Nam Phi Thăng Cấp Kí

Chương 23: Sóng gió trong tửu lâu.

Xe ngựa đến cửa Nghiêm phủ trời lúc đó đã sáng choang. Hai người gác cổng Nghiêm Cát và Nghiêm Tường đang quét cửa, thấy xe ngựa xa lạ dừng lại trước cửa nhà liền cảm thấy băn khoăn. Sau khi thấy Nghiêm Cách bước ra từ bên trong thì bọn họ thất kinh, không dám tin tưởng mà dụi mắt. Chẳng phải nhị thiếu gia đã tiến cung rồi sao?

” Nhị, Nhị thiếu gia?”

Nghiêm Cách cười nói:”Đi bẩm báo phu nhân rằng ta đã trở về. Đừng làm ầm lên.”

“Dạ, dạ.”

Nghiêm Cát bỏ chổi lại chạy ù vào trong.

Nghiêm phu nhân nhanh chóng đi ra, nhìn thấy Nghiêm Cách thì vừa mừng vừa sợ. Nàng lo lắng hắn xảy ra việc gì không tốt mới bị hoàng thượng đuổi ra khỏi cung, nàng nắm tay Nghiêm Cách, giọng có hơi run run, “Cách nhi, sao ngươi lại . . . Đây là sao?”

“Nương, người đừng lo lắng, là chuyện tốt.” Nghiêm Cách vỗ vỗ lưng nàng, đỡ lấy nàng rồi nói, “Chúng ta vào trước rồi hãy nói.”

Cao Phong và Cao Vân là tới theo dõi hắn, Nghiêm Cách không để bọn họ ở lại bên ngoài, hắn thoải mái ra hiệu bảo bọn họ đi vào.

Bước vào nội đường rồi ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm phu nhân lập tức hỏi: “Cách nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói rõ ràng với nương.”

Nghiêm Cách đáp: “Tạm thời thì ta không nói rõ ràng được. Nhưng nói chung là chuyện tốt. Hoàng thượng cho ta một tấm lệnh bài và cho phép ta xuất cung mỗi ngày, còn phái hai vị cao thủ tới bảo vệ ta nữa. Bọn họ là Cao Phong và Cao Vân, ngự tiền đới đao thị vệ*.

*Ngự tiền đới đao thị vệ: Là thị vệ của hoàng thượng và được mang đao.

Cao Phong và Cao Vân vội vàng chắp tay chào hỏi, “Bái kiến Nghiêm phu nhân.”

Nghiêm phu nhân nhìn kỹ lệnh bài, lại thấy dáng tươi cười trên mặt Nghiêm Cách không có nửa phần giả tạo thì lúc này mới tin. Nàng thở dài một hơi, “Thằng con này! Đột nhiên chạy về dọa nương giật hết cả mình.”

“Để người phải lo lắng.” Nghiêm Cách hỏi, “Cha vào triều rồi hả nương? Đại ca cũng không ở đây ạ?”

“Ừ, đại ca ngươi đi thư viện nha thự* làm việc rồi.” Nghiêm phu nhân hiền lành nhìn hắn, “Hôm nay ngươi dậy sớm đúng không? Đã đói bụng chưa? Để mẹ bảo người ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi.”

Nha thự: Nơi các quan chức cổ đại xử lý công vụ

“Không đói ạ.” Nghiêm Cách nói, “Nương, ta muốn đi nhìn Lưu Tiên cư trước đã. Chờ trưa cha và đại ca về nhà ta cũng trở về ăn cơm với mọi người.”

Nghiêm phu nhân đã lâu không gặp hắn, cực kỳ nhớ hắn, nàng có hơi không muốn, do dự một lát nhưng vẫn gật đầu, “Cũng được. Đừng về muộn quá, nương bảo người ta làm đồ ăn ngươi thích nhất nhé. Ngươi cầm lấy cái ngọc bội này, người trong tửu lâu thấy nó sẽ hiểu là ngươi là đông gia*.”

*Đông gia: Chủ, ông chủ.

Lúc gần đi, Nghiêm Cách dặn dò Nghiêm phu nhân là nhất định phải quản giáo người làm trong nhà, chuyện cung phi xuất cung càng ít người biết càng tốt.

Nghiêm phu nhân mỉm cười, đôi mắt đẹp của nàng hiếm khi lộ ra vài phần khôn khéo, “Yên tâm, nương không hồ đồ thế đâu. Chắc chắn không có ai nói ra ngoài.”

Nghiêm Cách thấy Nghiêm phu nhân tuy là một phụ nhân cổ đại nhưng lại có vài phần đáng yêu, hắn thân thiết ôm chầm lấy nàng, ôm đến mức chọc Nghiêm phu nhân cười hoài.

