Lạc Yến Phân tuy không nhận ra người đội đấu lạp vừa gọi mình, nhưng có thể nhận ra nam nhân đứng bên cạnh là Lãng Ngưu, vì vậy quay lại hành lễ" ra là đại điện hạ, sao điện hạ lại đến đây vậy?"
Lãng Ngưu nói " dẫn muội muội đi dạo kinh thành một chút, lại gặp Lạc viện chủ ở đây, trùng hợp thật"
Nghe hai chữ muội muội, Lạc Yến Phân đưa mắt nhìn qua người kế bên, kinh hỉ mà hành lễ " ra là tam điện hạ, Yến Phân thất lễ, mong điện hạ thứ tội"
Trường Tương Tư nói " không sao, chúng ta đi dạo cũng không hy vọng sẽ có người nhận ra, chỉ là tại sao Lạc viện trưởng lại ở đây?"
"à" Lạc Yến Phân giải thích" chỉ là năm nay thời tiết oi bức hơn mọi năm, cũng gần đến tết Đoan Ngọ, ta cùng Trầm Dã muốn đóng góp công sức gì đó cho buổi lễ, bèn nghĩ ra cách mua băng tảng về để trong hồ lớn để mọi người có không khí thoải mái hưởng lễ vui vẻ một chút. Các chủ thấy ý kiến này không tồi nên đã đồng ý cho ta, hôm nay ta đến đây nhận băng từ thương buôn, ngày mai có thể chở về điện rồi, khi đó hai vị điện hạ, các người cũng đến hóng mát"
" băng vận chuyển về từ Thủy quốc không chỉ vấn đề tiền bạc mà còn phải dùng linh lực để duy trì băng không tan" Trường Tương Tư nhìn nữ nhân đối diện qua màn vải đấu lạp, cảm thấy người này có chút thay đổi so với trí nhớ của mình, có điều cũng đã mười năm rồi, thay đổi mới là điều bình thường" phu thê các người đúng như lời đồn, vô cùng nhân hậu thiện lương"
" chỉ giúp một chút công, để điện hạ chê cười rồi" Lạc Yến Phân nói lại nhìn sắc trời " hai người có đi đâu nữa không, nếu không thì cùng về cung đi, xe ngựa ta ở phía trước"
Trường Tương Tư cùng Lãng Ngưu cũng không có ý định đi đâu nữa, lúc trưa đi bộ suốt đoạn đường dài có chút bủn rủn tay chân rôì, bèn đi nhờ xe của Lạc viện chủ trở về. Lạc Yến Phân là người hiểu đạo nhân sinh, thấy Trường Tương Tư không đề cập đến vấn đề mình che mặt nên cũng không mạo phạm mà hỏi tới, nàng ta nhìn hai cái ống tre trên tay Lãng Ngưu,liền hỏi " có phải là chè băng không?"
Lãng Ngưu đang đưa mắt vén màn nhìn ra bên ngoài, quay lại gật đầu, lại tiếp tục nhìn ra " Lạc viện trưởng thông tuệ"
" Điện hạ người khen quá rồi, ta không rành ẩm thực nhưng cái này muội muội ta cũng thích ăn lắm, lúc con bé mang thai còn nhờ ta mua gởi vào điện cho nó" Vì quen miệng mà vô tình nhắc lại cố nhân, khơi dậy vết thương, Lạc Yến Phân khựng lại giây lát, lại tiếp tục như chưa từng có chuyện gì " không ngờ tam điện hạ cũng thích "
" bị ca ca ta dẫn đi gần hai canh giờ mới tìm được chỗ bán, vì vậy phải thích mới được"
Lãng Ngưu lại chăm chú nhìn bên ngoài như tìm kiếm gì đó, không chú tâm câu chuyện của hai người, Trường Tương Tư thấy hắn sao lãng thì chú tâm, muốn hỏi hắn đang nhìn gì, lượng lự lại nuốt vào lòng, không hỏi, cũng không nhìn hắn.
