Editor: Cơm Nắm Nhỏ
_________
Hứa Đào Đào thay răng.
Cô bé là người đầu tiên thay răng trong đám bạn thân.
Không biết có phải là trùng hợp hợp không mà ba ngày sau Mậu Lẫm cũng bị gãy răng. Cứ như bắt đầu từ Đào Đào mở màn sau đó mở ra thời kỳ thay răng của các bạn nhỏ.
Làm chị lớn, Hứa Nhu Nhu tập hợp các bạn nhỏ lại, nghiêm túc truyền thụ khoa học. Thật ra cô cũng không rảnh đến thế, nhưng mà ai bảo Đào Đào ra ngoài khoe khoang chứ.
Chị cô bé hiểu cực nhiều.
Chị cô bé là người có nhiều kinh nghiệm.
Chị cô bé cực kỳ dịu dàng dạy cô bé những việc cần chú ý.
Dù sao thì là một đóng lời hay ý đẹp, làm mọi người đều cảm thấy Hứa Nhu Nhu cực kỳ lợi hại, trong sự chờ mong của mọi người, cô bé chỉ đành mở lớp. Có một cô em gái thích khoe khoang nên cô tương đối vất vả hơn chút. Nhưng mà Hứa Nhu Nhu cũng có chút mừng thầm, cảm giác được khen ngợi thật tốt.
Hứa Nhu Nhu bị các bạn nhỏ quấn lấy, còn Hứa Tuyết Lâm ngày ngày đúng hạn đến đại đội. Mùa đông cậu cũng không muốn ra ngoài, nhưng mà cũng may trên đường không có người nên không cần chào hỏi ai. Đến đại đội có thể đọc báo lại có thể nghiên cứu cách làm giấy.
Cho nên Tuyết Lâm vẫn năng tới đó, ai bảo nhà cậu quá nhỏ chứ.
Cuộc sống này chỉ cần công việc lu bù thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Cảm tưởng không bao lâu mà đã tới tháng chạp. Mấy người cuối năm, nhà nào cũng bận rộn hẳn lên.
Đồng thời mọi người cũng nghênh đón lần thu hoạch dế nhũi thứ hai.
Hứa lão tam kiêm chức nhân viên tiêu thụ của hợp tác xã nông dân nên vẫn do Hứa lão tam đi bán. Nhưng lần này tiêu thụ ở địa phương, kế toán Chương cũng đi cùng, Hai người cùng đánh lừa đi vào Công Xã.
Lúc này bọn họ còn cho mười mấy người phụ nữ đi cùng nên chật kín cả xe.
Vì thế Hứa lão tam cũng kiên quyết không nhường phụ nữ chỗ thoải mái, đừng có mơ, cũng đâu phải vợ anh chứ.
Với lại anh là đang đi làm việc, người khác chị là ‘đi nhờ’. Nếu không phải Hứa lão tam nói thế thì có thể sẽ còn nhiều người hơn. Hứa lão tam nói đúng nên kế toán Chương cũng không nhường. Ông ta còn lớn hơn Hứa lão tam hơn 20 tuổi đó.
Không đến nỗi để một ông già như ông nhường chỗ đúng không.
Công Xã cách đại đội họ không xa lắm, nhưng mà có thể ngồi nhờ xe mà không cần đi bộ thì ai mà không muốn chứ.
“Hứa lão tam, khi nào hai người về?”
Mấy người phụ nữ này đều là tới thị trấn mua đồ tết, nếu vì có xe lừa đi nhờ thì sẽ tiện hơn đi bộ nhiều.
Hứa lão tam: “Cũng còn phải xem tình huống thế nào đã, khoảng giữa trưa mấy người qua xem thử xem, nếu chúng tôi có thể bán xong dế nhũi ở Công Xã thì sẽ ở đó chờ mấy người. Còn nếu tới mà không thấy chúng tôi thì chúng tôi đi vào huyện rồi, mấy người không cần chờ nữa. Ít nhất cũng phải tối chúng tôi mới về được.”
“Hai người còn muốn vào huyện à?” Mọi người bị hoảng sợ.
Hứa lão tam: “Mấy người không thấy chỗ này bao nhiêu sao? Chẳng biết trạm thu mua Công Xã có thể lấy hết không đấy! Nhưng nếu có thể bán luôn ở đây thì chúng tôi còn phải chạy ra ngoài chắc? Ra ngoài ăn uống không tốn kém sao? Mấy người chỉ thấy đại đội chiết khấu tiền, nhưng lại không nghĩ đến hàng quá nhiều, người ta ép giá, rồi địa phương nhỏ ăn không hết, mà ăn không hết chúng ta lại phải đi ra ngoài tiêu thụ. Lộ phí ăn ở đi lại, có cái gì mà không tốn? Thế nên nói, bọn tôi vì dân phục vụ chứ chẳng ăn chặn gì của mấy người đâu. Tôi cũng mong là Công Xã thu hết đó, nếu vào huyện còn mất thêm hơn 3 tiếng nữa. Tôi cũng chẳng vui đâu.”
Hứa lão tam tận dụng mọi cơ hội để cho mọi người biết mình vất vả thế nào! Đại đội suy nghĩ vì mọi người nhiều thế nào!
Quả nhiên, mọi người cũng nghe vào mấy lời này.
“Ừ cũng đúng, bọn yêm đều biết là đại đội suy nghĩ cho mọi người.”
Hứa lão tam: “Còn không phải sao!”
Anh nói: “Thôi được rồi, mọi người tản ra đi.”
