Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế

Chương 5: Vùng Đất Trù Phú

"Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ."

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, Văn Vũ vội vàng quan sát bốn phía

"Ở nơi trống vắng thế này, mình tuyệt đối chết chắc rồi, chỉ có thể..."

Văn Vũ hơi điều chỉnh hướng đi của mình, lao về phía cửa hàng tiện lợi phía trước.

Lúc này Độc Nhãn hơi cong người lên, chuẩn bị công kích.

Lao vào cửa hàng tiện lợi và nhanh chóng kéo một kệ xuống.

Rầm.

Vang lên một tiếng, Văn Vũ chỉ cảm thấy sau lưng có một nguồn lực truyền đến.

"A"

Văn Vũ hét lên một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, l*иg ngực trở nên khó thở.

Nhìn cái kệ trước mặt đã bị Độc Nhãn đập nát, đôi mắt xấu xa tàn nhẫn nhìn anh, bên trong lộ vẻ khát máu vô cùng tàn bạo khiến trái tim Văn Vũ như chìm xuống đáy.

Văn Vũ hy vọng có thể tạm thời chặn Độc Nhãn ngoài cửa hàng tiện lợi nhỏ, không ngờ Độc Nhãn lại không cho mình thời gian, trực tiếp chặn Văn Vũ trong cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tiện lợi nhỏ cùng không gian khép kín làm cho nơi này trở thành tử huyệt.

Độc Nhãn đi tới đi lui trong cửa hàng tiện lợi, Độc Nhãn nhìn chằm chằm Văn Vũ, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Văn Vũ nắm chặt hai tay, trước mắt con súc sinh này, ánh mắt như vậy khiến Văn Vũ càng thêm tức giận.

Ma khí đã cho phép các thú biến dị tiến hóa, đồng thời, trí tuệ của quái vật đột biến cũng được tăng cường. Bản thân chó là một loại động vật thông minh. Giờ đây Độc Nhãn là thú biến dị cấp một, nó đang vờn mồi như một thợ săn.

Cái chết, đương nhiên Văn Vũ sợ hãi, nếu không thì kiếp trước anh đã tự kết liễu.

Nhưng Văn Vũ hiểu được một sự thật, càng sợ hãi thì chết càng nhanh, "Cùng lắm thì tao và mày liều mạng, nếu tao chết thì mày cũng đừng hòng ổn. Ta cùng huyết chiến một mất một còn xem, tao rơi vào tình thế này thì còn sợ cái gì nữa.” Đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng trước mặt, khí phách của Văn Vũ bất giác nổi lên, quát Độc Nhãn.

Độc Nhãn nhảy dựng lên bởi tiếng gầm đột ngột. Cơ thể bỗng giật lùi về phía sau. Với bước nhảy này, khoé mắt Văn Vũ chớp loé.

Đó là một vòng xoáy dựng đứng, to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng màu trắng bạc huyền bí, không ngừng xoay tròn.

Do vị trí, anh vừa bị cơ thể Độc Nhãn chặn lại, Văn Vũ không nhìn thấy, Đương nhiên độc nhãn quay lưng lại cũng không nhìn thấy vòng xoáy kia.

Với bước lùi của Độc Nhãn, vòng xoáy màu trắng bạc cũng lộ ra trong mắt Văn Vũ.

Văn Vũ kích động, “Tao đã nói là ông trời sẽ không chơi tao thế mà, quả nhiên trời không tuyệt đường người” Văn Vũ không ngừng mắng trong lòng.

Nhưng Văn Vũ vẫn vô cảm, Văn Vũ sợ Độc Nhãn nhìn thấy, Độc Nhãn lao vào gϊếŧ anh, sau đó anh ta sẽ thành bi kịch.

Văn Vũ biết vòng xoáy đó là gì, nó là kho báu của cơ hội và sức mạnh.

Loại xoáy nước này là lối vào vùng đất trù phú.

Với sự ra đời của thời kỳ mạt thế, không gian sống của loài người liên tục bị siết chặt.

Nhưng tồn tại bí ẩn thống trị tất cả này hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ con người, ngoại trừ cột đá trao đổi có thể nhìn thấy khắp nơi, lợi ích lớn nhất đối với con người chính là bảo vật.

Vùng đất kho báu lớn nhỏ, quy luật xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên, thời gian tồn tại rất khác nhau, có thể vùng đất kho báu sẽ biến mất khi mới xuất hiện, hoặc có thể luôn tồn tại.

Ở kiếp trước, Văn Vũ nghe người khác kể lại rằng tụ điểm lớn nhất thành phố M có cất giữ một bảo vật, kéo dài 3 tháng cũng không có dấu hiệu tiêu tán.