Lạc Yến Phân đối diện cười hϊếp mắt nhu thuận " điện hạ người bế quan lâu như vậy thấy lạ là đúng rồi, món này mới thịnh hành đây, vì thời tiết quá nóng, mà Thủy quốc dạo gần đây bỗng nhiên có khu vực đổ tuyết lớn đống cả băng, bọn họ thì dư chúng ta thì cần, nên băng tảng đã được du nhập vào nước ta"
" bỗng nhiên đổ tuyết? " Trường Tương Tư ngạc nhiên
Lạc Yến Phân giải thích "khu vực núi cao, có ngọn núi bị băng tuyết bao phủ, phải di tán người, so với nạn hạn hán ở Thần Phù chúng ta, không thua mấy"
Xe ngựa rung lắc, Trường Tương Tư có chút buồn ngủ, y dựa vào thành xe " xem ra đúng là thiên phạt"
" Lạc viện chủ, dừng xe một chút được không? " Lãng Ngưu bỗng lên tiếng " sẳn đường nên mua chút đồ"
Trường Tương Tư mở mắt, thấy hắn rời khỏi nhưng cũng lười hỏi hắn đi đâu, vì vậy lại nhắm mắt chờ người lên. Lạc Yến Phân thấy người đã ngủ cũng không làm phiền, bỗng nghe người lên tiếng" Nghe nói muội muội ngươi giỏi việc ngoại thương, không ngờ tỷ tỷ cũng am hiểu như vậy"
Lạc Yến Phân lại có chút giật mình, có lẽ là do Trường Tương Tư bất ngờ lên tiếng, nàng nói" điện hạ quá khen, chỉ là trộm học một chút trò vặt của muội ấy"
"Tỷ muội Lạc gia từng là kiều nữ Thần Phù, ta lại xem nhẹ quá rồi" Trường Tương Tư lại rũ mi " chỉ có điều, Lạc quí phi ra đi sớm như vậy, đúng là tổn thất lớn của Đại Mộc"
" tính tình muội ấy xưa nay không được tốt vì vậy nên mích lòng nhiều người, ta trước nay luôn bên cạnh cầm chừng, cứ nghĩ người được quốc chủ bảo bọc rồi, đời sau sẽ an nhàn, chỉ là không ngờ đó lại là mối họa" Lạc Yến Phân thở dài " ngay cả con cũng mất"
" viện trưởng nén bi thương" Trường Tương Tư dựa thành xe ôn tồn nói " lần này lại đúng dịp đại điện hạ trở về, xem như tên hung thủ này không biết lựa thời rồi, huynh ấy sẽ nhanh tra ra hung thủ, trả công bằng cho Lạc quí phi cũng như Lạc gia"
" được như vậy, Yến Phân thay mặt muội muội tạ ơn điện hạ"
Trường Tương Tư chìm dần vào im lặng, Lạc Yến Phân bên cạnh cũng không lên tiếng nữa, nên người từ ngồi định thần đến ngủ quên lúc nào không hay, Lãng Ngưu lên xe cũng không hay, xe đến cung cũng không hay, y về cung như thế nào cũng không hay. Đến khi giật mình thức dậy, phát hiện trời bên ngoài đã tối đen như mực. Trường Tương Tư nghe âm thanh xột xạt bên cạnh, y đưa mắt trông sang, khi này thấy bóng lưng bên ngọn đèn. Khi y tới gần mới phát hiện người đang ngồi chật vật bên đống giấy vụn. Điềm Hạc Hiên hai tay dính đầy keo, đang khó khăn tháo những mảnh giấy đang dính chặt vào mười ngón tay của nàng, nhưng khổ nổi càng tháo lại càng dính. Trường Tương Tư cảm thấy buồn cười, ngồi xuống phụ một tay
" đồ trên bàn, Ngưu lang quân đã dùng linh lực giúp nó không tan rồi"
Trường Tương Tư ngoảnh lại nhìn lên hai cái ống tre đặt trên bàn, quay lại tiếp tục tháo giấy cho nàng" y đưa ta về điện sao?"
"ừm" Điềm Hạc Hiên giũ mười ngón tay đã hết vướng bận của mình, lại bồi thêm " ẳm về, hiên ngang ẳm vào điện"
Trường Tương Tư lại cảm thấy không có gì bất thường, y chổi tay đứng lên, đi lại bàn " mua tận hai phần, cùng ăn đi"
Điềm Hạc Hiên tất nhiên không từ chối
Trường Tương Tư nhìn vào cái đống lộn xộn " Cái đó, là đang làm gì?"
" thì Ngưu lang quân đem người về, còn đem theo đóng đồ, bảo mọi người chuẩn bị trang trí điện đó" Điềm Hạc Hiên nói
Trường Tương Tư ăn ngụm chè, băng vào trong tan ra trong khoang miệng, cảm thấy vừa miệng mà liên tục cho mấy muỗng " trang trí cái gì?"
