Nam Phi Thăng Cấp Kí

Chương 11: Bốn vị nam phi.

Sau khi hơi chỉnh lý chái nhà một lúc, người phủ nội vụ đã đưa đến tất cả vật phẩm. Ngoại trừ trà cụ, áo ngủ gấm, vải vóc và các kiểu đồ dùng khác ra thì còn ba bộ phục sức Đáp Ứng, tiền tiêu hàng tháng của Đáp Ứng là 2 lượng bạc. 2 lượng bạc nghe có vẻ không nhiều lắm nhưng đó chính là chi tiêu nửa năm của gia đình bình thường.

Nghiêm Cách sai Văn Hương và Tiểu Thuyền Tử mở trang phục Đáp Ứng ra nhìn, cũng may đó là trang phục nam bình thường, áo dài bằng gấm, nhưng chất liệu vải tốt hơn so với trang phục bình thường, đường kim mũi chỉ tay nghề thêu cũng tinh tế hơn. Đặc biệt nhất là phát quan búi tóc. Phát quan có hình quạt, từ”Quạt” đồng âm với từ ” Thiện”, “Thiện” ngụ ý là “Hiểu lòng người”. Cho dù chất liệu, hoa văn hay nhan sắc có thay đổi như thế nào nhưng ngoại hình sẽ không thay đổi. Phát quan của Đáp Ứng là một cây phiến xương* bằng phẳng không nếp gấp; Thường Tại là hai cây phiến xương, Chiêu Nghi ba cây. Cứ thế mà suy ra, chứng minh thân phận bất đồng, phiến xương càng nhiều biểu thị vị phần càng cao. Còn nữ phi sẽ khác hoàn toàn Nam phi, họ đầu đội hoa sức, vị phần từ thấp đến cao mà đeo một đóa hoa, hai đóa hoa hay ba đóa hoa. Trâm cài tóc, thoa cài tóc không giới hạn. Hoàng hậu đương nhiên là ngoại lệ, chỉ nàng mới được đội mũ phượng.

*Phiến xươngSau khi thay quần áo xong, Nghiêm Cách nói với Tiểu Thuyền Tử và Vãn Hương: “Đi bái phỏng Tống quý nhân trước.”

“Vâng.”

Chính điện và Thiên viện tất nhiên rất khác nhau, chiều rộng cửa điện ít nhất là một trượng, chiều cao gần nửa trượng, đồ sộ uy nghi. Bước vào trong điện, Đỗ Chính Phong và Chu Văn Hàm đều ở đây. Tống Như Hạo diện một thân hoa phục ngồi ngay ngắn trên chủ vị, quần áo cẩm bào tử sắc nổi bật khiến hắn càng thêm tuấn tú mê người. Nghiêm Cách thầm nghĩ vị này tương lai nhất định là người rất được sủng ái, trong bốn người bọn họ vô luận tướng mạo, gia thế hay tài văn chương thì Tống Như Hạo vẫn xuất sắc nhất. Chu Văn Hàm cũng không kém, hắn có đầy khí độ của người đọc sách, hào hoa phong nhã. Đỗ Chính Phong thì khá đặc biệt, hắn tư thế oai hùng rắn rỏi, nam nhi dương cương khỏe mạnh triển lộ hết thảy trên người hắn. Tâm tư Nghiêm Cách trong nháy mắt lệch đi, nam nhân “công” như thế, hoàng đế háo sắc đè nổi hắn không? Nhưng, Tống quý nhân tuấn, Chu Văn Hàm nhã, Đỗ Chính Phong khốc (ngầu, cool), ba người mỗi người một vẻ, với hắn mà nói tất nhiên đó là chuyện tốt.

Lúc Nghiêm Cách quan sát ba người Tống Như Hạo, ba người Tống Như Hạo cũng đang quan sát hắn. Thiếu niên ngũ quan vô cùng đoan chính, cái này không có gì hiếm lạ, nhưng đôi mắt hắn lại vô cùng đẹp đẽ, cho dù không cười cũng cứ như đang cười, vô cùng dễ mến. Ngoài ra hắn còn một thân khí phách, lúc đi đứng vô cùng bình thản chậm rãi, cả người như toát ra vẻ quý khí khoan thai, dường như mọi chuyện đất trời không là gì ghê gớm với hắn.

Nghiêm Cách khom lưng bốn mươi lăm độ, tay trái đặt trên, hai tay đặt lên nhau ở chỗ gần bụng, cúi đầu nói: “Đáp Ứng Nghiêm thị thỉnh an Tống quý nhân, thỉnh an Đỗ Thường tại.” Đây là “Phúc lợi” của nam phi, lúc thỉnh an phi tần không cần quỳ xuống, còn nữ phi thì phải quỳ xuống.

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử phía sau Nghiêm Cách quỳ xuống.

Tống Như Hạo mỉm cười, nói: “Đệ đệ hãy đứng lên đi, mau ngồi xuống.”

“Tạ Tống quý nhân.” Nghiêm Cách nghe thấy hắn kêu “đệ đệ”, cả người không được tự nhiên. Lúc đi về phía chỗ ngồi, hắn gật đầu làm lễ với Chu Đáp Ứng, vì hai người bọn họ có vị phần tương đương.

Đỗ Chính Phong thuận miệng hỏi: “Nghiêm Đáp Ứng tại sao lại tới trễ như thế?”

Chu Văn Hàm khẽ cười một tiếng, nói: “Còn nhớ trước kia Nghiêm Đáp Ứng từng đề cập rằng mình tinh thông cầm kỳ thi họa, mà vừa rồi lúc mới tới thị quân nghe thấy tiếng có người đánh đàn, chắc là Nghiêm Đáp Ứng rồi!”, “Thị quân” chính là tự xưng của nam phi, lúc hầu hạ quân vương cũng xưng “thị quân”.

Nghiêm Cách kinh ngạc nhìn hắn. Sao hắn không nhớ mình từng nói mình tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa nhỉ? Vị này nói hắn ngay ngày đầu tiên được sắc phong đã đánh đàn là đang châm chọc hắn nhanh như thế mà đã bắt đầu truy cầu thánh sủng ư?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng nét mặt hắn vẫn không để lộ manh mối gì, chỉ cười bảo: “Chu Đáp Ứng coi trọng quá rồi. Không dối gạt mấy vị, Nghiêm Cách không thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. quả là xấu hổ.”

Chu Văn Hàm thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, rõ ràng rất sửng sốt.

Tống Như Hạo cười nói: “Được rồi. Bốn người chúng ta có thể tụ tập ở đây với nhau cũng là duyên phận, muốn ở chung hòa thuận về sau. Ba vị đệ đệ ở mặt chi tiêu có thiếu kém cái gì thì cứ nói với bản tiểu chủ, không sao hết. Ngày hôm nay tất cả mệt mỏi rồi, nếu như không còn chuyện gì khác thì giải tán đi, sớm đi về nghỉ.”

“Dạ, thị quân cáo lui.”

Trở về Xuân Phương Uyển, còn chưa vào cửa Tiểu Thuyền Tử đã tức giận nói: “Tiểu chủ, vị Chu Đáp Ứng kia thật biết bịa đặt. Vị phần của hắn không cao hơn nhiêu so với tiểu chủ, chả biết đắc ý cái gì.”

Nghiêm Cách cười híp mắt liếc nó một cái, “Hử? Tiểu thuyền Tử — Nhớ rõ, họa từ miệng mà ra.”

Tiểu Thuyền Tử vội vã ngậm miệng, tiểu chủ tuy đang cười nhưng ánh mắt có vẻ không như đang đùa với nó.