Kế toán Chương nhìn Hứa lão tam: “Cái mồm mày đúng là cái gì cũng nói được.”
Hứa lão tam: “Chú lớn tuổi mắt tinh, cháu không nói chẳng nhẽ chú không thể nói sao? Có mấy lời cứ phải nói ra, nếu không người ta còn tưởng mình chiếm bao nhiêu lợi lộc. Nếu cháu không dính vào chuyện này thì cháu cũng mặc kệ, nhưng mà bây giờ cháu làm nhân viên tiêu thụ cho đại đội, cháu cũng không phải thằng ngốc chỉ biết làm không có tiếng tăm gì.”
Kế toán Chương cười hớn hở.
Anh liếc kế toán Chương một cái, cùng làm cán bộ đại đội nhưng kế toán Chương khéo đưa đẩy hơn đại đội trưởng nhiều. Hứa lão tam cảm thấy có vài việc chỉ có thể nói với kế toán Chương. Đại đội trưởng với Hứa Kiến Sơn đều cùng một loại, đều quá đơn thuần.
Hai người không nói nhiều mà nhanh chóng đi vào trạm thu mua.
Vừa đến trạm thu mua liền gặp mấy người phụ nữ cùng đại đội, lần trước anh giúp mọi người bán trứng, vét sạch không ít nhà. Nhưng dù là vậy cũng có người không nhờ, dù sao thì có vài người trời sinh không tin người khác.
Mặc dù lấy danh nghĩa đại đội nhưng vẫn có người cảm thấy tự mình bán mới yên tâm.
Bọn họ cảm thấy đại đội cũng có thể sẽ chiếm tiện nghi, Hứa lão tam chẳng đáng tin chút nào.
Tất nhiên sau đó chứng mình là bọn họ nghĩ nhiều. Người ta trả tiền đầy đủ, cũng tự gánh vác toont thất. Bọn họ hối hận không được. Nhưng mà mấy cái này đó chẳng phải chuyện lớn, cũng chẳng tổn thất gì, lần này tới bán cũng như nhau.
Tất nhiên, cũng có nhiều nhà tích cóp nửa tháng mang đến đổi tiền.
Rốt cuộc lần này tới có thể đi nhờ xe lừa, tiện hơn tự mình đi nhiều. Người nhà quê là vậy, không có cách nào kiếm tiền, dù có 1, 2 quả trứng cũng muốn đổi tiền.
Hứa lão tam với kế toán Chương cùng nhau đi vào, thanh niên trông quầy còn nhận ra Hứa lão tam: “Ơ, là anh à!”
Lần trước chính là người này bán rất nhiều trứng gà.
Mấu chốt là có 4 quả bị vỡ mà người này cũng không kêu khóc.
Nếu bình thường gặp phải chuyện này, không người nào không khó chịu.
Vì thế nên anh ta liền ấn tượng với Hứa lão tam.
Hứa lão tam cười ha ha: “Còn không phải sao!”
Hứa lão tam nhìn qua mấy người phụ nữ trong đại đội, giơ ngón tay cái lên: “Mấy chị này biết quản gia thật đấy, mới mấy ngày mà đã lại tích được trứng!”
Mấy người phụ nữ bật cười. Trứng của bọn họ cũng không nhiều nên rất nhanh là xong. Có mấy người khác bán trứng xong cũng không đi, chờ xem chuyện thu mua này. Bọn họ đều tò mò không biết đây là bán gì. Hứa lão tam cũng chẳng lừa gạt mà hào phóng nói: “Mời đồng chí xem qua, đây là dế nhũi mà hợp tác xã nông dân chúng tôi nuôi…..”
Vừa mở túi ra, thành niên đứng quầy hoảng sợ, nhìn quá ghê người.
Anh ta nói to: “Nhiều thế!”
Hứa lão tam: “Hợp tác xã chúng tôi là toàn thể nông dân đều tham gia nên tất nhiên rất nhiều. Đồng chí xrm……”
“Thế này nhiều quá, sợ là chúng tôi không thu được hết. Thế này đi, anh chờ chút tôi đi gọi lãnh đạo ra.”
Nếu là trứng gà thì dù có nhiều anh ta cũng không cần nghĩ nhiều mà trực tiếp mua vào. Nhưng mà cái này thì khác. Anh ta không quyết định được. Thu nhiều cái này dùng thế nào được? Rất nhanh có một người đàn ông đi ra, thái độ không tốt lắm. Chắc thấy bọn họ có nhiều, cảm thấy bọn họ muốn bán nên trực tiếp ép giá xuống còn 5 đồng.
Hứa lão tam: “……”
Kế toán Chương: “……………….”
Mấy người phụ nữ trong thôn nghe vậy liền nói: “Giá này cũng quá thấp.”
“Địa phương chúng ta cũng không được nhiều vậy, với lại ai biết thứ này nuôi có khác gì trên núi không? Nếu hiệu quả không tốt thì sao? Trạm thu mua này cũng là trạm nhỏ thôi, gián này đã là chiếu cố người nông dân rồi. Nếu mấy người không muốn có thể đến chỗ khác mà xem, ở đây cho 5 đồng đã là tốt rồi.” Vị lãnh đạo nhỏ này nói đĩnh đạc. Nhưng mà ý tứ trong đó là ghét bỏ bọn họ.
Nhưng cũng không ngoài ý muốn, đừng thấy bọn họ dựa vào hợp tác xã nông nghiệp, nhưng mà đều là người địa phương, ai không biết ai chứ?
