Nam Phi Thăng Cấp Kí

Chương 49: Đánh vào phạm vi của thương nhân.

“Chủ nhân” Nghiêm Cẩn tự tin phân tích “Lưu sa kiếm tuyệt diệu không gì sánh bằng, không phải kiếm pháp nào cũng so sánh được, chủ nhân nhất định có thể thắng!”

“Mong là như vậy” Nghiêm Cách nói.

Bọn họ đi đến khoảng trống trong đình viện.

Đệ nhất cao thủ của Cấm Vệ Quân Dương Trác lên trước, hai người đều có thói quen sử dụng kiếm, để tránh ngộ thương lẫn nhau nên họ không hẹn mà cùng bẻ một nhánh cây làm kiếm.

Nghiêm Cách nâng kiếm tấn công trước, khí tụ đan điền, kiếm chiêu hư huyễn, kiếm khí ngang qua, như bão cát sa mạc dần dần lắng cát rồi tập kích, phô thiên cái địa áp sát về phía Dương Trác.

Khí thế trong chiêu đầu tiên khiến Dương Trác lập tức biến sắc, bay vòng lên như thể phiên hồng*, kịp thời tránh thoát . Kiếm khí tàn sát bay ngang qua đỉnh đầu hắn, xuyên vào rừng cây. Hai đại cổ thụ bị chặt đứt ở giữa vang lên tiếng loạt xoạt, thi nhau đổ ầm ầm xuống đất.

phiên hồng: hồng chỉ chim hồng nhạn, phiên là bay nhanh => chim nhạn bay nhanh

Khí thế toàn thân Dương Trác tự dưng đột biến, sát khí hào hùng, tung người tấn công, cành cây trong tay va chạm nặng nề với cành cây trong tay Nghiêm Cách, giao chiến liên tiếp hơn mười chiêu, đùng đùng chấn động. Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng từ dưới đất bay lên không trung rồi lại từ giữa không trung đáp xuống dưới đất.

Nghiêm Cách có rất ít cơ hội cùng người khác giao đấu, sau khi học được kinh nghiệm trong lúc chiến đấu thì chiêu thức của hắn ngày càng trở nên thuần thục như nước chảy. Gần nửa giờ sau cành cây trong tay Dương Trác bị Nghiêm Cách tấn công “rắc” một tiếng liền gãy.

Dương Trác tiếc nuối nói “Ta thua”.

“Đa tạ” Nghiêm Cách cười chân thành.

Dương Trác lui qua một bên, thủ lĩnh ám vệ Trình Kinh Phong hệt như quỷ ảnh xuất hiện trước mặt Nghiêm Cách. Chức trách của ám vệ là ẩn nấp trong bóng tối, hơn nữa nhiều việc trong cung không thể lộ ra ngoài yêu cầu bọn họ phải giải quyết trong im lặng. Cũng chính vì bọn họ được huấn luyện với kiểu huấn luyện sát thủ cho nên lệ khí và sát khí trên người họ không phải là thứ mà người thường có thể chịu đựng được.

Đôi mắt Trình Kinh Phong như hai thanh đao sắc bén. Nghiêm Cách vô tình nhìn vào mắt gã, l*иg ngực lập tức run lên, thầm nghĩ không ổn rồi. Đáy lòng hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, muốn thắng Trình Kinh Phong e rằng không dễ. Hắn điều chỉnh tốt trạng thái của mình, dự tính ra chiêu trước lần nữa để nắm lấy tiên cơ, ra tay trước về mặt khí thế có thể làm yếu sát khí của Trình Kinh Phong.

Nhưng Trình Kinh Phong lại không muốn thuận theo ý hắn, gã đột nhiên xuất chiêu, cả người dường như dung nhập hắn vào bóng đêm.

Nghiêm Cách còn chưa kịp phản ứng thì sát khí của Trình Kinh Phong đã đến lưng. Hắn kinh hãi, mũi chân đạp lên mặt đất, bay lên như con chim bị dọa sợ. Hắn bỗng xoay người, di chuyển cành cây tấn công Trình Kinh Phong. Thân ảnh Trình Kinh Phong cũng nhoáng lên, biến mất trong tầm mắt của hắn, rồi trong chớp mắt xuất hiện sau lưng hắn, hóa ra gã nhờ vào thân cây bên cạnh.

