Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 36: Khoác lác

Editor: Cơm Nắm Nhỏ

__________

Mùa thu phương Bắc hình như quá ngắn ngủi.

Thời gian nhanh như chớp trôi quá, gió thổi lạnh run người.

Dù là nhà nào cũng vậy, còn chưa chuẩn bị xong hết đồ dự trữ cho mùa đông mà trời đã trở lạnh. Trận tuyết đầu tiên cũng tới rất nhanh.

Thời điểm cuối năm trước đây đa số đều rảnh rỗi, tụ tập tốp năm, tốp ba với nhau nói chuyện đông chuyện tây một chút. Nhưng mà năm nay thì khác, gần như nhà nào cũng nuôi dế nhũi, đây là lần đầu họ nuôi nên áp lực rất lớn, hận không thể nhìn chằm chằm đám dế nhũi này cả ngày.

Nếu có chút gió thổi cỏ lay gì cũng không thể không chạy qua nhà đại đội trưởng hỏi một chút.

Thực ra nhà đại đội trưởng cũng chỉ mới nuôi lứa thứ hai, lứa đầu cũng nuôi thời điểm thời tiết còn ấm. Cho nên cũng không có kinh nghiệm gì nhiều. Nhưng mà mọi người đều cảm thấy có đại đội trưởng đi đầu thì yên tâm hơn.

Tất nhiên cũng có người muốn hỏi Tuyết Lâm.

Nhưng mà Hứa lão tam không dễ nói sống chung, nói chuyện rất khó nghe, Tuyết Lâm lại còn nhỏ nên mọi người nếu không nhất thiết phải tới tìm cậu thì sẽ không đi. Dù sao Tuyết Lâm cũng là trẻ con mà. Dù thế này đi nữa thì mọi người vẫn không thực sự có niềm tin vào một đứa trẻ so với người lớn.

Hứa Tuyết Lâm cũng vui vì mọi người không tìm cậu, không tìm thì cậu còn bớt việc đó.

Gần đây chú Nhị Cẩu lại đem hai xe đạp hỏng tới, hai cái xe này chi phí thấp hơn, còn trùng hợp hơn là đều không cần thay linh kiện nên một chiếc cũng có thể kiếm được hơn 80 đồng.

Hai người chia nhau thì mỗi người cũng kiếm được 40 đồng, không ít chút nào.

Tâm tư Tuyết Lâm đều đặt ở đây, nuôi dế nhũi cũng chẳng phải kế sách kiểm được nhiều tiền. Tuyết Lâm cũng chẳng trông đợi vào việc nuôi dế nhũi này mãi thuận lợi. Mà cậu chỉ hy vọng đây là một khởi đầu thuận lợi. Có khởi đầu tốt thì sau này cũng sẽ thuận lợi hơn, làm càng nhiều mới càng kiếm được tiền.

Để nhà một mình giàu có thì Tuyết Lâm cũng làm được, nhưng mà cậu không quá muốn. Vì mấy năm này không giống mới mấy chục năm sau, quá giàu có không phải chuyện tốt. Nhưng nếu cả thôn họ đều giàu có thì nhà họ cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cho nên mục tiêu giai đoạn này của Tuyết Lâm vẫn như cũ là chậm rãi đi lên.

Nhưng đợt này hợp tác cùng chú Nhị Cẩu, Tuyết Lâm mới thấy là trách không được bây giờ nghề tài xế là tốt nhất. Tài xế có thể đi khắp nơi, cơ hội cũng nhiều, ví dụ như xe đạp này đây! Bọn họ cũng chú ý ở Công Xã nhưng mà cũng chẳng gặp được ai bán sắt vụn. Cực kì khó gặp.

Nhưng mà chú Nhị Cẩu lái xe qua tỉnh thì khác, tuy cũng không phải quá nhiều nhưng mà từ khi bọn họ hợp tác thì đây cũng là cái xe thứ năm rồi. Mà còn có một chiếc chưa sửa kìa! Sau khi sửa xong lại có thêm một khoản nữa.

Sau này này thì kho báu nhỏ nhà họ cũng có thể vượt qua 100 đồng đồng rồi.

Thực ra trong tay Thường Hỉ cũng có không ít tiền, nhưng mà cuối thu nhà họ cũng mua không ít lương thực, với lại đổi không ít hải sản nhà họ hàng chồng cô Nguyệt Quý. Kiến tiền thì khó chứ tiêu tiền thì nhanh. Mỗi lần mẹ cậu tích được 100 đồng thì chỉ cần mua ít đồ đã hao hụt đi.

Thế nên xem chừng chỗ me cậu cũng chưa có đủ 100 đồng đâu. Nếu nói ai là người thứ hai biết rõ tình hình kinh tế trong nhà nhất thì chính là Tuyết Lâm. Ngày cả Hứa lão tam cũng không rõ nhưng mà Tuyết Lâm thì một hai đều rõ ràng. Nhưng mà cũng vì cuộc sống nhà họ hàng ngày đều thoải mái, ăn uống chẳng kém trong thị trấn, thế nên dù Thường Hỉ cũng có thu vào nhưng tiền tiết kiệm chẳng bao giờ có hơn 100 đồng.

Mỗi lần đều tiêu rất nhiều.

Dù sao thân thể quan trọng hơn tiền nhiều.

Khi Tuyết Lâm đang sửa xe liền thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện rất náo nhiệt, cậu chần chờ một chút, thu xếp đồ đạc lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đúng lúc này rèm cửa được vén lên, là đại đội trưởng đến, cậu khách khí chào: “Cháu chào chú.”

Đại đội trưởng tươi cười, nói: “Tuyết Lâm đang làm việc à?”

Nếu hỏi đại đội trưởng là trong nhiều trẻ con như vậy, anh thích ai nhất thì chắc chắn là Tuyết Lâm. Mỗi lần thấy cậu nhóc, anh còn vui hơn khi thấy con trai ruột nhà mình, mặt mày tràn ngập ý cười: “Cháu đang sửa xe à?”

Tuyết Lâm gật đầu nói: “Vâng, cháu sửa giúp một người bạn của chú Nhị Cẩu.”

Đây là lý do mà bọn họ đàn bàn bạc với nhau.

Đại đội trường gật đầu chứ cũng không hỏi nhiều thêm, có mấy việc dù quan hệ tốt thì cũng không thể hỏi.

Anh nói: “Hôm nay chú tới đây là muốn hỏi cháu xem có phải chúng ta nên thu hoạch lứa này rồi không?”