Cho nên cũng không quá chú ý bọn họ, những năm này nông dân với công dân không giống nhau, thân phận kém quá nhiều. Hứa lão tam có thể dùng danh hiệu hợp tác xã nông nghiệp lắc lư ngoài tỉnh thành cũng là vì người ta không biết rõ tình huống. Chứ ở đây, người ta cũng chẳng quản anh là hợp tác xã với không hợp tác xã gì.
Mấy người phụ nữ vừa nghe đến có 5 đồng mà người ta đã không muốn liền sợ hãi, vội nhìn Hứa lão tam với kế toán Chương. Trong đó có một người nghĩ sao nói vậy: “Ừm, 5 đồng cũng đúng nhỉ? Không có ít.”
Dù sao bọn họ cũng được năm khối, đại đội vốn chỉ giúp bọn họ vận chuyển tới đây thôi mà!
Hứa lão tam cười như không cười nhìn người vừa nói chuyện: “Chị Vương, chị làm đại đội trưởng từ bao giờ thế, sao tôi không biết?”
Chị dâu Vương sửng sốt.
Hứa lão tam cười tươi hơn, nhưng mà là ngoài cười trong không cười: “Nếu chị làm chủ được thì lên làm đại đội trưởng đi, đúng lúc tôi cũng chẳng muốn quản chuyện này đâu.”
Chỉ một câu nói làm tất cả mọi người xấu hổ, chị dâu Vương nói: “Không phải chú làm…..”
Hứa lão tam căn bản không cho chị ta nói hết lời, trực tiếp kết thúc câu chuyện: “Gì mà làm hay không làm? Nếu không có đại đội mọi người sẽ nuôi được chắc? Cái gì cũng muốn đại đội làm cho ăn sẵn! Sao mà cứ không biết xấu hổ chiếm tiện nghi mãi vậy?”
Hứa lão tam quay đầu lại, xấu hổ nhìn đồng chí lãnh đạo, nói: “Đồng chí, ngượng quá, nội bộ chúng tôi có chút việc chưa rõ ràng nên tạm thời chưa bán được cái này.”
Anh liếc kế toán Chương một cái, hai người vác bì ra cửa.
Hiện tại không có người của trạm thu mua ở đây nên Hứa lão tam càng không khách khí: “Tôi chưa thấy ai giúp đỡ người ngoài bắt nạt người nhà như chị, ha, đại đội suốt ngày lao lực vì mọi người, lại còn dạy mọi người nuôi dưỡng, vì cái gì chứ? Chẳng phải vì cùng nhau làm giàu sao? Con trai tôi mới 10 tuổi còn biết vậy đó! Nếu không có thể dạy mấy người sao? Bây giờ thì hay rồi, tôi với kế toán Chương còn chưa nói gì đâu. Thế mà chị lại còn đồng ý, chị thích thế thì lần sau tự bán đi! Chẳng hiểu sao mà còn kéo chân sau nữa!”
Hứa lão tam không cho mấy người phụ nữ mặt mũi, nhưng mấy người này tuy khó chịu cơ mà cũng không nói lại.
Dù sao thì mọi người đều quen việc cái miệng của Hứa lão tam chẳng nói lời hay. Trước kia người này không làm việc, không có lý còn có thể cãi lại ba phần. Bây giờ người này làm việc cho đại đội, càng không cho người khác đẹp mặt. Người bình thường khó mà nói lại được.
Kế toán Chương: “Thằng ba nói đúng đấy, mấy người thật là, chỉ biết rõ mình thôi. Có phải mấy đứa thấy chỉ cần lấy được 5 đồng của mình là không sao không? Chú nói cho mấy đứa biết, sai, quá sai! Cái này đại phương có thể thu bao nhiêu chứ? Đồ nhiều thì ít người muốn, hôm nay người ta cho 5 đồng, ngày mai có thể 4 đồng, ngày kia có thể chỉ có 3 đồng thôi. Đại đội cũng chẳng bù tiền cho nhà mấy đứa đâu! Mấy đứa cũng đừng trách đại đội nhẫn tâm, vì cũng là do mọi người làm ra thôi. Thế nên bây giờ dù phải bán ở ngoài cũng phải đi, phải cho thị trường ổn định giá.”
Kế toán Chương nhìn Hứa lão tam một cái, ôm chuyện về mình: “Chuyện này cũng trách chú, thằng ba cũng không muốn trạm thu mua địa phương đâu. Là chú kiên trì muốn tới. Thằng ba nói đúng, vẫn nên bán ở nói khác thì hơn, không thể ảnh hưởng giá cả địa phương được. Rốt cuộc nhà ai chẳng có người thân thôn khác? Chúng ta có thể kiếm tiền bằng cái này thì bọn họ cũng có thể, hai tháng nữa trên núi nhiều côn trùng, người ta cũng có thể đổi tiền. Chúng ta lấy giá quá thấp, người ta còn bán thế nào được? Chúng ta không thể cứ đi đường mình mà không cho người khác đi chứ? Làm người sao có thể như vậy? Còn ăn nói thế nào với thân thích chứ? Thôi, mấy cái này có nói mấy đứa cũng chẳng hiểu.”
Mấy người phụ nữ càng xấu hổ, nhất là chị dâu Vương, chị ta muốn biện minh vài câu cho mình nhưng mà không biết phải nói sao.
Kế toán Chương vỗ vai Hứa lão tam, nói: “Đi thôi, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch, đi nơi khác thôi.”
Hứa lão tam: “Vâng.”
Hai người cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nhanh chóng đánh lừa đi vào huyện.
Hứa lão tam: “Nhanh nhạy đó chú.”
