Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đấy

Chương 29

“Cô thật sự hay quá mà, Hoắc Băng Tâm, cô có biết nhà họ Hoắc chúng tôi bị cô hại thảm thế nào không?”

Sự tức giận của Hoắc Ngọc Khanh không có lý do lan sang người Thời Ngọc Diệp.

Bị một người đàn ông xa lạ lôi kéo trách măng, cô chỉ cảm thấy không hiểu gì cả.

Người đàn ông này, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã cảm thấy đặc biệt ghê tởm rồi, còn khó chịu hơn so với những ông chú béo ú trong phòng bao kia.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô trầm xuống.

“Bỏ tay ra”

“Hừ, đừng nghĩ rằng giả vờ không biết tôi thì tôi sẽ buông tha cho cô. Ai mà không biết năm đó cô là một người không biết xấu hổ, cướp chồng chưa cưới của em gái mình chứ?”

Thời Ngọc Diệp tràn đầy tức giận.

Chắc là hôm nay ra ngoài mà không xem ngày rồi, chuyện xui xẻo lần lượt xảy ra.

“Cậu đã nói xong chưa? Đã nói là không biết cậu, còn ở đây dây dưa không thôi, còn không buông ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy”

Người phụ nữ đứng bên cạnh một lúc lâu không biết làm cái gì, nghe thấy lời Thời Ngọc Diệp nói, lại nhìn dáng vẻ của cô.

Quả thật, dáng vẻ rất xinh đẹp, thân thể cũng đặc biệt tốt.

Hơn nữa phòng cách ngây thơ này chính là phong cách mà Hoắc Ngọc Khanh thích nhất.

Người phụ nữ lập tức tin lời của Thời Ngọc Diệp.

Cô ta không nói hai lời lập tức tiến lên phía trước, dùng sức tách tay của Thời Ngọc Diệp và Hoäc Ngọc Khanh ra.

“Đồ đàn ông thối tha, anh buông tay ra cho tôi. Ai cho phép anh nói đi là đi? Tôi đã đồng ý chưa?”

Tiếng hét vang lên trong hành lang.

Dù cách âm có tốt thế nào, thì vân không thể ngăn được giọng hét của người phụ nữ.

Những vị khách trong phòng bao không nịn được được tò mò ngó ra xem.

“Con mẹ nó cô lại phát điên cái gì nữa?”

“Đừng cho rằng tôi không biết, lân trước anh cũng dùng phương thức này để vứt bỏ người khác.”

“Ha, vậy thì làm sao?”

“Không có sự đồng ý của tôi, không cho anh đi”

Lúc này tâm trí của Hoắc Ngọc Khanh chỉ đặt trên người Thời Ngọc Diệp, cậu ta quay người, giơ tay, bắt lấy Thời Ngọc Diệp đang muốn chạy.

“Người phụ nữ ác độc này còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu”

Tóc của cô bị kéo mạnh, đau đớn hét lên.

“Cậu buông tay ra. Cậu có tin tôi báo cảnh sát không?”

“Đừng có động cái là lấy cảnh sát ra dọa tôi, mẹ nó ông không dễ bị bắt nạt như vậy đâu”

Thời Ngọc Diệp quyết định đánh với cậu ta.

Tuy nhiên, sau khi uống rượu cô không chỉ không còn sức, mà phản ứng còn chậm, còn có một số nhược điểm, bị thương cánh tay.

Trong lúc giãy dụa, cô không cẩn thận mà đập vào chân, không khống chế được sức nặng của cơ thể nghiêng về phía bồn hoa bên cạnh.

Bộp.

Cô sẽ bị bồn hoa này làm cho tan mặt mất.

Dưới ánh sáng lấp lánh.

Cô chỉ cảm thấy ở eo có một lực đỡ lấy cô, không để cô ngã xuống.

Thời Ngọc Diệp ngẩng mặt lên, nhanh chóng hóa đá.

Xem ra, sau này cô ra đường nhất định phải xem hoàng lịch rồi.

Hôm nay Phong Thần Nam đi công tác về, không ngờ đi ăn cơm thôi mà cũng gặp phải chuyện này.

Trong phòng bao, anh đang bàn chuyện làm ăn với vài khách hàng.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Đăng Dạ Hiên rất nhanh đã hiểu ý: “Tổng giám đốc Phong, tôi ra ngoài xem thử.”

Một lúc sau, đợi khi anh ta quay lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chỉ thấy anh ta thì thầm vài câu vào tai Phong Thần Nam, mặc dù Phong Thần Nam mặt không đổi sắc, nhưng giây tiếp theo đã đứng dậy cài cúc áo vào.

“Tôi ra ngoài một lát, thất lẽ rồi”. Vài người khác không hiểu gì, nhìn nhau.

Không phải Tổng giám đốc Phong trước giờ luôn có tính cách không quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình sao?

Sao lại đột nhiên đi quản chuyện của người khác vậy?

Rời khỏi phòng bao, vừa quay người đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc tràn đầy giận dữ.