Kinh thành tấc đất tấc vàng, những nơi tốt nhất đã bị các cửa hàng chiếm hết, trong đó số lượng tửu lâu cũng không ít. Nghiêm Hiếu Cảnh và Nghiêm Túc bỏ ra công sức rất lớn mới tìm được một nơi thích hợp trên khu phố phồn hoa đứng thứ hai kinh thành. Đó là một đại tửu lâu hai tầng, đáng tiếc tửu lâu ấy không có gì đặc sắc, hơn nữa buôn bán không tốt. Cuối cùng nó phải đóng cửa trong cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa các tửu lâu, bị Nghiêm Hiếu Cảnh và Nghiêm Túc mua được, treo trên danh nghĩa Nghiêm phu nhân.

“Tí nữa đi Lưu Tiên cư thì đừng tiết lộ thân phận của bản công tử.”

“Dạ.” Bốn người đồng ý.

Nghiêm Cách bảo Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử, “Không chừng sau này bản công tử còn trọng dụng các ngươi, cho nên các ngươi phải ở bên ngoài nhìn nhiều hơn học nhiều hơn, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi. Bên cạnh bản công tử không có chỗ cho kẻ vô dụng. Đã hiểu chưa?”

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử thấy Nghiêm Cách có thể vào ở Đằng Long điện thì đã nhìn ra chủ tử nhà mình rất bất phàm, vừa nghe hắn nói thế bọn họ đều cảm thấy kích động và hưng phấn, vội vã vâng dạ.

Cao Phong và Cao Vân nhìn nhau, có cái nhìn mới với Nghiêm Cách. Chỉ từ khí độ và tác phong làm việc này thì thấy rõ vị Đáp Ứng Nghiêm Cách đây không giống con cháu quan gia thông thường. Lẽ nào hoàng thượng cũng phát hiện ra điểm ấy mới có quyết định “kinh hãi thế tục” trước nay chưa từng có là cho phép cung phi tùy ý xuất cung?

Tới trước cửa Lưu Tiên cư, xe ngựa dừng lại, ba tiểu nhị mặc xiêm y màu đen giống nhau như đúc bước ra rào đón, “Hoan nghênh các vị khách quý, tiểu nhân sai người dẫn ngựa cho mấy vị nhé, bảo đảm sẽ chăm sóc thật tốt cho ngựa của các vị đây.”

Đồng thời, một tiểu nhị mặc phục sức màu trắng sạch sẽ chỉnh tề cũng đi xuống cầu thang rồi chạy ra cửa, sau đó hắn ta chào hỏi Nghiêm Cách rõ ràng đang ở vị trí chủ đạo, “Mời công tử vào trong! Đây là lần đầu tiên công tử tới đây đúng không? Đồ ăn Lưu Tiên cư là nhất, tiểu nhân đảm bảo với ngài rằng ngài đi chuyến này không hề hối hận. Mời!”

Nhiệt tình mà không dài dòng. Nghiêm Cách âm thầm gật đầu.

Tiểu nhị mặc đồng phục màu đen dắt xe ngựa và ngựa đi vào chuồng ngựa bằng cửa hông phía sau tửu lâu.

Tiểu nhị hầu bàn hỏi: “Công tử muốn đi nhã gian* thanh tịnh hay là an vị ở đại đường náo nhiệt?”

*Nhã gian: ý chỉ căn phòng thanh tịnh, một căn phòng nhỏ riêng biệt trong tửu lâu hoặc trà lâu, tiện cho việc nói chuyện.

Nghiêm Cách nhìn xung quanh một vòng, làm ăn buổi sáng khá khẩm, khách khứa nhanh chóng ngồi kín cả đại sảnh.

“Ngay tại đại sảnh.”

“Dạ, mời tới bên này.” Tiểu nhị hầu bàn dẫn bọn họ đến chỗ bàn trống.

Nghiêm Cách bảo Cao Phong, Cao Vân, Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử cùng ngồi xuống bàn. Cao Phong và Cao Vân do dự một lúc liền ngồi. Tiểu Xuyên Tử sống chết không chịu ngồi cùng bàn với hắn, gã chọn một cái bàn khác bên cạnh. Nghiêm Cách đành phải mặc kệ gã.

“Không biết mấy vị muốn ăn gì? Đây là thực đơn.”

Nghiêm Cách cười nói: “Cứ yên tâm mà ăn đi, bữa này bản công tử đãi.” Hắn gắp một phần sủi cảo hấp và múc một phần cháo cá, rồi bảo những người khác ăn đi.

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử biết chủ tử là người nói sao làm vậy, bọn họ thoải mái gắp thứ mình muốn ăn. Cao Phong, Cao Vân và Tiểu Xuyên Tử vốn còn cố kỵ, thấy thế cũng tự giác chọn những món ăn mình thích.