Anh giờ ngón cái lên.
Kế toán Chương: “Mày cũng có kém đâu! Phản ứng nhanh thật.”
Chị Vương vừa mở miệng Hứa lão tam lập tức mượn đề tài để rời đi. Nếu chỉ có 5 đồng, chắc chắn bọn họ không thể bán, còn chẳng bằng đi lên tỉnh. Nhưng mà nếu lúc ấy bọn họ trực tiếp nói giá thấp không bán thì không đẹp mặt, dù sao về sau này kiểu gì cũng không ít lần tới đây.
Mà đúng lúc, lấy cớ rồi đi, như thế cũng không đắc tội người bên trạm thu mua.
Mà kế toán Chương nói đường hoàng như vậy cũng là để cho người khác nghe ra được. Đại đội họ làm hợp tác xã nông nghiệp nuôi dế nhũi cũng chẳng dấu mãi được, chi bằng bây giờ lấy chút thanh danh, trực tiếp không bán cho trạm thu mua ở Công Xã. Về sau này dù giá cả địa phương có bị ép xuống cũng chẳng liên quan đến bọn họ,
Tuy rằng không bán được ở Công Xã, nhưng một con cáo già với một con hồ ly nhỏ nhìn nhau mà cười. Không nói gì thêm.
Kế toán Chương: “Ôi, chú mày cũng nhiều năm rồi không vào huyện đó.”
Công Xã bọn họ cũng không tính là nghèo, nên về cơ bản cũng không vào huyện mua đồ dùng sinh hoạt, vì thế nên không cần thiết phải lên huyện. Dù sao cũng quá xa. Mà đừng nói kế toán Chương nhiều năm chưa lên huyện, đại đội bọn họ còn có không ít người chưa vào Công Xã bao giờ, phạm vi hoạt động của bọn họ chỉ loanh quanh trong đại đội.
“Mày có quen thuộc đường trong huyện không?”
Hứa lão tam lắc đầu: “Quen gì chứ! Năm nay cháu mới đi có một lần thôi.”
Lần đó cũng là vì tới mua gạo với bột mì.
Kế toán Chương cười: “Mày còn từng đi một lần, hơn chú, mày dẫn đường đi.”
Hứa lão tam: “Được, để cháu đem chú đi bán.”
Kế toán Chương: “Thế thì lại tốt, bộ xương già này còn có thể bán lấy tiền, chú cũng vui tự bán mình ấy. Chị sợ mày không dám thôi.”
Hai người tán gẫu suốt một đường, nên cũng không thấy đường khó đi, lúc tới huyện thành phong trần mệt mỏi. Dù thế nào thì huyện thành vẫn là huyện thành, không giống Công Xã, lớn hơn nhiều. Chỗ này mua vào 5 đồng 6 hào.
Giá này cũng nằm trong dự tính của họ.
Lúc này bọn họ vẫn chọn gửi tiền, dù sao thì gần 1000 đồng tiền mặt, trạm thu mua trong huyện đi nữa cũng không đủ. Nếu là trên tỉnh còn có thể cho chọn phương thức trả tiền, chứ ở đây thì trực tiếp gửi tiền qua bưu điện thôi.
Hai người đi theo tới bưu cục, chờ xong xuôi đã tới chiều.
Lúc bọn họ vào huyện đã giữa trưa rồi.
Chỉ là nếu đã tới huyện một chuyến thì sao có thể không đi loanh quanh một chú chứ, Hứa lão tam với kế toán Chương đi thẳng tới Cung Tiêu Xã. Cung Tiêu Xã ở Công Xã bọn họ có ba tầng, đây đã là tòa nhà tương đối lớn nhất chỗ họ rồi. Còn Cung Tiêu Xã ở đây có năm tầng, chưa nói đến là diện tích chắc gấp đôi chỗ họ. Có thể thấy được đồng chí công nhân trong huyện giàu có cỡ nào.
Hai người tìm chỗ đỗ xe lừa, cũng không yên tâm để xe ở đây nên bàn bạc với nhau người này đi vào xong tới người kia.
Hứa lão tam vẫn rất kính già yêu trẻ, nhường kế toán Chương vào trước nhưng kế toán Chương từ chối: “Thôi mày vào trước đi, về rồi nói cho chú tình hình, chú ở lại trông trước.”
Nói cho cùng ông ta vẫn có chút sợ hãi.
Hứa lão tam: “Cũng đúng, vậy để cháu đi xem có gì tốt, rồi kể lại cho.”
Anh có mang tiền, đã sớm chuẩn bị trước.
Không cần nói nhiều, vào Cung Tiêu Xã mới thấy rực rỡ muôn màu, biển người tấp nập. Nhưng mà cũng không kỳ lạ, vì bây giờ là cuối năm, hôm nay là 24 tháng chạp rồi. Người mua đồ có thể không nhiều chắc?
Hứa lão tam cũng mặc kệ mình có phải đàn ông không, không nói hai lời lập tức chen vào biển người tranh giành mua đồ.
Tuy nói bây giờ chỗ nào cũng cần phiếu nhưng đồ không cần phiếu cũng có! Tết nhất sao có thể không mua đồ ăn chứ? Hứa lão tam chen vào, đúng lúc phái trước anh có người đang mua, Hứa lão tam để ý bánh quy mà Hạ Gia cho Đào Đào nhà mình ăn. Loại bánh quy này để trong hộp sắt, giá khá cao, ở Công Xã không bán.
