Tuyết Hoa Thái Tử Phi

Chương 6: Lần Đầu Tham Dự Yến Tiệc, Bàn Hữu

Lúc này trong xe ngựa, Trần thị quay sang nhìn nữ nhi thấy nàng trầm mặt sợ nàng bất an, liền nắm lấy tay nàng khuyên nhủ: "Hoa nhi một lát nữa ngàn vạn lần không cần lo lắng, lần đầu con vào cung cũng không thoát khỏi sự căng thẳng, đừng sợ, có mẫu thân và mọi người ở đây.

Nói xong Trần thị khẽ vỗ lưng nàng trấn an, Sợ mẫu thân lo lắng nàng khẽ mỉm cười với Trần thị.

Thật ra nàng cũng không lo lắng như những gì Trần thị nghĩ, chỉ là từ khi xuyên qua đã lâu như vậy nàng chưa bao giờ tham dự các yến tiệc cũng đừng nói đến là tham dự yến tiệc trong cung, chính vì vậy trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, nhưng nàng tự có cách hành sử của mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đến trước cửa cung, Tiểu Châu liền đỡ nàng xuống xe, nàng quay sang đưa tay tiến lên đỡ Trần thị xuống, ngẩn đầu liền trông thấy hoàng cung, tuy đang đứng ngoài cung chuẩn bị tiền vào, nhưng có thể thấy được sự sang trọng, uy nghiêm, lộng lẫy của nó làm nàng thất thần.

Thấy nàng như vậy, Trần thị khẽ cười: "Hoa nhi nào lại đây đi bên cạnh mẫu thân.

"Vâng.

Bước vào nàng mới thấy được rõ nơi này lộng lớn biết bao khác so với phủ thừa tướng nàng sống, không khỏi khiến nàng thưởng thức cùng chiêm ngưỡng, nhìn xung quanh đánh giá có rất nhiều người được mời đến, cùng các tiểu thư con nhà quyền quý, nhìn kĩ lại các nàng ta chắc hẳn hơn nàng một tuổi thì phải.

Lúc này những công tử cùng các tiểu thư còn nhà quan có chức vị trong cung đều quay sang nhìn xem, liền thấy có một thiếu nữ trên người mặc y phục màu hoa anh đào, tôn lên làn da trắng nõn nà không tì vết của nàng, nụ cười nhẹ nhàng, gió thổi lên làm mái tóc dài của nàng bay uốn lượn cùng với làn váy tạo nên khung cảnh thật đẹp làm người ta muốn đắm chìm vào đấy, dịu dàng hiền thục, đoan trang thanh lịch, ôn nhu động lòng người, gương mặt tuyệt mỹ, trong mắt người ở đây nàng như là tiên nữ được ông trời ưu ái mới được như vậy.

Người được những người miêu tả ở đây, chính là nàng.

Nàng thấy vậy chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua cười nhẹ, không câu nệ, không kiêu ngạo, trong lòng mỗi người ở đây đều suy nghĩ chưa từng gặp qua nàng bao giờ, thì mới nhìn qua bên cạnh nàng là mẫu thân Trần thị họ mới hiểu rõ thì ra nàng là đại tiểu thư phủ thừa tướng.

Đang cùng tổ mẫu cùng mẫu thân đi chào hỏi các vị phu nhân ở đây thì linh tính nàng cho thấy có ai đó đang nhìn nàng thì phải, nhưng khi nhìn lại xung quanh hoàn toàn không thấy ai hết, nghĩ trong lòng chắc tại nàng quá đa nghi thôi.

Mẫu thân Trần thị nhìn nàng: "Hoa nhi sao vậy, không khỏe chỗ nào sao.

Nàng cười trần an: "Aii mẫu thân đừng lo lắng, nữ nhi chỉ là lần đầu tham dự yến tiệc như này, làm con cũng có hơi bỡ ngỡ.

Nghe nàng nói vậy Trần thị yên tâm gật đầu mỉm cười.

Nhưng Tuyết Hoa không biết rằng, từ đằng xa luôn có một ánh mắt dõi theo cô đến giờ, không ai khác là thái tử Vũ Long Quốc Vũ Long Thần, khóe miêng hắn vô thức khẽ nâng lên một nụ cười ôn nhu sủng nịch đến chính hắn cũng không biết.

Thư Tuyết Hoa sao, từ cái hôm nàng trị thương giúp hắn, thì hắn đã phái người điều tra toàn bộ về nàng mới biết được nàng là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, nghe được nàng chưa bao giờ tham dự những yến tiệc như thế này, bất ngờ hôm nay hắn lại gặp nàng ở đây, xem ra bữa yến tiệc chiêu đãi việc các đại thần thắng trận của Vũ Long Quốc không nhàm chán như hắn nghĩ nữa rồi, nghĩ vậy hắn liền nhếch môi rời đi.