Tuyết Lâm: “Vẫn hơi sớm thì phải?”

Đại đội trường: “Vì càng ngày càng lạnh nên chú cũng không yên tâm. Cũng tình nguyện non một chút, dù nhẹ hơn nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.”

Tuyết Lâm: “Thật ra theo cháu thấy thì có thể đợi thêm một chút nữa, nhưng mà nếu mọi người không yên tâm thì sớm chút cũng được. Chú ơi, thực ra chuyện này thì cháu thấy chú thương lượng với ba cháu sẽ tốt hơn là cháu. Dù sao ba cháu mới là nhân viên tiêu thụ.”

Đại đội trưởng sững sờ, lập tức vỗ đầu, cười nói: “Xem chú này!”

Anh biết Tuyết Lâm có năng lực, thế nên có việc gì theo bản năng anh sẽ đi tìm Tuyết Lâm để thương lượng. Nhưng Tuyết Lâm nói đúng, chuyện này cậu nhóc đã đẩy ra ngoài thì không có liên hệ gì với cậu nhóc nữa.

Vốn dĩ cậu nhóc này chỉ muốn cho ba mình có một công việc nhẹ nhàng hơn thôi.

Hứa lão tam đứng ở không xa cửa, nghe thấy thế liền cho con trai mình một ánh mắt ‘không tệ’, mỉm cười nói: “Đại đội trưởng, anh xem sao anh không phân biệt được chính phụ gì hết vậy?”

Khóe miệng đại đội trưởng giật giật: “Chú ngồi xuống đây nói chuyện đi.”

So với cái người này thì anh thấy cậu nhóc 10 tuổi kia còn đánh tin cậy hơn.

Hứa lão tam cao ngạo nói: “Anh cũng đừng xem thường tôi, tuy nói công việc này là con trai tôi tìm giúp. Nhưng mà tôi cũng chẳng phải người không có đầu óc, việc tới tay tôi cũng tiếp được.”

Đại đội trưởng: “Chú nói rõ hơn xem nào?”

Hứa lão tam: “Tôi cảm thấy chúng ta nuôi thêm 10 ngày nửa tháng nữa đi, tới lúc ấy mặc kệ lớn hay nhỏ thì cũng chuẩn bị để thu hoạch.”

Đại đội trưởng: “Sao lại 10 ngày nửa tháng?”

Hứa lão tam cười đáng khinh, cũng may là người này có cái mặt ưa nhìn nên còn đỡ, chứ nếu xấu xí thì cười một tiếng đã bi đánh rồi.

Anh nói: “Thêm 10 ngày nửa tháng nữa Nhị Cẩu nhà đối diện tới đây. Xe của họ chẳng phải đi sang tỉnh khác ư? He he he.”

Đại đội trưởng: “……Không đúng, không phải chú muốn chú ấy chở mấy thứ này đến nơi khác bán chứ?”

Anh ta lập tức nói: “Thế thì không được, thứ này quá nhiều. Nếu chú để người ta hỗ trợ thì không thích hợp. Tuy là ông Hạ với Hạ Gia ở trong thôn nhưng mà Nhị Cẩu không tính là người thôn ta, không thể để người ta giúp đỡ như vậy được. Sau này sao có thể thoải mái chung đυ.ng chứ? Với lại chẳng phải trong huyện chúng ta cũng có thể bán sao? Không nhất thiết phải đi nơi khác.”

Hứa lão tam cảm thấy người này cũng chỉ làm được đến chức đại đội trưởng là ngừng, nếu muốn thăng chức lên Công Xã thì cũng đừng nghĩ, với cái đầu óc này thì cũng quá đơn thuần!

Anh nói: “Tôi cần cậu ta bán giúp làm gì? Tôi là heo chắc? Nếu tôi nhờ cậu ta giúp thì trong thôn còn cần người tiêu thụ như tôi làm gì?”

Đại đội trưởng: “???????”

Hứa lão tam: “Ý tôi là cậu ta cũng không chạy quá xa nên chờ khi cậu ta đến, tơi hỏi xem chuyến sau cậu ta đi đâu, nếu gần kiểu một hai ngày là tới thì tôi sẽ đi nhờ cậu ta. Tôi cũng chẳng ngồi không xe của cậu ta, chẳng phải vợ tôi làm tương ư? Tôi sẽ cho họ một chút. Anh cũng đừng thấy tôi đi nhờ xe họ là chiếm lợi. Cái này thực sự không có được lợi lộc gì, đồ nhà tôi cũng dùng tiền mua đấy. Mà đưa đồ cũng an toàn hơn.”

Mặc kệ trong lòng Hứa lão tam có nghĩ thế không nhưng mà anh nghe như vậy vẫn rất thuận tai, đại đội trưởng cũng không phê bình gì, nhưng mà anh ta vẫn nói: “Tôi biết ý nghĩ của chú, nhưng mà chúng ta có thể bán trong huyện mình mà, sao lần đầu đã muốn đi sang nơi khác bán?”

Hứa lão tam: “Bởi vì đầu óc tôi tốt!”

Đại đội trưởng: “………………”

Cố khống chế chính mình không thể đánh anh ta.

Hứa lão tam cảm thấy khóe môi đại đội trưởng đều đang run rẩy, tức giận. Nghĩ tới việc mình chẳng phải đối thủ của người ta nên anh vẫn giải thích rất nhanh: “Tôi suy nghĩ về sau này, bây giờ là cuối tháng 11, sau 10 ngày nửa tháng nữa thì sang giữa tháng 12 rồi, không sai đúng không! Chúng ta cần thu hoạch cũng mất mấy ngày, lại phơi khô nữa, nên cũng cần thêm mấy ngày. Nói cách khác thì gần cuối tháng 12 chúng ta mới có thể nuôi lứa tiếp theo. Nếu tiến độ bình thường thì hai tháng rưỡi đến ba tháng mới thu hoạch được. Cũng đến giữa hoặc cuối tháng 2 thì chúng ta mới lại có thể bán. Lúc ấy không phải cuối năm cũng là mới qua năm. Thời điểm này chúng ta mà đi nơi khác bán thì anh thấy có thích hợp không? Anh thấy đấy, thôn chúng ta cũng có thể xuất được gần 200 cân ( bằng gần 100kg của mình nha các cậu), coi như trong huyện đồng ý mua thì cũng chỉ một đợt này liền thôi. Vậy không bằng chúng ta để cơ hội cho lần tới.”