Hai người dây dưa hơn trăm chiêu vẫn chưa phân được thắng bại. Nghiêm Cách quát một tiếng, dùng chiêu “Nộ hải long ngâm” trong Lưu sa kiếm pháp, như có mười mấy thân ảnh trùng lên nhau rồi chuyển động quanh Trình Kinh Phong, không phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Nhân lúc không phòng bị, cành cây liền đâm vào ngực Trình Kinh Phong.

Trình Kinh Phong nhanh chóng xoay người, vung cành cây trong tay ra ngăn cản, còn mũi nhọn của nhánh cây thì hướng vào yết hầu của Nghiêm Cách.

Nghiêm Cách thua.

“Keng. Nhiệm vụ nhánh- đánh bại hai đại cao thủ. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 200 lượng bạc.” âm thanh cứng ngắc rót vào tai Nghiêm Cách vừa tàn nhẫn vừa cay nghiệt.

“Ầy….” Giọng Nghiêm Cẩn yếu ớt.

Nghiêm Cách cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt thành khẩn nói với Trình Kinh Phong “Cho thêm một cơ hội?”

Hai mắt Trình Kinh Phong không thèm chớp, gã chắp tay với Hoàng Phủ Ngọc Sâm rồi lui về một bên.

Nghiêm Cách chuyển hướng đến Hoàng Phủ Ngọc Sâm, chớp mắt, “Cho thêm cơ hội nữa.”

Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói với Dương Trác và Trình Kinh Phong “Các ngươi lui xuống.”

“Vâng.”

Trong viện chỉ còn lại Nghiêm Cách, Hoàng Phủ Ngọc Sâm và Đặng Mãn Đức.

“Bây giờ đã biết mình không phải là đệ nhất thiên hạ chưa?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhìn vẻ mặt buồn bực của Nghiêm Cách rồi trêu ghẹo.

Đặng Mãn Đức cười theo. Gã thấy, Nghiêm Cách thua Trình Kinh Phong là chuyện tốt.

“Hoàng Thượng, ta bị đả kích đấy, ngươi đừng ở đó mà châm chọc ta chứ .” Nghiêm Cách thở dài. Rương của hắn!

Hoàng Phủ Ngọc Sâm nắm lấy vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khẽ một tiếng “Sau này lúc không có người ngoài, gọi Ngọc Sâm.”

Nghiêm Cách sảng khoái nói “Được”, dù sao kêu “Hoàng thượng” làm hắn có cảm giác kém hơn một bậc.

“Về nghỉ ngơi sớm đi” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói “Trẫm có lễ vật cho ngươi.”

Nghiêm Cách nói “Vậy ta về đây.”

Hắn bỏ đi không bao lâu thì thái giám Tiểu Kính Tử bên Kính sự phòng* trên tay nâng khay tiến vào, quỳ trước mặt Hoàng Phủ Ngọc Sâm “Hoàng Thượng, mời lật bài tử.”

*Kính sự phòng: Hậu cung của đế vương các triều đại đều có một nơi gọi là Kính Sự phòng. Cơ quan này chịu sự quản lý của Phủ Nội vụ, chuyên phụ trách ghi chép, quản lý việc thị tẩm cung tần của nhà vua. Mỗi lần có phi tần được sủng hạnh, thái giám của Kính Sự phòng đều ghi chép cẩn thận ngày tháng để đối chiếu, nghiệm chứng nếu vị phi tần ấy có diễm phúc mang long thai.

“Không cần” Hoàng Phủ Ngọc Sâm xoay người quay về buồng.

Tiểu Kính Tử khó xử nhìn Đặng Mãn Đức “Đặng tổng quản, chuyện này…….Hoàng Thượng lâu rồi chưa lật bài tử.”

Đặng Mãn Đức hất phất trần “Thánh ý của Hoàng Thượng, sao chúng ta điều khiển được?”