Nghiêm Cách quan sát xung quanh, đại đường quét tước rất sạch sẽ, bàn ghế đều mới cả, tường được trát thêm một lần vôi nữa. Bàn với bàn bị bốn cột gỗ tròn tách ra, phủ lên trên một chiếc voan mỏng mộc mạc làm trang trí, tạo nên bầu không khí riêng tư, cũng tăng vài phần lịch sự tao nhã. Tiểu nhị hầu bàn trang phục chỉnh tề trầm ổn, bưng khay qua lại không ngớt trong lối đi nhỏ, bọn họ im lặng đặt từng chiếc đĩa, sau khi lịch sự nói “Mời từ từ dùng” với khách nhân mới rời khỏi.

Ánh mắt của hắn rơi vào người chưởng quỹ. Người nọ là một nam nhân trung niên có thân hình thon gầy, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, không hề mâu thuẫn với vẻ nho nhã và khôn khéo trên người ông. Ông ta cúi đầu dùng bàn tính tính toán, dựa theo khóe miệng lộ vẻ tươi cười thì có thể thấy được gần đây sinh ý rất tốt.

Nghiêm Cách yên lặng tính, đại đường có thể đặt ít nhất 30 bàn, theo diện tích này để suy đoán thì lầu hai chí ít có 10 căn nhã gian. Sinh ý ổn định, doanh thu mỗi tháng ít nhất hai mươi nghìn lượng. Nếu như mỗi nhã gian chỉ có 4 người, thì khách nhân Lưu Tiên cư chiêu đãi chính là 40. Nhưng kinh thành lớn như thế nhất định không chỉ có 40 quý nhân. Nói cách khác, tuyệt đối có thể mở được lưu tiên cư thứ 2, thậm chí là cái thứ 3.

Nghiêm Cách đang nghĩ ngợi, đột nhiên cách đó không xa trên một bàn có người khách ôm bụng ngã xuống đất, “Ôi, bụng của ta đau quá!”

Tiếp theo, hai người ngồi cùng bàn với người kia cũng lăn lộn trên mặt đất.

“Ta cũng thế, đau quá đi à!Thức ăn Lưu Tiên cư không sạch sẽ, không thể ăn —–”

“Chắc chắn chúng ta trúng độc rồi!”

“Cái gì?”

Những khách nhân trong đại đường nhất thời kinh hoảng, bọn họ nhao nhao đứng lên, hoảng sợ nhìn thức ăn đã ăn không ít trên bàn.

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử biến sắc, đồng thời nhìn về phía Nghiêm Cách.

“Cao Phong, ngươi cứ yên lặng ở đây trông thức ăn trên bàn cho ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào di chuyển; Cao Vân, ngươi đi tìm đại phu ngay.” Nghiêm Cách thấp giọng dặn dò, ngồi không nhúc nhích, sau đó không nhanh không chậm ăn sủi cảo hấp, ánh mắt liếc nhìn chưởng qũy.

Cao Phong và Cao Vân lĩnh mệnh rời đi.

Chưởng quỹ biến sắc, đi ra từ sau quầy, ông ta bước nhanh ra khỏi đó rồi đi về phía ba người kia, “Sao có thể trúng độc được? Thức ăn ở Lưu Tiên cư chúng ta là sạch sẽ nhất! Mấy người là người của tửu lâu khác tới đây quấy rối đúng không? Chiêu trò đấy ta thấy nhiều rồi! Các vị, các vị, đừng tin họ. . . ”

Nghiêm Cách nhướng mày, buông đôi đũa trong tay xuống.

“Sao bụng của ta lại đau thế này? Chắc chắn là thức ăn của các người có vấn đề!”

“Đúng vậy, ta cũng thế.”

“Các ngươi dẫn bọn họ đi trước đi,” Chưởng quỹ nghiêm mặt, phân phó vài tiểu nhị không biết làm sao, rồi cố gắng giữ lại khách nhân muốn đi, “Các vị, chắc chắn không phải thức ăn của chúng ta có vấn đề đâu. Nếu không, sao lại chỉ có một bàn bọn họ đau bụng?”

Những khách nhân đều là đám sợ chết, làm sao tin hắn chỉ dựa vào một câu nói được. Không ít người cuống quít rời đi, kêu muốn đi xem đại phu. Còn mấy người gan lớn hơn chút thì không thấy bụng mình làm sao liền đoán mình không bị trúng độc, bọn họ lập tức ở lại, chen chúc với nhau xem náo nhiệt.

Đại sảnh trống trải hơn rất nhiều.