Nói tới đây anh bật cười: “Tôi nghĩ tới tìm Nhị Cẩu, nhưng mà người ta cũng chẳng nhất định sẽ xuất phát cùng thời gian phù hợp với chúng ta đâu. Nếu không thích hợp thì thôi sẽ tự đi xe lửa sang huyện bên.”

Đại đội trưởng không nghĩ tới Hứa lão tam này cũng rất tỉ mỉ.

Nói chung là có vài người không giỏi việc nhà nông nhưng mà chuyện khác thì cũng chưa chắc là không làm được.

Làm người, luôn luôn sẽ có mặt xuất sắc.

“Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi.”

Hứa lão tam cười hớn hở: “Nhưng tôi cũng phải nói rõ ràng trước, dù tôi ngồi xe Nhị Cẩu nhưng kể cả thế anh vẫn nên thanh toán tiền vé xe, việc này không thể thiếu! Nhà tôi cũng không thể bỏ không, nếu không tôi còn làm cái này làm gì chứ?”

Đại đội trưởng liếc xéo anh một cái, nói: “Đại đội dù không có tiền thì cũng chiếm tiện nghi của chú ở chỗ này đâu, cất cái lòng dạ hẹp hòi của chú đi.”

Hứa lão tam ra vẻ đúng lý hợp tình: “Đây cũng không phải là tôi lòng dạ hẹp hòi, mà là anh em ruột cũng phải tính sổ sách rõ ràng.”

Đại đội trưởng: “Được rồi, sổ sách rõ ràng thì sổ sách rõ ràng, tôi đi trước đây.”

Hứa lão tam: “Đại ca, lại nhà nhé!”

Đại đội trưởng lảo đảo một cái, suýt thì ngã.

Cũng không phải anh ta muốn nghĩ xấu mà là giọng điệu này của Hứa lão tam quá không đứng đắn.

Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Hứa lão tam, nói: “Chú làm người đi!”

Hứa lão tam cảm thấy mình quá vô tội, khách khí chút cũng bị hiểu lầm.

Mắt thấy đại đội trưởng đi rồi, Hứa lão tam quay đầu lại nói thấm thía: “Con nói có đạo lý, quả nhiên là sớm dự tính trước, đến lúc mấu chốt cần dùng đến.”

Tuyết Lâm: “Con sẽ không lừa ba.”

Hứa lão tam: “Cái này cũng khó nói.”

Hai ba con liếc nhau, Tuyết Lâm mặc kệ ba mình, tiếp tục sửa chữa xe đạp của mình.

Hứa lão tam bên này thuyết phục đại đội trưởng, những công việc khác cũng không có quan hệ gì với anh, đại đội trưởng phụ trách đi thuyết phục những người khác. Cũng may thời đại này mọi người đều theo tập thể, không có mấy ai đưa ra ý tưởng riêng.

Dù trong lòng nhiều người gấp gáp nhưng vì nghe thuyết phục nên vẫn cố gắng chống đỡ một đoạn thời gian.

Mười ngày nửa tháng cũng có thể chờ được.

Nhưng mà cũng khéo, ngay tại ngày thứ mười một, Nhị Cẩu về thôn. Anh ta cũng không đến muộn, dù sao còn muốn tới lấy xe đạp. Chuyện làm ăn này của anh ta khá tốt. Nghe nói Hứa lão tam muốn ‘cọ xe’.

Đối với việc nhỏ này, Nhị Cẩu giơ hai tay hoan nghênh.

Vợ anh ta cũng giơ hai tay hoan nghênh, ai bảo vợ chồng bọn họ thực sự chìm đắm trong tài nghệ nấu nướng của Thường Hỉ chứ.

Nếu tự nhiên muốn đồ nhà người khác thì không hay lắm, nhưng mà trao đổi thì khác rồi.

Cứ như vậy, Hứa lão tam mặc quần quần áo tốt nhất của mình, đem theo thư giới thiệu, lại xách hai bịch to đi theo Nhị Cẩu vào thành phố. May mà lần này bọn họ còn có xe đạp, chứ nếu không thì quá mệt mỏi.

Hứa lão tam lần đầu đi xe đạp, lung la lung lay, nhưng là thân làm đàn ông thì làm sao có thể không được chứ.

Anh lắc la lắc lư, đạp xe đi cùng hai vợ chồng Nhị Cẩu.

Bình thường không cảm thấy gì nhưng Hứa lão tam vừa đi, mọi người liền cảm giác trong nhà thiếu thật nhiều người. Toàn bộ căn nhà đều yên ắng, ngay cả Đào Đào bình thường hay ríu rít cũng trầm hơn hẳn. Bé con ủ rũ cúi đầu mất tinh thần.

Kể cả lúc đi học cô bé cũng không ríu rít mà cực kỳ yên tĩnh. Cô bé như vậy khiến tất cả mọi người trong lớp thấy lạ lùng, không hiểu là có chuyện gì. Làm một giáo viên tràn đầy tình yêu thương. cô giáo Chương cũng để tâm tới.

Nhưng mà cô cũng đoán được nguyên nhân vì sao Hứa Đào Đào ủ rũ.

Hứa lão tam thương con gái, mọi người ai ai cũng biết, đột nhiên anh ta đi ra ngoài, tiểu cô nương không quen là phải.

Làm một giáo viên tốt phải quan tâm chăm sóc đến cảm xúc của các bạn nhỏ, ngoài việc giúp các bạn nhỏ học thật giỏi thì còn phải trao cho các bạn nhỏ tình yêu thương. Cô giáo Chương cảm thấy mình làm được.

“Bạn học Hứa Đào Đào, con qua đây với cô một chút.”

Hứa Đào Đào: “Dạ.”

Tiểu cô nương đứng dậy, chân ngắn đuổi theo cô giáo Chương, đừng thấy cô bé ăn nhiều, chứ chẳng cao lên chút nào, vẫn cứ mũm mĩm mềm mại.

Cô giáo Chương: “Hứa Đào Đào, cô thấy con học mọi thứ đều rất nhanh, có thể nói cho cô biết con đã chuẩn bị bài trước rồi sao?”

Hứa Đào Đào nhướng mày: “Chuẩn bị bài trước là sao ạ?”

Cô giáo Chương trầm mặc một chút rồi nói: “Ý cô là con học trước rồi ấy.”

Đào Đào gật đầu, nói rõ ràng: “Con có học qua rồi, ngày trước chị con muốn nhảy lớp nên anh con dạy bù cho chị ấy. Con cũng tiện thể đi học cùng ạ.”