" làm l*иg đèn đó" Điềm Hạc Hiên biết người này không có nhận thức về thời gian, bèn nhắc nhở" điện hạ gần tới tết Đoan Ngọ rồi "
"à" Trường Tương Tư khi này mới nhớ ra, ra đã tới nửa năm rồi, lại nhớ lúc nãy Lãng Ngưu xuống xe giữa chừng, hẳn là đi mua đồ về làm đèn l*иg, người không biết ngẫm gì, ngẫm xong thì nói " ăn xong ta dạy ngươi làm"
Điềm Hạc Hiên ngờ vực" điện hạ biết làm l*иg đèn?"
Trường Tương Tư lườm nàng" xem thường điện hạ ngươi?"
" điện hạ, làm l*иg đèn không phải chế thuốc"
Biết nàng ghẹo, Trường Tương Tư không giận, còn cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa cho vào muỗng cuối cùng bên trong ống tre, cảm thấy còn muốn ăn thêm nữa. Sau khi ăn xong, hai người vật lộn bên đóng giấy đèn hết buổi tối. Đến gần sáng thì cũng làm được một cái ra hồn sau mấy chục cái bị quăng bỏ sau lưng
Trường Tương Tư nhìn cái đèn l*иg vuông không ra vuông tròn không ra tròn kia "...",
Cảm thấy mình chưa đủ cố gắng nên muốn làm thêm nhưng bị Điềm Hạc Hiên ngăn lại, sau đó có người của Linh y điện đến tìm, bảo là Tứ vương gia tìm người có việc gấp.
Thế là người không được chợp mắt, chỉnh chu lại quần áo, mang một bộ mặt xám xịt vì thiếu ngủ rời khỏi điện. Cũng may có thứ che mặt lại nên cũng tạm an lòng mà rời đi.
Vừa bước vào Linh y điện đã thấy người khuân vác mang tảng băng trên vai, luân phiên ra vào. Chỉ là cơ thể nàng hệ hàn, hiện không đem Linh hỏa cầu theo, đứng cạnh mấy tảng băng này lại có chút lạnh lẽo. Mà càng đi sâu vào trong điện, sự lạnh lẽo càng thêm dày, đặc biệt là tập trung ở hồ sen sau điện.
Hồ đang tỏa lên khói lạnh nghi ngút, cứ ngỡ lạc vào trốn Thiên bồng. Xung quanh có các vị đệ tử đang tỏa linh lực xuống hồ, mà mặt vị nào cũng tím tái đến lợi hại, có người mặc áo choàng lông , có người quấn cả mền lông. Với thời tiết đổ mồ hồi này nhìn vào khung cảnh có chút quá dị
" điện..điện hạ tới sớm vậy"
Nghe người gọi nên y xoay người, vẫn khuôn mặt cười nhưng có chút dị dạng, Trầm Dã hiện đang run bần bật bên trong lớp áo choàng lông
Trường Tương Tư cảm thấy tình huống có chút thú vị, không nhịn được mà hỏi" mọi người là đang làm gì vậy?"
Trầm Dã kéo áo choàng" duy...duy trì không để băng tan, cần phải..phải có nhiều linh lực hệ hàn."
Trường Tương Tư nhìn bộ dạng run rẩy đến độ nói không nên lời kia, lòng sinh kɧoáı ©ảʍ mà trêu trọc" thế này cần phải có người hệ hỏa đứng cạnh nha, cứ như là gom đủ sự ấm áp của hồng trần này lại đây giúp huynh sưởi ấm, Lạc viện trưởng đâu sao để huynh ở đây chịu khổ vậy"
Trầm Dã dường như bị trêu đến ngại, y rũ mi cười cười" điện hạ đừng trêu ta, Yến Phân đang bận ở Thư đường, xem chừng giờ này đang kêu khổ đấy, điện hạ người qua bên đó giúp nàng ấy phụ ta, cơ thể người cũng không thích hợp đứng ở đây lâu đâu, điện hạ mới đến chưa quen, để ta sai người dẫn đi cho"
Trước khi Trường Tương Tư rời đi người còn gọi y lại dí vào trong tay một viên tỏa hàn khí, nhờ y lén đưa cho Lạc Yến Phân. Trầm Dã cười ngọt " nàng ấy không chịu nổi nóng nực, nóng một chút sẽ không thể tập trung, điện hạ giúp ta đưa cho nàng ấy."
