Hoàng Phủ Ngọc Sâm thờ ơ liếc hắn: “Vội cái gì mà vội? Chờ đến khi bút máy thực sự thành công.”
Nghiêm Cách gật đầu, giọng điệu chân thành tha thiét: “Vâng. Nghiêm Cách chờ, thực sự chờ.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm không hiểu sao lại cảm thấy bực bội. Giọng điệu của hắn cứ như y đang cố ý kéo dài thời gian ban thánh chỉ tấn phong. Nhưng bây giờ tâm trạng y tốt nên không thèm so đo với hắn, y tiếp tục cầm bút máy viết lên giấy mãi đến khi cầm chắc bút với lực độ vừa phải thì chữ viết mới trông khá hơn.
“Đúng rồi, Hoàng thượng.” Nghiêm Cách nói: “Đến lúc bút máy được sản xuất với số lượng lớn thì ta có thể in lên đó một con dấu giống như vậy không?” Hắn lấy trong tay áo một con dấu tinh xảo rồi đưa ra ngoài, trên con dấu có khắc logo của công ty.
“Đây là?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhận lấy con dấu rồi nhìn nó thật cẩn thận. Đến tối y mới nhận được báo cáo từ ngoài cung của Cao Phong và Cao Vân nên bây giờ y còn chưa biết Nghiêm Cách đã thành lập một công ty.
Nghiêm Cách hàm hồ nói: “Đây chỉ là vật đại biểu cho việc ta có tham gia vào quá trình sản xuất bút máy thôi. Hoàng thượng, chỉ thêm một dấu ấn thôi mà.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhướng mày nói: “Theo trẫm thấy thì việc này không hề đơn giản như thế đúng không?”
Nghiêm Cách sờ chân mày. Việc này không thể để lộ, hắn dám khẳng định, một khi Hoàng Phủ Ngọc Sâm biết lý do hắn làm như thế thì chắc chắn sẽ làm thịt hắn một bữa. Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng*.
*Chúng ta bị rắn cắn một lần thì cả đời cứ ám ảnh, ban đêm thấy sợi dây cho là con rắn mà sợ hãi.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cũng không ngốc, “Ấn này là đại biểu cho ngươi? Ta có thể cho ngươi in lên, nhưng mà, ấn ấy phải là trẫm ban cho ngươi. Thế nào?”
Nghiêm Cách uyển chuyển níu: “Vòng tròn trên con dấu ý chỉ viên mãn còn nét ngang (一) kia nghĩa là có nghĩa ‘Đệ nhất’-”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm không cần suy nghĩ nói tiếp: ” Trẫm cho ngươi một ý tưởng tốt hơn là được.”
Nghiêm Cách không thể từ chối, đành nói: “Tạ Hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm trầm ngâm chốc lát, bí hiểm nhìn hắn. Y cầm bút máy trên tay chầm chậm vẽ lên tờ giấy trắng, một lát sau y hỏi Nghiêm Cách: ” Trẫm thưởng cho người ấn này, cảm thấy thế nào?”
Nghiêm Cách liếc mắt nhìn, trên giấy vẽ một vòng tròn, bên trong vòng tròn có hai chữ “Nam kỷ (男已)” rất kỳ lạ.
“Nghiêm Cách tài thô học thiển, không biết chữ này.” Nghiêm Cách nhất thời không kịp phản ứng.
“Đương nhiên ngươi không biết rồi.” Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Sâm đầy ắp thâm ý nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đấy là chữ hôm nay trẫm mới tạo ra, đọc là ‘Phi (妃)’. ”
妃: Phi trong phi tử
*Ở đây giải thích một chút, chữ Phi 妃 = nữ (女) + kỷ (已) nhưng Nghiêm Cách là nam phi nên để nam (男) + kỷ (已), cũng có nghĩa là Phi đó…. Mọi người có hiểu không? (⊙︿⊙)
Một vòng tròn khóa chặt “fei”, Hoàng Phủ Ngọc Sâm là đang cảnh cáo hắn rằng dù ngày nào hắn cũng xuất cung nhưng không có nghĩa hắn sẽ thoát khỏi số phận làm phi ư? Nghiêm Cách hi vọng là mình suy nghĩ nhiều.