Cô giáo Chương kinh ngạc nhìn Hứa Đào Đào, nói: “Anh con dạy học cho chị con á?”

Hứa Đào Đào gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô giáo Chương: “Không phải là anh con chưa từng đi học sao?”

Đúng là một người dám dạy, một người dám học!

Đào Đào lập tức bày ra vẻ cuồng anh trai: “Anh trai con siêu lợi hại!”

Cô giáo Chương: “Được rồi, được rồi, anh của con siêu lợi hại.”

Cô giáo Chương cũng không tán gẫu nhiều với tiểu cô nương, chủ yếu là nghĩ đến đúng là Hứa Nhu Nhu trực tiếp nhảy lớp lên lớp hai. Đúng là khó hiểu.

Cô mỉm cười nói: “Cô thấy Đào Đào học rất tốt, vậy Đào Đào giúp cô một việc được không?”

Hứa Đào Đào: “Dạ?”

Cô bé nghi hoặc nhìn cô giáo Chương, cô giáo Chương nói: “Bắt đầu từ sáng mai, con hướng dẫn các bạn đọc bài buổi sáng nhé.”

Hứa Đào Đào: “Sao cơ ạ?”

Cô giáo Chương: “Đọc bài buổi sáng.”

Đào Đào chỉ tay vào chóp mũi của mình, hỏi lại: “Con ấy ạ? Con có được không ạ?”

Cô giáo Chương: “Vậy Đào Đào thấy mình không làm được sao?”

Hứa Đào Đào lập tức lắc đầu nói: “Con làm được ạ!”

Mình là một cô bé dũng cảm, cho nên mình có thể làm được! Đọc sách có gì ghê gớm đâu. Mình có thể! Hứa Đào Đào dương dương tự đắc nói: “Cô ơi, con sẽ cố gắng!”

Cô giáo Chương bật cười, đưa một quyển sách Hồng* cho cô bé, nói: “Vậy hôm này con về chuẩn bị bài một chút, sáng mai hướng dẫn các bạn nhé.”

(*Sách Hồng: Mình tạm để vậy, kiểu nó là sách tư tưởng của Đảng ấy, nó như quyển ‘Đường lối cách mạng Việt Nam’, ‘Tư tưởng Hồ Chí Minh’…của Việt Nam mình vậy nha)

Hứa Đào Đào: “Vâng ạ!”

“Cô tin tưởng con, nhất định con có thể làm tốt, cố gắng lên nhé!” Cô bé bận rộn thì sẽ không có thời gian suy nghĩ chuyện phiền muộn. Cô tin rằng rất nhanh cô bé sẽ hoạt bát lên.

Cô giáo Chương cảm thấy chủ ý của mình thực sự rất tuyệt.

Cô đúng là một giáo viên thông minh.

Hứa Đào Đào: “Cô yên tâm ạ!”

Dù bọn họ ở nông thôn, không nghiêm ngặt như trong thành phố nhưng mà cần có vẫn phải có. Giống như việc trước khi vào lớp buổi sáng, học sinh sẽ dùng 15 phút đọc sách Hồng.

Dù có chút ‘bệnh hình thức’ nhưng mà mọi người vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Hứa Đào Đào cầm sách quay lại lớp học, vừa vào cửa đã thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Tiểu Đào Đào kiêu ngạo nâng cằm lên, đi về chỗ ngồi của mình.

Cô bé vừa ngồi xuống, Mậu Lâm lập tức hỏi: “Em họ, đây là gì vậy?”

Đào Đào nhếch miệng, nói: “Đây là sách, từ sáng mai, em sẽ hướng dẫn mọi người đọc.”

Vừa nói ra lời này, các bạn nhỏ chấn kinh.

Có người ghen gắt, có người thở phào.

Các loại biểu cảm đều có.

Nhóm bạn nhỏ của Đào Đào khϊếp sợ trợn trong mắt, nói: “Trời ơi, sao Đào Đào lợi hại vậy chứ! Thế mà em có thể hướng dẫn mọi người đọc bài buổi sáng. Chắc chắn là cô giáo thấy em học giỏi nhất.”

Đào Đào kiêu ngạo: “Đó là tất nhiên rồi.”

Trên lớp cô bé đều chăm chú nghe giảng.

Hạ Gia quay đầu gối lên bàn Đào Đào, nói: “Đào Đào giỏi quá.”

Miệng Hứa Đào Đào nhếch lên rất cao.

Bên này vui vẻ vô cùng, bên kia có người quyết tâm tranh đấu cuối kỳ với Đào Đào là Lý Thúy Thúy thì bĩu môi, dẩu miệng lên thật cao.

Bằng gì mà con nhóc kia có thể hướng dẫn mọi người đọc sách chứ.

Bằng gì mà con nhóc kia được cô giáo giao cho trách nhiệm này chứ.

Bằng gì mà con nhóc kia được mọi người thích chứ.

Bực mình!

Lý Thúy Thúy thề rằng mình phải học tập thật giỏi, đánh bại con nhóc kia trên phương diện học tập, để mọi người biết mình mới là học sinh giỏi nhất trong lớp.

Con nhóc kia chỉ là một cái bánh trắng nhanh đậu đen hỏng thôi.

“Đào Đào, những chữ này em đều biết à?” Mậu Lâm cũng kiêu ngạo vì em họ mình lợi hại, nhưng vừa giở sách ra liền đau đầu: “Đây là chữ gì vậy chứ?” – Quá nhiều chữ không quen biết a~~~

Đào Đào thấy vậy. miệng nhỏ mấp máy.

Nhiều chữ cô bé không biết, nhìn rất phức tạp, cô bé đều — không biết.

Đào Đào chỉ vào một chữ ‘hồng’ trong sách, nói: “Đây là màu hồng, em đều biết hết.”

Cô bé mím môi thật chặt, gấp sách lại, nói tiếp: “Sáng sớm mai anh sẽ biết là em có biết hay không.”

Mậu Lâm: “Em họ quá lợi hại.”

Hạ Gia: “Đào Đào thật thông minh.”

Hứa Lãng: “Đào Đào thông minh quá, lão đại anh đây cũng rất có thể diện.”

Hải Phong & Hải Lãng: “Bọn anh cũng có thể diện.”

Bạn bè, đều phải lên tiếng.

Đào Đào đắc ý, nhưng mà trong lòng cô bé trống đập thình thịch.

Thực ra, cô bé không biết.

Cô bé, nói khoác lác!

Cô bé, mạnh miệng!

Đào Đào cúi đầu, nghĩ nghĩ, về nhà mình sẽ trộm luyện tập.

