Lãng phủ đèn hoa rợp phủ, kèn trống vui tươi. Là quốc chủ Trường Nguyệt Di dùng danh nghĩa bản thân mở yến tiệc chúc mừng cho tiểu quận chúa. Việc quốc chủ ân sủng vị Hưng Vương này không phải ngày một ngày hai nên mọi người đều đã quen.
Khách mời không giới hạn vì vậy các đệ tử Uyên thư các ai muốn đến chung vui đều có thể đến.
Vắng mặt duy nhất chỉ có quốc hậu. Đơn giản vì người này xưa nay không thích náo nhiệt, cũng là vì nàng không thích Lãng phủ, đặc biệt là vị đại phu nhân của Hưng vương. Mà trớ trêu một chuyện, người hầu thân cận của Phỉ Diên Vỹ- Mộc Miên lại chính là Nhị phu nhân của Lãng phủ
Nghe đâu vị Mộc Miên này vì phải lòng Hưng vương nên đã một mực cầu xin Quốc hậu, quốc hậu không cho thì bỏ trốn, sau đó, trở về nói với quốc hậu mình có thai với Hưng vương rồi. Không còn cách nào, quốc hậu chỉ đành gả nàng cho Hưng vương thôi. Cũng có thể vì lí do này nên Quốc hậu không thích Lãng gia, còn về phần đại phu nhân kia thì không ai rỏ. Nhưng ai cũng rỏ ràng một chuyện Quốc hậu và vị đại phu nhân kia không thích nhau ra mặt là sự thật. Đến mức, hai đứa con bọn họ là Trường Tương Tư và Lãng Ngưu cũng không được phép quá thân, chơi với nhau đều lén lút mà chơi.
Hai người cha lại thân đến người khác ghen tị, trong khi đó hai người mẹ lại ghét đến người khác đều biết. Nhiều lúc Trường Tương Tư không rỏ mình và Lãng Ngưu là cái duyên phận trớ trêu gì nữa.
Lãng Kinh Lạc khi này vẫn còn là tiểu cô nương, đang ngồi trước gương sửa soạn bản thân để trở thành nhân vật chính cho bữa tiệc. Nàng đang lục lội cái gương trang sức, lục từ gương lớn đến gương nhỏ, nha hoàn hỏi mấy lần nàng muốn tìm gì nhưng Lãng Kinh Lạc đều không nói, tìm trong vội vả, sau đó thì hoảng loạn " Trâm của ta, trâm của ta không thấy nữa rồi"
Nha hoàn khó hiểu " Trâm của quận chúa chẳng phải trên đầu sao?"
Lãng Kinh Lạc rưng rưng " không phải cây này, là trâm của điện hạ ca ca tặng ta, nó rất quí không thể mất được, ta muốn hôm nay đeo đó, ngươi mau tìm cho ta"
Nha hoàn phụ nàng tìm, nhưng tìm một lúc cũng không thấy được gì, Lãng Kinh Lạc từ rưng rưng đến òa khóc lớn "mất rồi, làm sao lại mất rồi"
Quận chúa khóc, nha hoàn cũng không dỗ dành. Ai nhìn vào cũng nói quận chúa Lãng Kinh Lạc sinh ra đã nằm trên núi vàng, được ngươi người cung phụng cưng chiều, chỉ có người trong phủ mới rỏ, thật ra, trong Lãng phủ này, nàng chỉ là một người thừa không hơn không kém. HưNg vương không sủng mẹ nàng, vì vậy đối với nàng cũng không ngó mắt đến mấy, mà mẹ nàng vì xem nàng là nữ nhi, cũng không thương yêu thật sự. Hai vị huynh trưởng lại như người lạ, mẹ nàng không cho nàng tiếp xúc với họ, ngày ngày đều tiêm nhiễm những lời lẽ không hay về hai người, ví như nói họ sẽ cướp mạng của nàng, nói họ sẽ tranh giành thứ thược về nàng. Vì vậy Lãng Kinh Lạc trong Lãng phủ như một quận chúa bị cô lập, nàng không có ai để chơi cùng, không có người thấu hiểu, không có ai tâm sự. Mọi người đối với Lãng Kinh Lạc nàng chỉ là lễ nghi, người thân cũng vậy, người hầu cũng vậy. Cũng như việc, hôm nay nếu không có quốc chủ, nàng cũng không có sinh thần hoành tráng như vậy, đừng nói đến hoàng tráng, ngay cả nhớ cũng là vấn đề nên nói.
