Nam Phi Thăng Cấp Kí

Chương 32: Nghiêm Đáp Ứng, ngươi đến đây!

Buổi chiều, Nghiêm Cách để Kim Đắc Phát dẫn đi xem hai cái viện tử khác thì lập tức nhìn trúng cái thứ nhất. Viện tử này nằm ở một trong những khu phố sầm uất của Đông Hà phố, giao thông cũng thuận lợi. Viện tử tổng cộng có có ba ngôi nhà, trong đó có hai nhà cho hạ nhân ở, phía ngoài cùng cũng phù hợp để làm việc. Chủ nhân trước đây là một vị đã từ quan ở kinh thành, quan ở kinh thành thích học làm sang nên từng cọng cây ngọn cỏ đều được sắp xếp rất tỉ mỉ, cảnh sắc động lòng người.

“Ông chủ Kim, cái nhà này bao nhiêu?” Nghiêm Cách hỏi.

“Lúc đầu định bán 2100 lượng nhưng Tần công tử là người thẳng thắn, mà Kim mỗ lại thích tiếp xúc với người thẳng thắn nhất nên là nếu ngài muốn, 2000 lượng liền có nó trong tay.” Giọng điệu của Kim Đắc Phát cực kì thoải mái.

Nghiêm Cách lắc đầu, lững thững đi lại trong tiểu hoa viên: “Bản công tử đương nhiên là người thẳng thắn. Nhưng ông chủ Kim không thẳng thắn chút nào đâu. Không giấu gì ông, quả thật ta đã hợp ý căn nhà này. Nhưng tòa nhà này lịch sự tao nhã đến mấy thì cũng chỉ là một căn nhà cũ, không ít nơi cần phải sửa sang xây lại. Cầu nhỏ trong hoa viên và lương đình* đã bị hỏng nặng, tường viện quá cũ, viện tử chí ít cũng phải vài chục năm tuổi chứ chẳng vừa? Bản công tử lo rằng chỉ đẩy nhẹ thôi cũng khiến nó sụp đổ. Với lại mái nhà đã lỗi thời, tất cả phải đổi lại hết. Đây là công trình lớn nên 1800 lượng thì bản công tử lấy. Còn nếu ông chủ Kim không chịu nhượng bộ, bản công tử đành đi loanh doanh nhiều hơn vậy.”

*Lương đình và cầu nhỏ:Kim Đắc Phát nghe thế liền sững sờ, vô thức vuốt cái bụng tròn. Quả thật ông không ngờ Nghiêm Cách sẽ cò kè mặc cả với mình, song cũng có hơi cảm khái, tiểu công tử trông có vẻ trẻ tuổi này lại không dễ lừa như ông vẫn nghĩ.

“Thực sự cái giá ấy có hơi thấp. Tần công tử, viện tử này tốt mà , vừa ra khỏi cửa là đường lớn, dù ngươi đi hướng nào cũng thuận tiện –”

Nghiêm Cách “Xoẹt~” một phát khép chiết phiến, ra hiệu với Cao Phong: ” Đi, đừng làm phiền ông chủ Kim chiêu đãi vị khách tiếp theo nữa.”

“Hầy!” Kim Đắc Phát thấy hắn thật sự muốn đi liền vội vã gọi hắn lại, không ngừng lắc đầu: “Được, coi như kết giao bằng hữu, 1800 lượng, ngài lấy đi.”

Nghiêm Cách vỗ vai ông, mỉm cười khen: ” ông chủ Kim quả nhiên là người thẳng thắn.”

Tần công tử còn thấp hơn ông một cái đầu, Kim Đắc Phát chỉ biết cười khổ.

Ngay ngày hôm ấy, đám người Đặng Ma dọn vào ở trong nhà mới.

Hắn muốn lấy nó làm trụ sở công ty nhưng cửa chính bây giờ quá nhỏ. Nghiêm Cách kêu Triệu Trình và Tiểu Thuyền Tử tìm công tượng* tới dỡ cửa xuống, vách tường bị đổ một phần nên hắn bảo phải đồng thời liên hệ với thợ mộc để đặt làm một cánh cửa cao hai mét, chiều rộng cỡ sáu mét có thể đẩy sang hai bên trái phải. Lấy hai bên tường làm điểm tựa, đặt làm một cái giá sắt ở trên cao để treo hoành phi. Bắt chước theo hiện đại, hắn xây hai trạm bảo vệ ở hai bên cửa, bên trong cánh cửa có một phòng trực ban. Ở phía bên phải của trạm bảo vệ và phòng trực ban có một cái cửa sổ nhỏ để truyền lời. Khoảng đất hai bên ngoài viện tử được san bằng để làm bãi đổ xe.