“Nghiêm Đáp Ứng cảm thấy dùng chữ này khắc ấn thế nào?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nâng chung trà lên.
“Rất hay! Tạ Hoàng thượng ưu ái, thị quân thụ sủng nhược kinh.” Nghiêm Cách tiến lên hai bước, cười híp mắt, tay khoát lên vai Hoàng Phủ Ngọc Sâm, đôi mắt biết cười cong cong nhìn y, khẽ nói: “Hoàng thượng, không bằng hôm nay thị quân ở lại trong cung bồi ngài? ” tuy rằng chữ “Nam Kỷ” khiến hắn khó chịu nhưng con dấu như thế nào thì chỉ là hình thức bên ngoài, điểm mấu chốt là in con dấu của chính mình. Hiệu ứng nhãn hiệu sẽ mang lại cho hắn một khoản tiền lớn.
Đặng Mãn Đức lập tức cúi đầu.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm vừa uống một ngụm trà, suýt nữa thì bị sặc “Khụ khụ, không cần. Trẫm sẽ cho người khắc con dấu rồi đưa cho ngươi. Trẫm còn nhiều công vụ phải bận rộn, Nghiêm Đáp Ứng tự đi là được.” y đặt chén trà xuống, cầm lấy tấu chương, có vẻ rất nghiêm túc
Khóe miệng Nghiêm Cách cong lên, sau khi khom lưng thi lễ thì xoay người rời đi, nện bước cực kì nhẹ nhàng.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm buông tấu chương xuống, tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Nghiêm Cách rời đi. ” Đặng Mãn Đức, ngươi thấy vừa nãy Nghiêm Đáp Ứng có đang nghiêm túc không?”
Đặng Mãn Đức ngập ngừng đáp: ” Chuyện này, nô tài không dám vọng ngôn.”
Vọng ngôn: nói bừa, nói xằng, nói bậy.
“Nói” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói: “Trẫm tha ngươi vô tội, cứ nói.”
Đặng Mãn Đức lúc này mới dám nói: “Theo nô tài thấy, Nghiêm Đáp Ứng đối với Hoàng thượng tình sâu nghĩa nặng, nếu không, hắn không cần phải chú ý đến việc có vị phần đến vậy. Với bản lĩnh kiếm bạc của hắn, Hoàng thượng không cần lo lắng về việc bảo vệ hắn trong cung.”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngọc Sâm phút chốc hoảng hốt, không hiều sao liền đăm chiêu, sau đó nhíu nhíu mày: “Xem ra trẫm phải cố gắng tránh hắn mới được.”
Đặng Mãn Đức không nói gì.
Sau khi Nghiêm Cách rời đi rồi quay về Lạc Tuyết cư thì hắn khẩn cấp mở rương ra.
“Keng. Chúc mừng, ngài đã nhận được một khối thạch anh Tử Bí*.”
*Thạch anh Tử BíTrước mặt Nghiêm Cách xuất hiện một hòn đá màu tím còn lớn hơn cả chậu rửa mặt, mặt ngoài tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ đến lóa mắt, sờ lên cảm thấy mát mẻ, mềm mượt. Tảng đá trông không lớn lắm nhưng hắn thử nâng lên lại giật mình, hòn đá thật sự rất nặng, không hề di chuyển chút nào.
“Tiểu Cẩn, thạch anh Tử Bí dùng để làm gì?” hắn hỏi.
Nghiêm Cẩn nói: “Thạch anh Tử Bí có thể để luyện bảo bối. Nhưng mà bây giờ chủ nhân vẫn chưa sử dụng được.”
