Hoàng hậu dẫn đầu sau đó các phi tử lần lượt mời rượu Hoàng Phủ Ngọc Sâm. Đến phiên Nghiêm Cách, Nghiêm Cách uống một ngụm nhỏ trước sau đó một hơi uống cạn.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhắc nhở: “Đây là trần nhưỡng hai mươi năm, độ mạnh không nhỏ.”
Trần nhưỡng: rượu được ủ bằng gạo nếp lâu năm.
Nghiêm Cách lắc đầu đáp: “Hoàng Thượng, rượu này tuy được ủ hai mươi năm nhưng vẫn chưa đủ hương thuần.”
Hương thuần: thơm ngon nguyên chất=> rượu tinh ( độ cồn cao)
Điền Quý Nhân che miệng cười: “Nghiêm Thường Tại nói thế cứ như là đã được uống nhiều rượu tốt hơn Hoàng Thượng vậy. Nghiêm Thường Tại không phải đã uống say rồi chứ?”
Nhu Phi cùng Triệu Phi nhìn nhau, đáy mắt hiện lên ý vị giống nhau. Các nàng không ra mặt cũng tự có người thay các nàng ra tay.
Nghiêm Cách cười nhạt: “Cho dù có công thức ấy, Nghiêm Cách cũng không hiến cho Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu và đám người Nhu Phi đều dùng ánh mắt “Ngươi chán sống” nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm ra hiệu cho cung nữ rót đầy chung rượu, y hỏi: “Vì sao?”
Nghiêm Cách nói: “Uống ít rượu có lợi giúp bồi bổ sức khỏe nhưng uống quá nhiều rượu thì nguy hại sức khỏe. Nghiêm Cách từng nghe một đoạn vè, chẳng hay Hoàng Thượng có hứng nghe không?”
“Đọc thử xem.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói.
Nghiêm Cách rủ rỉ: “Rượu này à, trông thì giống nước, uống vào miệng cay miệng, đi vào trong bụng thì như quỷ lộng hành, đi đường vấp chân, nửa đêm tìm nước, sáng sớm tỉnh dậy thì hối hận.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cười to, đôi mắt đen ngập ý cười “Thú vị, thú vị. Bài thơ rất có hình ảnh.”
Hoàng Hậu và Tứ Phi theo Hoàng Phủ Ngọc Sâm đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy y cười thoải mái như thế. Bọn họ lập tức cười hùa theo, đồng thời ánh mắt nhìn Nghiêm Cách tăng thêm vài phần coi trọng.
Điền Quý Nhân không cam lòng, đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng sau đó nâng chén nói: “Hoàng Thượng, Nghiêm Thường Tại mới được tấn phong, đúng ra thần thϊếp phải kính hắn một chén.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm gật đầu.
Điền Quý Nhân nâng chén với Nghiêm Cách từ xa, tươi cười lộ lúm đồng tiền “Nghiêm Thường Tại, chúc mừng.”
“Đa tạ Điền Quý Nhân.” Nghiêm Cách nâng chén rượu đứng lên, uống ực một cái rồi ngồi xuống.
Điền Quý Nhân cười duyên nói: “Trong bốn vị nam phi, Tống Quý Nhân ôn nhuận, Đỗ Thường Tại tuấn lãng, Chu Đáp Ứng văn nhã….Nghiêm Thường Tại tấn phong sớm nhất nên chắc chắn cầm kỳ thi họa thi từ ca phú không gì không giỏi. Hoàng Thượng, theo thần thϊếp thấy, Nghiêm Thường Tại có vẻ khá tâm đắc về rượu, không bằng lấy rượu làm đề tài đọc một câu thơ trợ hứng cho Hoàng Thượng?”