*Công tượng: chỉ những người làm thủ công nghiệp,giai cấp công nhân như lão Lý ở lò rèn cũng được coi là công tượng. Ở trường hợp này chỉ người thợ xây nhà.

*Giống vậy nhưng có thêm cái hoành phi với cái cổng nhỏ bên phải cũng đổi thành phòng giống cái bên trái:Buổi sáng ngày thứ ba, hoành phi Nghiêm Cách đặt được đưa tới

“Công tử, có cần tiểu nhân mua pháo nổ không?” trong hai tên tiểu tư (kẻ sai vặt) thì Trương Viên hoạt bát hơn, y đề nghị.

*Pháo nổ:Mọi người chỉ biết Nghiêm Cách dự định chọn một nơi kinh doanh nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ lắm, nhưng nếu việc kinh doanh thì lúc khai trương đương nhiên phải đốt pháo cầu may mắn.

“Không cần đâu.” Nghiêm Cách cười thần bí: “Thứ bản công tử muốn chính là yên tĩnh. Có điều lúc các ngươi ra ngoài làm việc thì phải thường xuyên nhắc đến tên công ty. Treo hoành phi đi.”

Cửa lớn, tất nhiên hoành phi cũng không nhỏ. Cao Vân và Triệu Trình mỗi người cầm một đầu hoành phi, hai người chia nhau leo lên một cái thang gỗ, sau đó treo hoành phi lên. Sau khi treo xong, Nghiêm Cách lại leo lên đích thân vén tấm vải đỏ phủ lên hoành phi xuống. Người đi đường chưa bao giờ thấy cửa và hoành phi lớn như thế nên nhanh chóng tụm năm tụm ba ở bên cạnh hóng hớt.

Trên tấm bảng đen viết chữ to màu vàng “Công Ty Đệ Nhất”, thiết họa ngân câu*, rồng bay phượng múa, chỉ đơn giản bốn chữ nhưng lộ ra khí phách và tự tin. Dưới góc phải hoành phi có một vòng tròn màu vàng, trong vòng tròn có số “1” màu vàng. Đây là logo của công ty do Nghiêm Cách thiết kế.

*Thiết họa ngân câu: nghĩa là vừa mạnh mẽ vừa mềm mại

“Công Ty Đệ Nhất…….” Tiểu Thuyền Tử tò mò : “Công tử, ‘công ty’ nghĩa là gì?”

“Đây là nơi sẽ giải quyết các vấn đề làm ăn.” Nghiêm Cách giải thích, đang định nói thêm thì một tiểu hài tử kháu khỉnh bụ bẫm chừng mười tuổi từ bên kia đường chạy đến.

“Tần công tử có ở đây không?”

“Chính là ta.” Nghiêm Cách nghi ngờ nhìn nó.

Tiểu hài tử nói: “Có một người tên là Cao Phong sai ta đến truyền lời, còn bảo ngươi sẽ cho ta tiền.”

Hai mắt Nghiêm Cách khẽ cong, lấy ra hơn mười đồng tiền từ trong tay áo nhét vào tay nó, “Cảm ơn ngươi. Hắn kêu ngươi nói cái gì?”

“Hắn kêu ta nói cho ngươi biết là đã thành công” tiểu hài tử vui vẻ nhét tiền vào trong túi áo, ném một câu không đầu không đuôi như thế xong liền chạy vụt đi.

Mấy người Triệu Trình đều không hiểu gì hết.

Vẻ mặt Nghiêm Cách tuy bình tĩnh nhưng tâm trạng đang không ngừng kích động. Chế tác bút máy đã thành công! Ông chủ Lý thật tài tình. Ban đầu hắn chỉ cho lão Lý ba ngày là bởi vì hai ngày nay quá bận nên hôm qua hắn không đi tìm lão Lý, không ngờ nhanh như thế đã có tin tốt rồi.

“Tiểu Xuyên Tử, chuẩn bị xe.”

Không thể để lão Lý biết có người giám thị ông ta được. Lúc tới lò rèn lão Lý, Nghiêm Cách thần sắc bình thường đi vào, Cao Vân cũng làm như không có chuyện gì mà đi vào với Cao Phong.

“Ông chủ Lý có đây không?

Lão Lý nhanh chóng đi ra, ông cười ha hả khiến nếp nhăn hằn càng sâu.

“Hình như tâm trạng ông chủ Lý rất tốt, lẽ nào việc kia đã thành?”

“Tần công tử, ngài đến thật đúng lúc. Ngài đi theo ta.”