Nhưng Trường gia lại đối với nàng lại khác. Quốc chủ xem trọng cha nàng nên cũng yêu thương nàng như con gái ruột. Quốc hậu từng cứu mạng nàng, cho nàng một khuôn mặt mới. Đặc biệt là thế tử điện hạ huynh ấy không chê nàng nhút nhát, ít nói, huynh ấy đối với nàng rất tốt, xem như người thân trong nhà. Nhiều khi Lãng Kinh Lạc nghĩ vu vơ : có phải đầu thai lộn rồi!
" tại sao lại để quận chúa khóc"
Nha hoàn thấy người đến là ai hốt hoảng mà quì xuống " bẩm điện hạ, là quận chúa bị mất trâm cài tóc, chúng ta tìm nhưng không thấy"
Nghe gọi điện hạ, Lãng Kinh Lạc giương đôi mắt ngấn nước quay lại, gặp người đến mặc huyết phục, trên mặt che tấm khăn đỏ, liền biết người đến là ai, vội sà đến ôm lấy người, thút thít
Trường Tương Tư ngồi xuống, giữ lấy cái mặt lem luốc kia, lấy khăn lau cho nàng " một cây trâm thôi, sao lại khóc"
Lãng Kinh Lạc rũ mi không lên tiếng
Trường Tương Tư khi này mới nhớ, mình từng tặng Lãng Kinh Lạc một cây trâm, nghĩ đứa nhỏ này vậy mà lại coi trọng như vậy, y liền rút cây trâm ở búi tóc xuống, cài lên búi tóc nhỏ nhỏ của nàng " hôm nay muội phải thật xinh đẹp, không được khóc, kẻ nào ức hϊếp hay coi thường muội, lấy đồ của muội thì muội đều có quyền xử lí chúng, loại đối với chủ nhân thế này gϊếŧ chết cũng không oan, muội nên nhớ mình là quận chúa, có biết không"
Lãng Kinh Lạc lau khóe mắt, vui vẻ gật đầu
Trường Tương Tư chỉnh chu lại y phục " để điện hạ ca ca làm cho tiểu Đậu phộng hôm nay thật xinh đẹp, xinh như tiên nữ luôn chịu không"
Nha hoàn run rẩy quì dưới đất, thấy Trường Tương Tư như vậy thì vội chặn lại " điện hạ, việc này nên để nô tì làm...
Trường Tương Tư giương mắt lại cô ta " ai cho ngươi đứng dậy, quì xuống!"
Nha hoàn bị mắng quay người quỳ trở lại, thấp thỏm lo sợ trong lòng
Trường Tương Tư dìu người ngồi xuống ghế, cũng không rỏ đã đυ.ng trúng chỗ đau nào của Lãng Kinh Lạc, nàng ta nhăn nhó hít hà một cái, y tinh mắt nhìn ra, liền muốn hỏi cặn kẽ, tuy nhiên Lãng Kinh Lạc dường như lo sợ, liên tục lắc đầu không nói, cuối cùng nhìn Trường Tương Tư có vẻ giận rồi, mài đã chau lại, Lãng Kinh Lạc khi này mới đột nhiên bật khóc, vén cánh tay đầy dấu roi cho Trường Tương Tư xem.
Nhìn dấu roi ngang dọc ẩn hiện trên làn da non mềm mại kia, lòng Trường Tương Tư dậy sóng" là ai đánh muội"
Lãng Kinh Lạc thút thít rũ mi không đáp
Trường Tương Tư biết hỏi nàng cũng vô dụng, y hướng về cửa gọi " Nghiên Dương, đệ vào đây đi"
Lãng Ngưu từ ngoài cửa đi vào, ghé mắt nhìn nha hoàn đang run rẩy trên nền đất, tiến tới Trường Tương Tư, thấy tâm tình y có chút khác thường, lại nhìn sang Lãng KInh Lạc đang khóc, hắn ngạc nhiên " điện hạ, người gọi ta?"
Trường Tương Tư đang cột tóc cho Lãng Kinh Lạc " Lãng phủ các đệ có phải nhiều nha hoàn quá nên quản không nổi rồi không?"
" nha hoàn chọc giận huynh sao?" Lãng Ngưu nhìn ra Trường Tương Tư đang giận " để ta kêu người dạy dỗ lại bọn họ"
Trường Tương Tư không nhìn hắn " chọc giận ta? Cho cô ta 10 lá gan cũng không dám, nếu quản không nổi thì để ta đem vài nha hoàn trong cung đến đây, tống cổ hết lũ vô dụng này đi"
Lãng Ngưu biết nha hoàn này chọc y giận rồi, để Trường Tương Tư sinh khí tới mức này không phải là chuyện nhỏ, hắn triệu thần khí, dây lửa đỏ lập tức trói nha hoàn kia lại " nói, ngươi làm gì thế tử điện hạ để huynh ấy sinh khí như vậy?"