Tuy rằng chủ ý của cô giáo Chương không ra sao, nhưng lại rất hữu dụng với Đào Đào, sau nửa ngày học, vừa về tới nhà, Đào Đào liền kéo Tuyết Lâm lại, nói: “Anh ơi, anh dạy em chữ được không?”

Tuyết Lâm nhíu mày: “Em muốn biết nhiều chữ à?”

Đào Đào gật đầu: “Vâng ạ, sáng mai em phải hướng dẫn mọi người đọc sách.”

Cô bé lấy quyển sách Hồng ra, nói: “Em phải biết chữ nha.”

Tuyết Lâm nhìn em gái quyết tâm, mỉm cười: “Được.”

Thực ra cậu có thể dạy Đào Đào rất nhiều, nhưng mà cậu cảm thấy thuận theo tự nhiên thì hơn, để Đào Đào không mất đi vui vẻ của tuổi thơ. Nhưng nếu em gái đã yêu cầu thì lại là chuyện khác.

Cậu hỏi: “Thế hôm nay em muốn học bao nhiêu?”

Đào Đào kiên định vỗ sách, nói: “Em nhất định phải học xong chữ mà sáng mai cần đọc!”

Tuyết Lâm: “Được!”

Cậu cúi đầu nhìn sách, nói: “Cũng không nhiều lắm.”

Đào Đào nở nụ cười, nói: “Tốt quá rồi.”

Tiểu cô nương nghiêm túc: “Vậy chúng ta ăn cơm sớm chút, buổi chiều còn học tập.”

Cũng may mà mùa đông không có gì chơi, nếu không thời gian của cô bé càng ít. Hứa Đào Đào ranh ma nói: “Em muốn ở nhà học thật tốt, sau đó tới trường làm mọi người phải kinh hoàng.”

Tuyết Lâm: “……….”

Đào Đào lại nghĩ linh tinh: “Hôm nay em đã nói khoác rằng mình đều biết, không thể để mất mặt được, mặt mũi của trẻ con cũng rất quan trọng!”

Tuyết Lâm: “……….”

Đúng là không biết em gái mình là bạn nhỏ như vậy đấy.

Tuyết Lâm nói: “Được, anh nhất định sẽ dạy Đào Đào thật tốt, để Đào Đào giỏi hơn cả chị.”

Đào Đào: “Oh yeahhhh!”

Hứa Nhu Nhu: “……Sao còn lôi chị vào vậy?”

Tuyết Lâm cười: “Lấy chị làm gương đó! Mà chị, chị đứng tấn làm gì?”

Hứa Nhu Nhu: “Rèn luyện!”

Cô nói: “Đào Đào có thể lén học tập, sao chị lại không thể lén đứng tấn chứ?”

Tuyết Lâm: “Tất nhiên là có thể.”

Đào Đào đột nhiên nhảy ra nói: “Chị ơi, chúng ta vào sân sau đi, em luyện chữ còn chị luyện võ.” Luyện chữ vào vở thì quá phí, cô bé đều lấy cành cây nhỏ viết chữ trên sân. Các bạn của cô bé cũng đều làm vậy.

Hứa Nhu Nhu nhìn bên ngoài, nói: “Trời lạnh thế này đừng ra ngoài, với lại lạnh cóng cả người rồi, em còn luyện cái gì chứ?”

Đào Đào phồng miệng lên, nói: “Thế thôi vậy.”

Tuyết Lâm: “Hôm nay chúng ta không học viết nữa, học nhận biết mặt chữ trước đi, không phải sáng mai em cần đọc sao? Sao có thể không biết chữ chứ?”

Đào Đào: “Cũng đúng.”

Tuyết Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nhiệt tình của cô bé, thấy đau lòng em gái, nói: “Chúng ta không cần ra ngoài luyện chữ, em nhận biết mặt chữ trước, hôm khác anh sẽ nghiên cứu cách làm giấy.”

“Sặc!” Hứa Nhu Nhu bị sặc nước miếng, suýt thì ngã dập mông.

Cô trợn tròn mắt hỏi: “Em nói thật hay đùa vậy.”

Tuyết Lâm: “Chị thấy em giống người chuyên khoác lác sao?”

Hứa Nhu Nhu: “……Cái đó thì không có.”

Cô thật thà nói: “Người khoác lác giỏi nhất nhà mình chỉ có ba với Đào Đào thôi.”

Hứa Đào Đào lập tức nhảy dựng lên, không phục nói: “Em khoác lác chỗ nào chứ? Em là một cô bé cực kỳ thật thà mà! Chị không thể nói em như vậy nha.”

Tuyết Lâm và Nhu Nhu đều không nhịn được cười, tiểu cô nương bị chê cười đến giận dỗi, thở phì phò: “Hai người ý gì vậy chứ! Hai người nó xem, em khoác lác bao giờ?”

Tuyết Lâm muốn nói, chẳng phải hôm nay em khoác lác ở trường đó sao? Nhưng thấy mắt tiểu cô nương long lanh nước thì không nhẫn tâm vạch trần. Hai hôm nay ba đi ra ngoài làm việc, tiểu cô nương thực sự cô đơn, nếu làm cô nhóc khóc thì không tốt.

Tuyết Lâm: “Đào Đào nhà chúng ta tốt nhất, không phải loại người như vậy, nào, đi học với anh. Sau đó anh sẽ cố gắng nghiên cứu cách làm giấy, tranh thủ trong mấy ngày có thể làm được. Đến lúc ấy Đào Đào sẽ có nhiều giấy viết.”

Hứa Đào Đào vui vẻ: “Vậy thì quá tuyệt vời.”

Nói tới đây lại vặn vẹo tay, hỏi: “Vậy, mấy người anh Tiểu Lãng có thể có không ạ?

Tuyết Lâm thấy bộ dạng ngây thơ của cô bé thì nghĩ sao em gái mình có thể đáng yêu tới vậy chứ.

Thật là vừa ngây thơ lại trượng nghĩa, là một cô bé cực kỳ cực kỳ lương thiện, làm cho người ta hận không thể móc tiêu móc phổi ra cho.

“Cũng cho cả bọn họ, đợi anh nghiên cứu đã.”

Đào Đào không hoài nghi như chị mình, cô bé tin tưởng tuyệt đối vào anh trai, anh trai đã nói thì có thể làm được. Nếu không thể thì anh sẽ không nói ra. Bởi vì anh của cô bé siêu siêu lợi hại.