Nghiêm Cách còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Phủ Ngọc Sâm đã giận tái mặt trước. Y đặt mạnh chén rượu xuống rồi nhìn Điền Quý Nhân, giọng nói không có chút độ ấm nào “Theo trẫm thấy, ngươi là người nói nhiều nhất.” Vốn y định để một mình Nghiêm Cách đi theo, nhưng lại lo lắng các phi tử còn lại thấy vậy rồi đố kị nên mới để đám người Hoàng Hậu đi cùng, khiến Nghiêm Cách không đến nỗi bị đẩy lên đầu ngọn sóng, không ngờ rằng khéo quá hóa vụng.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, khuôn mặt xinh xắn vui tươi của Điền Quý Nhân thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nàng trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Ngọc Sâm, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, bộ dáng rất chọc người thương yêu.
Hoàng Hậu và những người khác đều giật mình không thôi. Điền Quý Nhân là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất gần đây, hôm nay Hoàng Thượng lại vì một nam phi mà khiển trách nàng nặng như thế.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm lạnh lùng nói: “Điền Quý Nhân nếu đã say thì nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoàng Hậu đang muốn hòa giải thì Trịnh Phi đã ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, thϊếp tin là Điền Quý Nhân không có ý gì khác. Chẳng qua nàng ấy chỉ hiếu kì với tài năng và học vấn của Nghiêm Thường Tại mà thôi. Điền muội muội mới tiến cung không lâu, mong Hoàng Thượng bỏ qua.”
Nghiêm Cách và Hoàng Hậu cùng ngồi trên cao với Hoàng Phủ Ngọc Sâm, hắn thấy rõ sắc mặt Hoàng Hậu hơi đổi sắc khi bị Trịnh Phi cắt lời, nàng giả vờ lấy khăn lụa lau miệng che giấu hờn giận trên mặt. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, đáy mắt xẹt qua một tia buồn cười. Lời ấy của Trịnh phi ngoài mặt thì cầu tình cho Điền Quý Nhân nhưng thực tế lại là đâm sau lưng Điền Quý Nhân – bản thân tú nữ vào cung đến nay đã mấy tháng, Điền Quý Nhân vẫn không hiểu chuyện như xưa. Nhưng mà Hoàng Phủ Ngọc Sâm nghe không hiểu thật sao?
Hắn tò mò thầm nhìn Hoàng Phủ Ngọc Sâm, vừa lúc thấy đáy mắt Hoàng Phủ Ngọc Sâm hiện lên tia giễu cợt, nhưng sau đấy đã nhanh chóng khôi phục vẻ cưng chiều, y nói với Trịnh Phi: “Vẫn còn Trịnh Phi hiểu chuyện.”
Tiếp đó y nhìn về phía Nghiêm Cách, “Sao Nghiêm thường tại lại nhìn trẫm chăm chú như vậy?”
Nghiêm Cách không chút bối rối, “Nghiêm Cách không dám. Hoàng Thượng, Nghiêm Cách kính ngài một chén.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm đáp ứng lời mời nâng chén rượu lên, khẽ nhấp một ít rượu, như có điều suy nghĩ nhìn hắn. Mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan còn nét trẻ con nhưng khí chất không chút non nớt, bất kể lời nói hay làm việc đều lưu loát tự nhiên. Vị nam phi này càng ngày càng khiến y hứng thú, cực kì mong chờ đến ngày vạch trần mặt nạ của hắn.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm bảo vệ Nghiêm Cách khiến chúng phi an phận lại, sau đó tất cả đều tỏ ra thoải mái, cười nói vui vẻ. Tứ Phi thông minh nhìn tấm gương Điền quý nhân mà càng ngày càng khách sáo với Nghiêm Cách.
Hoàng Hậu là người bình tĩnh nhất, Nghiêm Cách là một nam nhân, cho dù sẽ được sủng ái và vị phần thăng cao thế nào thì cũng không thể vượt qua nàng được. Cứ để những khác đấu đá với hắn, nàng vui vẻ xem kịch vui.