" ta không có làm gì điện hạ...a" Nha hoàn bị sợi dây trói càng chặt, đau đến nhăn mặt, nha hoàn liên tục gập đầu " nô tì biết tội, nô tì không nên thất trách không lo cho quận chúa, điện hạ tha mạng cho ta"
Trường Tương Tư không nói gì, y lấy trang sức ướm lên người cho Lãng Kinh Lạc " đậu phộng, có thích cái này không"
Lãng Kinh Lạc vui vẻ gật đầu
Lãng Ngưu tiến lại gần nha hoàn, hỏi " nhắc lại, ngươi bảo ngươi tội gì"
" ta...ta..ta thất...trách", nha hoàn run rẩy kịch liệt cuối cùng không chịu nổi nữa mà điên cuồng dập đầu " công tử tha mạng công tử tha mạng, hôm trước quận chúa không chịu ăn cơm, ta vì lo cho quận chúa không ăn sẽ bệnh, nên...nên ta..."
" ngươi thế nào" Lãng Ngưu nheo mắt, tuy thiếu niên này còn nhỏ nhưng uy thế không nhỏ chút nào " nói"
Nha hoàn bị dọa khóc thét " ta có đánh quận chúa mấy roi"
" ngươi dám đánh quận chúa" Lãng Ngưu sinh khí" bình thường tất cả các ngươi trong viện đều đối với quận chúa như vậy sao, Tam nương không xử lí đám ô tạp các ngươi sao"
" Tam phu nhân không quản chúng ta nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta cho quận chúa ăn ngon mặc đủ là được, phu nhân nói với chúng ta như vậy, chúng ta là nô tì, chỉ biết nghe lệnh thôi" nha hoàn nhỏ giọng " điện hạ, công tử, nếu có kiến nghị gì thì các người tìm phu nhân, nô tì chúng ta không biết gì đâu"
Lãng Ngưu bị lời nói của nha hoàn chọc cho phát hỏa, trực tiếp đem thần võ quất cô ta " ăn nói hàm hồ"
Nha hoàn bị roi thần võ quất một cái, nằm dài trên đất lếch cái thân về phía trước" điện hạ...điện hạ cứu ta... quận chúa cứu ta"
" vậy lúc ngươi đánh Kinh Lạc, ngươi có biết nó cũng đau đớn như ngươi bây giờ không, nó là muội muội ta, ngươi lại khinh nhờn như vậy, chính là không xem điện hạ ta ra gì rồi" Trường Tương Tư đã chuẩn bị xong cho Lãng Kinh Lạc, khi này mới đưa mắt nhìn xuống nha hoàn" mà không xem điện hạ ta ra gì chính là tự tìm đường chết"
Nói xong, y nắm tay Lãng Kinh Lạc rời đi. Ba người vừa ra khỏi phòng, lập tức trên nóc điện hàng loạt con rắn đen rớt xuống, bò lại người nha hoàn kia, cắn xé , hút máu.
......
Các đệ tử uyên thư các tuy được tham dự tiệc nhưng là hậu bối, vì vậy được sắp xếp ngồi bên ngoài viện. Nhưng vì không có các tiền bối quản nên bọn học có thể thoải mái mà vui chơi.
Một tên uống hơi nhiều nên quá khích mà đập bàn" vì sợ thua mà tìm cách tu luyện tà thuật, con mẹ nó, thế tử điện hạ, y có bệnh rồi"
Một đệ tử khác sợ y bị bay đầu nên tốt bụng nhấc nhở, y lại cười khẩy " hôm nay không có quốc chủ quốc hậu, ta đây đếch sợ nhé, ta đây đã nhịn lâu lắm rồi, không thể chấp nhận nổi tính khí cao cao tại thượng của hắn ta, có gì tốt đâu, chỉ là một thân phận cao hơn người. So với hắn ta, tỷ muội Lạc gia vẫn là tuyệt đỉnh giai nhân của Mộc quốc"
Nghe gã bên kia mạnh miệng, cái người khuyên gã lúc nãy lấc đầu cười trừ " các huynh đừng để tâm, gã ta gian lận thi cử, bị thế tử điện hạ bắt gặp, lần đó xém bị đuổi khỏi Uyên thư các, gia phụ vất vả cầu xin mới được tiếp tục ở lại học, vì vậy sinh bất mãn với điện hạ"
Mọi người xung quanh đều đồng ý là gã đúng là điên rồi, tự làm tự chịu sao lại oán người, đúng là mượn rượu làm càng mà.