Đào Đào rất vui sướиɠ nói: “Vậy anh cố gắng lên nhé.”

Tuyết Lâm: “Được!”

Tuyết Lâm đem bàn đặt trên giường, ôm Đào Đào như diều hâu bắt gà con, Đào Đào nói: “Anh ơi, em nặng lắm, để em tự leo lên đi.”

Anh của cô bé không có sức ôm cô bé, cô bé đã sớm biết.

Tuyết Lâm: “Được.”

Hai người ngồi trước bàn đọc sách, Tuyết Lâm nhìn qua chị gái, nói: “Chị, chị cũng tới đây học đi.”

Hứa Nhu Nhu: “………….”

Cô thực sự không thích học tập chút nào, nhưng mà cảm thấy Tuyết Lâm nói rất đúng, dù sao cũng không thể đi ra ngoài mà không biết chữ. Kể cả ở cổ đại hay nói ‘nữ tử không tài mới là đức’ thì nhà nào phú quý chút cũng sẽ mời ‘lão sư gia đình’ về dạy bé gái.

Nếu mà cái gì cũng không biết thì mới là mất mặt.

Cô đi tới giường ngồi cùng, nói: “Chị cũng học.”

Tuyết Lâm: “Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu…….”

Thấy bọn nhỏ chăm chỉ học tập, Thường Hỉ tràn đầy vui vẻ, nghĩ tới con mình nói có thể ‘chế tạo giấy’ thì thấy nhẹ lòng bao nhiêu. Nếu có thể có kỹ thuật ‘chế tạo giấy’ thì là chuyện tốt vô cùng.

Không chỉ tạo phúc cho nhà mình mà còn cho cả thôn.

Rất lâu sau này, có người phỏng vấn Thường Hỉ, hỏi chị: “Xin hỏi, có một người con thiên tài là cảm giác như thế nào?”

Thường Hỉ thật thà đáp: “Tri thức thay đổi vận mệnh.”

Ý nghĩ này từ khi Thường Hỉ xuyên không đã có.

Theo thời gian lâu dần, ý nghĩ này càng ngày càng kiên định.

Tất nhiên, bây giờ cũng không quá quan trọng cái đó.

Bây giờ vẫn phải ưu tiên ăn no mặc ấm kìa. Chị nhìn ba đứa trẻ đang tập trung học tập, chị nghĩ, tối nay làm mỳ sợi đi, cho một chút thịt băm, cho cả cà chua vào. Đảm bảo vừa ngon lại bổ.

Học tập chăm chỉ như vậy, cần phải bồi bổ một chút.

Không biết, ở nhà bọn họ được ăn ngon vậy Hứa lão tam kia có ghen ghét không.

Hứa lão tam có ghen không thì không biết, nhưng mà lúc này Hứa lão tam mới đến được thành phố. Bọn họ đi ròng rã ba ngày, trên đường quá vất vả, cũng không cần phải nói nhiều. Mà trừ vất cả ra còn rất bất tiện. Dù sao hai người kia là vợ chồng, anh đi cùng cũng quá không dễ dàng.

Thực ra lần đầu Hứa lão tam không muốn qua thành phố khác, nhưng mà Nhị Cẩu nói bên kia cũng không quá xa xôi, cũng không quá mệt.. Vì vậy anh mới quyết tâm đi theo. Nhưng mà sự thật chứng minh, tên đàn ông này không đáng tin cậy chút nào.

Nhị Cẩu: “Anh ba, anh không sao chứ?”

Sắc mặt Hứa lão tam tái nhợt: “Không chết được.”

Anh nói: “Tôi đúng là thêm việc mà.”

Nhị Cẩu cười nói: “Tính ra bên này đã rất gần chỗ chúng ta rồi, trước kia có lần em chạy tới tận huyện Từ Sơn, đi đúng bảy ngày rưỡi, có hai người thay ca mà còn chẳng được nghỉ ngơi đấy.”

Hứa lão tam xua tay: “Tôi không so được với cậu.”

Anh thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ nói: “Giờ tôi đi cũng không kịp đúng không?”

Vì ra ngoài, anh mang một chiếc đồng hồ để nhìn thời gian. Nhưng mà anh cũng không đeo trên tay, chỉ cất ở trong túi, mặc dù rất muốn khoe khoang nhưng mà Hứa lão tam cũng không phải là người không biết tính toán. Chiếc này mới như vậy, nhà anh cũng đâu thể mua được, anh có điên mới mang ra khoe.

Mặc dù Nhị Cẩu và Tiểu Lâm hùn vốn làm ăn nhưng mà Hứa lão tam cũng không hoàn toàn tin tưởng người khác.

Quả nhiên, vì anh nhìn thời gian nên Nhị Cẩu chú ý đến, nói: “Anh ba, sao anh không đeo lên?”

Hứa lão tam: “Đồ đi mượn, đeo lên nhỡ đâu đυ.ng trúng, lúc về sao trả lại người ta?”

Anh nói như thật: “Chẳng nhẽ tôi là người không biết tính toán như vậy chắc?”

Nhị Cẩu cười nói: “Không không, anh ba, bây giờ bọn em phải đi giao hàng, ngày kia sẽ về, anh định như thế nào? Muốn chờ bọn em hay về bằng xe lửa trước?”

Thật ra theo ý Nhị Cẩu là đi cùng bọn họ sẽ thích hợp hơn, dù sau lần này anh ta cầm rất nhiều tiền. Hứa lão tam như tiểu bạch kiểm ngồi xe lửa thực sự không an toàn.

Nhưng mà Hứa lão tam lại rất kiên quyết: “Đêm nay tôi ở lại đây một đêm, ngày mai sẽ bán đồ đi. Ở trọ đắt lắm, tôi lại cầm nhiều tiền, không phải là càng không an toàn sao? Tuy nói đi đường xa, nhưng nhìn tôi thế này, liếc qua là biết loại công tử bột, lấy đâu ra tiền chứ?”

Nói ra thì đừng thấy Hứa lão tam ăn mặc có thể diện.

Nhưng mà bây giờ ai có tiền nhìn qua là biết. Người thành phố với nông dân khác biệt rất rõ ràng. Coi như ở nông thôn Hứa lão tam có chút thời thượng, nhưng so với người thành phố thì khác biệt như ngày với đêm.

Với lại, nếu có điều kiện thì nhất định phải có đồng hồ.

Vừa nhìn Hứa lão tam đã thấy trần trùng trục, còn ai không hiểu chứ?

“Thế cũng được, vậy chúng ta tạm biệt nhé?”