Thế là Trường Tương Tư cầm tỏa hàn khí kia than thở suốt đoạn đường đi" bảo người ta đem ấm áp đến thì huynh không chịu, lại dùng cách này làm dịu tâm hồn người ta"
Trường Tương Tư than thở như vậy cũng có nguyên do, bởi năm xưa khi biết tình cảm của Trầm Dã và Lạc Yến Phân, y là người đã phản đối kịch liệt, nhẫn tâm chia phụng loan lìa cành như vậy không phải khi đó bị ma xui quỉ khiến đâu, mọi chuyện đều bắt nguồn từ một quẻ bói
Khi đó quẻ bói mà Trường Tương Tư gieo cho họ, là tương thân tương khắc, nếu tiếp tục ở cạnh nhau sẽ dẫn đến họa sát thân
Nhưng nây giờ nhìn lại, là khi xưa y tài nghệ không thông, xem bậy xem bạ rồi, xem bây giờ phu thê huynh ấy hạnh phúc như vậy, vậy mà khi xưa còn mặt dày đi cảnh cáo người ta nguy này hiểm nọ, Trường Tương Tư tự cảm thấy mất mặt mà vỗ lên cái đầu ngốc của mình.
Bất giác quả cầu đang lăn trên tay bị ai đó lấy đi. Chưa kịp nhìn thấy ai đã nghe giọng vang lên
"ồ, tỏa hàn khí, không phải hỏa khí của ta, Trường ca, là ai cho huynh vậy?"
Trường Tương Tư cảm thấy tên này càng lớn gan, ngang nhiên ở đây gọi y như vậy, người xoay lại, muốn cướp lại quả cầu" không phải đồ chơi của đệ đâu, của người ta tặng cho thê tử đấy"
Lãng Ngưu giơ quả cầu trên cao, nghoẻn miệng cười" ồ, vậy huynh có muốn một cái không?"
Trường Tương Tư giật lại trái cầu, sinh khí " đệ chưa thấy cơ thể ta đủ lạnh sao"
Lãng Ngưu bật cười, rảo bước theo sau y " tính khí hôm nay không được tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon, gặp ác mộng hả?"
Trường Tương Tư không trả lời mà nhìn qua hắn " sao lại ở đây?"
Lãng Ngưu vừa đi vừa khoanh tay, trêu đùa " đi đem đến hồng trần ấm áp cho ai kia nha"
Trường Tương Tư dừng lại trừng hắn " đệ nghe lén người khác nói chuyện"
Lãng Ngưu ủy khuất " ta không có, ta đi theo huynh lâu như vậy nhưng người lại không phát hiện ra ta, tinh thần không tốt như vậy, thật là lúc tối mất ngủ sao"
Trường Tương Tư tất nhiên không nhìn thẳng để hắn phát hiện đôi mắt thâm quầng của mình, chỉ lườm hắn một cái rồi đi vào Thư đường
Không vào thì thôi, lúc bước vào lại một phen dọa người, cả căn phòng như chìm trong đèn l*иg vậy. Suốt một đêm đối mặt, bây giờ lại gặp, Trường Tương Tư bất giác cảm thấy mấy đầu ngón tay vì quấng dây nhiều mà ẩn nhẩn đau trở lại.
Trường Tương Tư tìm Lạc Yến Phân đưa tỏa hàn khí cho nàng, như Trầm Dã người này sợ nóng, khí sắc hiện tại không tốt lắm " Lạc viện trưởng không khỏe sao?"
Lạc Yến Phân lắc đầu " chỉ là tối qua thức khuya, đa tạ điện hạ quan tâm"
Trường Tương Tư chú ý người này ngồi biệt lập với mọi người, như cố tình giữ khoảng cách với mọi người vậy. Theo trí nhớ của y, Lạc Yến Phân là người hòa đồng, thuận ý người, luôn là tâm điểm của đám đông, y quay lại hỏi" có cần kiểm tra một chút không?"
" không cần, ta làm xong mớ đèn này rồi đi ngủ, ngủ xong sẽ khỏe" Lạc Yến Phân nói
Trường Tương Tư cũng không hỏi thêm, y đưa tỏa hàn khí cho người rồi rời đi
Tứ vương gia tay ôm cái l*иg đèn dang dở đang hiu hiu chìm vào giấc ngủ, chợt mơ màng thấy dáng người đến thì bật dậy " lão đại, lão tam, đến rồi, lại đây, chờ các ngươi nảy giờ".
Trường Tương Tư đi lại ngồi xuống, nhìn Trường Tương Thủ sắc mặt cũng không khá hơn mình mấy.