Mỗi khi một vùng đất trù phú xuất hiện, nó sẽ gây ra một trận bão đẫm máu giữa loài người, chính vì hai chữ lợi ích.

Vùng đất trù phú quá hấp dẫn đối với con người.

Vùng đất trù phú sẽ sinh ra kho báu ở cấp độ bất kỳ cả về số lượng và chất lượng, kho báu trong vùng đất trù phú là hoàn toàn ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, hầu hết những thứ sản xuất bên trong đều là hàng cao cấp mà trên cột đá trao đổi không có: kỹ năng cao cấp, đạo cụ chất lượng cao, trang bị phẩm chất đỉnh cao, thậm chí có cả cuộn chuyển chức bí ẩn.

Điều quan trọng nhất là vùng đất trù phú chỉ tiếp nhận con người, chắc chắn đây là cơ hội cuối cùng cho Văn Vũ bây giờ.

Ngay cả khi không có bảo vật nào trong đó có thể giúp tăng hiệu quả chiến đấu.

Thậm chí sau khi bước vào, vùng đất kho báu ngay lập tức đóng lại hoặc bị "đẩy ra".

Cho dù có vô số cạm bẫy hay thử thách chết người đủ để kết liễu bản thân.

Đối với Văn Vũ, anh sẽ chết ngay bây giờ, và chết sau khi chiến đấu với một kẻ vô danh. Đây chắc chắn là một lựa chọn không cần phải cân nhắc.

Độc nhãn trước mặt dần dần mất đi tính nhẫn nại, có thể là nguyên nhân đói bụng, cũng có thể là do bản tính tàn bạo khiến độc nhãn muốn tạo ra vài vết thương trên người con mồi trước.

Độc nhãn quyết định không đợi nữa.

Độc nhãn gầm nhẹ với lão hàng xóm trước mặt một tiếng, liền mở rộng miệng ra, hung hăng cắn qua.

Nhìn cái miệng lớn đầy máu thịt và virus trước mặt, Văn Vũ vắt hết tất cả sức lực trên người, trong mắt tràn đầy tia sáng dữ tợn khiến người khác sợ hãi, trực tiếp luồn tay phải vào cái miệng lớn của Độc nhãn, dùng sức nắm lấy đầu lưỡi, kéo mạnh ra.

Độc nhãn dường như không ngờ rằng loài người trước mặt, lại dám phản công dưới tình thế cực kỳ xấu, nên thoáng dừng lại một chút.

Cân nhắc tới sự chênh lệch thực lực của hai bên, căn bản không để ý tới cơn đau truyền tới trong khoang miệng, Độc nhãn liền nhào mạnh lên người Văn Vũ.

Sức mạnh to lớn khiến Văn Vũ căn bản không còn đường nào để phản kháng, trực tiếp ôm lấy Độc nhãn cùng nhau ngã xuống, đồng thời dùng sức khép hàm trên và dưới của Độc nhãn lại.

“Răng rắc”

Âm thanh như tiếng thanh gỗ gãy vang lên, Văn Vũ cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới, ngay sau đó hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tay phải, Văn Vũ biết, tay phải mình, đã không còn.

“Ahhhhhh”

Nỗi đau quá lớn ngược lại đã khơi dậy sự quyết tâm và ý chí sinh tồn mạnh mẽ của Văn Vũ.

Dùng tay trái còn lại ôm lấy Độc nhãn gần ngay trước mặt, dùng hết sức lực toàn thân, trực tiếp xốc Độc nhãn trước mặt lên, sau đó, điên cuồng lao về phía vòng xoáy đang không ngừng xoay tròn phía trước.

Độc nhãn bị dọa sợ khi bị xốc lên, có thể là không ngờ rằng con mồi đã tới bên miệng còn có thể vùng vẫy dữ dội như vậy. Ngay sau đó, Độc nhãn nhìn thấy mục tiêu vòng xoáy đang không ngừng xoay tròn kia của Văn Vũ.

Trong đôi mắt còn lại toát ra một sự nghi ngờ nhân cách hóa, ngay sau đó, sự nghi ngờ trong mắt nhanh chóng mất đi, lần nữa được thay thế bởi sự tàn bạo và khát máu.

Suy cho cùng, súc vật vẫn là súc vật, cho dù tiến hóa bậc cao tới đâu đi nữa, thì bản năng mãi mãi là yếu tố đầu tiên ảnh hưởng tới hành động.

Nhanh chóng nhả cánh tay phải máu thịt lẫn lột của Văn Vũ ra, nhào tới, cắn vào bắp chân Văn Vũ.

“Ahhhh”