Lần đó Hạ Gia chỉ cầm bánh quy chứ không mang theo hộp, lần này Hứa lão tam nhìn thấy, cảm khái một tiếng, chỉ nhìn cái hộp này đã nhịn không được mà muốn mua. Anh là một người đàn ông còn muốn, chứ đừng nói tới bọn trẻ con.
Hộp này là sắt đó.
Hộp sắt tròn vo, còn vẽ một con động vật.
À, nó tên là gấu trúc.
Hứa lão tam cảm thấy cái này quá lừa người, rõ ràng là con vật hung hãn lại còn gọi bằng cái tên ngây thơ chất phác: gấu trúc. Nhưng mà một người đàn ông như anh cũng cảm thấy nó quá đáng yêu.
Giống như Đào Đào nhà mình, chỉ có hai chữ: đáng ý!
Tuy Hứa lão tam liếc mắt một cái đã nhìn trứng cái này, nhưng mà vẫn dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Mãi mới đến lượt mình, Hứa lão tam lập tức nói: “Cho tôi hai hộp bánh quy hạt mè, năm hộp bánh to, năm hộp thịt hộp, mua năm tặng một đúng không đồng chí?”
Nhìn mà xem, nếu không phải anh vểnh tai lên nghe mấy người phụ nữ tán phét thì sao có thể biết được rõ ràng như vậy chứ?
Hứa lão tam: “Lại lấy cho tôi năm túi muối, có thể chiết khấu ư? Thế cho tôi 10 túi đi. Hoa tiêu lấy….”
Nếu bàn về việc tranh đoạt thì Hứa lão tam không kém hơn các đồng chí nữ chút nào!
Anh nhanh chóng mua một cái túi lớn, đặt hết đồ trong túi.
Xem đi, cơ hội chỉ dành cho người đã có chuẩn bị.
Tuy rằng tiêu hết tiền nhưng không lỗ!
Anh chen chúc đến nỗi quần áo xộc xệch, tóc rối bù, nhưng vẫn rất vui vẻ chạy ra ngoài. Dù sao cũng có người đang chờ mình!
“Kế toán Chương, nhà chú có mua đồ hộp không? Nếu mua thì nhanh đi, mua năm tặng một đó, mọi người đều đang tranh nhau kìa! Cháu thấy còn không nhiều lắm đâu! Mỗi người được mua nhiều nhất năm hộp, chú đi mau đi.”
Kế toán Chương hỏi lại: “Mua năm tặng một á?”
Tuy cái này không rẻ nhưng mà đồ hộp có thể để lâu mà không hỏng, đi tặng lễ cũng có thể diện. Có chuyện tốt như vậy sao mà không bắt lấy thì đúng là ngu người.
Kế toán Chương: “Chú đi luôn đây.”
Hứa lão tam: “Muối cũng có chiết khấu đó, mua mười tặng một.”
Nếu không thì sao lại nói đây là Cung Tiêu Xã lớn chứ.
Đừng thấy kế toán Chương gần 50 tuổi, nhưng lúc này chạy như bay vào trong.
Đồ hộp này, muối này, để lâu cũng không hỏng, giờ không mua thì đến bao giờ?
Hứa lão tam nhìn Cung Tiêu Xã náo nhiệt, lại nhìn trên đường cái có nhiều người, ngay cả quần áo họ mặc đều không phải cùng một cấp bậc, anh cảm khái trong lòng: “Vẫn là trong trấn sung túc hơn.”
Chỉ là ông trời thích vả mặt, Hứa lão tam vừa cảm khái xong liền thấy một đám người cầm cờ đỏ hô hào ầm ĩ đẩy mấy người treo chổi hỏng trên người đi qua, ở phía sau có rất nhiều người vây xem.
Người cầm đầu còn gõ trống, giọng nói vô cùng đau đớn lên án những người này có ‘hành vi phạm tội’.
(Hai câu trên tớ không hiểu lắm, nhưng chắc là biểu tình trong cuộc cách mạng văn hóa ở Trung Quốc nhằm lên án những người bị cho là phản cách mạng, địa chủ…. ấy)
Hứa lão tam: “……………….”
Anh trầm mặc một chút rồi lải nhải: “Vẫn là ở nông thôn tốt hơn, không có mấy chuyện này.”
Tuy trong trấn náo nhiệt nhưng mà tóm lại là không tốt.
Hứa lão tam thích xem náo nhiệt, nhưng mà anh cảm thấy nhìn nhiều ảnh hưởng tâm tình lắm. Là một người đàn ông yếu ớt, anh chịu không nổi. Với lại, mấy đứa trẻ kia còn nhỏ như vậy sao lại cứ đi theo vậy? Cũng không thể để bọn trẻ nhà mình học theo được, nhất định không được.
Cho nên mới nói Nhị Cẩu rất khôn khéo, cho con nhỏ về nông thôn ở.
Non xanh nước biếc, con người thì thật thà, cuộc sống như vậy mới thích hợp với trẻ con.
Anh chống chân xem náo nhiệt, mãi sau mới thấy kế toán Chương đi ra. Lúc đi quần áo chỉnh tề, nhưng bây giờ cũng lôi thôi lếch thếch. Hai người nhìn nhau bật cười. Thời buổi này mua đồ như đi đánh trận.
Bọn họ cũng không hỏi nhau là mua gì, ngược lại nhanh chóng đi về.
Từ Công Xã đi vào huyện mất 3 tiếng, mà từ đại đội bọn họ đến Công Xã cũng mất thêm 1 tiếng nữa. Nên không thể chậm trễ.
“Lần này chúng vào huyện, giá cả tốt hơn Công Xã nhiều.”Kế toán Chương cảm khái.