Nghiêm Cách có chơi võng du nên hiểu hàm ý của nó.Có lẽ sau này giá trị của Lưu sa kiếm pháp còn cao hơn kỳ vọng của hắn rất nhiều. Tuy lần này có hơi thất vọng nhưng đồ vật hệ thống cho chắc chắn không phải đồ vô dụng, hắn thả thạch anh Tử Bí vào trong bao, tạm thời để việc này qua một bên rồi xoay người xuất cung.
Trở lại công ty, hắn kêu người ta đổi hoành phi đi, tên “Đệ nhất công ty” vẫn giữ nguyên nhưng logo ở góc phải bên trong vòng tròn đổi số “1” thành chữ ” Nam Kỷ”. Vừa nghĩ tới mai này tất cả sản phẩm đều liên quan đến hắn, đều có ấn ký cửa công ty hắn thì tâm tình Nghiêm Cách sáng sủa hẳn ra. Còn hàm nghĩa của “Nam kỷ” thì đã bị hắn vô tình hay cố ý đá bay ra khỏi đầu
Nghiêm Cách ngồi xuống bàn công tác sau đó hỏi Tiểu Thuyền Tử và Triệu Trình, ” Việc bản công tử kêu các ngươi điều tra tiến hành đến đâu rồi?”
Mấy ngày nau Triệu Trình lờ mờ hiểu ra công tử rõ đang muốn rèn luyện cho Tiểu Thuyền, còn trách nhiệm chủ yếu của gã là bảo vệ, không để người khác bắt nath Tiểu Thuyền. Vì thế gã không có mở miệng.
Tiểu Thuyền Tử nói: “Hồi công tử, đã điều tra xong rồi.”
“Tốt lắm.” Nghiêm Cách gật đầu hài lòng “Việc tiếp theo các ngươi phải làm là mở một cửa hàng nhỏ chuyên bán súp cay tổng hợp* và thịt nướng.”
*Súp cay tổng hợp hay còn gọi là malatang: Món ăn này giống như cái tên của nó – Ma la tang – nghĩa là “siêu nóng và cay tới tê lưỡi”. Bạn có thể chọn nguyên liệu mình thích, như thịt viên, rau củ, đậu phụ và các loại bún miến, sau đó đầu bếp sẽ nhúng trong một nồi nước dùng lớn.“Súp cay tổng hợp? Thịt nướng?” Tiểu Thuyền Tử ngỡ ngàng.
Trước tiên Nghiêm Cách giải thích cho nó biết cái gì gọi là súp cay tổng hợp và thịt nướng “Đến lúc đó công thức gia vị sẽ giao cho các ngươi. Nhớ kĩ, cửa hàng không thể quá nhỏ nhưng cũng không cần quá lớn, có thể chứa nổi tầm 10 bàn khách nhân. Về phần tên tiệm thì các ngươi tự nghĩ nhưng trên tấm bảng nhất định phải có ký hiệu của công ty. Đồ ăn chay, một vãn hai xâu; món mặn thì căn cứ theo giá cả và số lượng để quyết định, ít nhất là hai vãn một xâu. Trong 3-5 ngày lỗ một ít tiền thì cũng đừng gấp.”
Tiểu Thuyền Tử nghĩ mãi mà chả hiểu, “Bị lỗ vốn ạ? Công tử, tiểu nhân bị loạn mất rồi. Cho dù không lỗ thì đồ ăn bán rẻ như thế thì có đáng nhiêu tiền?” nó thật sự không hiểu nổi. Bây giờ danh tiếng của Lưu Tiên cư đã được khôi phục, hơn nữa còn càng ngày càng phát triển, một tháng lợi nhuận tầm mấy chục nghìn lượng. Cửa hàng nhỏ này có thể kiếm hơn mười, hai mươi lượng đã là không tệ rồi. Chủ tử là người muốn kiếm nhiều tiền, tại sao lại phí tâm tư làm cái này chứ?