Nghiêm Cách về Lạc Tuyết Cư, Tiểu Thuyền Tử liền tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm tiểu chủ, ban nãy có người dâng một món đồ qua đây, bảo là Hoàng Thượng tặng.”

Thu Cúc bưng thau nước lạnh qua, Vãn Hương vắt khăn lông trong chậu cho hơi ẩm rồi đưa cho Nghiêm Cách.

“Mang lại đây.” Nghiêm Cách xoa xoa mặt.

Tiểu Thuyền Tử cầm một hộp gấm nhỏ tinh xảo đến.

Nghiêm Cách mở hộp ra, hai mắt sáng ngời. Bên trong hộp là bàn chải và kem đánh răng đã được cải tạo lại. Vẻ ngoài của bàn chải đánh răng giống hệt bàn chải ở hiện tại, tay cầm bằng bạc, lông bàn chải trắng tinh như tuyết. Sau tay cầm có in chữ “Nam kỷ 男己 “. Kem đánh răng thì được đựng trong bình sứ hình tròn, trên nắp cũng có logo giống vậy, mở nắp ra, mùi thơm ngát của bạc hà liền xông vào mũi, ở bên trong còn để một chiếc muỗng bạc nhỏ xinh xắn.

“Tiểu chủ, bàn chải đánh răng này trông thật đẹp mắt.” Vãn Hương tán thưởng.

Tiểu Thuyền Tử cười khan “Thật sự là làm đẹp hơn chúng ta rất nhiều.”

Nghiêm Cách khẽ cười. Vì sao đột nhiên Hoàng Phủ Ngọc Sâm lại tặng bàn chải và kem đánh răng cho hắn? Hắn nghĩ chắc Hoàng Phủ Ngọc Sâm đã sớm biết bàn chải và kem đánh răng thật ra là do hắn phát minh. Đột nhiên mang tới chắc là vì câu nói lúc nãy “Người thật tâm với trẫm, trẫm sẽ thật tâm đối đãi với ngươi”? Hắn thẳng thắn với Hoàng Phủ Ngọc Sâm, Hoàng Phủ Ngọc Sâm cũng thẳng thắn với hắn. Có lẽ, bọn họ có thể phát triển một tình huynh đệ tốt đẹp tại thâm cung lạnh giá này.

“Được rồi, tất cả về nghỉ sớm đi, ngày mai chắc sẽ bận rộn lắm đấy.” Nghiêm Cách vô tình nhìn Thu Cúc một lát. Mấy ngày nay hắn ra ngoài mặc thường phục, lúc về cũng mặc thường phục, Thu Cúc cũng đã phát hiện chuyện hắn xuất cung. Nhìn điệu bộ vô thanh vô tức của nàng khiến hắn nhất thời không nhìn ra tâm tư của nàng. Nghĩ như vậy, hắn cũng không nói gì với Thu Cúc nữa.

Hôm sau lúc Nghiêm Cách đến công ty, Trương Viên nôn nóng đi tới đi lui ngay cửa, nhìn thấy hắn liền bước nhanh đến nghênh đón, vẻ mặt mừng như điên.

“Công tử, cuối cùng ngài cũng đến.”

“Chuyện gì?” Nghiêm Cách nhảy từ xe ngựa xuống, sửa sang lại y phục rồi phe phẩy chiết phiến.

Trương Viên nói: “Dựa theo phân phó của ngài, Lễ Bách Hoa vừa kết thúc, Triệu Trình liền đi đến chế y phường treo bảng hiệu, đến hiện tại chúng ta đã nhận được hơn 5000 đơn đặt hàng y phục!”

Nghiêm Cách dương môi, xoay người lên xe ngựa “Đi chế y phường.”

Vãn Hương vội vàng dặn Cao Phong: “Phong hộ vệ, ngài chạy nhanh nên phiền ngài mua chút điểm tâm cho công tử.”

Cao Phong gật đầu, giục ngựa chạy “Ta đi liền đây.”