Nhưng lại có người không nhịn được thắc mắc mà dè chừng hỏi " Thế tử điện hạ, người tu luyện loại tà y đó thật sao?"
" Còn không phải? Bị quốc hậu đánh đến nổi còn nữa cái mạng, nghỉ học gần 1 tháng để tịnh dưỡng trong cung kìa, ta nghe người trong cung kể lại, bị quốc hậu dùng roi linh lực đánh không dưới 100 roi, máu đỏ cả nền tuyết" Gã say sỉn kia cười khẩy, sau cắn răng phun hai chữ " đáng đời"
Có đệ tử nửa tin nửa không " dùng roi linh lực đánh là thật rồi? Nhưng mà pháp lực Linh y của điện hạ cao cường như vậy, tại sao lại phải tu Độc y tổn hại tâm tính kia, nói thế nào cũng không tin đâu, như vậy chẳng khác nào nói tiên nhân bậc nhất thiên giới bỏ tiên tu ma đâu"
Tên say kia giải thích " chẳng phải là cái tính cao ngạo chết tiệt kia sao, hắn ta sợ thua tỷ muội Lạc gia, không thấy sao, khi hai vị kia trở về, liên tiếp 2 tháng nay hắn ta không còn giữ vị trí nhất trong Uyên Thư Các nữa, sợ không bằng ai nên dùng cách bẩn thỉu này, thế tử điện hạ , ta thấy người không còn xứng nữa rồi, nên đôi vị tế thần khác thôi"
" Thư Tần huynh, huynh say thật rồi, thế tử điện hạ là người cao quí, không phải người huynh có thể sỉ nhục, vả lại Tế thần không phải chỉ một mình huynh nói muốn đổi là đổi được, ngoài thế tử điện hạ ra Mộc quốc này không có ai xứng hơn người"
Thư Tần mơ màng" con mẹ nó, ngươi trúng bùa mê hắn ta rồi chứ gì, ngươi là loại thấp kém nào"
" Vậy huynh nhìn kĩ xem ta là loại thấp kém nào?"
Thư Tần ngóc đầu dậy nhìn lấy người đối diện, trước mặt là nam tử mặt trắng, khuôn mặt vốn dĩ ôn nhu bây giờ sinh ra chút hàn khí, tức giận nhưng vẫn mang vẻ dịu dàng chính khí.
Tức nhiên là nhận ra rồi, người này hiện tại là một trong những vị đệ nhất tài tử được các nữ đệ tử tranh nhau sức đầu mẻ trán, làm mấy gã nam nhân như Thư Tần ghen tức muốn gần chết" Còn tưởng là ai hóa ra là Trầm Dã công tử, là huynh lại làm ta bất ngờ hơn cơ, chẳng phải huynh nên theo phe Lạc gia chứ"
" Trường Tương Tư là tam sư đệ của ta" Trầm Dã nói "Thư Tần huynh nói xấu sư đệ như vậy trước mặt ta, không ngượng miệng sao?"
Thư Tần lại ra vẻ tiếc nuối " aiiii, buồn thay cho Lạc cô nương, người ta trao thân gửi phận, bây giờ ngươi chọn tiểu đệ, bỏ rơi người ta rồi"
Trầm Dã sinh khí " Thư tần huynh, ngươi dùng từ kính cẩn, ta với Yến Phân trong sạch, ngay thẳng"
" Ngay thẳng nhưng sao lại gọi ngọt ngào như vậy?" Thư Tần càng nói càng thiếu chuần mực "a, hay là Trầm Dã công tử đây một thân bắt hai tay, ta nghe nói quan hệ của ngươi cùng vị thế tử kia không tệ...nha....ức...dù ngươi tốt mã, nam nữ đều luyến ngươi, nhưng cũng không nên làm như thế, phải biết chia của tốt cho huynh đệ cùng dùng, như vậy mới là anh em tốt hahahaha.... ặc ....a..."
Đang cười ngon lành bỗng ăn một cái tát như trời gián, Thư Tần ôm mặt phừng phừng tức giận mà quát " là kẻ nào to gan?"
Nhưng khi trông lại từ cơn tức giận đã chuyển sang ngỡ ngàng " Lạc...Lạc cô nương"
Nữ nhân một thân hắc y, áo choàng lông vũ màu hồng, là một trong số hai tỷ muội Lạc gia. Lạc cô nương giận đến nắm chặt đôi tay " Ai cho ngươi nhục mạ tỷ tỷ ta?"