Hứa lão tam ngăn Nhị Cẩu lại, trợn mắt nhìn: “Cái thằng này, gấp gì chứ! Chú đi vội thế làm gì! Dù chúng ta mỗi người một ngả thì chú cũng phải nói cho tôi biết ngủ trọ ở đâu chứ?”

Nhị Cẩu vỗ trán, nói: “Anh xem em này, em vội vàng quá, quên béng chuyện này.”

Anh chỉ đường: “Bình thường bọn em hay tới nhà khách này, cũng khá là rẻ. Bình thường khi đưa hàng sang bên này, đều ở đó. Anh đừng thấy chỗ này rẻ, thật sự không kém chút nào đâu. Người không quen thì không biết đó thôi. Rất nhiều người biết đều đến ở đây.”

Lý do anh ta đậu xe ở đây cũng vì vậy.

“Đêm nay bọn em cũng qua trọ.”

Hứa lão tam: “Vậy được, tôi qua đó trước.”

Anh khiêng hai bì tải, sải bước đi qua.

Lần này anh ra ngoài, trong thôn chi 20 đồng phí ăn ở, vợ anh cũng cho anh 50 đồng. Anh rất phấn khích, vừa vào cửa đi thẳng tới quầy lễ tân: “Chào đồng chí, tôi ở trọ.”

Nhân viên phục vụ mí mắt cũng chẳng nâng, chỉ tay sang bên cạnh, ra hiệu Hứa lão tam tự mình nhìn.

Hứa lão tam: “…………….”

May mà chữ ở thời đại này cũng giống chữ thời đại trước mà anh ở, anh quen dần nên cũng hiểu hết, nếu không thì xong đời. Thời buổi này đi ra ngoài, biết chữ với không biết chữ khác hẳn nhau.

Anh nhìn qua, trên bảng viết: Phòng một người 5 đồng; phòng hai người 3 đồng; phòng ba người 2 đồng; giường chung 1 đồng.

Hứa lão tam để ý phòng một người, nhưng mà rất nhanh anh nhận rõ thực tế, nếu anh dám ở phòng một người, khi về đại đội trưởng nổi bão mất. Dù anh cũng chẳng sợ đại đội trưởng nhưng mà lần đầu tiên làm việc chung mà đã giận dỗi thì không phải chuyện hay ho gì.

Hứa lão tam cảm thấy, mình quá khó khăn.

“Anh có ở hay không vậy?” Nhân viên phục vụ không vui, trừng mắt nhìn lại.

Người này trông thì sáng sủa, nhưng mà là tên ma nghèo.

Hứa lão tam: “Phòng ba người đi.”

Mặc dù phòng giường chung tiện nghi nhất, nhưng mà thực sự anh chịu không nổi ngủ chung với một người khác trên giường. Ngủ một đêm mà tốn hai đồng, quả nhiên không nên ở lâu.

Nghe Nhị Cẩu nói, ở đâu đã là rẻ, quả nhiên thành phố khác hẳn ở quê.

Nhân viên phục vụ ngước mắt lên, nói: “Thư giới thiệu đâu?”

Hứa lão tam lập tức đưa thư giới thiệu ra, giao tiền, làm xong hết thì nhân viên phục vụ đứng dậy, xách chùm chìa khóa đi tới một căn phòng, nói: “Ở đây.”

Cô ta không trực tiếp mở cửa mà đưa tay lên gõ hai lần, sau đó mới lấy chìa khóa mở cửa: “Nhà vệ sinh, nước nóng ở cuối hành lang. Nếu không tìm được thì hỏi người cùng phòng anh ấy.”

Hứa lão tam khiêng hai bao to vào cửa, vừa vào liền thấy trong đây đã có một người ở, người kia đang nằm trên giường, nhếch mắt lên nhìn Hứa lão tam phong trần mệt mỏi vác hai bao to, không nói gì.

Hứa lão tam: “Đại ca, tôi tên là Hứa Kiến Vân, chào anh chào anh!”

Người kia không quá muốn nói chuyện, nhưng vẫn đáp: “Tôi tên là Phạm Vĩ.”

Hứa lão tam: “Thì ra là anh Phạm, gặp được nhau thật là có duyên.”

Nhân viên phục vụ lười phải nghe bọn họ giao lưu, gật đầu một cái với Phạm Vĩ, sau đó nói: “Vậy đi, trưa mai phải trả phòng. Đừng quá trễ.”

Hứa lão tam: “Được.”

Anh ngồi xuống một chiếc giường, nói: “Đại ca, anh cũng đi bán hàng à?”

Phạm Vĩ chú ý từ ‘cũng’ này, nói: “Đúng vậy, anh cũng vậy sao?”

Hứa lão tam cũng không vì sợ lạ mà nói: “Còn không phải sao, em là người thành phố bên, là nhân viên tiêu thụ của hợp tác xã.”

Quả nhiên, nghe xong lời Hứa lão tam nói, thái độ của Phạm Vĩ tốt hơn một chút, anh ta nói: “Thì ra anh là nhân viên tiêu thụ, trách không được biết cách nói chuyện. Tôi là người bản địa, công tác ở nhà máy đường ở huyện, tới đây công tác.”

Hứa lão tam: “Nhà máy đường ấy à! Đây là chỗ tốt, giờ muốn ăn đường cũng chẳng dễ dàng.:

Phạm Vĩ gật đầu mỉm cười, có chút đắc ý: “Tất nhiên, muốn ăn đường, chúng tôi cũng có nhiều cơ hội hơn. Hợp tác xã các anh là?”

Hứa lão tam: “Tôi cũng không thể so với anh được, chỗ tôi là hợp tác xã nông dân, cũng chẳng phải là muốn khai thác thị trường thành phố bên này sao? Thực ra anh thấy đó, bán ở bản địa không phải là tốt sao, còn muốn khai thác thị trường, thực sự không cần thiết chút nào. Tôi đi đoạn đường này đến, xương tan thành từng mảnh mất.”

Anh tùy ý vỗ vỗ vào bao đồ: “Đây đều là hàng mẫu, à anh Phạm, anh thường xuyên tới đây sao?”

Phạm Vĩ: “Đúng vậy.”

Hứa lão tam: “Tôi cũng không biết nhiều, anh chỉ đường giúp tôi nhé, khó có khi đến đây một lần, tôi muốn dạo quanh một chút.”

Phạm Vĩ nhíu mày nói: “Vẫn nên đừng nhìn loạn đi? Anh không sợ bị người ta xem là lai lịch không rõ ràng mà bắt lại sao?”