Yến hội đã đến hồi kết thúc, Hoàng Hậu kiềm không nổi, nói: “Hoàng Thượng, đã mấy ngày Hi nhi không thấy ngài, không bằng tối hôm nay…..” Hoàng Thượng đã rất lâu không đến Vĩnh Nghi Cung của nàng rồi. Hoàng Hậu là quốc mẫu tôn quý toàn thiên hạ, chính vì thân phận tôn quý ấy mà nàng không thể tranh sủng một cách lộ liễu với các phi tử khác. Lỡ như thanh danh không tốt thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng và địa vị của nàng. Vì thế, nàng không thể đoạt lấy hoan tâm* của hoàng thượng, chỉ có thể dùng đại hoàng tử tức thái tử Hoàng Phủ Vân Hi làm cái cớ.
*Hoan tâm: vui thích và trái tim
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói: “Dạo này bận rộn, trưa mai trẫm đi xem nó.”
Hoàng Hậu vốn thất vọng nhưng sau đó lại vui vẻ nói: “Hi nhi biết phụ hoàng muốn thăm nó thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm gật đầu.
“Hoàng Thượng khởi giá.”Đặng Mãn Đức hô.
“Nghiêm Thường Tại, ngươi đi với trẫm.”
Nghiêm Cách lại gần y “Vâng. Hoàng Thượng uống không ít rồi, thôi thì ta bồi Hoàng Thượng đi bộ cho tỉnh rượu?”
“Cũng được.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm sờ sờ mặt mình, rất nóng.
Hoàng Hậu và đám người Triệu Phi trơ mắt nhìn bọn họ sóng vai rời đi, ai ai cũng hiểu chỉ sợ đêm nay Hoàng Thượng sẽ gọi Nghiêm Thường Tại thị tẩm, không biết trong lòng có tư vị gì. Hoàng Thượng rõ ràng không thích nam nhân nhưng không biết vị Nghiêm Thường Tại kia đã dùng thủ đoạn nào mà khiến Hoàng Thượng thân thiết với hắn như vậy.
Thị tẩm và sinh con sau khi tấn vị là một lệ cũ trong cung. Vừa nghĩ tới Nghiêm Cách vừa mới thăng Thường Tại có thể lại thăng lên Sĩ Nhân thì Điền Quý Nhân không ngừng nghiến răng, hận đến mức muốn nhào tới cắn Nghiêm Cách vài miếng.
Nghiêm Cách cảm thấy lạnh sống lưng, hắt xì một cái.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm buồn cười nhìn hắn: “Trời hôm nay nóng thế này mà sao còn cảm lạnh?”
Nghiêm Cách lắc đầu, xoa xoa mũi “Không phải. Chắc là phấn hoa hay bông liễu gì đó bay vào mũi.”
Bông liễu: 柳絮 hạt cây liễu có tơ
Ven đường treo rất nhiều đèn dầu tỏa ra ánh sáng màu vàng, nó dọc theo con đường mòn ngoằn ngoèo phía trước, dưới màn đêm tạo cảm giác ôn hòa. Ban đêm cảnh sắc ngự hoa viên trở nên xa lạ, có thêm một loại ý cảnh (nghệ thuật) khác so với ban ngày. Trong hoa viên ngoài tiếng ve , côn trùng và ếch kêu thì chỉ còn tiếng bước chân của họ. Gió đêm hiu hiu lướt qua mặt, mát mẻ lại thoải mái, hai người không hẹn mà cùng đi chậm lại.
Đặng Mãn Đức và các cung nhân lui về sau năm sáu bước, cầm đèn l*иg , vô thanh vô tức đi theo.
“Vừa rồi trong dạ tiệc ngươi cười cái gì?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm xoa thái dương, đột nhiên hỏi.
Nghiêm Cách nghe giọng y mang theo một chút lười biếng và ám ách khi say rượu, thiếu sự uy nghiêm ban ngày, biết y không hề tức giận hắn liền cười nói: “Tự giễu thôi, chả làm gì mà có nhiều kẻ thù như vậy……”
“Sợ?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm dừng bước lại, nhoẻn miệng khẽ cười “Ngươi không phải người dễ lùi bước như thế.”
