Hoàng Phủ Ngọc Sâm gật đầu. Nghiêm Cách là người thông minh, hắn cẩn thận không vượt qua ranh giới cuối cùng của y, chỉ cần chưa đến điểm mấu chốt thì không cần sợ sệt trước mặt y. Y thưởng thức sự thẳng thắn thành khẩn của Nghiêm Cách, người như thế sống chung rất thoải mái. Trong chốn thâm cung, ngoại trừ Hoàng Phủ Vu Hổ thì Nghiêm Cách là người duy nhất có thể khiến y thả lỏng. Y không ngại dung túng hắn hơn một chút.
Nhìn Nghiêm Cách nghiêm chỉnh ăn hết một đĩa cho sườn xào chua ngọt, lông mày y nhăn lại, “Ăn nhiều thịt như thế cơ thể có chịu nổi không?”
Nghiêm Cách từ tốn đáp: “Hoàng thượng, đừng quá hâm mộ người có cơ thể đang phát triển.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nghẹn lời.
Nghiêm Cách ăn hết miếng cơm cuối cùng liền chùi miệng, “Hoàng thượng, ta đi tản bộ tiêu thực, ngài đi cùng không?”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nghiêm mặt, “Trẫm ăn ít! Không cần tiêu thực.”
Nghiêm Cách buồn bực nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trống không, hắn nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng thượng, chả lẽ sườn xào chua ngọt là món ăn ngài thích nhất?”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm bị hắn làm cho giận quá chừng, y xua tay đuổi người, “Thôi ngươi đi đi, đừng đứng ở đây cản trở tầm mắt trẫm.”
“Nghiêm Cách xin cáo lui.” Nghiêm Cách trước khi ra ngoài cửa còn dùng ánh mắt “Chắc chắn ngài tức giận vì ta ăn hết sườn xào chua ngọt của ngài.” mà nhìn y. Thỉnh thoảng trêu Hoàng Phủ Ngọc Sâm một trận là thú vui của hắn.
Đến khi bóng lưng của hắn biến mất, Đặng Mãn Đức cười ra tiếng, nói thật lòng: “Cho đến bây giờ Nghiêm Thường Tại vẫn luôn cười tít mắt, cứ như chả có muộn phiền gì vậy. Hoàng thường, được một người như Nghiêm Thường Tại thường xuyên ở cùng ngài cũng tốt lắm.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm không nhanh không chậm nuốt một miếng thức ăn. Y nhớ tới Nghiêm Cách, không nén nổi mà cười, y nói: “Đúng là chưa bao giờ thấy hắn không vui cả.”
Ăn xong bữa tối, hắn đứng dậy đi tới đi lui trong điện. Ra cửa điện tất nhiên sẽ “vô tình gặp được” một vị phi tử nên hắn thà đi qua đi lại trong điện còn hơn.
Sắc trời dần tối. một vị nam tử cao lớn tiến về phía cửa hông, cước bộ yên lặng, đi tới trước mặt y liền quỳ ngay xuống đất. Gã cất cao giọng: “Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ. Tình huống bên Xuân Phong điện thế nào rồi?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm không nhìn người đến, tiếp tục đạc bộ*.
*Nghĩa là đi bộ chậm, không nhanh, như đang có điều suy nghĩ.
Người nọ đứng dậy rồi ngẩng đầu, không ngờ đó là Đỗ Chính Phong!
Đỗ Chính Phong đáp: “Hồi hoàng thượng. Tống quý nhân và Chu Đáp ứng không hề nghi ngờ với thuộc hạ. Mà mấy ngày gần đây hình như Tống quý nhân không có bất thường nào, nhưng Chu Đáp Ứng càng ngày càng không kiềm chế nổi, nhất là sau khi Nghiêm Thường tại tấn vị. Chắc hắn không bao lâu nữa hắn sẽ hành động. Theo thuộc hạ quan sát, Chu đáp ứng có thể hạ thủ trên người Điền quý nhân.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói: “Chu đáp ứng quả thực có hơi khôn vặt, đáng tiếc không hề có tâm cơ, không đáng sợ.”
“Vâng.” Đỗ Chính Phong trả lời.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm vuốt vuốt nhẫn ngọc trong tay, “Ngươi vừa nói Tống quý nhân ‘hình như’ không có bất thường, chẳng lẽ hắn có chỗ nào khả nghi?”
Đỗ Chính Phong ngập ngừng, “Đây chỉ là suy đoán của thuộc hạ, không có bằng chứng gì.”
“Không sao cả, nói thử đi.” Sự thận trọng của bậc đế vương khiến Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhân ra Đỗ Chính Phong có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó, nên y không muốn bỏ qua.
Đỗ Chính Phong nói: “Ngày trước thuộc hạ, Tống quý nhân và Chu Đáp ứng luôn ra vào cùng nhau. Nhưng gần đây đa phần Tống quý nhân lén lút đi gặp Chu đáp ứng, lần nào cũng đóng cửa lại. Người gác ngoài cửa thì không kể làm gì, nhưng lần nào hắn cũng phái một người trông coi Xuân Vũ lâu của thuộc hạ. Thuộc hạ nghi ngờ, chút hành động của Chu Đáp ứng là do Tống quý nhân giựt dây.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Sâm sa sầm, chậm rãi đi tới ngai vàng rồi ngồi xuống, âm thầm suy nghĩ. Đỗ Chính Phong là thủ hạ đắc lực của y, không phải phi tử thật sự, cho nên hậu cung lục đυ.c với nhau có ảnh hưởng cực nhỏ đến sức phán đoán của Đỗ Chính Phong. Tống Như Hạo từng là người hầu của y, có thể nói y và Tống Như Hạo lớn lên bên nhau từ nhỏ. Tống Như Hạo trong ấn tượng của y là người ôn nhuận như ngọc, tâm tư đơn thuần. Lẽ nào hoàng cung có sức ảnh hưởng với một người lớn đến thế? Hoặc có lẽ, ấn tượng của y về Tống Như Hạo toàn là Tống Như Hạo giả vờ trước mặt y mà thôi?
“Vừa qua nhiều ánh mắt đặt trên người Nghiêm Thường tại lắm, để bọn họ rút một phần cũng được. Ngược lại trẫm muốn nhìn xem bọn họ có thể làm đến mức nào.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm khẽ vuốt thái dương, nhắc tới Tống Như Hạo và Chu Văn Hàm ánh mắt y lập tức lạnh lùng, “Tra rõ xem rốt cục bọn họ đang lén lút mưu đồ bí mật gì rồi lập tức báo lại.”
“Vâng.”
Sau khi Đỗ Chính Phong hành lễ rồi rời khỏi đại điện, gã liếc mắt nhìn bầu trời đêm, trên gương mặt rắn rỏi hiện lên một tia cười nhạt. Gã đã chán phải lá mặt lá trái với Tống Như Hạo và Chu Văn Hàm mỗi ngày rồi. Tống Như Hạo và Chu Văn Hàm gặp chuyện không may sớm lúc nào thì hay lúc ấy, khi đó gã có thể giả chết rồi quay về vị trí ám vệ.
Trong màn đêm, bóng đen Đỗ Chính Phong như một con cá, bơi linh hoạt trong bóng đêm. Chỉ chốc lát sau gã liền ở ngoài Xuân Phong đện, không thấy động tĩnh gì trong viện nên y lặng yên không một tiếng động bay qua tường viện, nhanh chóng vào trong gian sương phòng.
Một giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu chủ, Chu đáp ứng đến.”
Đỗ Chính Phong nói: “Bảo hắn ngồi trong phòng khách, bản tiểu chủ ra liền.”
“Vâng.”