Sau thịnh yến, hoàng đế bắt đầu lâm hạnh hậu cung. Không ngoài dự đoán của Nghiêm Cách, vị tân phi đầu tiên được lâm hạnh chính là Điền tiệp dư. Ngày hôm sau, Điền tiệp dư lập tức được Hoàng thượng tấn phong làm Điền quý nhân.
Nghiêm Cách tạm thời không định làm bất kỳ hành động nào, hắn định mấy ngày này sẽ tìm hiểu tường tận tình hình trước mắt. Hậu cung thỉnh thoảng lại truyền ra tin tức hoàng thượng lâm hạnh ai đó, trên cơ bản phi tần mới nào lần đầu lâm hạnh đều được thăng vị phần. Quả nhiên, dù ở triều đại nào hoàng đế cũng là ngựa đực. Nhưng có lẽ vì hoàng thượng không thích nam nhân nên Xuân Phong điện không có bất cứ động tĩnh gì. Theo tin đồn mà Vãn Hương kể, Tống Như Hạo, Đỗ Chính Phong và Chu Văn Hàm lúc đi tản bộ Ngự hoa viên đã bị các phi tần khác cười nhạo. Chu Văn Hàm phản ứng kịch liệt nhất, Tống Như Hạo và Đỗ Chính Phong ngược lại với Chu Văn Hàm, đều tỏ ra nhẫn nhịn.
Nhưng Chu Văn Hàm và Đỗ Chính Phong có một điểm giống nhau, đó là đều thích đi tìm Tống Như Hạo. Thật ra Đỗ Chính Phong không tỏ vẻ gì là đang thân cận Tống Như Hạo, cũng có mấy lần hắn mời Nghiêm Cách đi đến chỗ ở của hắn ngồi một lát hoặc là đi thỉnh an Tống Như Hạo cùng với hắn, nhưng những thứ ấy đều bị Nghiêm Cách uyển chuyển từ chối. Nói cách khác, Đỗ Chính Phong đối với Nghiêm Cách, Tống Như Hạo và Chu Văn Hàm đều biểu hiện rất muốn thân cận, không có khuynh hướng đơn độc một mình.
Hoàng đế không hứng thú với nam phi, Nghiêm Cách cầu còn chả được. Vị phần hắn thấp không có tư cách mơ tưởng tới việc thỉnh an hoàng hậu hay thái hậu, mỗi ngày chuyện hắn cần làm chỉ đơn giản là thỉnh an những người có vị phần cao hơn hắn như Tống Như Hạo và Đỗ Chính Phong. Thời gian còn lại hắn toàn ở trong tiểu hoa viên của Xuân Phong uyển. Cuộc sống như thế tuy khô khan nhưng không cần tham gia đấu tranh trong hậu cung, coi như thoải mái. Không cần tranh giành tình nhân với các phi tử khác, khá là tự do. Hắn cầu còn không được, vừa lúc nhân cơ hội này Nghiêm Cách sẽ làm mấy chuyện hắn có thể làm.
Việc đầu tiên là phải đề cao chất lượng cuộc sống. Xã hội phong kiến ít ô nhiễm, không khí trong lành, đây là ưu điểm không thể phủ nhận. Nhưng chất lượng sinh hoạt thấp kém cũng là sự thật, đáng nhắc tới nhất là không có kem đánh răng và bàn chải đánh tăng. Việc như đánh răng cũng phân đẳng cấp trong cung, vị phần thấp cung phi chỉ có thể dùng nước trà súc miệng, vị phần cao mỗi tháng phủ nội vụ sẽ phân phát vải sạch dính nước muối đánh răng cho họ, dùng một cái vứt đi một cái. Còn cung nữ và đám thái giám chỉ có thể dùng sợi mảnh. Nghiêm Cách ngày nào cũng dùng nước trà súc miệng cảm thấy hàm răng cho tới bây giờ chưa bao giờ sạch sẽ cả, quyết tâm chế tạo bàn chải đánh răng càng kiên định hơn.
“Tiểu thuyền tử, ngươi qua đây.” Nghiêm Cách vẫy tay với Tiểu Thuyền Tử.
“Tiểu chủ.” Tiểu Thuyền Tử đến gần hai bước, cúi đầu nghe lệnh.