Hứa lão tam vẫn còn chìm đắm nhìn đồ hộp với muối mà mình mua được, với lại còn cả hộp bánh quy siêu cấp đáng yêu nên vui sướиɠ, thất thần ‘ừ’ một tiếng.
Kế toán Chương hiểu lầm, cho rằng anh lo lắng lần tới, nói: “Lần tới nếu giá thấp một chút cũng không phải là không được. Rốt cuộc thì vào huyện so với lên tỉnh gần hơn, cũng tiết kiệm hơn chút.”
Lần đầu bọn họ thuận lợi vì cũng nhờ có xe đi nhờ, nhưng lần tới chưa chắc đã có.
Hứa lão tam: “Gì cơ?”
Lúc này anh mới phản ứng lại lời kế toán Chương nói, anh nói thẳng: “Việc này lần sau rồi tính đi. Bây giờ nói cái này làm gì? Chuyện công không cần đem về nhà. Cháu còn đang đắc ý vì mua được đồ rẻ mà. Về nhà kiểu gì cũng được khen cho xem.”
Kế toán Chương: “………..”
Náo loạn nửa ngày thì ra chú còn nghĩ cái này.
Anh ta nói: “Chắc chắn rồi.”
Tuy rằng tiêu hết tiền tùy thân nhưng mà kế toán Chương tin rằng về nhà mình sẽ được khen. Mua được đồ ưu đãi như thế cũng không nhiều. Như Cung Tiêu Xã trong Công Xã bọn họ chưa từng làm lần nào.
Kế toán Chương không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên nhìn Hứa lão tam, nhìn từ trên xuống dưới, nghiêm túc đánh giá. Hứa lão tam bị ông ta nhìn đến nổi da gà, nói: “Chú, chú nhìn cháu làm gì? Sao vậy? Muốn gϊếŧ người cướp của à?”
Kế toán Chương: “………..”
Khóe miệng ông ta run rẩy, nói: “Mày không thể nói lời hay à.”
Hứa lão tam: “Vậy chứ nhìn cháu làm gì? Cháu kết hôn rồi, không làm con rể chú được đâu.”
Kế toán Chương: “……….Chú đập chết mày bây giờ, thằng nhãi ranh, mày mơ à!”
Người này sao không soi vào nướ© ŧıểυ của chính mình mà cứ nói năng bậy bạ như vậy chứ.
Ông ta nói: “Mày có thể nói chuyện nghiêm chỉnh chút không?”
Hứa lão tam: “Không phải là vì chú nhìn cháu như vậy à? Còn trách cháu hiểu lầm nữa?”
Kế toán Chương: “Chú thấy có phải mày có vận khí tốt gì không.”
Hứa lão tam: “Hả?”
Kế toán Chương: “Mày xem mỗi lần mày ra ngoài hình như đều gặp được hàng rẻ.”
Lần đầu tiên ra cửa gặp được quý nhân nên mua được đường đỏ giá đặc biệt.
Lần này ra cửa lại mua được muối và đồ hộp rẻ.
Thế nên nói người này số may cũng không sai.
Hứa lão tam: “Cháu đẹp trai.”
Kế toán Chương: “?????????????”
Chuyện này thì liên quan gì đến xấu hay đẹp?
Hứa lão tam nói nghiêm túc: “Đẹp trai ưa nhìn thì số càng may, bởi vì ông trời cũng kinh hỉ trước dung nhan của cháu, thế nên tranh thủ cho cháu thật nhiều phúc lợi. Muốn làm cháu sống tốt chút ý mà.
Kế toán Chương: “………..”
Sao trên thế giới này lại có người mặt dày như vậy chứ.
Ông ta vung rôi lên, quát: “Chát! Chát! Chát!!”
Hứa lão tam: “Ơ chú làm gì vậy?”
Kế toán Chương: “Tìm chỗ đi vệ sinh.”
Bị Hứa lão tam làm ghê người, không nhịn được muốn tìm một chỗ đi vệ sinh.
Hứa lão tam: “Ôi thôi, đúng là lừa lười ngựa lười nhiều phân bón.”
Kế toán Chương: “……………..”
Ông ta trừng mắt nhìn Hứa lão tam sau đó đánh xe lừa đi tới một bụi cỏ, phải nói ông ta bây giờ rất phục Thường Hỉ. Suốt ngày đối diện với Hứa lão tam mà vẫn có thể nhịn được, phải là thánh mới đúng.
Như ông ta đây, chỉ nói mấy câu đã không nhịn nổi muốn đánh người.
Thực sự là mổ chút cũng không nhịn được, đầu sắp bốc khói vì tức rồi.
Kế toán Chương đi rồi, Hứa lão tam dựa vào xe hát đứt quãng. Càng nghĩ càng cảm thấy kế toán Chương nói đúng, anh là người có phúc khí, tùy tiện ra ngoài cũng có thể gặp chuyện tốt.
Nếu nói người như thế mà vận xui thì chính anh cũng không tin.
Anh vắt chéo chân, kêu lên: “Chú Chương, chú nhanh lên đi.”
Tiếng kế toán Chương vọng lại từ xa: “Quản trời quản đất quản người đánh rắm ị phân, sao mày lo chuyện bao đồng thế! Chú mày muốn ngồi bao lâu thì ngồi bấy lâu.”
Hứa lão tam: “Chú này đúng là bảo thủ cứng đầu.”
Anh nhàn rỗi không có việc gì nên cũng tính toán đi giải quyết một chút, dù sao cũng phải chờ, Hứa lão tam không cần vào trong mà đứng ngày ven đường: “Ơ?”