Lãng Ngưu ghẹo hắn" chỉ là làm hoa đăng, sao nhìn tứ thúc như gặp vấn đề khó vậy?"
Trường Tương Thủ ủ rủ " mấy năm trước là do Nhị ca quản, tự dưng năm nay y bế quan, làm hại một đống việc quốc chủ đều đổ lên đầu ta, bận muốn chết"
Trường Tương Tư ngạc nhiên " chẳng phải y bế quan sau ta mấy ngày vào hai năm trước, sao mới đó lại bế quan nữa rồi?"
Trường Tương Thủ ngả ngớn " Thì có tuổi rồi đó"
Lãng Ngưu bên cạnh tặc lưỡi một cái, quay sang giải thích rỏ ràng cho y" từ khi tiên vương không còn, Thần Mộc có dấu hiệu bất ổn liên tục, mọi người cho rằng mấy năm nay vận khí Đại Mộc suy giảm cũng từ đó, vì vậy Các chủ và Phụ hoàng cứ luân phiên nhau bế quan tăng công lực để duy trì Thần Mộc"
Thần Mộc là tiên mộc, là chân thân của Thiên Đế, bén gốc rễ tại nhân gian để duy trì Nhân giới được phồn thịnh. khắp ngũ châu chỉ có duy nhất một cây, hiện đang tọa lạc tại Đại Mộc, đây cũng là lí do Điện Thiên Đế cũng được xây dựng tại đây. Vì vậy, đây được xem là niềm tự hào của thần dân Đại Mộc trong suốt mấy trăm năm qua.
Trường Tương Thủ nói " phụ hoàng ngươi? Phụ hoàng ngươi thì có thời gian đâu bế quan, ta thấy y hiện giờ đang bị mấy lão già kia xoay đến sứt đầu mẻ trán trên triều rồi"
Lãng Ngưu không khách khí" Tứ hoàng thúc đang lo cho phụ hoàng? Vậy tại sao không chịu vào triều giúp người san sẻ phiền muộn"
Trường Tương Thủ biết tên Lãng Ngưu cố tình đề cập vấn đề nhạy cảm này, tuy Tứ vương gia là em trai rượt của quốc chủ, nhưng mấy năm nay đều không có ý định vào triều tham chính, lúc trước thì say mê đánh giặc, sau khi Trường Tương Tư nhập xác thì định sẳn con đường tu luyện chiêm tinh này cho y, trở thành Truy tinh vương. Dù trước hay sau vẫn một mực không hứng thú với triều chính, việc này làm Lãng Nguyệt Thiền vô cùng đau đầu.
" Vậy ngươi thì sao, ngươi là con ngươi còn không giúp huynh ấy nữa mà"
" nghĩa vụ của ta không ở đây nha"
" đúng rồi, ngươi cơ bản không đặt trái tim ở Thần Phù này mà, sao hả, thường mọi năm thời gian này đã chỏng mông ngựa chạy ra biển cảnh rồi, sao năm nay còn thấy mặt đại điện hạ ở đây" Trường Tương Thủ như có như không đánh mắt nhìn sang Trường Tương Tư" chuyện lạ đó nha"
Trường Tương Tư bình thản mà cắt giấy, không hề quan tâm hai người bên cạnh ồn ào, bỗng chen ngang cuộc cãi vả kia" hình như trong Thư phòng này đều là các bậc có địa vị không nhỉ"
Trường Tương Thủ còn tưởng y đá xéo mình, khi nghe kĩ thì không phải vậy, y liền à một cái rồi nói " Đều là viện trưởng, phó viện trưởng, ăn ở không riết mập thây, nên Nhị ca tạo công ăn việc làm đó mà"
Lãng Ngưu giải thích đàng hoàng lại
Trong Thư đường làm đèn hoa đăng bây giờ không phải là các đệ tử các điện mà lại là các vị viện chủ phó viện chủ dưới vài người trên vạn người. Đây là tập tục do Điền Bích Di lập ra khi bắt đầu cai quản Uyên thư các.
Viện chủ, phu tử trực tiếp làm đèn l*иg tặng cho các đồ đệ mình yêu thích nhất chính là thể hiện tình cảm, mấy vị đệ tử kia cảm thấy mình được coi trọng sẽ càng phấn đấu hơn. Tuy nhiên lại xảy ra nhiều vấn đề bất cập như tặng ngươi không tặng ta, vậy là phu tử yêu ngươi hơn yêu ta rồi, đâm ra tranh đua dẫn