Lúc này cả nhà nàng đã đi hội ngộ, chỉ còn lại mình nàng, thật nhàm chán làm nàng cảm thấy thật ngột ngạt, thì đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một cô nương một thân váy vàng nhạt gương mặt xinh xắn, khí chất giống như người hoàng thất vậy, xem ra chắc chắn thân phận của nàng ấy không tầm thường, đang đánh giá thì người kia cũng đánh giá lại nàng, Trong mắt nàng ấy, Tuyết Hoa là nữ tử xinh đẹp khuynh thành, khí chất cao quý thanh nhã, tĩnh lặng, nhất mà nàng từng thấy làm người nàng thật mở lộng tầm nhìn mà ngưỡng mộ đúng thật là người được trời cao ưu ái.

"Xin hỏi tiểu thư là nữ nhi của nhà ai? Sao trước giờ ta chưa gặp bao giờ."

Nàng cười nhẹ bình tĩnh, mà mở miệng nói: "Tiểu nữ họ Thư tên Tuyết Hoa, phụ thân tiểu nữ là Chiến Vương thừa tướng, mẫu thân là Trần thị Trần Thanh Nhu, Cháu gái của Chiến Sâm tể tướng cùng tổ mẫu Diêu thị Diêu Nghi Tâm.

"Thì ra là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, ta nghe nói nhà họ Thư có một người tiểu thư nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy, tham dự hay xuất hiện vào những yến tiệc như thế này, hôm nay được gặp thật là tuyệt sắc khuynh thành mỹ nhân của Vũ Long Quốc ta.

Nghe nói vậy, nàng khẽ nhìn nàng ấy mỉm cười: "Tiểu thư quá khen, tiểu nữ đây nhận không nổi.

Thấy nàng như vậy, liền lên tiếng cười nói: "Phải rồi ta xém quên, ta là Vũ Linh Nguyêt phụ thân là Đức Tấn Thân Vương, mẫu thân vương phi Phương thị Phương Thanh Thanh, nói xong liền đưa tay về phía nàng, rất vui được gặp ngươi, bắt tay nhau chúng ta sau này làm bàn hữu tốt với nhau được không.

"Tiểu nữ được làm bằng hữu với quận chúa là phúc hạnh của tiểu nữ.

"Sau này có thể gọi ta là Linh Nguyệt hay Nguyệt Nguyệt đều được, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần nói với ta giúp được ta nhất định sẽ giúp.

"Tiểu nữ đa tạ lòng tốt của quận chúa, cung kính không bằng tuân mệnh.

Nói xong hai người nhìn nhau tươi cười.

Lúc này có một cung nữ chạy tới bên cạnh Linh nguyệt quận chúa thì thầm vào tai, nghe xong Linh nguyệt liền nhìn nàng mỉm cười tạm biệt cùng nàng hẹn gặp lại, sau đó nâng váy quay đầu đi.

Tính tình của Linh Nguyệt quận chúa thật hoạt bát đáng yêu, có thể cùng nàng ấy làm bạn ở đây làm tâm nàng cũng thật nhẹ lòng.

Tiểu Châu nãy giờ yên lặng đứng bên cạnh nàng, bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu thư rốt cuộc tiểu thư cũng làm quen được bàn hữu rồi, lại còn là Linh Nguyệt quận chúa nữa chứ, phu nhân biết được chắc chẵn sẽ rất vui đó.

"Ta biết mẫu thân lo lắng ta không có bàn hữu chơi cùng tâm sự, sợ ta sẽ đơn độc không mở lòng nên mới vậy, làn này ta gặp được Linh Nguyệt quận chúa cũng coi như ta và nàng ấy có duyên với nhau.

"À còn nữa nha ta cũng đang có một bàn hữu, vô cùng tốt bụng, luôn luôn ở bên người ta như bà cụ non, nhắc nhở ta cái này, cái kia, nhưng đặc biệt luôn biết làm ta cười vui vẻ, chăm sóc ta rất tốt đó nha muội đoán xem đó là ai?"

Tiểu Châu gãi đầu, ngẩn ngơ: "Nô tỳ, không đoán được.

Nàng cười gõ đầu Tiểu Châu: "Muội ngốc thật hay là ngốc giả đây, ngoài muội thì còn ai nữa tiểu nha đầu.

"Thật sao, vậy mà muội cứ tưởng.

Hai người nhìn nhau tươi cười vui vẻ.