Nghiêm Cách hơi ngạc nhiên nhìn y, không kìm nổi mà nghi ngờ rằng có phải Hoàng Phủ Ngọc Sâm có hai nhân cách hay không? Bây giờ y dịu dàng hơn ban ngày một chút, sự sắc sảo của y hơi suy yếu, cả người tỏa ra một loại mị lực nam tính cường đại. Đôi mắt cười của y nhuộm màu vàng của ngọn đèn, khiến người ta có ảo giác tràn ngập nhu tình.
Nghiêm Cách bây giờ trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Sâm không giống lúc bình thường khi bàn chính sự, có thêm một phần an tĩnh, thiếu đi một phần chiến ý, hắn như thế y càng vui hơn. Y không kiềm lòng không đặng lại gần Nghiêm Cách, nâng tay phải xoa xoa tóc hắn, hồi tưởng cảm xúc lúc mới sờ lên, đáy lòng không báo trước mà dâng lên một trận xúc động.
Đặng Mãn Đức nhận thấy không khí mập mờ liền phất tay ra hiệu nhóm cung nhân dừng bước, ngưng thở len lén chú ý động tĩnh phía trước.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Nghiêm Cách, đầu lưỡi liếʍ theo khóe miệng hơi tách ra.
Nghiêm Cách căn bản không kịp phản ứng, hắn giật mình ngẩng đầu nhìn y, tim đập như nổi trống, khuôn mặt vốn bị rượu hun nóng bây giờcàng nóng hơn.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm thu tay về, híp mắt lại, xoa Thái Dương đang phình to, thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn trẫm uống quá nhiều rồi……”
Nghiêm Cách thoải mái đỡ lấy y “Ta dìu ngươi lên long liễn.”
“Ừ, đầu trẫm cực kỳ đau.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm chậc một tiếng, lông mày nhíu chặt “Trẫm không nên tin ngươi, trần nhưỡng hai mươi năm không đủ hương thuần……”
Nghiêm Cách muốn cười nhưng không dám cười, cùng Đặng Mãn Đức dìu y “Ta không gạt Hoàng Thượng, lần sau nếu có cơ hội sẽ cho Hoàng Thượng nếm thứ rượu thuần hơn.”
Đặng Mãn Đức khó hiểu rồi nhanh chóng nhìn thoáng qua Nghiêm Cách. Nếu đổi thành phi tử khác bồi bên cạnh Hoàng Thượng lúc Hoàng thượng uống say thì đã sớm chủ động dựa sát vào rồi. Chẳng phải Nghiêm thường tại yêu Hoàng Thượng ư? Đây là cơ hội tốt để được Hoàng Thượng sủng hạnh, sao Nghiêm thường tại lại không nắm chắc cơ hội này? Nhưng gã, với tư cách là trung nô của Hoàng Thượng thì không thể ép buộc Nghiêm Cách làm gì, gã nhanh chóng phân phó một tiểu thái giám về Đằng Long điện chuẩn bị trước trà giải rượu.
“Hoàng Thượng, người uống say rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng để người khác quấy rầy.” Nghiêm Cách uyển chuyển nói. Hoàng Phủ Ngọc Sâm lâm hạnh càng ít người, kẻ thù trong cung của hắn càng ít.
Đặng Mãn Đức cười thầm, gã đã bảo Nghiêm Đáp Ứng yêu Hoàng Thường mà, nếu không sao lại khuyên Hoàng thượng đêm nay đừng lật bài tử cơ chứ?
Hoàng Phủ Ngọc Sâm trên long liễn liếc Nghiêm Cách một cái, không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đặng Mãn Đức, kêu người pha trà giải rượu.”
Đặng Mãn Đức nói: “Hoàng Thượng yên tâm, lúc nãy nô tài đã dặn dò rồi.”