Nghiêm Cách gọi gã lại: “Sẵn hỏi xem giá của bàn chải và kem đánh răng- hay thôi đi, coi như biết cũng đừng nói với ta.” Nghĩ đến phân nửa lợi nhuận của bàn chải và kem đánh răng hắn còn chẳng có, hắn lại đau lòng không nỡ, chẳng thà không biết còn hơn.

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử đều trộm cười.

Tiểu Thuyền Tử gần đây trầm tĩnh hơn. Từ khi cửa hàng Ma Lạt Hương ngừng kinh doanh, nó gần như luôn nhàn rỗi, không giống Vãn Hương quản lý chế y phường ngày nào cũng bận rộn tấp nập.

Nghiêm Cách dường như có thể đoán ra tâm tư của nó. Nhưng dù sao nó chỉ có sức của một người, người có thể dùng cũng ít mà sạp hàng thì quá lớn, rất khó để quản lý. Ít nhất cũng phải chờ chế y phường vào quỹ đạo thì hắn mới có thể mở rộng thêm các nghiệp vụ khác. Đó cũng là lí do vì sao Tiểu Thuyền Tử còn phải tiếp tục rảnh rỗi một thời gian ngắn nữa. Trong khoảng thời gian này coi như là để khảo nghiệm tâm tính của Tiểu Thuyền Tử đi.

Trước đại môn của chế y phường Y Y Bất Xá là hai người gác cổng đang đứng nghiêm trang. Trừ họ ra còn có bốn hộ vệ chia làm hai đội ở ngoài viện tuần tra, đề phòng có người lén lút đi vào lấy cắp hàng mẫu hoặc là xem quá trình sản xuất y phục.

Hai người gác cổng thấy Vãn Hương thì nhanh chóng chào hỏi.

“Hương quản gia.”

Vãn Hương gật đầu, ở trước mặt thủ hạ nàng cực kỳ có khí thế của một nữ cường nhân già giặn “Vị này chính là Tần công tử, ông chủ của chế y phường Y Y Bất Xá.”

“Bái kiến ông chủ!”

Nghiêm Cách thưởng cho hai người mười mấy đồng tiền “Làm rất tốt, Y Y Bất Xá phát triển tốt thì các ngươi cũng tốt hơn.”

“Vâng.”

Đặng Ma nghe tin mà đến “Công tử, ngài đến rồi”

Nghiêm Cách hỏi: “Đặng Ma, hiện tại đã nhận được bao nhiêu đơn hàng?”

Đặng Ma đáp: “Hiện giờ tổng cộng đã nhận được hơn sáu nghìn đơn hàng. Quần áo may sẵn rẻ nhất của chúng ta là mười lượng một cái, thậm chí đắt nhất là trăm lượng. Cứ vậy tính ra ít nhất có thể kiếm được sáu mươi ngàn lượng.”

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử không giấu nổi ý cười.

Nhưng Nghiêm Cách lại rất bình tĩnh “Có thể kiếm tiền đương nhiên là truyện tốt, nhưng nhất định phải nhắc các công nhân, chế tác nhất định phải tỉ mỉ, không thể qua loa xong việc. Không đúng quy cách thì tất cả làm lại. Nếu mỗi tháng một người làm ra số lượng không hợp cách lớn hơn mười cái thì lập tức đuổi việc.

“Việc đó, có phải hơi nghiêm quá không?” Vãn Hương chần chờ.

Nghiêm Cách cười nhạt, tiếp tục nói: “Nếu làm vậy sẽ không cần lo lắng các công nhân tích cực sẽ bỏ đi.”

“Vẫn là công tử nghĩ chu đáo.” Vãn Hương nói “Công tử yên tâm, ta và Đặng Ma sẽ suy nghĩ kĩ càng.”

“Còn một việc nữa.” Nghiêm Cách nói “Trước mắt bản thiết kế của chế y phường hiện giờ chỉ có mình bản công tử vẽ, đây là việc không cách nào đáp ứng được nhu cầu của chế y phường. Các ngươi có thể ra ngoài tuyển thêm một số người giỏi thiết kế quần áo, đến lúc đó kêu họ giao bản thiết kế cho ta, một khi được chọn để áp dụng thì sẽ có phần thưởng.”