Nghiêm Cách đi tới mấy bước, liếc nhìn ba người kia, thấy sắc mặt bọn họ đúng là hơi bất thường. Hắn hỏi chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, có nên mời một đại phu tới khám cho bọn họ trước không?”

Chưởng quỹ nghĩ chuyện lần này chắc chắn sẽ tạo ảnh hưởng xấu với Lưu Tiên cư thì vô cùng tức giận. Nghe thấy có người xen vào việc của mình, ông không quay đầu lại rồi không kìm được đáp: “Ba người kia nhìn rất giống giả vờ —-”

Ý cười trên mặt Nghiêm Cách càng đậm, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ bất mãn, “Hả? Ông chắc chứ? Nhỡ đâu bọn họ thực sự bị bệnh thì sao? Ông gánh nổi tránh nhiệm này không?”

Chưởng quỹ bị chỉ trích thì tức khắc nhìn qua. Đang muốn bùng cháy tự dưng đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh. Ăn được thức ăn ở Lưu Tiên cư toàn là người có lai lịch, có khi không cẩn thận đắc tội đại nhân vật cũng nên.

” Vị công tử này, ngài yên tâm, Viên mỗ ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.”

Nghiêm Cách nhàn nhạt nhìn ông.

“Công tử, đại phu đến rồi.”

Vân Cao trực tiếp sử dụng khinh công, nhanh chóng quay lại, đang cầm trong tay lão đại phu còn chưa hoàn hồn.

“Đại phu, ngài nhanh chóng khám cho bọn họ đi.” Vãn Hương thúc giục. Nàng biết tửu lâu này là của nhà chủ tử, nên nàng đặc biệt để ý.

Lão đại phu gật đầu, tự tay bắt mạch.

“Ừm, là trúng độc. May là chỉ trúng nhẹ, bệnh trạng chỉ có đau bụng. Uống một thang thuốc là ổn.”

“Không ngờ thức ăn Lưu Tiên cư thực sự có độc!” Những khách nhân khac nghị luận ầm ĩ, trên mặt toàn là vẻ tức giận, nhìn họ thế kia thì khẳng định về sau sẽ không quay lại nữa.

Nghiêm Cách đúng lúc mở miệng: “Đại phu, phiền ngài kiểm tra tất cả thức ăn trên bàn một lúc, nhìn xem chỉ có bàn thức ăn này có độc hay là tất cả thức ăn đều có độc.”

Chưởng quỹ thấy hắn vừa trấn định vừa xử lý khéo léo như thế liền bừng tỉnh từ sững sờ, ông không khỏi nghi hoặc thân phận của hắn.

Những khách nhân khác nghe thấy Nghiêm Cách nói như vậy thì có vài phần hiếu kỳ.

Lão đại phu dùng ngân chân kiểm tra tất cả thức ăn một lượt, quả quyết nói: “Chỉ có cháo trong bàn này có độc.”

Nghiêm Cách lập tức nói với mọi người: “Mọi người đã thấy đấy. Cháo thịt nạc lấy ra không chỉ cho mỗi bàn này, nhưng trúng độc chỉ có một bàn này mà thôi. Có thể thấy, thức ăn ở Lưu Tiên cư tuyệt đối không có vấn đề, có vấn đề là ba người này.”

Ba người kia chột dạ dời ánh mắt, đứng lên muốn chạy trốn, Cao Phong rút kiếm chỉ vào bọn họ.

Những khách nhân lưu lại bây giờ không còn phản ứng rối loạn nữa, trên cơ bản đều tin lời Nghiêm Cách nói, họ lắc đầu rời đi.

Rất nhanh, trong hành lang chỉ còn lại nhóm Nghiêm Cách, ba nghị phạm, chưởng quỹ và một đám tiểu nhị hầu bàn.

Nghiêm Cách phân phó: “Cao Vân, Tiểu Thuyền Tử, các ngươi lập tức đi tìm mấy người, bảo bọn họ truyền chuyện có người định hạ độc đi. Hy vọng có thể kịp thời cứu vãn danh tiếng của Lưu Tiên Cư.”

“Vâng!”

Nghiêm Cách cho Cao Vân một tấm ngân phiếu một trăm lượng. Còn Tiểu Thuyền Tử thì trên người có một ít bạc vụn Nghiêm Cách cho trước khi xuất cung, vì hắn cho rằng sau khi ra ngoài sẽ cần đến.

Chưởng quỹ bảo tiểu nhị trói ba người hạ độc lại, chắp tay với Nghiêm Cách, “Đa tạ công tử xuất thủ tương trợ. Xin hỏi cao tính đại danh của công tử?”

Nghiêm Cách lấy ngọc bội ra.

Thần sắc chưởng quỹ lập tức thay đổi, môi run lên, không nói thành lời.