Vừa lơ đãng nhìn qua anh đột nhiên sửng sốt, sau đó vội vàng chạy qua bụi cỏ ven đường, trong đó có hai hộp nhỏ, đập vào mắt là một hộp đựng giấy cứng không biết bị ai ném đi, vì trên đất có tuyết nên hộp đựng giấy đã bị ẩm ướt.
Hứa lão tam nhanh chóng mở hộp đựng giấy ra, vừa mở ra liền thấy bên trong có 5, 6 cuộn tranh. Lại nhìn hộp đựng giấy bên cạnh còn có mấy quyển sách với mấy cái bình.
Hứa lão tam: “??????”
Anh bất chấp thật giả liền vội vàng ôm hộp đựng tranh lên xe, trên xe có lót cỏ khô, Hứa lão tam chôn hộp đựng tranh dưới đống cỏ khô. Cũng không thể giấu hết mà vẫn bị lộ một chút, nhưng mà nếu không quá để ý thì cũng không thấy.
Sau đó anh xem qua mấy quyển sách, có mấy quyển sách cổ, nhưng nhiều hơn là mấy quyển sách không đứng đắn.
Toàn là mấy thứ đồi phong bại tục.
Ở cổ đại Hứa lão tam cũng từng đọc qua mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt nhưng mà khác hẳn cái này, dù sao vẽ ra ý cảnh với hình ảnh trần trụi vẫn cách biệt một trời một vực. Tròng mắt anh suýt rơi ra, móng vuốt mèo cào trong tâm.
Nhưng mà ở lúc mấu chốt Hứa lão tam vẫn biết tiền mới là thích hợp.
Tranh có đẹp cũng không thể thay được thực tế!
Hơn nữa, cái này là thứ rước lấy tai họa.
Anh lập tức ném mấy thứ linh tinh này đi, nhét mấy quyển sách đứng đắn vào túi mình. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, kế toán Chương còn chưa trở lại, Hứa lão tam lại xem mấy cái bình kia, còn có mấy lọ thuốc hít.
Hứa lão tam căn bản không kịp nghĩ tại sao mấy thứ này lại xuất hiện ở đâu, nhưng mà nghĩ cũng biết là có người ném đi, chỗ này cách huyện không xa, nếu có người ném ở đây cũng không kỳ lạ.
Rốt cuộc mấy thứ này nhìn qua không ….. phù hợp.
Không nói cái khác, gia đình bình thường đều không sử dụng được mấy thứ này.
Anh cầm mấy cái bình lên cẩn thận kiểm tra, đa số là đồ dỏm. Thực ra triều đại trước kia Hứa Kiến Vân ở không tồn tại ở đây, nhưng dù có không tồn tại thì cũng có nhiều dấu vết để lại. Yếu tố văn hóa cũng giống nhau thôi.
Cho nên dù đến từ một triều đại không tên thì đôi mắt vẫn có thể nhìn thấu được, như là đồ vật trong tay anh bây giờ, liếc mắt một cái anh đã đánh giá được là đồ tốt hay đồ dỏm.
Hơn nữa, từ xưa tới nay, dù là có năm bao nhiêu đi nữa thì đồ tốt vẫn không giống đồ bình thường.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng Hứa lão tam tin vào ánh mắt mình, anh nhìn tới nhìn lui đóng bình này thấy cũng chỉ có lọ thuốc hít kia là đồ đã có nhiều năm tuổi, còn mấy thứ kia tuy không tồi nhưng mà xác thực là đồ dỏm.
Hứa lão tam cất lọ thuốc hít trong túi, do dự một chút liền không lấy mấy thứ khác.
Nói sao đây?
Thực ra anh cũng có thể lấy, nếu anh mang về không phải đồ cổ cũng có thể đựng dưa muối. Nhưng mà bây giờ anh đi cùng kế toán Chương, cũng phải chú ý hơn một chút, anh cũng không phải là kiểu người vì chút lợi ích nhỏ mà không cẩn thận.
Một khi có ngày anh với kế toán Chương có vấn đề, anh lại tự bê đá đập chân mình thì sao!
Chỗ này không có hàng thật, nhưng nhà anh thì có.
Anh không muốn mạo hiểm.
Nghĩ vậy Hứa lão tam lập tức đi tới xe lừa, anh thuận tay vặt đám cỏ dại ven đường ném lên xe. Vứt cỏ lên dày một chút thì cũng không nhìn thấy đồ ở dưới.
Hứa lão tam làm xong, cảm thấy tim đập cũng nhanh hơn.
Nhưng mà anh cũng là người có tố chất tâm lý tốt, tuy tim đập nhanh nhưng mà trên mặt không có chút biến hóa nào.
Lúc kế toán Chương về nhìn thấy Hứa lão tam nằm trên xe, anh ta hỏi: “Mày không đi à?”
Hứa lão tam; “Cháu đâu phải chú, cháu còn trẻ không có gấp đến thế.”
Kế toán Chương nghiến răng: “Thằng nhãi ranh.”
Ông ta chủ động ngồi trước đánh xe lừa, tới lúc đổi ca nhưng mà rõ ràng là trình độ Hứa lão tam cũng như thế. Thế nên kế toán Chương vẫn chủ động làm, dù sao đánh xe lừa cũng không mệt. Hứa lão tam đánh xe không tránh được xóc nảy lồi lõm, ngồi khó chịu, chi bằng tự ông ta làm còn hơn.
Dù sao cũng không mệt, lại còn thoải mái hơn.