Mà lúc này cô đang cố hết sức giấy dụa thoát khỏi tay một người đàn ông.

Phía sau còn có một cô gái áo đỏ điên cuồng chửi mắng.

Mấy người tranh cãi, đột nhiên Thời Ngọc Diệp bị đẩy một cái, nhất thời chân không vững, bị ngã sang một bên.

Mắt thấy Thời Ngọc Diệp sắp ngã vào bồn hoa.

Phong Thần Nam không nói hai lời, sải bước, tiến lên trước kịp thời đỡ lấy Thời Ngọc Diệp.

Hương thơm thanh mát của muối biển và mùi nước hoa của Thời Ngọc Diệp xộc vào mũi anh.

Cơ thể anh hơi cúng lại.

Đây là mùi nước hoa dành cho nữ mà Hoắc Băng Tâm thích nhất.

“Cô…

“Cảm ơn”

Thời Ngọc Diệp nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng đứng vững, rời khỏi vòng tay anh.

Cô không thể chịu đựng được sự tiếp xúc gần gũi như vậy với đàn ông, đặc biệt là người đàn ông trước mặt, vừa nhìn thấy đã cảm thấy lòng đau như cắt, không thể thở được.

Phong Thần Nam hồi thần.

Hoắc Ngọc Khanh đã bị Đằng Dạ Hiên và vài vệ sĩ chặn lại, không để cho anh ta tiến lên trước dây dưa với Thời Ngọc Diệp.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Phong Thần Nam xuất hiện, giống như nhìn thấy chúa cứu thế vậy, trong mắt tràn đầy kích động.

“Anh rể.”

Phong Thần Nam nhíu mày, không đáp lại.

Hoắc Ngọc Khanh tiếp tục hét lên: “Anh rể, anh cũng nhận ra cô ta đúng không? Vậy thì mau đưa cô ta về, chứng minh vô tội giúp tôi.”

Thời Ngọc Diệp thực sự cảm thấy đau đầu.

Còn chưa đợi cô nói, Phong Thần Nam đã phát ra giọng nói trầm thấp.

“Cô ấy không phải là Hoắc Băng Tâm.”

Giọng nói tự tình mà lạnh nhạt, giọng nói của người đàn ông đặt biệt dễ chịu.

Anh mặt một bộ âu phục màu xám đen, mái tóc được chả cẩn thận ra sau đầu, đôi mắt Đan Phượng tuyệt đẹp, sâu thăm và quyến rũ, lộ ra khí chất cao quý, khinh thường thiên hạ.

Nếu như không phải bởi vì cảm giác khó chịu khi gặp anh, e rằng Thời Ngọc Diệp đã say mê anh rồi.

“Hừ, Phong Thần Nam, anh nhìn cho rõ đi. Cô ta là Hoắc Băng Tâm, cô ta chính là Hoắc Băng Tâm. Gương mặt đó tôi không thể nhận nhầm được.”

Hoắc Ngọc Khanh muốn lao lên, những lại vị vệ sĩ lực lượng cản lại.

“Cậu uống say, nhận nhầm rồi.”

Phong Thần Nam không nhúc nhích, phân phó: “Giúp cậu ta tỉnh rượu.”

“Vâng”

Đẳng Dạ Hiên nhanh chóng tìm một chậu nước lạnh, đám vệ sĩ cưỡng ép ấn Hoắc Ngọc Khanh quỳ xuống đất, sau đó không hề lưu tình dội chậu nước lạnh vào mặc anh ta.

Rào.

Vốn nghĩ dùng năm đấm để giúp anh ta tỉnh lại.

Kết quả lúc này người phụ nữ áo đỏ bị bỏ mặc ở một bên vẫn chưa hết tức giận chủ động đi qua.

Sau đó, chào đón Hoắc Ngọc Khanh chính là liên hoàn tát thảm đến nỗi không thể nhìn được.

Bốp, bốp, bốp.

Cảm giác ngứa ran nóng bừng đau nhức trên mặt, Hoắc Ngọc Khanh vừa tức giận lại vừa bất lực. Từ lúc bắt đầu còn hét lên mấy tiếng, cuối cùng chỉ có thể không có sức lực cầu cứu.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa… Đừng đánh tôi nữa.”

Người phụ nữ áo đỏ đánh đến nỗi tay cũng đau, mới dừng lại.

Khi đứng dậy, Thời Ngọc Diệt vấn nhìn thấy cô nhanh chóng lau đi nước mắt trên khóe mắt.

“Hoắc Ngọc Khanh, chúng ta kết thúc từ đây.”

Nói xong, cô ta rời đi.

Thời Ngọc Diệp cảm thấy ở đây hình như không có chuyện của cô vậy.

Cô rất muốn lẻn đi.

Nhưng vào lúc này, giọng nói dễ nghe chết tiệt của Phong Thần Nam lại vang lên.

“Vẫn chưa xin lỗi”

Cô dừng lại, chỉ vào mũi mình.

“Tôi sao?”

“Tôi nói cậu ta, vẫn chưa xin lỗi cô”