Bước vào phòng nhỏ kế bên, Nghiêm Cách lập tức nhìn thấy một cây bút gỗ đang đặt trên bàn. Hắn biết đấy chính là bút máy lão Lý làm, có cả thân bút nắp bút, nhìn bề ngoài có vẻ rất tốt.

Lão Lý cười nói: “Cả đời lão Lý ta cũng không ngờ trên đời này còn có vật thần kỳ như thế. Ta thử xẹt một đường trên giấy quả thật có thể viết rất nhỏ.” Vì Cao Phong lén nhìn ông xẹt trên giấy mới kêu người báo tin cho Nghiêm Cách.

Giấy còn ở đây, trên bề mặt quả thật có một ít đường nét rất nhỏ.

Nghiêm Cách cầm lấy bút máy, cảm giác rất nhẹ. Hắn mở nắp bút ra rồi nhìn ngòi bút một lát, sau đó viết vài chữ lên giấy, môi nở nụ cười. Kế tiếp, hắn vặn thân bút ra để xem ống hút, bề ngoài tuy thô ráp nhưng không hề rỉ nước, nhẹ nhàng bóp một cái, một giọt mực chảy trong ngòi bút ra.

“Không tệ, tương đối khá.”

Cao Phong lấy ra mười lượng bạc đưa cho lão Lý.

Nghiêm Cách ngồi xuống sau đó hỏi: “Ông chủ Lý, bút này làm bằng sắt à?”

Lão Lý tiếc nuối gật gật đầu: “Chính là sắt. Gần đây ta đã suy nghĩ nên dùng nguyên liệu gì để thay thế sắt, đôi khi có chút ý tưởng, nhưng phải đợi thử xong mới biết có được hay không. Tần công tử, ngươi cho ta thêm mấy ngày nữa………”

Nghiêm Cách tỏ vẻ mình đã hiểu, ” Được. Ngươi làm khá lắm, ngươi phải không ngừng cải tiến ngòi bút, ngoại hình cũng phải thuận mắt chút. Vậy đi, mai mốt ta phái người qua đây, nếu ngươi cần gì thì để hắn đến Đệ nhất công ty ở Đông Hà phố tìm ta. Thế nào?”

“Được.” Lão Lý không suy nghĩ nhiều.

Nghiêm Cách nói: “Cây bút này ta cầm đi. Để ông chủ ta xem.”

Lão Lý gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Rời khỏi lò rèn, Nghiêm Cách nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy phấn khởi, ” Cao Vân, quay về hoa viên!” ở ngoài không thể nói “Hồi cung” nên đổi thành quay về hoa viên. Nếu nói “Trở về” là ám chỉ về nhà ở Đông Hà phố, “Hồi phủ” là ám chỉ Nghiêm phủ.

Cao Phong tiếp tục ở lại giám sát lão Lý.

Hai con khoái mã vội vàng chạy về hoàng cung. Cấm vệ quân bảo vệ cửa cung đã sớm quen với bọn họ, chỉ nhìn lệnh bài rồi cho bọn họ đi vào.

Nghiêm Cách nói với Cao Vân : “Ngươi đi hỏi trước xem hoàng thượng có ở Đằng Long điện không.”

“Vâng”

Nghiêm Cách đi không nhanh không chậm, sôi nổi thảo luận với Nghiêm Cẩn về phần thưởng sắp nhận được. Cung nữ và bọn thái giám đi qua thấy hắn mặt thường phục, không biết thân phận của hắn nên chỉ quỳ gối hành lễ rồi yên lặng bước đi.

“Tiểu Cẩn, ngươi nghĩ sau khi ta thăng làm Thường Tại, hệ thống sẽ thưởng ta cái gì?”

Nghiêm Cẩn cũng rất chờ mong, ngữ khí nhẹ nhàng:” Nói chung là đồ tốt.”

“Hử?” Nghiêm Cách nghe thấy một ít gì đó, ” Ngươi biết à?”

“Vâng, chủ nhân, nhưng bây giờ ta không thể nói được.” Nghiêm Cẩn khuyên nhủ, “Chủ nhân, dù sao ngài sẽ biết nhanh thôi mà, đừng gấp.”

“Như thế cũng được.”

Cao Vân mau chóng quay về: “Khởi bẩm Nghiêm Đáp Ứng, Hoàng thượng bây giờ đang ở Ngự hoa viên.” Trong cung tất cả phải theo cấp bậc lễ nghĩa, nên gã phải gọi hắn là “Nghiêm Đáp Ứng”.

“Dẫn đường.”