Người trẻ tuổi làm gì cũng nóng vội.
Xe lừa vừa đi, Hứa lão tam quay đầu lại nhìn về đống đồ bên ven đường, lại nhìn hướng huyện thành, trong lòng cũng hiểu cái này là có người cố ý ném đi. Thực ra trước đây anh vào huyện cũng thấy có một nhóm người trẻ tuổi đi vứt đồ hoặc thiêu đồ.
Mấy kẻ não tàn không biết nhìn hàng!
Anh từng thấy vài bức tranh cổ cực kỳ tinh vi bị vứt vào đống lửa.
Việc này còn làm anh đau lòng không ăn nổi cơm vài ngày liền.
Hứa lão tam tự nhận mình là ham vui lười làm, cũng không phải người lương thiện. Nhưng tuy rằng không phải người lương thiện thì anh cũng chẳng phải người tội ác chồng chất. Là người đọc sách, anh thực sự không thể nhìn được mấy thứ tốt đẹp cứ vậy mà bị hủy hoại.
Mấy cái này dù không cất đi cũng có thể đổi tiền mà, sao có thể bị hủy hoại đi như vậy chứ!
Mặc kệ là cất đi hay đổi tiền thì cũng tốt hơn là bị đốt thành tro hoặc ném vỡ thành từng mảnh.
Thế nên mới nói là con trai ruột hiểu ba nhất.
Từ lần đó, con trai anh nói nhà họ có thể tích mấy đồ như vậy. Chờ sau này sóng gió qua đi, nói không chừng nhà họ có thể làm giàu bằng cái này được.
Cái đó Hứa lão tam tán đồng.
Anh cũng kiên định cho rằng không phải mãi thế này, chẳng phải các triều đại đều có thời kỳ yên ổn sao? Chờ đến lúc ổn định lại, sẽ là lúc phát triển. Thế này bây giờ nhà họ thừa dịp mấy thứ này không đáng giá cất đi là thích hợp nhất.
Chờ sau này sẽ có tiền.
Dù có không thể kiếm tiền thì nhà anh cất một đống đồ cổ, rảnh rỗi lén sờ một cái cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Đây là gì?
Là phú quý!
Siêu cấp phú quý!
Nghĩ tới đã thấy vui rồi.
“Thằng ba, mày nghĩ gì vậy? Còn cười ra tiếng nữa.”
Hứa lão tam: “Cháu nghĩ đến cuộc sống sau này, chắc chắn nhà cháu có thể càng ngày càng tốt lên.”
Kế toán Chương: “………….?”
Nhưng nghĩ đến con người Hứa lão tam thì đúng là không có gì lạ.
Người này vốn đã hay khoác lác.
Ông ta nói: “Chỉ cần mày chịu khó thì cuộc sống sẽ không kém.”
Hứa lão tam: “Sao cháu lại không chịu khó chứ? Đây còn không phải chịu khó à? Cháu rầu thối ruột vì đại đội đây.”
Miệng kế toán Chương run rẩy, nói: “Mặt mày quá dày.”
Nhưng mà tuy vậy, ông ta vẫn hỏi: “Mày cảm thấy dế nhũi của chúng ta có thể bán bao lâu?”
Hứa lão tam: “Chúng ta ư? Cháu cảm thấy cũng được 1, 2 năm.”
Điều này nằm ngoài dự kiến của kế toán Chương: “Chú cho rằng mày sẽ nghĩ ngắn hơn vậy.”
Hứa lão tam: “Cháu nói 1, 2 năm với tiền đề là bán ở nơi khác, chứ nếu là bản địa thì chú tin không, lần sau thôi là giá cả đã bị ép rồi?”
Kế toán Chương định nói không tin nhưng mà trong lòng lại cảm thấy Hứa lão tam nói cũng không có sai. Lớn tuổi rồi nên cũng rõ ràng chút chuyện hơn, ông ta cũng thấy được trong huyện lần này thu nhiều như thế thì lần sau cũng không rõ sẽ thế nào.
“Vậy sao lại đi nơi khác sẽ lâu hơn?”
Hứa lão tam: “Khác ở thái độ, cháu nhìn được thái độ khác nhau.”
Anh bổ sung: “Chú xem, ở Công Xã với trong huyện thái độ đã khác nhau; trong huyện với tỉnh thành thái độ lại khác; nhu cầu của bọn họ không giống nhau nên thái độ cũng bất đồng.”
Kế toán Chương hiểu được, nói: “Ừ, đúng là như vậy.”
Hứa lão tam: “Lần sau tới tỉnh thành, cháu định thăm dò thái độ của bọn họ xem bên đó có cần gì nữa không. Nếu có thì chúng ta cũng có nhiều thêm một con đường. Đại đội ta chỉ dựa vào trồng trọt thì không khá lên được.”
Kế toán Chương gật đầu: “Ừ đúng.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng có không ít ý tưởng mới.
Mỗi lần Hứa lão tam nói chuyện nghiêm túc, kế toán Chương đều cảm thấy người này rất có năng lực, cảm thấy người này có thể làm được việc lớn. Nhưng mà chỉ cần không phải chuyện nghiêm túc thì kế toán Chương bị chọc tức đến xanh mặt.
Lúc này ông ta cũng cảm nhận được sự thống khổ của đại đội trưởng.
Hứa lão tam: “Mẹ nó, chú nhìn cháu làm gì mà ghê muốn chết vậy? Cháu đã nói không thể làm con rể chú rồi mà!”
Kế toán Chương: “……………Chú muốn đánh mày rồi đấy!”
_______________