưỡng khí, trên cơ bản đều chỉ biết đấm đá tay chân một chút. Cô đường đường là Đế Long, tu vi bị phế, đánh không lại những cao thủ tu tiên, còn đánh không lại một toán cướp?

Tên cầm đầu dùng ngón tay quẹt cái mũi một cái, kêu lên: “Con mẹ mày chán sống rồi, dám làm vẻ mặt khinh bỉ, các huynh đệ lên, chém nó kéo trở về hầm thịt ăn!”

Đế Long học tên cướp dẫn đầu đáp lại câu: “Con mẹ mày, dám coi khinh bản đế, ăn thịt bản đế, bản đế chém chết các ngươi, cướp sạch tiền các ngươi!” Dứt lời, một quyền đánh bay một tên cướp đang cầm đao chém tới, lại một cái tát “Bốp” một tiếng nặng nề đập trên mặt tên sơn tặc. Sau đó, cô vung tay như mưa đánh tới trên mặt đám thổ phỉ, mỗi một quyền đều nện lên mũi bọn họ, đập đến những người này máu mũi bay tứ tung, nước mắt rơi như mưa.

Tên thổ phỉ cầm đầu trầm sắc mặt, kêu lên: “Là cái nha đầu khó chơi!” Hắn rống to: “Các huynh đệ lui ra!” Xách lên đao chém về phía Đế Long. Hắn nhấc đầu long đao khí thế mạnh mẽ vang dội, trực tiếp bổ về phía cổ Đế Long.

Đế Long dựng thẳng lên hai ngón tay vững vàng mà kẹp lấy lưỡi đao, một quyền quyết đoán đánh ra ngoài, đánh vào trên cái mũi của tên có kế hoạch lớn này, bay đi ra.

Tên đại đương gia đau hô một tiếng, che lại máu tươi tuôn ra như suối từ mũi, nước mắt bay tứ tung, lớn tiếng kêu lên: “Các huynh đệ, đánh không nổi chạy mau!” Nói xong gã là người đầu tiên chạy vào trong rừng trốn.

Đế Long hóa thành một cái bóng vọt vào rừng cây nhéo cái cổ tên đại đương gia “Vυ't” gã lập tức trở về, cô nhấc một chân đá gãy chân gã ta, lại tiến lên bắt toàn bộ những tên thổ phỉ còn lại trở về, ra vẻ hung ác mà nói: “Đứng yên, không được động! Bây giờ đến lượt tôi cướp, nếu mấy người chạy, tôi đánh gãy chân!” Âm thanh trẻ con vang lên cộng thêm gương mặt thanh tú của con gái, không có đáng sợ chút nào.

Đám thổ phỉ bị thiếu niên có bộ mặt vô hại trước mặt dọa sợ, không một cái dám động, ngoan ngoãn mà đứng ở kia.

Đế Long cướp trên người bọn họ, từ đại đao đến tiền đồng, bạc vụn cũng không buông tha. Đám thổ phỉ này thật sự nghèo, ngay cả tên đại đương gia trong lòng ngực cũng chỉ nhét mười lượng bạc và một khối ngọc phẩm chất kém. Đế Long cũng không chê, lúc cô làm khuân vác, một người làm việc của năm người, làm mười ngày mới được một lượng bạc mua con lừa già kia. Cô cướp bọn họ đến không còn một mảnh, quần áo trên người cũng lột sạch châm lửa đốt, để bọn họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ném trong rừng. Đế Long lại ngồi trên lưng lừa sải bước lên đường, ở trong lòng còn hậm hực hừ nói: "Các người muốn lột sạch bản đế, để xem ai lột sạch ai!” Ừm giờ có mười lăm lượng bạc, đến tòa trấn tiếp theo có thể đổi một con ngựa.