Mặt trời chói chang, tuy có gió nhẹ nhưng vẫn oi bức. Hoàng Phủ Ngọc Sâm mặt không đổi sắc ngồi uống trà trong lương đình, bên cạnh là một vị phi tử đang đánh đàn.

“Nghiêm Cách thỉnh an hoàng thượng.” Nghiêm Cách ở ngoài đình hành lễ với Hoàng Phủ Ngọc Sâm.

Khi vị phi tử kia quay đầu lại Nghiêm Cách mới phát hiện là Hoàng hậu, hắn hành lễ lần nữa.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân.” Hoàng hậu kinh ngạc không thôi. Từ bao giờ Hoàng thượng đặc cách ban thưởng vị nam phi này không cần quỳ xuống? Hơn nữa nam phi này không những mặc thường phục mà còn không phải tự xưng “Thị quân”. Nàng âm thầm nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Ngọc Sâm rồi rũ mắt xuống, che đi suy nghĩ sâu sa trong đáy mắt.

Hoàng Phủ Ngọc Sâm ngạc nhiên hỏi: “Nghiêm Đáp Ứng sao lại đến lúc này?

Nghiêm Cách không nhịn nổi mà nở nụ cười, “Hoàng thượng, Nghiêm Cách có tin tốt muốn bẩm báo.”

Hoàng Phủ Ngọc Sâm lập tức đoán được việc làm bút đã có tiến triển to lớn, y gật đầu sau đó đứng lên, nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu, trẫm còn có chuyện quan trọng cần xử lý nên không bồi ngươi được.”

“Vâng” Hoàng hậu thướt tha quỳ gối “Thần thϊếp cung tiễn Hoàng thượng.”

Đặng Mãn Đức kêu to: ” Hoàng thượng khởi giá–”

Nghiêm Cách và Cao Vân đi theo loan giá*.

*Loan giá: chỉ xe, kiệu của vua

Hoàng Phủ Ngọc Sâm nóng lòng muốn biết chuyện bút máy, còn chưa đi bao xa đã sai người ngừng kiệu, phân phó Nghiêm Cách: “Nghiêm Đáp Ứng, ngươi lên đây.”

Nghiêm Cách rất tò mò với *long liễn của Hoàng Phủ Ngọc Sâm. Hắn nói cảm ơn liền leo lên, vừa vào trong long liễn thì cảm thấy một dòng khí lạnh khoan khoái. Thì ra có hai chậu băng đặt hai bên hai góc long liễn, đúng lúc Nghiêm Cách vừa đi bộ xong nên người rất nóng. Sa liêm buông xuống, khí lạnh tiêu tán chậm lại.

*Long liễn: kiệu của vua*Sa liêm: màn che cửa

Long liễn rất lớn, khoảng trống trước kim tọa* có trải một tấm thảm mềm mại, đủ cho ba người nằm lên. Nghiêm Cách đảo mắt nhìn xung quanh một chút, phát hiện ngoài trừ kim ỷ* Hoàng Phủ Ngọc Sâm đang ngồi thì không còn cái đệm cói* nào khác, nên Nghiêm Cách đành phải đứng. Đứng thì cũng không có gì nhưng long liễn chỉ nhỉnh hơn người trưởng thành một tí, đứng rất khó chịu.

*Kim tọa: chỗ ngồi màu vàng, túm lại là chỗ ngồi của vua

*Kim ỷ: ghế màu vàng, ghế của vua

*Đệm cói:Hoàng Phủ Ngọc Sâm không coi nhẹ động tác nhỏ của hắn. Y liếc nhìn hắn một cái, nhích qua bên cạnh “Qua đây ngồi”

Nghiêm Cách bất ngờ, nhưng Hoàng Phủ Ngọc Sâm dám mời hắn thì hắn dắm ngồi. Hắn đi lên mấy bước rồi ngồi xuống. “Tạ Hoàng thượng.”

Dù sao kim ỷ chỉ thiết kế cho một người, hai người ngồi vẫn có hơi chen chúc. Hai người ngồi sát nhau, tim Nghiêm Cách đập nhanh hơn, Hoàng Phủ Ngọc Sâm vốn là mẫu người hắn thích, khí tức nam nhân thành thục bao vây cả người hắn. Hắn âm thầm thở ra một hơi, nhịp tim mới chậm lại một xíu.

“Là về việc kia?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm hỏi

Nghiêm Cách nói: “Vâng”

Có nhiều người không liên quan ở đây nên Hoàng Phủ Ngọc Sâm không hỏi nữa, y nghiêng đầu quan sát Nghiêm Cách.