Hứa lão tam: “Lo gì chứ? Tôi có thư giới thiệu mà.”

Phạm Vĩ: “Vừa thấy anh là biết ít đến đây, cũng không phải cứ có thư giới thiệu là không sao đâu. Đây là tỉnh thành, anh không làm gì, đi lại lung tung không tốt đâu. Nếu không có chuyện gì vẫn nên thành thật một chút mới phải.”

Hứa lão tam làm bộ tỉnh ngộ: “Anh nói cũng đúng.”

Anh cười nói: “Đại ca, may mà có anh nhắc nhở tôi, nếu không tôi đây ít tới thành phố, lại gây phiền toái. À, tôi có mang theo dưa muối, anh có muốn nếm thử không?”

Anh cười nói: “Anh cũng đừng thấy đây không phải đồ quý hiếm gì, tay nghề của vợ tôi nhất huyện đó, mùa thu hàng năm làm tiệc rượu giúp người ta bận muốn chết.”

Anh mở bình ra, nói: “Anh thử xem.”

Vừa mở bình ra, mùi thịt lập tức bay tới, Phạm Vĩ bật dậy, mắt sáng lên, nói: “Anh có thịt à!”

Hứa lão tam: “Lấy đâu ra chứ! Thịt gì chứ, không phải thật, là đồ nhắm thôi, đâu là đậu phụ khô, anh ăn thử là biết, nào, tôi lấy cho anh một miếng.”

Hứa lão tam gắp cho Phạm Vĩ một miếng, Phạm Vĩ giật giật khóe miệng, muốn khách khí chút, nhưng mà thật sự không cưỡng nổi mùi thơm này, nên không khách khí nữa, cầm lấy, miếng đậu phụ khô nhìn qua nhỏ nhỏ bóng nhẫy, anh ta ăn một miếng, không có chút mùi tanh nào. Nếu không nói, anh còn tưởng đây là thịt gì đó.

“Món này của anh cũng quá ngon.”

Hứa lão tam đắc ý nói: “Tôi không có khoác lác mà.”

Anh lấy ra cái bánh bột ngô, bắt đầu ăn, anh nói: “Tôi rất thích ăn đồ ăn vợ làm, ăn cũng quen rồi. Dù đi công tác ở đâu cùng đều tự mang lương khô với dưa muối. Cũng vì thế mà bị nhiều người xem thường, cảm thấy tôi không đi nổi tiệm cơm quốc doanh. Thực ra bọn họ đâu biết tôi đâu có thèm tiệm cơm quốc doanh chứ, chỗ đó nấu cơm cũng chẳng ngon bằng vợ tôi. Thịt làm ngon thì ai mà chẳng làm được? Nhưng có bản lĩnh thì phải làm món chay mà như thịt kìa.”

Phạm Vĩ gật đầu: “Người anh em nói có đạo lý. Đây cũng là quá ngon đi! Anh nói xem sao có thể làm như vị thịt vậy chứ.”

Hứa lão tam: “Tôi cũng không rõ, đàn ông đâu có xuống tới bếp chứ? Vợ tôi thích mân mê mấy cái này, nhà tôi làm rất nhiều dưa muối. Mùa đông ăn rất tiện. À đúng rồi, đại ca, anh xem này, anh là người địa phương, anh biết trạm thu mua phế liệu ở đâu không? Tôi cũng đến đây rồi, muốn mang vài cái bình về. Nhà tôi dùng rất nhiều, mua mới thì đắt, tôi đều là mua ở đó. Chẳng qua chỗ tôi quá nhỏ, mọi người đều muối dưa qua mùa đông, nên cũng không dễ tìm được. Chỗ này là tỉnh thành, chắc đồ vật cũng nhiều hơn đi?”

Phạm Vĩ: “Trạm thu mua thì tôi có biết, nhưng mà có thể mua gì ở đó chứ! Đều là đồ cũ.”

Hứa lão tam: “Anh cả à, cũ mới rẻ, dù sao chỉ để đựng dưa muối, cũng đâu phải đựng vàng, còn cần bình tốt làm gì chứ?”

Phạm Vĩ cười lớn: “Muốn đựng vàng thì anh cũng đâu có đâu! Nhưng mà người anh em này đúng là thành thật.”

Anh ta nói: “Để hôm khác tôi dẫn anh đi!”

Hứa lão tam vui vẻ: “Vậy thì cảm ơn anh!”

Phạm Vĩ: “Không cần cảm ơn, tôi ăn đồ ăn ngon của anh, chút chuyện này tôi giúp được, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tôi dẫn anh đi, ở đây có vài trạm thu mua đó, tôi đều biết đường cả.”

Hứa lão tam: “Thế thì tốt quá! Thật sự là vừa thấy anh tôi có cảm giác như đã quen lâu lắm rồi ấy! Người anh em, anh đúng là người anh em tốt của tôi!”

Phạm Vĩ cười tươi, tâm tình cũng thoải mái.

Hứa lão tam: “He he he.”

Phạm Vĩ: “Không phải anh tới công tác…..”

Hứa lão tam hạ giọng nói nhỏ: “Chuyện của tôi cũng không nhiều lắm, chỉ cần đưa đồ đến trạm thu mua là được. Thật ra tôi không thích đi công tác lắm, tôi nhớ vợ, muốn về nhà sớm chút! Mà đại ca này, anh dẫn tôi đi có lỡ việc của anh không?”

Phạm Vĩ: “Chỗ tôi thì buổi sáng là không được rồi, buổi chiều thì không có việc gì, chỗ anh…….”

Hứa lão tam: “Ôi anh xem sao lại đúng dịp vậy chứ, tôi cũng có việc bận buổi sáng, chiều thì rảnh rỗi. Vậy sau khi ăn trưa xong chúng ta hẹn ở đây nhé?”

Phạm Vĩ: “Được!”

Hứa lão tam: “Anh nói xem, tôi vừa vội vàng tới tỉnh thành được một chuyến liền phải về sớm.”

Anh lấy đồng hồ ra nhìn thời gian: “Cũng không còn sớm nữa, tôi đi rửa mặt đã.”

Phạm Vĩ kinh ngạc hỏi: “Sao anh không đeo đồng hồ vào?”

Hứa lão tam nói: “Chẳng phải lúc trước suýt nữa thì gặp trộm sao? Tôi cũng không dám đeo nữa. Tôi vừa mới mua đấy.”

Mắt anh lóe sáng, cười tươi.