“Vâng!” Đám người Vãn Hương đều thán phục ý tưởng của hắn.

Đặng Ma ngoắc tay với tiểu nha hoàn đứng gần đó nhất “Công tử, đây là thiệp mời được gửi vào sáng nay.”

Nghiêm Cách nhìn một chút, tổng cộng ba bản, tất cả đều mời hắn dùng cơm.

“Về công ty rồi nói.”

Vãn Hương nhận hộp cơm từ tay Cao Phong, nói: “Công tử, trước khi làm việc thì nên ăn sáng trước đã.”

“Ừ”

Trong lúc dùng cơm trong phòng làm việc, tiếng huyên náo vang lên bên ngoài chế y phường

Cao Phòng lại gần cửa sổ nhìn thử “Công tử, người đến hình như là ông chủ Nhâm tiền nhiệm của chế y phường.”

Nghiêm Cách nhìn Vãn Hương và Đặng Ma.

Vãn Hương nghiêm mặt “Nhất định là thấy chế y phường bây giờ phát triển hơn xưa, còn trở thành sản nghiệp của Đệ nhất công ty nên đỏ mắt, lần trước đã cảnh cáo hắn, xem ra gã ngại bên ngoài quá thoải mái. Công tử, ta sẽ kêu người mang hắn đến quan phủ.”

Đặng Ma trầm tư một lát “Vậy thì không ổn. Danh tiếng Y Y Bất Xá đang chính thịnh, những lúc thế này truyền ra lời đồn bất lợi sẽ có ảnh hưởng đến chúng ta.”

Vãn Hương nghĩ một chút “Hay là kêu người truyền chuyện Liêu Văn Tài là một tên cờ bạc lười biếng lan truyền ra bên ngoài. Công tử cảm thấy thế nào?”

Nghiêm Cách cười nhạt “Chỉ cần các ngươi thấy rằng thực sự thỏa đáng và có gan làm thì chuyện ấy không cần bàn lại với bản công tử.”

Vãn Hương và Đặng Ma đồng thanh nói: “Vâng! Tạ công tử tín nhiệm.”

Ăn sáng xong, sau khi Nghiêm Cách về công ty thì Lưu Vinh lại mang đến hai bộ thiệp mời.

Nghiêm Cách căn dặn: “Trả lời năm người này là, giữa trưa ngày kia bản công tử mời khách ở phòng Mai Hương của Lưu Tiên Cư phía đông thành.” đã đến lúc tiến vào phạm vi của các thương nhân kinh thành.

“Vâng” trưởng phòng Lỗ Diệu Tổ mới được mua về lập tức đáp ứng. Trưởng phòng cũ là Lý Cẩm Như hôm nay phải làm ở chế y phường.

“Cao Phong, ngươi và Triệu Trình đi dò la bối cảnh của năm người này. Càng chi tiết càng tốt.”

“Vâng.”

Nghiêm Cách nhìn Trương Viên và Lưu Vinh. Hai tiểu tư này một hoạt bát, một ổn trọng, hơn nữa đều lanh lợi, đáng để bồi dưỡng một phen. Hắn nói với Cao Vân “Cao Vân, ngươi nhàn rỗi mà cũng không nói chuyện gì, bản công tử kiếm việc gì cho ngươi làm được không? Chỉ cần không rời bản công tử quá xa.”

Cao Vân vội đáp: “Đương nhiên là được ạ. Thuộc hạ ngày nào nhàn hạ, nhàm chán lẳm rồi.”

“Người trong công ty sau này đều có dịp phải ra ngoài làm việc, có chút bản lĩnh tự vệ thì sẽ hạn chế được không ít phiền phức. Ngươi bình thường rỗi rãi thì dạy cho bọn Trương Viên mấy chiêu.” Nghiêm Cách nói.

“Không thành vấn đề.” Cao Vân sảng khoái nói.

“Trương Viên, Lưu Vinh, các ngươi có bằng lòng không?” Nghiêm Cách hỏi.

Cả hai tiểu tư mừng rỡ, cùng kêu lên “Chúng ta nguyện ý! Đa tạ công tử, Đa tạ Vân hộ vệ.”