Nghiêm Cách không giải thích tiếp, chỉ nói: “Vì sao phải làm như thế sau này ngươi sẽ rõ. Ngươi có thể về suy nghĩ thật kỹ nguyên nhân trong đó. Nếu đoán được, bản công tử sẽ có thưởng cho ngươi. Triệu Trình, ngươi cũng vậy.”
Triệu Trình vui vẻ đáp: “Tạ công tử cho tiểu nhân cơ hội, tiểu nhân sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.”
Nghiêm Cách nói với Lưu Vinh: “Ngươi kêu Vãn Hương và Đặng Ma tới đây.”
“Vâng.”
“Bái kiến công tử.” Đặng ma ma chào một cách chuẩn mực.
万福: Vạn phúc, nghĩa là lời chào của phụ nữ có tuổi ngày xưa, nên tui để là chào luôn.
Nghiêm Cách nói: “Hai người các ngươi đi điều tra xem trong thành xem có tổng cộng bao nhiêu xưởng quần áo, rồi xem trong số đó cái nào phát triển hưng thịnh nhất, cái nào sắp sập tiệm, ngoài ra cũng phải chú ý chất lượng quần áo và tiêu thụ của các xưởng quần áo thế nào. Tốt nhất là làm một bản ghi chép tỉ mỉ.”
Vãn Hương có hơi u mê nhưng Đặng Ma vừa nghe đã hiểu.
Nghiêm Cách không nhiều lời nữa, nếu Đặng Ma đủ thông minh thì sẽ về nhắc nhở Vãn Hương.
Buổi chiều, Cao Phong phụ trách giám thị lão Lý quay lại.
“Công tử, ông chủ lo lắng bên ngài thiếu nhân thủ nên đã phái người thay thế cho thuộc hạ.” Cao Phong giải thích. Ở ngoài cung kêu thẳng “Hoàng thượng” thì không tốt, hắn liền học theo Nghiêm Cách gọi “Ông chủ”.
Nhất thời Nghiêm Cách có hảo cảm hơn với Hoàng Phủ Ngọc Sâm, người bên cạnh hắn quả thật không đủ dùng, Cao Phong trở về thật đúng lúc.
“Đây là thứ người nọ tiện tay mang tới.”
Là một bọc đồ bằng vải gấm được buộc chặt, nhìn bên ngoài thì hình như là cái hộp.
Nghiêm Cảnh cầm lấy rồi mở ra, quả nhiên là một hộp gấm tinh xảo. Hắn mở hộp ra nhìn, bên trong là một khối mỹ ngọc màu xanh biếc.
“Chủ nhân, ngọc này là ngọc tốt! Giá trị ít nhất là 2 nghìn lượng!” Nghiêm Cẩn thưởng thức một hồi rồi nói.
Nghiêm Cách đoán được gì đó. Hắn lật ngược ngọc lại nhìn một chút, quả nhiên dưới đáy ngọc có khắc chữ, một vòng tròn bao lấy “Nam” và “Kỷ”, chính là “Nam Kỷ” mà Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói. Hai chữ này theo thể triện*, không ngờ khắc lên lại rất đẹp, hài hòa và duyên dáng.
*Ấn ngọc màu xanh biếc:*Thể triện (hay còn gọi là Triện thư): là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.Nếu không từ chối được thì đành tiếp nhận. Hắn thu ngọc ấn lại, nói với Cao Phong : “Ngươi trở về thật đúng lúc. Chút nữa ngươi và Cao Vân dẫn bản công tử đi cửa hàng tranh chữ tốt một chút, bản đồ phải nhanh chóng bắt tay vào làm.”
“Vâng.”
Tối hôm ấy hồi cung, Nghiêm Cách mang lễ vật về đưa cho Hoàng Phủ Ngọc Sâm, là tò he làm mười hai con giáp nặn bằng đất sét giống y như thật, không quý ở tiền mà quý ở mới lạ. Hoàng Phủ Ngọc Sâm đã đặt bọn chúng trên kệ thư phòng ở tẩm cung để xem, chắc là không ghét chúng.