Nghiêm Cách hỏi: “Có cách nào lấy được một ít lông lợn không?”
TIểu Thuyền Tử nháy mắt mấy cái, “Hả? tiểu chủ, ngài muốn vật kia làm chi? Thứ đó rất bẩn.”
Vãn Hương chớp mắt, mắt hạnh trừng to, “Tiểu chủ hỏi ngươi cái gì ngươi đáp cái đó, ai cần ngươi lo nhiều như vậy.”
Thật ra Nghiêm Cách không chú ý Tiểu Thuyền Tử hỏi ngược lại, nhưng hắn không thể nuông chiều tật xấu của nó nên không ngắt lời Vãn Hương. Nghiêm Cách cười không nói, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Tiểu Thuyền Tử phản ứng kịp, biết mình suýt chút nữa phạm kiêng kỵ liền vội vàng đáp: “Thưa tiểu chủ, thịt heo được chọn mua trong cung đều được xử lý sạch sẽ, muốn lấy lông lợn cần phải tìm người ra ngoài cung. Chỉ cần cho mấy cung nhân phụ trách chọn mua một vài chỗ tốt, muốn bao nhiêu là lấy được bấy nhiêu.”
Nghiêm Cách đưa hai lượng bạc cho nó. Hai lượng bạc không ít, dựa theo hiểu biết của hắn, hai lượng bạc gần như tương đương với 2000 đồng ở hiện đại, không phải con số nhỏ. “Ngươi sai người đi làm, về việc cần bao nhiêu, có lẽ cần số lông lợn đổ đầy chậu rửa mặt là được. Số bạc này là đủ chưa?” Hắn biết đại khái làm thế nào để làm bàn chải đánh răng, nhưng dù sao hắn chưa bao giờ làm nó, nhất định sẽ lãng phí không ít lông lợn.
Tiểu Thuyền Tử vội nói: “Đủ rồi ạ. Lông lợn vốn không đáng bao tiền.”
“Nếu thừa, chính ngươi giữ lại.” Nghiêm Cách vừa nói vừa âm thầm quan sát Vãn Hương. May mà hắn không thấy tia đố kị hay tham lam nào trong mắt nàng, về sau để Vãn Hương bên cạnh hắn có thể yên tâm hơn.
“Tạ tiểu chủ ban thưởng.” Tiểu Thuyền Tử vô cùng vui vẻ lĩnh bạc chạy đi. Lông lợn không đáng một đồng, nó chỉ dùng một lượng rồi sai người là được. Trong cung không có chỗ nào cần tiêu tiền, một lượng còn lại hắn có thể mang theo đề phòng bất kỳ tình huống nào.
“Vãn Hương, bản công tử đố ngươi, ngươi có biết vật nào có dính cực kỳ tốt, lại không có độc, gặp nước không dễ hòa tan?” Nghiêm Cách không hiểu biết nhiều với thời đại này, chỉ có thể hỏi Vãn Hương.
Vãn Hương suy nghĩ một lát liền đáp: “Thứ tiểu chủ nói chính là nhựa thông?”
Thì ra thế giới này cũng có nhựa thông, vậy thì dễ làm rồi. “Đúng rồi, ngươi nghĩ cách lấy một ít tới, bản công tử muốn dùng.” Hắn cũng cho nàng hai lượng bạc, hỏi, “Giống Tiểu thuyền tử, còn thừa ngươi tự giữ lấy.”
Vãn Hương vui rạo rực gật đầu, “Đa tạ tiểu chủ.” Trước đây lúc không theo tiểu chủ, nàng ở hoán y phường giặt quần áo, vì tuổi còn nhỏ, thân thể yếu đuối, lúc ăn cơm bình thường còn bị những người khác cướp đoạt, càng không có cơ hội nhận được tiền thưởng. Sau khi theo tiểu chủ, nàng đã ăn đủ no mặc đủ ấm, còn có chút bạc giữ mình, chuyện như vậy chỉ xảy ra trong giấc mơ ngày xưa. Nhưng mà trong lòng nàng cũng buồn bực, tiểu chú cố gắng lấy mấy thứ không đáng tiền đó để làm gì?