Thư Tần ấp úng gải thích " không...ta không có ý đó"
" ngươi rỏ ràng có ý đó", Nữ nhân hắc y bạo phát, tiến lên tóm lấy gã say sỉn, còn chưa cho gã một cú đấm đã nghe âm thanh nhẹ nhàng phía sau lưng cất lên
Người đến nhắc nhở" Trắc Diệp, không được vô lễ"
Người bước đến, một khuôn mặt giống Lạc Trắc Diệp y như đúc ra, không khác một điểm. Trước tiên, đối với Trầm Dã và các vị đệ tử xung quanh hành lễ, nàng không nhìn vào mắt Trầm Dã mà bước lại phía trước kéo Lạc Trắc Diệp đang tóm cổ Thư Tần trở về phía mình " Ai cho muội loạn, buông Thư công tử ra đi"
Lạc Trắc Diệp ủy khuất " Hắn ta dám nhục mạ người cũng như nhục mạ Lạc gia, ta muốn hắn xin lỗi chúng ta."
Lạc Yến Phân sinh khí " là muốn lấy lại công bằng hay làm mất mặt thêm, ngươi nên ngoan ngoãn lại trước khi ta giận thì đừng có mà làm càng nữa"
"ta..." Lạc Trắc Diệp không nói nữa, buông tay tóm cổ áo Thư Tần ra, đẩy mạnh làm cho gã lùi về sau mấy bước.
Lạc Yến Phân nhìn thấy LạcTrắc Diệp chịu ngoan ngoãn đứng ra một góc, khi này nàng mới hướng Thư Tần phân giải " Thư công tử, tỷ muội Lạc Gia đều ở đây cả, nếu có hiểu lầm gì xin công tử cứ nói thẳng ra, chúng ta cùng giải quyết, đừng ở sau lưng chúng ta nói sai sự thật, sẽ làm mọi người thêm khó xử"
Thư Tần lỡ phóng lao nên bám theo lao, gã phất tay mấy cái " hiểu lầm gì, mối quan hệ của ngươi và Trầm Dã chẳng phải đã bị đồn đến nát bét rồi sao"
" Ngươi giữ cái miệng thối ngươi lại, ăn nói cho đàng hoàng" Lạc Trắc Diệp không thể an tỉnh đứng một góc, nghe vậy lập tức nhóm người lên
" Ra là vậy" Lạc Yến Phân giữ muội muội lại, thở ra một hơi " nếu đã để mọi người hiểu lầm thì Lạc Yến Phân ta ở đây tạ lỗi, cũng tại đây giả thích rỏ ràng với mọi người hai chuyện, thứ nhất là chuyện của ta và Trầm công tử"
Nói đoạn đưa mắt nhìn về Trầm Dã, người này sớm giờ vẫn luôn hướng mắt về phía nàng, bắt gặp ánh mắt nàng cũng không rời đi. Lạc Yến Phân đối với ánh mắt nặng tình đó chỉ là dáng vẻ thờ ơ, nàng chỉ dừng lại một khắc rồi rời đi.
Lạc Yến Phân rũ mi " đừng đồn nữa, sẽ làm tổn hại thanh danh Trầm công tử, ta và Trầm công tử, ngoài quan hệ đồng môn, ngoài ra không có bất kì quan hệ gì, mong các vị có mặt hôm nay chứng giám lời Yến Phân nói "
Lạc Trắc Diệp thấy tỷ tỷ nhà mình nhún nhường, lòng không cam mà hô lên " tỷ tỷ?"
Trầm Dã đứng gần đó cũng thu ánh mắt, đôi tay bên dưới đang siết chặt y phục.
Lạc Yến Phân hít sâu một hơi tiếp tục nói " chuyện thứ hai, là chuyện quan trọng, xin đừng đem điện hạ và tỷ muội chúng ta bàn tán nữa, chúng ta từ ngoại quốc trở về là muốn cống hiến có Mộc quốc, công hiến cho điện hạ. Điện hạ thân phận cao quí, chúng ta kính người quí người, mong các vị đừng làm tổn hại đạo quân thần chúng ta dành cho người"
Thư Tần bật cười " các ngươi kính hắn ta, nhưng hắn ta có xem trọng không mới là 1 chuyện, hắn ta bây giờ đang sợ các ngươi đe dọa vị trí của hắn ta gần chết, coi chừng nay mai tìm cách gϊếŧ người thủ tiêu cũng nên"
Lạc Trắc Diệp khó chịu chau đôi mài thanh " Thư Tần, ngươi đừng thấy tỷ tỷ ta nhẹ giọng thì làm tới, ngươi như vậy là đang muốn chù ẻo tỷ muội bọn ta"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau