Nam Phi Thăng Cấp Kí

Chương 30: Mua người.

Xe ngựa cách lò rèn của lão Lý mười mấy mét thì dừng lại.Cao Phong núp trên góc nóc nhà đối diện nhìn thấy bọn họ liền nhẹ nhảy lên, y cứ như một con chim màu đen đang bay lên rồi vô thanh vô tức đáp xuống đất. Y cẩn thận nhìn hai bên một chút, không thấy người khả nghi nào chú ý, y mới bước nhanh đến cạnh cửa xe ngựa.

“Bái kiến công tử.”

“Tình huống thế nào rồi?” Nghiêm Cách hỏi.

Cao Phong nói: “Mọi thứ đều bình thường. Ông chủ Lý giao mấy việc làm ăn khác trong tiệm sắt cho hai tiểu nhị đi làm, còn ông ta thì một lòng một dạ suy xét ‘chính sự’, hầu như cả ngày đều đập đập gõ gõ trong nhà. Thuộc hạ thấy ông ta dùng một mảnh gỗ làm bản mẫu, chắc sẽ thành công nhanh thôi.”

“Hở?” Nghiêm Cách mừng rỡ, thầm nghĩ người làm nghề thủ công ở cổ đại quả nhiên lợi hại. Suy nghĩ một lát hắn liền quyết định tạm thời không gặp lão Lý nữa, ngộ nhỡ hắn gây áp lực cho lão thì ngược lại không tốt cho lắm. Hắn nói với Cao Phong : “Quan sát cả ngày, vất vả cho ngươi rồi.”

“Công tử quá lời, đây là việc thuộc hạ nên làm.” Cao Phong vội đáp

“Để Cao Vân thay ngươi, ngày mai ngươi đổi với hắn. Tuy bây giờ lão Lý còn chưa có vấn đề gì nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được, nhất định phải quan sát chặt chẽ.”

“Vâng”

Sau khi Cao Vân ôm quyền với Nghiêm Cách liền đi tới một nơi hẻo lánh tầm thường. Y thả người nhảy lên nóc nhà, khom người như một con mèo mun linh hoạt đi đến vị trí trước đó của Cao Phong. Nơi đó là vị trí quan sát tốt nhất.

Cao Phong đi mua hai cái bánh ngô để lấp bao tử rồi dẫn Nghiêm Cách đi tìm trạm môi giới.

Nghiêm Cách sâu sắc cảm thấy không đủ nhân thủ để dùng. Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử còn nhỏ tuổi, mấy năm nay lại luôn ở trong cung, không quen biết với người ngoài cung, một số việc để bọn họ tự làm thì không yên tâm. Nếu để Cao Phong đi thì Cao Phong lại là tai mắt của Hoàng Phủ Ngọc Sâm, không thể phái gã đi mà phải để gã bên cạnh hắn mới được. Nếu như hắn có đầy đủ thủ hạ thì có thể sai thủ hạ làm một ít việc vặt, như thế thì không cần đích thân đi làm mọi việc. Còn Nghiêm phủ tuy cũng có vài người, nhưng trước mắt mà nói thì qua lại với Nghiêm phủ quá nhiều cũng không nên.

“Cao Vân, theo ta biết thì hình như trong trạm môi giới có buôn người?”

Cao Vân nói: “Đúng vậy, công tử.”

“Có người biết quyền cước hay là thông thạo một nghề nào đó không?”

Cao Vân nói: “Cơ bản đều có nhưng giá cả khác nhau.”

Tiểu trong trạm môi giới chuyên làm việc này đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, vừa thấy Nghiêm Cách một thân quý khí, phía sau còn có hộ vệ, nha hoàn và tiểu tư (tên sai vặt), khí chất của ai cũng không giống người thường, hai mắt lập tức sáng ngời. Gã đi vài bước đến trước mặt Nghiêm Cách. Đầu tiên gã dẫn hắn đến chỗ ghế ngồi sau đó không loạn không hoảng mà rót cho hắn một chén trà, gã cung kính nói: “Vị công tử này,có việc gì thì cứ phân phó tiểu nhân.”

Nghiêm Cách mở chiết phiến, phe phẩy không nhanh không chậm : “Nghe nói đây là trạm môi giới lớn nhất kinh thành?”

Tiểu nhị kiêu ngạo đáp: “Đúng vậy. Chuyện này ngài cứ hỏi đại một người là sẽ biết. Dù ngài muốn già, trẻ, gái, trai, chúng ta đều có! Chắn chắn ngài sẽ chọn được người hợp ý.”

Nghiêm Cách cười nhạt, người quen biết hắn sẽ hiểu nụ cười của hắn bây giờ đang mang theo lãnh đạm. Với việc buôn người tất nhiên trong lòng hắn có bài xích. Nhưng thời đại này là thế đấy. Nếu muốn sinh tồn, hắn chỉ có thể thích ứng với qui tắc của thời đại. Thu hồi tâm tư đang bay lơ lửng, hắn nói: “Kêu tất cả người mà ngươi có ra đây.”

Tiểu nhị hơi khó xử: “Tất cả? Ở đây có hơn một trăm người.”

Chiết phiến trên tay Nghiêm Cách ngừng một lát.

Vãn Hương dáng người nho nhỏ quăng cho tiểu nhị một ánh mắt nghiêm túc có hơi chút khí thế, nàng lấy một khối bạc vụn ra để trên bàn.

Tiểu nhị lập tức hăm hở, cầm bạc chạy vυ't đi: “Công tử ngài đợi chút.”

Chốc lát sau, một đám người thần sắc suy yếu lục tục đi ra từ cửa hông, thấy Nghiêm Cách ngồi ngay ngắn ở nội đường liền biết hắn là người sẽ mua một trong số họ. Họ tự giác bước tới dừng trước mặt hắn. Tình huống này đối với bọn họ không phải là lần đầu. Hơn 100 người gần như lấp đầy đại sảnh.

Trong những người này chỉ có một số ít là chỉnh tề, đại đa số đều rất lôi thôi. Trạm môi giới mua bọn họ không phải để họ hưởng thụ nên không có khả năng đối tốt với họ. Vì vậy mùi trong đại sảnh không dễ ngửi lắm

Tiểu Thuyền Tử nhịn không được nhíu mày, sợ bọn họ đυ.ng vào Nghiêm Cách: “Lui xa một tí đi.”

Tiểu nhị thấy thế cũng quát theo, mắng nhiếc như mắng súc vật.

Nghiêm Cách nhíu mày, xua tay ngăn gã lại.

Ông chủ Kim mập mạp của trạm môi giới ở trên lầu nghe thấy tiếng động liền phỏng đoán đang có khách hàng lớn, nhưng ông sợ tiểu nhị nhìn lầm đại gia giả thành đại gia thật nên bây giờ ông mới đi xuống. Vừa thấy Nghiêm Cách thân phận tôn quý lòng ông lập tức yên ổn, nhanh chóng bước tới đích thân bắt chuyện.

“Kẻ hèn này là ông chủ trạm môi giới Toàn Thịnh, Kim Đắc Phát, không biết quý danh của công tử?”

Nghiêm Cách báo họ của Nghiêm phu nhân ra: “Tần”

Kim Đắc Phát nói: “Thì ra là Tần công tử. Không biết công tử muốn mua nha hoàn, đầu bếp nữ hay là tiểu tư? Cần bao nhiêu?”

Nghiêm Cách nói: “Đầu tiên bảo người biết võ thuật ra khỏi hàng đã .”

Kim Đắc Phát sai tiểu nhị: “Nghe thấy chưa?”

Tiểu nhị lập tức hét to: “Ai biết võ thuật thì bước ra.”

Năm sáu người đứng ra từ đám người. Không ngờ lại có một nữ tử, đó là một phụ nhân có trang điểm, tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc nhưng rất sạch sẽ. Bà bình tĩnh, ánh mắt không có bất kì cảm xúc nào, cứ như trong lòng đang cất giấu chuyện gì đó.

Cao Phong lo lắng Nghiêm Cách không hiểu lề lối, lại không muốn bỏ qua Nghiêm Cách mà trực tiếp hỏi Kim Đắc Phá, y bèn nói với Nghiêm Cách: “Công tử, e rằng chúng ta còn phải quan tâm đến bối cảnh của bọn họ xem có vấn đề gì không.”

Kim Đắc Phát vội nói: “Tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, bọn họ đều là người thông qua phương thức bình thường mà mua về, tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu có bối cảnh gì đáng nói thì trạm môi giới chúng tôi không dám mua họ, nếu có thì chẳng phải nhóm lửa lên người sao?”

Nghiêm Cách nói với Cao Phong: “Ngươi lên thử công phu của bọn họ đi.”

“Vâng!”

Cao Phong đi qua: “Theo ta ra ngoài.”

Sáu người kia liền đi theo y ra ngoài

Nghiêm Cách cũng muốn nhìn thân thủ của Cao Phong nên đi theo.

Kim Đắc Phát đuổi theo quan sát, khí thế Cao Phong vừa nhìn là biết không giống người thường, lỡ như gây thương tích gì cho bọn họ rồi không mua nữa thì chẳng phải ông lỗ lớn à?