Đế Long đi qua một ngọn núi, lại gặp được một đám thổ phỉ. Từng có lần trước kinh nghiệm, cô quen cửa quen nẻo, không nói hai lời, trực tiếp cướp đám thổ phỉ này! Cướp đoạt sạch sẽ, cởi sạch quần áo bọn họ châm mồi lửa đốt. Mười lăm lượng bạc biến thành 43 lượng bạc, làm giàu không khó, cướp bóc so với làm khuân vác có tiền nhanh hơn nhiều. Đế Long hăng hái, chờ lại có một đám thổ phỉ lao tới, cô không chờ thổ phỉ mở miệng chính mình trước tiên nhảy xuống lừa xông đi lên kêu: “Cướp bóc đây, giao ra bạc cởi sạch quần áo của các ngươi rồi ngoan ngoãn mà ngồi xổm trong rừng đi!”

Cầm đầu là một thiếu niên mới hai mươi, hắn lạnh lùng nhìn thẳng Đế Long mà nói: “ Thằng nhóc con từ đâu tới cũng dám đến Hồn Thiên Lĩnh phô trương thanh thế! ”

(Phô trương thanh thế = Diễu võ dương oai : Phô trương sức mạnh để khoe khoang)

Đế Long nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên này, thình lình phát hiện trên người hắn có hơi thở người tu tiên. Chỉ là tu vi của hắn rất yếu, giống như vừa mới nhập môn. Cô hỏi: “Người tu tiên hả?”

Tên thiếu niên cầm đầu kêu lên: “Biết là tốt, tiểu thiếu gia là đệ tử môn phái Thần Long Lĩnh!”

Đế Long vừa nghe tu tiên, lập tức không có thiện cảm, xông đi lên một cái nắm tay đánh hắn quỳ rạp trên mặt đất! Tên thiếu niên muốn bò dậy, Đế Long lại một quyền đánh tới, một quyền này càng dùng sức, trực tiếp đánh gãy sống mũi, trào ra máu tươi. Thiếu niên tức giận đến 'oa oa' kêu to, hét lớn một tiếng lại muốn bò dậy, kết quả lại bị Đế Long đánh một quyền chụp trên trán ngã trên mặt đất.

“Thiếu đương gia!” Đám thổ phỉ cường tráng phía sau thấy thiếu niên bị đánh lập tức xách đao lên vọt đi tới, kết quả trên mũi mỗi người đều ăn một quyền, bị đánh đến đầy mặt máu mũi, đau nhức khó chịu.

Đế Long ra tay cực nhanh, bên này vung tay đánh tên lâu la tiểu tốt bên này, vẫn không quên vung nắm đấm đánh bên kia “Thiếu đương gia” đang bò dậy. Cuối cùng “Thiếu đương gia” bị Đế Long nắm đấm đánh hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn là người đầu tiên bị Đế Long lột sạch, đồ vật trên người bị Đế Long vơ vét sạch trơn, những tên tiểu lâu la còn lại không một cái may mắn thoát khỏi số kiếp.

Đế Long cướp bóc xong tiếp tục lên đường, cô cưỡi con lừa già lão kiểm kê chiến quả. Lần này cô đánh cướp không chỉ có thu được một đống bạc lớn, còn có vài khối đá trong suốt như là tinh thể được linh khí trời đất ngưng kết thành. Các viên tinh thể được đặt trong  một cái túi cùng loại với túi tiền. Cái túi này nhìn sơ chỉ bằng bàn tay, nhưng bên trong lại rất rộng, nó chứa rất nhiều vàng bạc, còn có ngọc thạch, binh khí, đan dược, thảo dược, còn có một ít thịt yêu thú. Đế Long vùi đầu kiểm kê túi trữ vật, đôi mắt đều trợn tròn, cô cảm thấy không còn hứng thú cướp tiểu lâu la. Đoạt một cái “Thiếu đương gia” bằng đoạt một ngàn cái, một vạn cái tiểu lâu la thu vào.

Bỗng dưng, cô cảm giác được một tàn ảnh từ trên đỉnh đầu xẹt qua, dừng phía trước cô. Đế Long ngẩng đầu nhìn lên, một trung niên nam tử tay cầm cây thương Phương Thiên Họa Kích, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng cô. Đế Long từ trên người hắn đảo qua, biết đây là cái người tu tiên. Cô đem túi trữ vật giấu trong lòng ngực chính mình, hỏi: “Ngươi cũng tới cướp bóc sao?”

(Phương Thiên Họa Kích:

)